CHƯƠNG 22 HÀN THIẾU
Buổi tối Hàn Dĩ Nặc trằn trọc khó ngủ, cũng không biết do buổi tối ăn nhiều quá nên bụng trướng hay vì mai được đi chơi nên quá phấn khởi.
Vừa nghĩ tới ngày mai hắn cùng anh trai cùng nhau đi ra ngoài đã thấy kích động. hai người đã ở cùng nhau đã một thời gian dài, ngoại trừ thi thoảng đi dạo phố mua đồ thì cả hai cũng không có lần nào chính thức ra ngoài chơi, chỉ nghĩ thôi đã thấy hưng phấn vui mừng muốn chết rồi.
Khoảng thời gian này kỳ thực bản thân cũng không thấy vui vẻ gì… cũng bởi vì ba đến tìm hắn. Hàn Dĩ Nặc mỗi khi nhớ đến chuyện này đã thấy tâm lạnh lẽo, là thất vọng hay khổ sở, cảm giác đau lòng cứ xông tới khiến hắn không thể nào nhấc lên được tinh thần.
Cũng còn tốt, hắn còn Nghiêm Đông Kỳ, vậy cũng đã đủ.
Hàn Dĩ Nặc cuộn tròn trong chăn ấm xoa xoa một lúc, tưởng tượng đến chuyến dã ngoại ngày mai rồi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau hắn dậy rất sớm, lúc mở mắt ra xác định đồng hồ báo thức còn chưa vang lên, bản thân vì chính mình mà kinh ngạc. Lúc trước mới khai giảng còn có thể đúng giờ rời giường, sau đó dùng thêm đồng hồ báo thức cũng vô dụng, xuống giường mà đều mất sức lực như đi đầu thai. mỗi sáng sớm Nghiêm Đông Kỳ đều phải vào phòng hất chăn của hắn ra mới gọi được bà đẻ này dậy.
Hàn Dĩ Nặc trợn tròn mắt mà nằm một lát, quyết định lượn sang phòng Nghiêm Đông Kỳ một lúc.
Hai anh em lúc ngủ đều không thích đóng cửa, cảm thấy như thế không khí quá ngột ngạt nên giấc ngủ sẽ không ngon. Hàn Dĩ Nặc rón ra rón rén tiến vào phòng của Nghiêm Đông Kỳ, vừa nhấc chân đã thấy Nghiêm Đông Kỳ nghiêng người đối mặt với cửa yên tĩnh ngủ ngon lành.
Thiếu niên lặng lẽ tới gần, ngồi xổm bên giường nhìn khuôn mặt anh trai đang say ngủ, trong lòng vừa hạnh phúc vừa thỏa mãn, chính bản thân hắn cũng không biết mình hạnh phúc vì cái gì. Phỏng chừng chuyến đi chơi này khiến Hàn Dĩ Nặc kích thích quá độ, cũng không biết chuyện gì xảy ra, ma xui quỷ khiến giơ tay nặn nặn khuôn mặt của Nghiêm Đông Kỳ.
Nhưng điều quan trọng là… còn dùng sức.
Nghiêm Đông Kỳ đột nhiên ngồi bật dậy, dừng hai giây nhìn quanh bốn phía xoay người đã thấy Hàn Dĩ Nặc như con chó con ngồi xổm bên giường tươi cười nhìn hắn.
“Hàn Dĩ Nặc, anh thực sự phục em rồi.” Nghiêm Đông Kỳ một lần nữa nằm xuống, sự mệt mỏi còn chưa tán đi, cơn buồn ngủ vẫn còn, hắn hàm hồ nói một câu.
Hàn Dĩ Nặc ngồi xổm ở bên giường cười khà khà khà đến không ngậm miệng lại được: “Em không phải là bóp bóp mặt anh đến đau chứ?”
Nghiêm Đông Kỳ chuyển thân, nhìn Hàn Dĩ Nặc rồi mở chăn: “Có thể không đau sau? Cùng với cái tát lần trước không khác bao nhiêu, đều tuyệt diệu như thế.”
“Em vốn chỉ muốn nhẹ nhàng nặn nặn một hồi.” Hàn Dĩ Nặc không khách khí mà tiến vào ổ chăn, nằm nhoài trên gối, sau đó thuận tiện đem chân gác lên người Nghiêm Đông Kỳ: “Chân quá dài không bỏ xuống được, cho ký gửi nơi này một chút.”
“Ký gửi đi, một phút mười đồng…” Nghiêm Đông Kỳ vẫn để như thế không nhúc nhích: “Em không ngủ bên giường em đi tự nhiên sang đây bóp bóp mặt người ta, bạn nhỏ Hàn Dĩ Nặc, em không phát hiện em biến thái sao?”
Hàn Dĩ Nặc đưa tay lên mặt Nghiêm Đông Kỳ rồi đâm đâm đâm, lại khà khà khà cười: “Chọc cho đỏ này.”
“Vẫn chưa tới sáu rưỡi…” Hàn Dĩ Nặc từ úp sấp rồi nằm nghiêng, đem chân đặt trên bụng Nghiêm Đông Kỳ, nhìn gò má hắn, người đàn ông nhắm mắt lại, lông mi dày nhỏ dài, mí mắt tinh tế trải ra nhìn đến mức lòng Hàn Dĩ Nặc có chút ngứa.
“Người trẻ tuổi thật có tinh lực.” Nghiêm Đông Kỳ nửa ngày cũng không biết nói gì cho phải, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hàn Dĩ Nặc: “Em dậy sớm như thế làm gì hả? Bình thường đến trường cũng không thấy có tinh thần như vậy. anh nói em dậy sớm thì thôi, tự mình muốn làm gì thì làm còn đem mặt anh bấm nắn đến tỉnh, đây không phải là kích động quá độ sao? sáng sớm quên uống thuốc?”
Hàn Dĩ Nặc vẫn cười toe miệng: “Không phải nói ngày hôm nay ra ngoài chơi sao, em muốn thức dậy sớm.”
“Em có nghe nói là sáu giờ sáng đi đến nông trại không? làm gì, thay gà nhà người ta đánh thức mặt trời?” Nghiêm Đông Kỳ đan tay gối ra sau đầu, vẫn không mở mắt…”Không biết hôm qua ai nói đanh thép em muốn đi học, không thể ra ngoài chơi.”
“Vậy chúng ta hôm nay làm sao đi tới đó? Đi xe đạp đi? đi theo đường tới nông trại chắc chắn cảnh sắc sẽ cực kỳ đẹp.” Hàn Dĩ Nặc không để ý đến lời của Nghiêm Đông Kỳ, tràn đầy hứng khởi đề nghị.
“Được đó, anh lái chiếc xe đi phía trước, em cưỡi Black Whirlwind của em đi theo sau.” Nghiêm Đông Kỳ vui vẻ đồng ý.
“Không nói đùa, nói thật đấy. Hai ta cùng nhau đạp xe đi, lái xe rất vô vị.” Vì biểu hiện kiên định quyết tâm, Hàn Dĩ Nặc đem chân khoát lên bụng Nghiêm Đông Kỳ, sau đó sẽ đè đè ép ép đi xuống, nỗ lực khiến Nghiêm Đông Kỳ mở mắt ra chú ý đến vấn đề này.
Bị chân của Hàn Dĩ Nặc ép đến không thở được, hít hít một lúc mới đem chân hắn vứt qua một bên: “Em có phải ngu si không hả, bị người như quả tạ ép thế đến ruột đều có thể phun ra đấy.”
Hàn Dĩ Nặc nở nụ cười hai tiếng một lần nữa bò lên, lấy cùi chỏ chống đỡ thân thể nằm nhoài một bên.
“Anh ngày hôm qua đã tra xét hướng dẫn đường đi, lái xe cũng phải nửa giờ, nếu như đạp xe…” Nghiêm Đông Kỳ nghiêng đầu nhìn Hàn Dĩ Nặc một chút, sau đó có thâm ý hướng về trong chăn liếc hắn: “Vậy đoán chừng cũng đi một lát thôi đó.”
thiếu niên bên cạnh nửa ngày không thấy lên tiếng, một lúc sau mới phun ra một câu: “Vậy thì lái xe đi đi.”
Nghiêm Đông Kỳ nghe được câu này đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó không nhịn được cười to lên, chờ đến lúc cười chán chê mới nói: “Anh đã quên, em sang bên tủ bên kia xem, hôm qua anh đi mua quà sinh nhật cho em, ở chỗ này mò mẫm nói chuyện phiếm nhưng vẫn chưa nói nghiêm chỉnh được một câu: “Bạn nhỏ Hàn Dĩ Nặc, sinh nhật mười bảy tuổi vui vẻ.”
Hắn nói xong giơ cánh tay lên, ở trên đầu Hàn Dĩ Nặc xoa xoa khò khè một cái.
Hàn Dĩ Nặc mím môi nở nụ cười, nghiêng người vươn tay ra dò xét trong trong ngăn tủ đầu giường một túi đồ.
“A!” Hàn Dĩ Nặc mở ra nhìn một chút, là điện thoại hai ngày trước mới ra. Tiết Giai ngày hôm qua còn nói với hắn điện thoại này cỡ nào rực rỡ, cỡ nào tiện lợi, cỡ nào thích thú, hắn nói với mẹ biểu đạt ý tứ muốn mua, kết quả bị mẹ hắn mắng một trận lút mặt lút mũi, còn kém bắt hắn quỳ xuống trên cái bàn đinh.
Hàn Dĩ Nặc cười đến rất vui vẻ: “Cảm ơn anh hai.”
“Không cần cám ơn, anh chỉ cần em sau này đừng tiếp tục gọi anh rời giường được không, đồng chí nhỏ? Em gọi anh rời giường giờ khiến anh có bóng ma tâm lý rồi, bất an ngủ không dám tỉnh.” Nghiêm Đông Kỳ cảm thấy Hàn Dĩ Nặc tâm tình rất tốt, gãi đầu hắn: “Thích cái này không?”
“Thích, rất thích, nhưng điện thoại hiện giờ của em vẫn dùng tốt, cảm giác có chút lãng phí.” Hàn Dĩ Nặc đem di động trong hộp ra, yêu thích lăn qua lăn lại không buông tay.
Nghiêm Đông Kỳ hướng lên trần nhà lườm một cái: “Điện thoại di động còn đợi đến lúc nó lạc hậu mới dùng sao? thừa dịp lúc còn trẻ có thể dùng thì dùng, không giống anh trai em, đã chuẩn bị đổi thành món của người già rồi.”
“Trước em cùng bạn học có nói về chiếc điện thoại này, Tiết Giai thích lắm, hắn còn chuẩn bị đi bán thân rồi mua máy đó.” Hàn Dĩ Nặc càng nhìn càng thích, quà sinh nhật này quả thực làm hắn hạnh phúc.
Từ đầu đến giờ Nghiêm Đông Kỳ đã nói chuyện nhiều như thế, cơn buồn ngủ đã nhanh tan biến, hắn nghiêng người dùng tay chống đỡ thân thể nhìn thiếu niên đang chơi điện thoại bên cạnh: “Thế thì có gì mà nói chứ, em muốn gì thì cứ trực tiếp nói cho anh, anh trai sẽ mua cho em không phải xong rồi sao. Tiết Giai a… hắn gần như thiếu thông minh từ nhỏ còn hi vọng bán thân? Anh xem chắc cũng chỉ là vô căn cứ mà thôi.”
“Nghiêm Đông Kỳ, cảm ơn anh.” Hàn Dĩ Nặc đột nhiên quay đầu nhìn Nghiêm Đông Kỳ, nghiêm túc cẩn thận nói một câu.
Nghiêm Đông Kỳ cho một bốp trên đầu hắn: “Qua sinh nhật đã thay đổi rồi, ngay cả tên cả họ anh cũng mang ra gọi, không có thứ tự, không biết lớn nhỏ.”
Hàn Dĩ Nặc nở nụ cười: “Em nói như vậy không phải càng thành kính sao.”
“Chỉ toàn nói mấy cái vớ vẩn.” Nghiêm Đông Kỳ một lần nữa nằm xuống giường, hắn đặc biệt hưởng thụ cảm giác câu có câu không nói chuyện với Hàn Dĩ Nặc như vậy: “Vốn là anh không biết mua cho em cái gì, sau đó một người bartender ở cửa hàng nói với anh, con trai lớn như thế rất thích đồ điện tử, anh cân nhắc nửa ngày mới quyết định mua cho em cái này.”
“Bartender? Nam hay nữ?” Hàn Dĩ Nặc cảnh giác hỏi một câu.
“ối zời, nam, nam!! Em thật là, quả thực trước em không cho anh cho mấy cô gái số điện thoại, còn có lần trước anh cùng Vưu cái gì Nhân ở ngoài đường nói chuyện vài câu, còn tưởng em là bạn anh, kết quả mấy ngày sau em còn không muốn cười với anh tí nào, mặt ủ rũ cả ngày. Anh sau này còn dám nói chuyện với mấy cô gái khác sao? anh trai em cũng muốn tìm bạn gái có được hay không?” Nghiêm Đông Kỳ một mặt bất đắc dĩ.
Hàn Dĩ Nặc buông mắt, tâm tư chuyển động, ngẩng đầu một mặt vô tội: “Anh hai nếu tìm bạn gái, như thế sẽ không thể cùng em một chỗ… nhưng em chỉ có một mình anh hai thôi…”
Nghiêm Đông Kỳ vừa nhìn thấy vẻ mặt này thì chỉ có thể đầu hàng: “Anh sai rồi, không tìm bạn gái, tuyệt đối không tìm bạn gái được chưa? Anh trai vì em cả đời sẽ sống độc thân còn không được à?”
Hàn Dĩ Nặc mím mím môi, lộ ra một nụ cười thỏa mãn, trở mình ngồi xuống: “Vậy chúng ta đi thôi, đã hơn bảy giờ.”
“Sớm như vậy?” Nghiêm Đông Kỳ vẫn chưa bao giờ sớm như vậy đã ra ngoài chơi.
Hàn Dĩ Nặc mặt đầy đắc ý nhìn Nghiêm Đông Kỳ, lắc lắc điện thoại trong tay: “Nhưng hôm nay là sinh nhật em, anh không nghe em sao?”
“Nghe, nghe, nhất định phải nghe.” Nghiêm Đông Kỳ bất đắc dĩ chậm rãi ngồi dậy: “Thật không biết hôm qua là ai ồn ào sinh nhật có cái gì dễ chịu, vui vẻ.”
Nửa câu sau Hàn Dĩ Nặc căn bản không để ý, hắn đã sớm nhanh chân chạy vào WC rửa mặt rồi.
Nghiêm Đông Kỳ thừa dịp Hàn Dĩ Nặc thay quần áo liền đem bánh sinh nhật trong tủ lạnh lặng lẽ lấy ra rồi chạy tới bãi đậu xe dưới tầng hầm bỏ vào trong cốp. lúc Nghiêm Đông Kỳ vào nhà vừa đúng Hàn Dĩ Nặc đi ra, biểu tình kỳ quái liếc hắn một cái: “Anh vừa nãy đi ra ngoài?”
Bước chân của Nghiêm Đông Kỳ vẫn không có ý định dừng lại, đi thẳng tới nhà vệ sinh: “Ừm, lúc nãy mới đi vứt rác.” Cũng may mình còn thông minh, nhạy bén, đem rác rưởi mang đi luôn, nếu Hàn Dĩ Nặc sớm biết chuyện bánh gato thì còn gì hồi hộp thú vị chứ.
Hai người đàn ông cũng không cần trang điểm đánh đấm gì, thu dọn đồ vài phút đã xong xuôi liền xuống lầu chuẩn bị xuất phát.
Hàn Dĩ Nặc ngồi vào xe liên tục hỏi: “Chúng ta đi nông gia nhạc làm gì nhỉ?”
“Có thể làm gì chứ, nông gia có nhiều em gái thuần lương chất phác chứ sao, đi dạo xung quanh cho em sớm tìm cô dâu trẻ cho mình.” Nghiêm Đông Kỳ cười cười trêu đùa hắn.
Hàn Dĩ Nặc căn bản không mắc câu, xoay người ra sau ghế cầm thức ăn: “Anh hai, anh làm sao lại ngây thơ như thế?”
Nghiêm Đông Kỳ nghe xong câu nói này, quả thực cảm thấy khó mà tin nổi: “Thằng nhóc con em hôm nay chỉ mới qua mười bảy tuổi thôi mà muốn thành đức chúa trời rồi á? em cho dù bảy mươi thì lão tử đây cũng lớn hơn em tám tuổi đấy, chưa từng thấy người em nào nói anh trai mình ấu trĩ bao giờ.”
“Vậy không phải hôm nay anh thấy rồi sao, em vừa nãy không phải nói anh ấu trĩ.” Hàn Dĩ Nặc đem cửa xe kéo xuống, buổi sáng bảy tám giờ gió nhè nhẹ thổi qua, rất sảng khoái, hắn một bên híp mắt một bên ăn khoai tây chiên.
Nghiêm Đông Kỳ bị câu nói của Hàn Dĩ Nặc làm nghẹn nửa ngày không thốt ra được một câu, một thời gian đủ dài sau hắn mới nghiến răng nói: “Em hiện giờ làm sao có thể trâu bò như thế.”
Hàn Dĩ Nặc híp mắt cười loan không nói tiếp, miệng nhai chóp chép khoai tây chiên.
Nghiêm Đông Kỳ đang lái xe nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn, nhịn không được muốn lải nhải: “Sáng sớm nên uống nước đi, chỉ ăn mỗi khoai tây chiên, rất mặn, trong túi không phải có bánh mì sao?”
“Em sẽ uống nước.” Hàn Dĩ Nặc lấy ra một miếng đưa đến miệng Nghiêm Đông Kỳ.
“Ai nha, em lấy về đi, anh không ăn.” Nghiêm Đông Kỳ không thích ăn đồ ăn vặt, đặc biệt là khoai tây chiên, Hàn Dĩ Nặc mỗi lần ăn đều đưa một miếng nhét vào miệng của hắn.
Hàn Dĩ Nặc kiên trì bền bỉ đem khoai tây chiên đặt bên miệng hắn. Đầu Nghiêm Đông Kỳ nghiêng bên nào, tay Hàn Dĩ Nặc sẽ đi tới bên đó, cuối cùng hắn hết cách, không thể làm gì khác hơn là đem khoai tây chiên ăn vào, vừa nhai vừa trưng ra bộ mặt bất đắc dĩ nhìn Hàn Dĩ Nặc.
Hắn cười đến đặt biệt hài lòng, cười toe nhe răng sáng loáng: “Anh hai, em đặc biệt thích nét mặt này của anh, đặc biệt bất đắc dĩ nhưng không thể làm gì được.”
“Anh là không thể bắt em làm gì? anh đó là không muốn bắt buộc em, anh thực muốn tức điên rồi, sớm nên đem em từ cửa xe ném xuống cho em chạy theo, hừm.” Mùi vị khoai tây chiên làm thế nào cũng không tán đi, Nghiêm Đông Kỳ nhíu nhíu mày, trừng mắt nhìn Hàn Dĩ Nặc.
Hàn Dĩ Nặc tiếp tục cười: “Anh bỏ được sao?”
“Khẳng định không nỡ, bằng không anh còn có thể để em hung hăng kiêu ngạo cho tới hôm nay, từ tối qua đến sáng hôm nay chẳng khác gì được thả ra từ bệnh viện tâm thần.” Giờ này cũng chưa đến giờ cao điểm, đường đi rất thuận lợi, Nghiêm Đông Kỳ tâm tình cũng tốt hơn.
Vừa mới mở ra thay sim thì chuông điện thoại vang lên, mới dùng máy còn chưa kịp đổi nhạc chuông, cùng với tiếng chuông của Nghiêm Đông Kỳ, Nghiêm Đông Kỳ xoay người nửa ngày mới phát hiện không phải điện thoại của mình.
“Alo.” Hàn Dĩ Nặc liếc mắt nhìn màn hình, là Tiết Giai gọi tới.
Âm thanh ầm ĩ từ đầu dây bên kia truyền tới, Nghiêm Đông Kỳ nhìn đồng hồ đeo tay một chút, sớm đã vào học rồi chứ.
“Hàn thiếu, cậu hôm nay sao không đi học?” giọng Tiết Giai có chút lớn, phòng chừng là phòng học quá ồn ào. Nghiêm Đông Kỳ ở một bên nghe rõ ràng.
Hắn nghe được câu đầu tiên liền vui mừng, liếc nhìn Hàn Dĩ Nặc một chút, nhướng mày nháy mắt với hắn, nhỏ giọng nói “Nha~ Hàn thiếu”
(Thiếu: thiếu gia, cậu ấm)