Tốt, Em Nói Đó

Chương 26: Chương 26




CHƯƠNG 26 HUẤN LUYỆN QUÂN SỰ

Thành phố này mùa hè cực kỳ nóng, quả thực hầm con người ta đến thống khổ không chịu nổi. Nghiêm Đông Kỳ từ trong tủ lạnh lấy ra một chai bia, ngồi bệt dưới sàn nhà dựa lưng vào sopha, cầm điều khiển tivi chuyển mấy kênh, trên màn hình là hình ảnh phim (hoàn châu cách cách), Nghiêm Đông Kỳ sửng sốt một chút, nhanh chóng ấn quay trở lại.

Trên vi ti vừa vặn chiếu đến cảnh Tử Vi mù lòa, một cô nương thanh tú mở to đôi mắt sợ hãi, khàn cả giọng hô to: “Nhĩ Khang, Nhĩ Khang, chàng ở đâu?” một ngụm bia thiếu chút nữa bị chuyển vào trong thực quản.

Tiếng kêu to của lão nương này khiến não hắn chấn động co rút, liền đổi kênh đến kênh buôn bán chào hàng rồi ném điều khiển tivi đứng lên nhìn đồng hồ treo tường một chút. Ba giờ năm mươi lăm, Nghiêm Đông Kỳ cau mày tính toán thời gian cũng gần đến thời gian tan học của Hàn Dĩ Nặc, hôm nay là ngày học bù cuối cùng, buổi chiều có hai tiết. hắn cùng Hàn Dĩ Nặc đã bàn qua, lái xe đến đón rồi cùng nhau đi siêu thị, mua ít đồ để chuẩn bị cho hai ngày nữa còn đi huấn luyện quân sự.

Hàn Dĩ Nặc ra cổng so với thời gian đã hẹn chậm một chút, phòng chừng bị thầy giáo ngáng đường lôi kéo dặn dò, chắc cũng nói mấy câu lảm nhảm chú ý an toàn lúc thời gian nghỉ hè.

Đi với hắn còn có Tiết Giai, từ lúc họp phụ huynh đến giờ Nghiêm Đông Kỳ mới gặp lại hắn, bình thường từ miệng của Nghiêm Chỉ với Hàn Dĩ Nặc thi thoảng sẽ nghe được tên thằng bé với mấy chuyện hài của hai người.

Đại khái là do ánh nắng mùa hè nên Tiết Giai so với trước đen không ít cũng cao hơn rất nhiều, càng có vẻ đẹp trai hơn. Hai trẻ ranh to xác một đường từ lớp học đi về hướng cửa trường, Nghiêm Đông Kỳ từ xa vẫn có thể nhìn thấy mấy cô gái thi thoảng sẽ hướng về phía hai người nhìn lại, còn có người sẽ cùng với nhóm bạn đàm luận vài ba câu.

Hai người ôm theo luồng khí nóng đi vào, Hàn Dĩ Nặc ngồi vào ghế phụ cài giây an toàn vừa mở miệng: “Anh hai, anh đưa Tiết Giai về một đoạn, trời hôm nay quá nắng, để nó tới trạm xe bus chắc cũng mệt lả.”

Do trời quá nắng nên Nghiêm Đông Kỳ không cho Hàn Dĩ Nặc đạp xe đi học, một là sợ hắn say nắng, hai là sợ mấy gã tài xế lái xe vội vội vàng vàng người thì đông nhỡ may đụng chạm gì cũng không phải chuyện đùa.

“Được, cũng không có gì.” Nghiêm Đông Kỳ “ừ” một tiếng quay đầu mỉm cười rồi gật đầu chào Tiết Giai.

Tiết Giai lập tức ngồi nghiêm chỉnh: “Chào anh.”

Nghiêm Đông Kỳ mang theo kính râm qua kính chiếu hậu nhìn đứa trẻ đàng sau, mỉm cười: “Em làm sao đấy? ngồi xe anh căng thẳng hả?”

Hàn Dĩ Nặc nói Tiết Giai tìm chai nước khoáng đưa cho hắn, uống được hơn nửa sau đó mới chậm rãi mở miệng: “Anh đừng động vào hắn, hắn giờ còn chưa quên chuyện muốn anh thu nhận hắn làm em trai đấy, nên muốn thể hiện một chút.”

Tiết Giai không để ý đến lời trêu chọc của Hàn Dĩ Nặc, từ chỗ ngồi nhào lên nhìn người đàn ông đang chuyên tâm lái xe: “Nghiêm đại ca, bộ dáng này của anh thật sự đẹp trai nha.”

“Thật không?” Bên ngoài mặt trời chiếu quá sáng, Nghiêm Đông Kỳ mang kính đen vẫn cảm thấy bị ánh nắng chiếu vào đến chói mắt, tùy tiện trả lời một câu.

Tiết Giai không để ý chút nào, tràn đầy phấn khởi nói tiếp: “Đúng đấy, màu sắc quá đẹp đẽ, em từ xa nhìn lại đều cảm thấy, ừm, nói thế nào, vô cùng sống động thô bạo.”

Hàn Dĩ Nặc không chút khách khí cười ha ha hai tiếng.

Tiết Giai đầy mặt thật lòng bắt đầu khoa trương, một bộ dạng yêu thích: “Xe màu tím em thấy rất hiếm, cảm giác người bình thường không thể nào dùng được.”

Vừa lúc đến ngã ba gặp đèn đỏ, Nghiêm Đông Kỳ cảm thấy thực buồn cười, hắn đem kính mắt hạ xuống, từ kính chiếu hậu nhìn vẻ mặt sùng bái của Tiết Giai: “Là sao, em cảm thấy anh không phải người bình thường.”

Tiết Giai nghe thế đầy mặt táo bón, nín nửa ngày mới mở miệng: “Nghiêm đại ca, đây là anh trách em lắm miệng sao? anh sẽ không phải xã hội đen chứ?”

Nghiêm Đông Kỳ nghe vậy phụt cười ra tiếng, cười đến không dừng lại được, đợi đến khi đèn đỏ chuyển xanh tay cầm lái đều phát run.

Hàn Dĩ Nặc nghe thế không vui lắm, quay đầu trừng Tiết Giai: “Nói với cậu bao nhiêu lần rồi, không phải, không phải, anh của tớ sao có thể là xã hội đen, cậu xem điện ảnh Hongkong nhiều quá ám vào đầu rồi à.”

Tiết Giai có chút lắp ba lắp bắp phản bác: “Không… Không phải, tớ chính là… Chính là hỏi một chút, tớ nhìn Nghiêm đại ca ở lễ giáng sinh ngày đó trâu bò như thế, cảnh sát cùng lưu manh đều quen biết, hơn nữa bọn họ cũng gọi hắn ‘Nghiêm ca’. Hơn nữa… Hơn nữa… Nghiêm Chỉ lại lợi hại như vậy…”

Nghiêm Đông Kỳ vừa nghe đã thấy hứng thú: “Nghiêm Chỉ làm sao vậy? Không lẽ đánh em lần nữa?”

“Không phải cô ấy đánh em, là em không đánh trả!” bé trai ngồi phía sau mặt đỏ lên: “Em một thằng đàn ông sao có thể đánh con gái chứ, hơn nữa… vốn em… là…”

Hắn nói đến phần sau thanh âm dần dần nhỏ xuống, có chút ngượng ngùng gãi đầu một cái.

“Chuyện này đã qua lâu như vậy mà em còn nhớ. Nghiêm Chỉ bà chằng này bị anh nuông chiều cho hư hỏng rồi, tình tính quá ác liệt, em thông cảm cho nó.” Nghiêm Đông Kỳ nở nụ cười.

Tiết Giai lắc lắc đầu: “Em cảm thấy cô ấy tính cách rất tốt, so với những cô gái yểu điệu khác thì tốt hơn nhiều, hai chúng em quan hệ vẫn ổn, không có chuyện gì.”

“Vậy thì tốt, anh còn sợ em thù dai.” Nghiêm Đông Kỳ trả lời một câu, xong lại muốn mở miệng: “Vì thế em cảm thấy tính cách này của Nghiêm Chỉ là do phương pháp giáo dục xã hội đen của anh?”

Hắn nói xong lại không nhịn được bắt đầu cười, hình tượng của hắn cho tới bây giờ chưa bao giờ cao lớn lỗi lạc như thế, càng ngày càng thấy trêu đùa tiểu tử Tiết Giai này quả thực không tồi.

Kết quả tiểu tử ngốc này vẫn nghiêm túc cẩn thận gật gật đầu.

“Cái gì không nên biết thì cũng đừng hỏi, không nên nói thì đừng nói. Tiểu tử, em cho rằng hôm nay biết được chuyện này còn có thể xuống được xe của anh sao, hả?” Nghiêm Đông Kỳ đột nhiên thay đổi giọng, thanh âm bình thản đổi thành lạnh lùng nghiêm túc, nói đến chữ cuối cùng thì đầy rẫy sát ý.

Hàn Dĩ Nặc nhìn vẻ mặt bắt đầu căng cứng của Tiết Giai, hắn bất đắc dĩ liếc nhìn Nghiêm Đông Kỳ: “Anh hai, anh đừng ngây thơ như vậy được không, Tiết Giai vốn dĩ cũng không có bụng dạ gì, anh xem, dọa hắn đến phát khóc rồi kìa.”

Nghiêm Đông Kỳ nín nửa ngày thật sự nhịn không nổi, vào lúc này cười đến hít thở không thông, máu dồn lên đỏ cả khuôn mặt: “Xin lỗi, anh chỉ cảm thấy đứa bé này đùa vui quá, nhịn không được đùa giỡn một lúc.” Ha ha

Tiết Giai lúc này mới phản ứng được Nghiêm Đông Kỳ đang nói đùa, cảm thấy biểu tình khiếp sợ của mình thực sự quá mất mặt, cả người ngoan ngoãn ngồi dựa vào phía sau, im lặng không nói tiếng nào.

Nhà Tiết Giai cũng không quá xa, Nghiêm Đông Kỳ tiễn phật tiễn đến tây thiên, theo sự chỉ huy của Hàn Dĩ Nặc đưa Tiết Giai đến tiểu khu. Tiết Giai ảo não cảm ơn rổi xoay người đi vào nhà.

Hai người cùng quay về đi vào siêu thị, Nghiêm Đông Kỳ nghĩ đến Tiết Giai thiếu thông minh cùng biểu tình mịt mờ của hắn không nhịn được cười hai tiếng, Hàn Dĩ Nặc đầy mặt khó hiểu nghiêng đầu nhìn hắn: “Cười gì thế?”

“Tiểu tử Tiết Giai này tính tình rất tốt, anh rất thích.” Nghiêm Đông Kỳ không nhìn hắn, chăm chú nhìn đường nói một câu.

“Anh thích?” Hàn Dĩ Nặc theo bản năng lặp lại một câu.

Nghiêm Đông Kỳ kỳ quái nghiêng đầu nhìn hắn một chút: “Đúng vậy, anh rất thích hắn, không có chuyện gì thì có thể gọi hắn đến nhà chúng ta chơi. Lần trước họp phụ huynh nhìn thấy mẹ của Tiết Giai, chắc bà ấy đang đến thời ỳ mãn kinh có lẽ hắn cũng phải khổ cực nhiều. chúng em là bạn của nhau, nếu rảnh cứ gọi hắn đến cùng nhau giải sầu.”

Hàn Dĩ Nặc nghe xong lời này, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Nghiêm Đông Kỳ rồi quay về cửa kính nhìn hàng cây xanh rì từng cây xẹt qua tầm mắt, không lên tiếng.

“Nói với em đấy, sao lại không để ý tới anh?” Nghiêm Đông Kỳ vươn tay vỗ trên cánh tay hắn một cái: “Hiếm thấy có một người bạn tốt như vậy, em đến quý trọng.”

“Ừm.” Hàn Dĩ Nặc trầm thấp đáp một tiếng rồi im lặng không nói lời nào.

_________________

Có lẽ tất cả mọi người đều không thích đi ra ngoài trong cái thời tiết nóng bức như thế này nên người trong siêu thị cũng không nhiều. Nghiêm Đông Kỳ vui vẻ đẩy xe đi loanh quanh, ở trước mấy quầy hàng quay đầu hỏi Hàn Dĩ Nặc: “Các thầy giáo có nói huấn luyện cần mang đồ gì theo không?”

“Không cần gì lắm, chỉ cần quần áo với đồ rửa mặt là đủ rồi.” Hàn Dĩ Nặc ở phía sau lơ đãng hỏi.

Nghiêm Đông Kỳ nhún nhún vai, quay đầu trở lại giá hàng nhìn qua: ”Vậy thì không được, phải suy nghĩ xem nên đem theo cái gì, thuốc xịt muỗi với hương chống muỗi cũng phải mang, người em bây giờ muỗi thầy em như thấy cha đẻ mà nhào vô, buổi tối không mang theo thì ở nơi sơn nước như thế khẳng định khỏi phải ngủ.”

Hàn Dĩ Nặc trầm mặc ở phía sau, nhìn người đàn ông đem từng loại đồ vật ném vào trong xe đẩy, cúi xuống lấy đồ nhìn thấy bóng lưng mỏng manh như hồ điệp thon dài rõ ràng, áo trắng ngắn tay lộ ra làn da vô cùng sống động đầy co dãn. Hắn đứng sau nhìn qua, hít sâu một hơi bước nhanh hai bước nắm lấy xe đẩy: “Em đẩy xe cho.”

“Ừm.” Nghiêm Đông Kỳ đương nhiên buông tay cầm, Hàn Dĩ Nặc cao hơn hắn cường tráng hơn hắn, sức lực lớn hơn hắn, làm ít chuyện cũng không việc gì, liền thành thật đứng sang một bên chọn đồ: “dầu gội đầu, sữa tắm cũng phải mua, dầu trong nhà chai quá lớn hơn nữa em mang đi anh cũng chẳng có mà dùng.”

Hàn Dĩ Nặc “Ừ” một tiếng, cúi đầu nhìn các loại đồ dùng được bỏ vào trong xe, đồ nào cũng thích hợp cũng thỏa đáng, là những thứ hắn vẫn thường dùng. Hàn Dĩ Nặc giương mắt nhìn gò má Nghiêm Đông Kỳ đang chuyên tâm chọn mua đồ dùng, khóe miệng dần dần khều lên nụ cười nhẹ nhàng mà ấm áp.

Trại huấn luyện ở một nơi rất xa, ngồi xe gần hai giờ, trường học có thuê một chuyến xe bus sắp xếp cho học sinh tới đó, hết thảy học sinh dù xa dù gần cũng phải đưa hành lý tới tập hợp trước, chờ đầy đủ học sinh với được xuất phát.

Nghiêm Đông Kỳ vốn định lái xe đưa hắn đến nhưng Hàn Dĩ Nặc không tình nguyện lắm, hắn vẫn cảm thấy bản thân tự mình đi xe bus vẫn tốt hơn, mấy đứa con gái còn tự mình đến, mình một người đàn ông còn để người nhà mang tới, nghĩ tới cũng thấy cả người buồn bực.

“Được rồi, vậy tự em đi đi.” Nghiêm Đông Kỳ tiễn hắn ra cửa, vỗ vỗ bờ vai hắn. “Cố gắng rèn luyện cho tốt, khi đi là một bé trai, khi về hãy trở thành người đàn ông chân chính!!”

Hàn Dĩ Nặc nhìn người đàn ông phía trước mỉm cười, khuôn mặt anh tuấn, trong nháy mắt hắn đột nhiên thầy tràn đầy tiếc nuối.

Cảm giác này hắn đã lâu không thấy, lúc mẹ mất đi đó là thời gian khó khăn nhất của hắn. Lần ấy, tình người lãnh đạm, lòng người dễ thay đổi, hắn đã hiểu rõ ràng, người thân lạnh nhạt ghét bỏ, xung quanh bốn phía chỉ toàn ánh mắt xem thường, khiến hắn càng khó chịu chính là bản thân sẽ không thể sinh sôi một cảm giác lưu luyến cùng quý trọng đối với một ai.

Mặc dù lúc chị gái qua đời, hắn cũng sớm chuẩn bị tâm lý nên cũng chỉ có chút khổ sở mà thôi.

Nhưng giờ phút này, trong lòng có cảm giác chia ly đau khổ dần tràn ra trong ***g ngực. Kể từ khi gọi Nghiêm Đông Kỳ là “Anh hai”, hắn chưa bao giờ tách ra khỏi Nghiêm Đông Kỳ, hai người mỗi ngày đều gặp nhau, đều sống dưới cùng một nhà, cũng có thể coi như hình với bóng. Bây giờ đột nhiên xuất hiện tình huống chia ly, khiến hắn đầu như không thể khống chế được thân thể muốn xông lên ôm ấp Nghiêm Đông Kỳ.

“Anh hai…” Hàn Dĩ Nặc do dự một chút, cuối cùng nhỏ giọng mở miệng: “Em sẽ nhớ anh.”

Nghiêm Đông Kỳ rõ ràng ngẩn người, sau đó cười vò vò đầu hắn.

Thiếu niên ước chừng là dinh dưỡng không theo kịp lên não, vì thế cũng không cảm thấy khó chịu. từ khi hai người cùng sinh hoạt cho tới nay, cái đầu của Hàn Dĩ Nặc vẫn từ từ cao lên, khoảng thời gian này Nghiêm Đông Kỳ vẫn ít khi làm như vậy, giơ tay xoa xoa đầu hắn.

Hàn Dĩ Nặc ngoan ngoãn cúi đầu.

“Tiểu tử ngốc, nghĩ gì thế? em không lẽ còn chưa cai sữa hay sao? Một trẻ ranh to xác rồi đấy, khoảng chừng mười mấy ngày thôi, chưa từng thấy ai lớn như vậy mà dính người như em, nếu cần thì anh sẽ mua hai chiếc bình uống sữa rồi gửi đến.” Nghiêm Đông Kỳ vừa nghe xong lời hắn vừa giận vừa buồn cười, hắn biết tiểu tử này trước giờ vẫn chưa tách ra khỏi hắn lâu như vậy, mọi người đều đó quán tính của động vật, khó tránh khỏi cảm giác lạc lõng mất mát, liền mở miệng nói.

Hàn Dĩ Nặc có chút bất đắc dĩ, một chút biệt ly u sầu mới tràn ra chưa kịp tản đi đã bị tiếng cười trào phúng của Nghiêm Đông Kỳ đẩy trở về, hắn không thể làm gì khác là gật gù rồi nói: “Vậy cũng tốt, em đi đây.”

“Đi đi, đi đi, vừa vặn mấy ngày nay anh sẽ được tự do.” Nghiêm Đông Kỳ vung vung tay, nhìn hắn bước vào thang máy mới nhớ tới, nói vói một câu: “Đến nơi nhớ gọi điện thoại về cho anh đó.”

Chờ đến khi cửa thang máy chậm rãi đóng lại, hắn khẽ cười một cái, gãi gãi đầu rồi quay vào nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.