Tốt, Em Nói Đó

Chương 30: Chương 30




CHƯƠNG 30 SAU LƯNG ÔM ẤP

Nghiêm Đông Kỳ sáng sớm là bị đau tỉnh.

Lúc ngủ hắn rất thích nằm nghiêng, bình thường thấy không sao nhưng hôm nay cánh tay bị thương nên toàn bộ sức lực đều ép xuống, Nghiêm Đông Kỳ nằm mơ thấy hắn bị một đàn ong mật nhào lên đốt cánh tay phải của mình, cảm giác đau đớn truyền đến vô cùng rõ ràng vì thế hắn hoảng hốt tỉnh lại.

Tối hôm qua nhìn đám thanh niên kia chẳng khác nào uống phải thuốc kích thích, đánh nhau hưng phấn vô cùng, người khác không biết đó là vì một cô gái xinh đẹp còn tưởng Thanh Long bang cùng Bạch Hổ bang đánh nhau tranh chiếm địa bàn, thực sự chẳng khác gì hắc đạo phong vân.

(Phong vân: bão táp)

Nghiêm Đông Kỳ làm ông chủ đương nhiên phải cùng bảo an đi ngăn chặn tình hình, hắn nhìn từng ly thủy tinh rơi bùm bùm, ghế bàn bị đập phá hỗn loạn gần như đau đến cắt thịt.

Kết quả người trẻ tuổi sinh lực dồi dào không phân tốt xấu, chỉ cần nhìn thấy không phải người bên mình thì xông vào gần như đòi mạng. Nghiêm Đông Kỳ là người nào, hồi sơ trung khắp cả trường học không có địch thủ, cao trung cứ phải nói lát gạch mà đi, bây giờ sao có thể để mấy đám nhóc con miệng còn hôi sữa làm tổn thương được, anh không nói hai lời liền đem đầu sỏ hai bên đánh văng trên mặt đất.

Vốn bị đánh cho mù quáng cả người đều sửng sốt, còn tưởng Nghiêm Đông Kỳ là người của đối phương liền hùng hổ nhào tới. Nghiêm Đông Kỳ rất lâu không đánh nhau nhưng không hề cảm thấy mới lạ, ngược lại còn thấy tìm về chút hưng phấn tuổi trẻ thanh xuân.

Hắn xuống tay rất nhẹ, chủ yếu là né tránh đòn đối phương sau đó xuất bất kỳ ý đem đối phương quật ngã trong mịt mờ.

Nghiêm Đông Kỳ một bên ứng phó với thằng nhóc bên cạnh một bên cân nhắc xung quanh, nếu tiếp tục đánh nhau như thế này thì chuyện có lý cùng thành bất lý, hắn quay qua nhìn người phục vụ sơ tán khách hàng, nhìn đúng thời cơ hắn đem chân trước đạp một khay trà bằng thủy tinh xuống.

Tiếng ly cốc đổ vỡ phát ra tiếng lanh lảnh tan vỡ, khay trà thủy tinh cũng vì thế mà nẻ ra. Máu trong lòng Nghiêm Đông Kỳ chảy ùa vào mắt: ***!! Ngọc trai rơi trên mâm ngọc, tiền của lão tử!! thực đau con mẹ nó trứng!!

Người xung quanh rõ ràng bị chấn động, bảo an nhân cơ hội đến lôi kéo đám người hai bên ra.

Mọi người xô xô đẩy đẩy tản ra, cũng không biết Nghiêm Đông Kỳ bị ai va vào một phát, phản xạ đỡ lấy ghế dựa bên cạnh, một phát nhấn xuống mới phản ứng được trên mặt đều là mảnh vỡ pha lê.

Còn chưa phản ứng được đau đớn thì người bên cạnh đã nhanh chân đến dìu hắn lên.

“Để tôi xem một chút.” Mục Tử Lễ đem hắn kéo lại dưới ánh đèn, toàn bộ bàn tay của Nghiêm Đông Kỳ đều nhuộm đầy máu nhìn qua vô cùng thê thảm. Người đàn ông cau mày một chút, mặt đầy lo lắng: “Không được, phải đến bệnh viện xử lý, mảnh vở đều dính vào tay cả rồi.”

Nghiêm Đông Kỳ một người cao lớn như thế, giờ còn bị một người đàn ông nâng giữ cẩn thận nhất thời có chút lúng túng: “Cậu chưa đi à, tôi còn tưởng rằng cậu về rồi ấy chứ.”

Mười thằng trẻ ranh bên cạnh vốn chưa tiêu hỏa, tôi đẩy anh anh đẩy tôi một cái cũng không lên tiếng. Mục đích cũng chỉ gây sự đánh nhau một trận, ai cũng không nghĩ huyên náo đến nghiêm trọng thế nào, kết quả tự nhiên đổ máu, một nhóm thấy thế vội vàng ngừng tay, đứng một bên không lên tiếng.

Nghiêm Đông Kỳ bị nhiều người nhìn chằm chằm mang theo chút cẩn thận cảm giác người không quá chân thật: Phi!! Lão tử là người soái thế nào, thế nào trong nháy mắt lại thành yếu đuối kinh sợ thế này!!

_________________

Hắn từ trên giường ngồi xuống, nhìn cánh tay bọc đầy băng gạc còn có chút vết máu rỉ ra, liền “Sách” một tiếng, dùng cánh tay khác không bị thương vò vò đầu rồi vươn mình xuống giường.

Nghiêm Đông Kỳ không phải thuận tay trái, lúc rửa mặt có chút lao lực, hắn nhìn chính mình trong gương đang dùng tay trái đánh răng vừa ngu ngốc vừa chậm chạp, nhìn cả người đàn ông lớn tuổi bắp thịt đầy đủ tựa như héo rũ rút kiệt sức lực.

Hắn đang nhức đầu với việc làm sao rửa mặt thì Hàn Dĩ Nặc không tiếng động xuất hiện ngay cửa phòng vệ sinh.

“FML, em đi không chút tiếng động dọa chết người à, em là quỷ hay sao?” Nghiêm Đông Kỳ đang cúi đầu suy tư làm sao đem tay trái rửa sạch khuôn mặt, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt Hàn Dĩ Nặc, sợ đến mức nhảy dựng.

Hàn Dĩ Nặc không nói tiếp, đi tới cầm khăn mặt trên tay Nghiêm Đông Kỳ, dùng nước nóng làm ướt rồi giơ tay muốn lau mặt cho hắn.

“Em làm gì…” Nghiêm Đông Kỳ một bên né tránh, một bên dở khóc dở cười mở miệng: “Anh còn có một tay vẫn chưa bị phế, tự mình làm được rồi.”

Hàn Dĩ Nặc vẫn không nói lời nào, chỉ buông cánh tay xuống, dùng khăn mặt chà xát cánh tay không bị thương của Nghiêm Đông Kỳ.

“Không phải, em muốn làm gì?” Nghiêm Đông Kỳ bất đắc dĩ, nhưng vẫn không tránh ra, tùy ý Hàn Dĩ Nặc lăn qua lộn lại lăn qua lăn lại.

“Chuyện gì thế này?” Ngay ở lúc Nghiêm Đông Kỳ cảm thấy Hàn Dĩ Nặc có bị cắn chết cũng không mở miệng thì thiếu niên đột nhiên lên tiếng.

Nghiêm Đông Kỳ nghe không hiểu: “Cái gì xảy ra chuyện gì?”

Khóe miệng Hàn Dĩ Nặc căng chặt đến mức chăm chú, đưa tay muốn sờ lên băng vải bị rỉ máu, vừa cẩn thận từng li từng tí lại không dám chạm vào.

“A, không có chuyện gì, tối hôm qua ngủ đè lên.” Nghiêm Đông Kỳ tùy tiện nở nụ cười.

Hàn Dĩ Nặc vẫn không nói lời nào, dùng nước ấm ngâm khăn rồi giơ tay lau mặt cho Nghiêm Đông Kỳ. Cả người Nghiêm Đông Kỳ cứng một hồi nhưng vẫn không né tránh.

Lúc lau mặt sẽ khó tránh khỏi đối mặt với nhau, Nghiêm Đông Kỳ nhìn Hàn Dĩ Nặc hơi cúi đầu, một vẻ mặt chăm chú chà xát liền có chút khó chịu, theo bản năng muốn xoay đầu qua một bên, còn mới động một chút đã bị vẻ ương ngạch mãnh liệt khắc chế, trong lòng Nghiêm Đông Kỳ tự thôi miên: có cái gì lúng túng, dù sao cũng là em trai tôi mà, không có gì phải khó chịu, huynh hữu đệ cung, huynh hữu đệ cung đấy Nghiêm Đông Kỳ.

Cả ngày hôm đó vẫn lặp lại như vậy, Hàn Dĩ Nặc trầm mặc đi theo Nghiêm Đông Kỳ, nếu không phải vậy thì vẫn yên lặng nhìn chằm chằm hắn, mỗi khi hắn muốn làm chút việc vặt Hàn Dĩ Nặc sẽ một bước xông lên, đem đồ vật trên tay đoạt về yên lặng làm hết xong xuôi mới trả lại cho hắn.

Nghiêm Đông Kỳ bị tiểu tử này chỉnh đốn đến có chút bất đắc dĩ, hắn quả thực hoài nghi nếu không phải lúc đi vệ sinh mình có đóng cửa thì có phải Hàn Dĩ Nặc sẽ xông tới mà thay hắn bưng chú chim nhỏ hay không!!

Hơn nữa làm cho hắn cảm thấy không thể nói được gì chính là tên tiểu tử này cả ngày cứ như bị cắt bỏ dây thanh quản, nửa ngày không nói một câu, mỗi lần hắn muốn giao lưu với Hàn Dĩ Nặc đều có cảm giác bản thân chính là kẻ ngu ngốc.

Món ăn trưa hôm nay là Hàn Dĩ Nặc làm, Nghiêm Đông Kỳ lần đầu tiên được thưởng thức, trong lòng có chút kích động.

Nhưng đợi đến khi nhìn bát cơm hắn mới biết khổ não, tay trái vốn không dễ dàng cầm đũa, đáng lẽ hắn muốn kẹp lấy đũa khoai tây kết quả một nửa rơi xuống mâm thức ăn còn nửa kia rớt xuống mặt bàn, còn lại vài sợi cuối cùng muốn đưa vào miệng, còn chưa kịp dính mép đã không chút lưu tình “Lạch cạch” rơi vào trong bát cơm, quả thực là Parkinson thời kỳ cuối.

Hàn Dĩ Nặc hết lần này tới lần khác muốn đưa cơm cho hắn, nhưng đều bị Nghiêm Đông Kỳ từ chối, hắn chỉ cần nghĩ đến một người đàn ông dùng ánh mắt thâm tình đút cơm cho một người đàn ông khác cảm giác cả người muốn run rẩy kịch liệt, hình ảnh đẹp đến mức hắn căn bản không dám nghĩ tới.

Cuối cùng cũng may bản thân còn thông minh nhanh trí, nhanh nói Hàn Dĩ Nặc lấy tới cái thìa, sử dụng rất thuận tiện, vấn đề là sự ấu trĩ này còn may phá vỡ được cảm giác ngu ngốc nhưng lại khiến Nghiêm Đông Kỳ nghĩ đến bản thân mang một cái yếm hoa lót ở cổ mới hài hòa ảo giác hiện giờ.

Mãi đến tận chiều bữa cơm trưa mới kết thúc, Nghiêm Đông Kỳ kéo hai năm tám vạn ngồi ở phòng khách xem ti vi, một bên xoa xoa huyệt thái dương dùng hai mắt nhìn Hàn Dĩ Nặc đang rửa chén bát trong nhà bếp.

Quả thực có thể nghẹn chết người.

ngày hôm nay số lần nói chuyện của Hàn Dĩ Nặc với hắn có thể đếm trên đầu ngóc tay, hơn nữa còn không cần dùng đến tay bị thương mà đếm.

“Xảy xa chuyện gì? “Anh hai, em giúp.” “Anh đừng động” “Nên thay thuốc rồi.” gần như chỉ bốn câu này, những cái khác chẳng tính là bao.

Tính cách Hàn Dĩ Nặc dạo này biến đổi tương đối lớn, ở bên ngoài không biết hắn cư xử như thế nào nhưng về nhà thấy tốt hơn trước rất nhiều. nhìn bên ngoài thì hắn đã triệt để vứt bỏ bóng tối quá khứ, cả người nhìn qua tươi tắn rộng rãi đầy nét xuân, ở nhà cũng nói tương đối nhiều, Nghiêm Đông Kỳ thích hắn của hiện tại, cũng rất thích cười đùa nói chuyện vài ba câu.

Kết quả thì sao? ngày hôm nay thế nào? Nghiêm Đông Kỳ buồn bực, đứa nhỏ này không biết bị cái gì kích thích, nhìn chẳng khác gì Hàn Dĩ Nặc hồi xưa.

Nghiêm Đông Kỳ đang mù mờ suy nghĩ thì Hàn Dĩ Nặc vừa lau tay đi từ trong bếp ra.

Nghiêm Đông Kỳ thanh thanh cổ họng, nhìn Hàn Dĩ Nặc mở miệng: “Dĩ Nặc này, lại đây, hai ta trò chuyện.”

Hắn rõ ràng thấy bước chân Hàn Dĩ Nặc khưng lại nhưng vẫn nghe lời đi tới, ngồi ở nơi không xa không gần với Nghiêm Đông Kỳ, cúi đầu không lên tiếng.

“Em cùng anh trai nói một chút, em đây là làm sao vậy?” Nghiêm Đông Kỳ tận lực làm cho âm thanh của mình ôn hòa từ ái.

Hàn Dĩ Nặc trầm mặc lắc lắc đầu.

“Không lẽ em còn giận anh?” Nghiêm Đông Kỳ nghĩ đến tối hôm qua Hàn Dĩ Nặc nhìn mình rống một trận, thăm dò hỏi một câu.

Nghiêm Đông Kỳ vốn cảm thấy tối qua Hàn Dĩ Nặc là não bị lệch đường ray, nhìn hắn bốc một trận hỏa sáng dậy sẽ không sao. huống gì bản thân còn thấy oan uổng, lão tử tối qua còn bị người ta quậy đến phiền như thế còn chưa nói nặng lời câu nào, tiểu tử này làm gì tức giận, anh đây còn chưa nói một câu nó nói cái gì chứ.

Hàn Dĩ Nặc lại trầm mặc lắc đầu một cái.

Nghiêm Đông Kỳ quả thực bị hành động này làm cho bốc lửa, liền thẳng thắn một bộ thiếu kiên nhẫn phất phất tay, đứng lên muốn đi về trong phòng ngủ: “Em thích làm sao thì làm đi.”

Mới đi không được hai bước thì phía sau được dán lên một thân thể ấm áp.

Hàn Dĩ Nặc từ phía sau ôm hắn, cánh tay khoát trọn bên hông, đem đầu chôn ở cổ của hắn làm tổ.

“Em đây là muốn làm gì a.” Nghiêm Đông Kỳ bị này tư thế làm cho khó chịu, muốn vặn cánh tay hắn tránh ra nhưng càng được sức lực to lớn ôm lấy.

“Anh hai.” âm thanh Hàn Dĩ Nặc từ phía sau lưng truyền đến, trầm thấp tràn ngập từ tính vang lên lởn vởn vây quanh hai người.

Động tác của Nghiêm Đông Kỳ bị hai chữ này làm cho đứng lại, hắn có chút bất đắc dĩ vỗ hai tay của Hàn Dĩ Nặc: “Mọi người nói con nít ba tuổi đã thấy khác nhau, anh thấy vẫn chẳng có gì, nhưng giờ thấy hai chúng ta đã hơn sống phần ba cuộc đời rồi phải khác nhau chứ, anh đều không rõ đến cùng đầu em nghĩ cái gì?”

“Anh hai, xin lỗi.” Cánh tay Hàn Dĩ Nặc lại ôm chặt thêm một chút, Nghiêm Đông Kỳ cảm giác bản thân mình hiện giờ như bị con gấu hùng dũng quấn lấy.

Nghiêm Đông Kỳ dở khóc dở cười: “Em làm gì nhẫn tâm để có lỗi với anh, với lại nếu như em có làm gì xúc phạm thì anh trai em cam lòng trách em sao?”

Hàn Dĩ Nặc vẫn ôm Nghiêm Đông Kỳ không hé răng, đầu chôn sâu vào cổ hắn làm tổ, mùa hè Nghiêm Đông Kỳ ở nhà chỉ thích mặc mỗi áo lót mỏng manh, cứ như thế dán lên, gò má kề sát vào da thịt, cảm giác ấm áp cùng hơi thở quen thuộc khiến Hàn Dĩ Nặc vô cùng an tâm.

Giống như mọi oan ức ngày hôm qua lập tức tan thành mây khói.

Hàn Dĩ Nặc có chút không muốn buông tay.

“Bảo bối nhỏ bé của anh, chúng ta có thể cẩn thận ngồi xuống nói chuyện được không, cái tư thế này không lẽ cần anh dang tay phối hợp với em diễn cảnh tình cảm phim Titanic.” Thanh âm người đàn ông nhu hòa mang theo ý cười truyền tới.

Nghiêm Đông Kỳ luôn như vậy, luôn tốt với hắn, tốt đến nỗi bản thân hắn không biết nên làm gì. Hàn Dĩ Nặc có chút khổ não nghĩ, sau đó lưu luyến không rời nhẹ nhàng buông cánh tay.

Hai người lại ngồi xuống ghế salông chỗ của mình lúc nãy. Lần này Hàn Dĩ Nặc không giống vừa nãy ngồi xa đến vậy, chặt chẽ dích sát ở bên người Nghiêm Đông Kỳ, tay còn đặt trên đùi của hắn.

Nghiêm Đông Kỳ bị hành động của hắn làm đến bất đắc dĩ, không thể làm gì hơn là đem nhiệt độ điều hòa hạ xuống hai độ.

“Nói một chút đi, làm sao có lỗi với anh?” Nghiêm Đông Kỳ hướng phía sau dựa vào, sau đó giơ lên cánh tay không bị thương khoát lên trên lưng Hàn Dĩ Nặc, vỗ vỗ nhẹ trấn an hắn.

Hàn Dĩ Nặc rõ ràng có chút xấu hổ, âm thanh rất nhỏ: “Em tối hôm qua không nên nhìn anh rồi nổi nóng.”

“Chỉ một chuyện như thế thôi à.” Nghiêm Đông Kỳ bật cười: “Anh còn tưởng có chuyện gì, anh bị em rống lên sau khi ngủ một giấc cũng không cảm giác gì, em còn trẻ trung như thế cân nhắc làm gì, đa sầu đa cảm vậy hử?”

Hàn Dĩ Nặc há miệng, thế nhưng không biết bản thân suy nghĩ cái gì, nói cái gì.

Tay Nghiêm Đông Kỳ hướng lên trên rồi túm sau gáy Hàn Dĩ Nặc: “Có cái gì phải xin lỗi, con trai sao có thể không có khí thế, thật yếu đuối. sau đó anh cũng cân nhắc lời em, cảm thấy cũng rất có lý, hồi ấy anh cũng rất phiền chán khi có người coi là con nít. Nhưng chuyện này không thể trách anh nha, ai kêu em lớn nhanh như vậy, anh còn chưa kịp chuẩn bị đã từ bé trai thành đàn ông rồi, em thực sự thay đổi quá nhanh.”

Hàn Dĩ Nặc cắn cắn môi: “Em phiền nhất anh mỗi lần đều cho em là đứa nhỏ, luôn coi lời nói của em không đáng kể, không quan trọng.”

“Anh tại sao lại không đem chuyện của em là chuyện đáng kể?” Nghiêm Đông Kỳ mở to hai mắt có chút kinh ngạc…” em hiện tại trong lòng anh chính là chuyện lớn hạng nhất, sắp đạt đến trình độ của Nghiêm Chỉ có được hay không?”

“Em không phải có ý đó…” Hàn Dĩ Nặc cảm thấy miệng lúc này của mình rất ngu, hắn đưa tay nhẹ nhàng cầm bàn tay bị thương của Nghiêm Đông Kỳ bỏ vào lòng bàn tay: “Lại nói, chuyện anh ngày hôm qua bị thương không nói cho em, nếu em nửa đêm còn không gọi điện qua thì đến giờ em còn không hay biết chuyện gì.”

“Anh cảm thấy việc này không nghiêm trọng như vậy, chỉ là một vết thương nhỏ thôi, em xem cái này anh cũng chưa nói cho ba mẹ cùng Nghiêm Chỉ đó sao?” Nghiêm Đông Kỳ kiên trì giải thích: “Có chuyện không nói cho em là không muốn em sốt ruột. đêm tối qua chạy ào vào bệnh viện cả người đều ướt nhẹp, nhỡ may bị ốm thì làm sao bây giờ, đêm nay trước khi ngủ em phải pha thuốc cảm mạo uống đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.