CHƯƠNG 42 TUYỂN TẬP THƠ VỀ HOA NHÀI CAROLINA
Đầu tiên là từ cửa phòng tắm truyền đến tiếng vang nhỏ, sau đó là từ xa truyền tới tiếng bước chân.
Trong nháy mắt đột nhiên thiếu niên cảm thấy môi phát khô, không tự chủ được nuốt nuốt nước miếng, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng.
Sau đó Nghiêm Đông Kỳ cứ thế đi vào
Sau đó… thực sự chỉ quấn một cái khăn tắm.
FML, FML!
Trong nháy mắt cả người Hàn Dĩ Nặc cứng ngắc, ngồi ở trê giường càm điện thoại sững sờ như một bức tượng điêu khắc ngu đần.
Hắn không biết nên phản ứng thế nào, chỉ trợn mắt há mồm nhìn người ướt nhẹp trước mắt, trơn nhẵn, trên eo chỉ quấn một khăn tắm màu xanh lam, gần như là một người đàn ông lõa thể.
Hắn vẫn nghĩ kịch truyền hình bắt nguồn từ cuộc sống đều là nói linh tinh, bậy bạ, không nghĩ tới vẫn có chuyện như thế, lại chính bản thân được trải nghiệm.
Trời ơi, cái này khó mà tin nổi.
Người đàn ông này da dẻ vốn đã trắng nõn bóng loáng, lại thêm một chiếc khăn màu lam làm nên càng lộ ra sự trắng trẻo có thể chói mù con mắt Hàn Dĩ Nặc. So với trong tưởng tượng của Hàn Dĩ Nặc thực sự giống in đúc, có những giọt nước còn chưa lau khô, dưới ánh đèn phản chiếu lên càng thêm mê người, từ thân thể trượt từ vả vai xuống bụng dưới cuối cùng biến mất trong ranh giới chiếc khăn quấn màu lam.
Mười ba triệu megapixel đột nhiên không hề báo trước liền biến thành bản màn hình 3D, một bánh nhân từ trên trời rơi xuống làm thị giác của Hàn Dĩ Nặc có chút tìm không được phương hướng.
Mẹ nó, quả thực… không hề có chút phòng bị, cũng không có một tia lo lắng.
Hàn Dĩ Nặc một bên lặng lẽ hít sâu, một bên nỗ lực đem ánh mắt của mình từ cái cổ khiêu gợi của Nghiêm Đông Kỳ, ***g ngực trắng nõn, còn có chiếc eo mềm mại dời đi.
“FML, lạnh chết.” Nghiêm Đông Kỳ căn bản không nhìn thiếu niên ngồi ở đầu giường, hắn run lập cập đi tới tủ quần áo, một bên vùi đầu xuống tìm quần áo, một bên giọng ồm ồm oán giận: “Trải cái ga giường rồi nói chuyện với em mà đi tắm quên cả quần áo, lạnh chết lão tử. lần này thì được rồi, không cần lây bệnh từ em thì anh cũng bị cảm.”
… vẫn đúng là không cầm theo quần áo, Hàn Dĩ Nặc cảm khái vạn phần
Hắn cân nhắc nếu như những suy nghĩ của bản thân dễ dàng thực hiện, ngày mai tốt đẹp, Nghiêm Đông Kỳ yêu hắn đến chết đi sống lại, sẽ làm tổ trong ngực mình cùng nhau xem ti vi.
Chỉ nghĩ thôi đã có chút kích động rồi.
Nghiêm Đông Kỳ cúi người xuống, chiếc khăn tắm bị kéo cao, vùng nguy hiểm ở bắp đùi lộ ra, đường cong lộ chiếc mông đang vểnh lên, cùng với một đôi chân thon dài thẳng tắp trắng nõn.
Hàn Dĩ Nặc cảm thấy cổ họng có chút ngứa, không chịu được khụ khụ hai tiếng ý đồ dời đi tầm mắt, nếu như vẫn không thể khống chế mà nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang cúi xuống của Nghiêm Đông Kỳ, hắn cảm giác hiện tại con mắt của mình đang mạnh mẽ đi dọc theo bắp đùi hướng về dưới đáy của khăn tắm.
“Làm sao thế, sao còn ho khan?” Nghiêm Đông Kỳ nghe thấy hắn ho khan mới đi đến bên giường, một tay cầm áo ngủ cùng quần lót, một tay đặt trên trán của Hàn Dĩ Nặc “Không lẽ lại sốt lại.”
Hàn Dĩ Nặc yên lặng mà nuốt ngụm nước miếng, Nghiêm Đông Kỳ cứ chạy gần bên này mới đúng là thiêu đốt người.
“Không có việc gì, vừa rồi chỉ bị sặc nước miếng thôi.” Hàn Dĩ Nặc trái tránh phải tránh không cho tay Nghiêm Đông Kỳ động vào, tùy tiện tìm một cái cớ cho có lệ.
Hắn nói xong câu đó lại muốn đâm đầu mà chết, đây là cái cớ quỷ gì? Bị sặc nước miếng? Nước miếng từ chỗ nào tới? nhìn anh trai hắn đến nỗi chảy cả nước miếng sao? thành công đem mình thành một tên biến thái!!
Nghiêm Đông Kỳ lại không để ý tới câu này, kiên trì đặt tay trên trán Hàn Dĩ Nặc sờ sờ một cái.
Hàn Dĩ Nặc chỉ cảm thấy thân thể từ trong ra ngoài đang sôi sùng sục nổi bong bóng theo bàn tay lạnh lẽo của Nghiêm Đông Kỳ mà dừng lại. hắn không dám thở mạnh, nghe Nghiêm Đông Kỳ nhỏ giọng lẩm bẩm một câu “dọa anh một hồi” rồi xoay người rời đi mới chậm rãi phun ra luồng nhiệt ở ngực kia.
Chờ đến khi cửa phòng tắm một lần nữa đóng lại, bên trong truyền tới tiếng nước chảy thì Hàn Dĩ Nặc mới hồi phục tinh thần, hắn đưa tay lên mái tóc ẩm ướt vàu vàu hai cái, đem mặt chôn trong lòng bàn tay hít sâu một hơi.
Nghiêm Đông Kỳ sợ Hàn Dĩ Nặc buổi tối ngủ lại cảm lạnh nên cố ý ở trên người hắn đắp thêm một cái thảm, Hàn Dĩ Nặc nằm trên giường ngây ngốc nhìn trần nhà, chỉ cảm thấy bị ép đến không thở nổi.
Hắn đem thảm lông vứt sang một bên, một lần nữa nằm xuống, thừa dịp sau khi sốt bị mất sức lực giờ đang dần phục hồi mà tỉ mỉ suy nghĩ tình hình hiện tại.
Nếu như không thể suy xét xong việc này thì phỏng chừng không quá hai ngày hắn sẽ phát điên mất.
Đơn giản nhất là đem tình cảm nhớ nhung này đè ép xuống, duy trì quan hệ đàng hoàng anh em của hai người, cứ thế mà trải qua một đời. nhưng Hàn Dĩ Nặc không cam lòng, cả đời dài như vậy, hắn phải trơ mắt nhìn Nghiêm Đông Kỳ đi tìm một người phụ nữ, kết hôn sinh con, đối với người phụ nữ khác tươi cười yến yến mà sự quan tâm dành cho mình chỉ hạn chế ở mức “Em trai”. Chỉ nghĩ thôi thì phỏng chừng không quá hai năm hắn sẽ vào bệnh viện tâm thần hoặc tiến vào quan tài mơ giấc mộng ngàn thu.
Ngay cả suy nghĩ thôi hắn đã cảm thấy trước mắt là một mảnh hoa vàng phấp phới.
Hoặc thẳng thắn hơn, hắn sẽ cắn răng liều mạng nói tình cảm này cho Nghiêm Đông Kỳ. Nhưng Hàn Dĩ Nặc thật sự không dám, hắn sợ sau khi Nghiêm Đông Kỳ biết tâm ý của hắn sẽ đối với sự quan tâm “Em trai” Cũng không muốn bố thí.
Chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt ôn nhu sẽ đầy lạnh lùng xa cách thì hoa vàng phấp phới đều tan thành mây khói chỉ trừ lại một bầu trời ken kịt tối tăm.
Nhưng quan trọng hơn là, Hàn Dĩ Nặc chỉ cần nghĩ đến tình cảm nhớ nhung của mình đối với Nghiêm Đông Kỳ, từ đáy lòng sẽ bốc lên khuôn mặt của Hàn Giai. Tuy chị gái Hàn Giai của hắn đã mất lâu rồi nhưng việc chiếm đoạt người yêu sau lưng của chị hắn vẫn cảm thấy áy náy, biết rõ nghiêm trọng nhưng hắn lại không thể tránh được.
Hắn cảm giác bản thân như một tên trộm, đem người yêu của chị cướp đi. cướp đi ánh mắt sủng nịnh, cướp đi những lời nói ôn nhu dịu dàng, cướp đi sự săn sóc quan tâm của người kia.
Mà hiện tại còn có ý định cướp đi trái tim của người chị yêu nhất.
Hàn Dĩ Nặc trở mình, đem mặt vùi vào bên trong gối, lần thứ hai hít một hơi thật sâu.
Thực sự là muốn điên rồi.
Lúc Nghiêm Đông Kỳ tắm xong tiến vào phòng ngủ thì thấy Hàn Dĩ Nặc ở trên giường lăn qua lộn lại bị cái bánh nướng.
“Hàn thiếu, em làm sao thế? sợ người còn chưa nướng khét sao?” hắn nhịn cười liếc mắt nhìn Hàn Dĩ Nặc, sau đó vén chăn vươn người lên giường.
Thân thể Hàn Dĩ Nặc cứng ngắc một lúc, sau đó cấp tốc khôi phục lại bình thường.
“Em dịch sang đây.” Nghiêm Đông Kỳ đưa tay xoay người Hàn Dĩ Nặc lại: “Để anh kiểm tra nhiệt độ cho em một lần nữa mới an tâm.”
Hàn Dĩ Nặc cầm nhiệt kế, nằm nghiêng tựa đầu giường nhìn Nghiêm Đông Kỳ đang đọc sách.
Ở trường Nghiêm Đông Kỳ tuy học hành không giỏi, chỉ có mỗi bằng tốt nghiệp cao trung nhưng đó không phải là trở ngại với việc hắn thích đọc sách. Hắn thích trên phương diện tri thức nhưng lại rất ghét những sách giáo khoa cứng nhắc thông thường.
Dưới ánh đèn bàn sáng nhạt chiếu lên con người Nghiêm Đông Kỳ lại càng thêm đẹp đẽ, Hàn Dĩ Nặc nhìn nhìn liền thấy cơn buồn ngủ kéo tới, nhưng vẫn cố gắng mở to hai con mắt nhìn rõ dáng vẻ người bên cạnh.
Người đàn ông cầm trong tay một quyển (bộ sưu tập thơ hoa nhài Carolina), một quyển sách mỏng, bìa sách có màu sắc cổ xưa. Hàn Dĩ Nặc biết Nghiêm Đông Kỳ thích đọc thơ, hắn thi thoảng sẽ suy nghĩ có phải vì thế nên Nghiêm Đông Kỳ mới trở thành một ông chủ quán bar khôn khéo, thế nhưng người thường vẫn khó có thể đạt tới vẻ tao nhã ôn hòa được như anh.
Nói chung dù thế nào, tốt xấu như thế nào thì Hàn Dĩ Nặc vẫn thấy Nghiêm Đông Kỳ là một người gần như hoàn mỹ.
Sau đó người đàn ông hoàn mỹ quay đầu từ trong cổ áo của mình lấy ra nhiệt kế, liếc mắt một cái liền cau mày, đọc từng chữ từng chữ rõ ràng mà thô bạo: “Tôi *** ông nội nhà hắn, nói chỉ cần chuyền hai chai dịch thì hạ sốt, Tôn Thả Ngôn ngu ngốc. Vừa nãy rõ ràng cũng tốt, sao giờ lại con mẹ nó lên đến ba bảy độ tám sốt nhẹ!!”
Nghiêm Đông Kỳ vươn người xuống giường ra khỏi phòng, một lát lại bưng một chén nước nóng vào, vỗ vỗ Hàn Dĩ Nặc đang mơ hồ: “Đến, đem cốc nước này uống đi, thuốc vẫn để ngày mai uống thì hơn, để xem có hạ sốt không.”
Hàn Dĩ Nặc gật gật cúi đầu uống thuốc, Nghiêm Đông Kỳ đứng một bên mắt cũng không chớp chờ hắn uống xong mới thỏa mãn mà xoay người.
Chờ Nghiêm Đông Kỳ mang theo một làn khí lạnh một lần nữa quay về giường thì Hàn Dĩ Nặc lại không tự chủ được mà nhích lại gần, Nghiêm Đông Kỳ khẽ cười một cái, đưa tay vỗ vỗ đỉnh đầu thiếu niên: “Nếu nửa đêm khó chịu thì gọi anh, anh ở ngay bên cạnh em.”
Hàn Dĩ Nặc gật gù không lên tiếng, sau đó nhắm nửa con mắt lại đi đến trước mặt Nghiêm Đông Kỳ.
“Ai u, em chen anh lại mép giường rồi…” Nghiêm Đông Kỳ bất đắc dĩ nở nụ cười, sau đó mở đèn ngủ bên cạnh, đang định cầm lấy sách đầu giường chuẩn bị đọc bài thơ đang dở một nửa.
“Anh hai.” Hàn Dĩ Nặc kêu một tiếng.
“Làm sao vậy? Khó chịu?” Nghiêm Đông Kỳ đem ánh mắt từ trên trang sách dời đi, nghiêng đầu nhìn Hàn Dĩ Nặc đang làm tổ bên canh.”
“Không khó chịu.” Hàn Dĩ Nặc dừng một chút: “Anh xem cái gì thế?”
“Anh xem sách à.” Nghiêm Đông Kỳ có chút bất đắc dĩ, cái kiểu đối thoại này, trẻ con ba tuổi bắt đầu đi học đã có thể nói lưu loát.
“Anh đọc cho em nghe đi.”
“A?”
“Anh có thể đọc cho em nghe một đoạn không?”
Nghiêm Đông Kỳ thật bất đắc dĩ, nhưng vẫn không từ chối yêu cầu của hắn, Hàn Dĩ Nặc cả đời này bệnh mỗi một ngày mà toàn bộ thông minh đều biến mất cũng chỉ thấy lần đầu tiên. Thế nhưng hắn cảm thấy rõ ràng tâm tình Hàn Dĩ Nặc có chút âm u, dù không phải ở bên nhưng vẫn cảm thụ trên người thiếu niên rõ ràng sốt nhẹ.
Hắn xưa nay cũng không nhẫn tâm từ chối Hàn Dĩ Nặc.
“Được rồi.” Nghiêm Đông Kỳ nở nụ cười: “May anh xem những thứ không phải viễn tưởng hay quy mô lớn, nếu không thì không thể đọc lên được.”
Người đàn ông hắc hắc cười hai tiếng, hắng hắng giọng. Hàn Dĩ Nặc nhắm mắt lại, chỉ nghe âm thanh lật tờ giấy rồi sau đó chính là thanh âm đầy truyền cảm quen thuộc và ngọt ngào của Nghiêm Đông Kỳ truyền tới.
“Hoa nhài Carolina, chúng ta năm trăm năm gặp lại một lần,
Chúng ta từ nơi xa xôi đã tới rồi,
Dưới ánh mặt trời vội vàng gặp gỡ,
Vội vã hôn,
Đem ấp áp của trăm năm mùa đông tới.
Hoa nhài Carolina, chúng ta năm trăm năm lại gặp lại một lần,
Ngươi vĩnh viễn như hoa thời tuổi trẻ,
Ta vĩnh viễn như cây cũ già nua,
Ngươi tuổi trẻ xuôi dòng mà tới,
Ta già nua ngược dòng mà đi…”
Thanh âm người đàn ông ôn nhu nhẹ nhàng, mang theo hương vị của ánh mặt trời, mang theo mùi vị của tiếng lá rụng mùa thu, là khi lò nướng được mở ra lại mang theo hương vị thơm ngọt được tỏa ra từ bánh bích quy ngọt ngào.
Trong nháy mắt Hàn Dĩ Nặc cảm thấy mũi mình chua xót, cũng không biết tại sao.
“Anh hai…” hắn lên tiếng đánh gãy âm thanh diễn cảm của Nghiêm Đông Kỳ: “Em cảm thấy đặc biệt hạnh phúc.”
Trên đầu truyền tới âm thanh mỉm cười trong trẻo của Nghiêm Đông Kỳ: “Phí lời, em còn chưa hạnh phúc thì anh chắc đi nhảy lầu. cơm có người nấu cho ăn, ngủ có người hống, bị bệnh có người lăn qua lăn lại lo lắng cho, giờ chỉ còn kém người giúp em đi đổ nước tiểu nữa thôi.”
Hàn Dĩ Nặc trầm thấp nở nụ cười, đến khi không còn âm thanh mới nói một câu: “Anh hai, anh đối với em quá tốt, anh nếu như không đối xử tốt như thế thì tốt hơn.”
Nghiêm Đông Kỳ nghe thế thấy hạnh phúc, đưa tay xoa xoa đầu Hàn Dĩ Nặc: “Được rồi, ngày mai cho em quỳ trên tấm ván giặt quần áo, sau đó đem vừng đen vừng trắng pha trộn với nhau, nếu em không phân chia hai loại sạch sẽ với nhau thì không được ăn cơm. Em xem anh nói như thế được không?”
Hàn Dĩ Nặc cười cười.
“Em mệt mỏi như vậy rồi còn nói, sốt còn chưa hết đấy, ngủ đi.”
“Vậy anh tiếp tục đọc thơ đi.”
“Em ngủ thì anh còn đọc cái rắm.” Nghiêm Đông Kỳ lại bất đắc dĩ, đưa tay đem thảm bông đắp trên người Hàn Dĩ Nặc: “Hàn đại gia này, anh sau này phải xin thần thánh phù hộ cho em tuyệt đối đừng sinh bênh, em chỉ cần ốm thôi cũng dằn vặt anh đến chết.”
“Anh nói thế có phải thấy phiền không?” mắt Hàn Dĩ Nặc vẫn không chịu mở, đem mặt chôn vào gối.
Nghiêm Đông Kỳ nở nụ cười: “Chỗ nào mà phiền chứ, nhất định là dằn vặt ngọt ngào nha.”
Hắn hắng giọng tiếp tục đọc dở bài thơ, âm thanh nhu hòa vẫn còn hơi ấm.
“Hoa nhài Carolina, chúng ta trăm năm lại gặp lại một lần,
Vậy thì được rồi,
Trên trời có mây,
Chỉ cần ngươi đứng ở dưới mây,
Ta sẽ không trở lại…”
Hàn Dĩ Nặc mơ mơ màng màng nghĩ, em đây mới gọi là dằn vặt ngọt ngào.