CHƯƠNG 46 TÂM SỰ
Năm nào cũng như năm nào, hai anh em vẫn ở nhà cha mẹ Nghiêm Đông Kỳ để đón năm mới. Hàn Dĩ Nặc thực sự cảm thấy “ cần kiệm đến xa xỉ thì dễ, xa xỉ đến cần kiệm mới khó” Câu nói này quả thực có đạo lý, lúc này mới năm thứ hai mà hắn đã có thói quen cùng người nhà náo nhiệt sum vầy ăn tết.
Hắn thi thoảng sẽ nhớ lại những ngày tháng sinh hoạt trước đây của hắn cùng Nghiêm Đông Kỳ, có nhiều chi tiết nhỏ đã bắt đầu mơ hồ không rõ, xa xôi cứ như chuyện của đời trước.
Sau khi đến lớp 11, áp lực học tập đột nhiên gia tăng, ngay cả thời gian cũng trôi qua nhanh, năm còn chưa tới đã thấy khai giảng tới gần.
Hắn cùng Tiết Giai đã thật lâu không gặp nhau, trước khi tới giờ học hai người tán gẫu nói chuyện một trận tràng giang đại hải. tỷ như tết ăn cái gì, tỷ như có bao tiền mừng tuổi, tỷ như bài tập nghỉ đông làm như thế nào, lại tỷ như năm trước phần quà lớn mà Tiết Giai đã đưa cho Hàn Dĩ Nặc.
Hàn Dĩ Nặc đem USB đẩy đến trước mặt của Tiết Giai: “Trả lại cho cậu.”
“Như thế nào, không tồi chứ? Có phải rất thoải mái hay không?” Tiết Giai mặt mày hớn hở cười với hắn.
Hàn Dĩ Nặc rất bình tĩnh đem sách giáo khoa tiết một lấy ra, liếc mắt nhìn Tiết Giai một chút: “Thoải mái ông nội cậu.”
“FML, cậu không phải qua cầu rút ván chứ? Chính tớ còn chưa xem đã cho cậu mượn, cậu không biết tớ từ nhóm anh của tớ cướp cái USB này mất bao nhiêu sức lực, hắn vừa download về tớ đã cướp trên tay.” Nói xong còn gật đầu một cái để xác định: “Nói như thế, cậu đây là lần đầu tiên xem những tấm ảnh này, nhìn thấy anh em đã cho cậu cái nhìn lớn hơn của đàn ông đấy.”
Hàn Dĩ Nặc ở tận đáy lòng nhướng mày, phí lời, nếu không phải vì bản thân đã xem qua một lần để thẩm duyệt thì tất cả các cậu sẽ đều được mở ra một thế giới mới.
Nhưng mặt ngoài hắn vẫn bất động thanh sắc: “Cậu đem món đồ này cất cẩn thận, đừng để một ngày tự nhiên rối loạn xao động, rồi để mẹ cậu nhảy ra mà thấy thì chỉ cần trên ti vi thấy được con gái thôi, cho dù mặc quần áo hay không mẹ cậu cũng bắt cậu nhắm mắt lại đấy.”
Tiết Giai bị lời nói này của hắn chọc cười: “Cậu đừng nói, cậu mới gặp mẹ tớ không quá hai lần còn hiểu rõ bà ấy như vậy. Mẹ tớ đúng là như thế, một chút chuyện nhỏ thôi mà cũng nói đến tận ba năm. Cậu xem hoàn cảnh tớ như thế, xuất thân từ gia đình bần nông khó khăn biết bao.”
Hai người không mặn không nhạt hàn huyên tán gẫu, nói chuyện những thay đổi trong lớp trong nửa tháng không gặp mặt, sau đó từng người an phận bắt đầu chú tâm vào học hành.
_________________
Tháng giêng vừa đến mùa xuân cũng đến đặc biệt nhanh. Khí trời dần ấm áp lên, mới thế đã có mấy thanh niên không an phận thừa dịp còn ở cao trung bàn luận cái gọi là một tình yêu lãng mạn. Tùy thời mà đến, số người đến thổ lộ với Hàn Dĩ Nặc cũng mơ hồ tăng lên theo xu thế chung.
Tiết Giai nhìn Hàn Dĩ Nặc vẫn ung dung không quan tâm đến tình yêu này nọ căn bản không thể nhẫn nhịn. Tháng này đã có người thứ ba đến thông báo, tùy tiện còn tặng bánh bích quy tự nướng nhưng vẫn bị Hàn Dĩ Nặc từ chối, hắn quả thực muốn quỳ xuống mà bái lạy Hàn Dĩ Nặc một phen.
“Không phải chứ, cô gái lúc nãy có cái gì không tốt?” hai người đứng dưới tán cây ở bãi tập hóng mát, Tiết Giai dùng cổ tay áo lau qua một hồi phần mồ hôi lúc nãy chơi bóng rổ lưu lại, cảm thấy khó hiểu mà hỏi.
Hàn Dĩ Nặc có chút thở dốc, hắn đầu tiên uống hơn nửa bình nước khoáng mới mở miệng nói, âm thanh có chút bất ổn: “Không có gì không tốt, chỉ là tớ không thích mà thôi.”
Tiết Giai đối với giải thích kiểu này của hắn có chút không hài lòng: “Đại ca, cậu đây không phải là quá kén chọn sao? cậu nghĩ xem, cao trung chúng ta có một ngàn năm trăm đến sáu trăm học sinh, khoảng sáu trăm nữ sinh, bên trong tối thiểu cũng có hơn một trăm người đối với cậu có ý, còn kém ở sau lưng cậu họp thành một câu lạc bộ hâm mộ cậu thôi. Sau này những người này lại có một phần năm luôn nối gót cậu, chung tình với cậu, mà nơi này loại hình nào chẳng có chứ, cậu nói xem cậu yêu thích kiểu con gái nào, anh em này sẽ giúp cậu nhìn, đừng ở đây lựa chọn rồi lỡ mất thời gian đấy.”
Hắn thở hổn hển vừa tức giận lại bổ sung một câu: “Cứ năm tháng mà tích góp thông báo của mấy đứa em gái gửi cho cậu cũng có thể làm hai bộ giấy tờ kiểm tra đấy.”
Hàn Dĩ Nặc không lên tiếng, đem bánh bích quy cầm ở trong tay ném vào trong ***g ngực Tiết Giai, sau đó xoay người đi về hướng phòng học.
“Không phải, tớ nói cậu đừng có im lặng như thế được không. Tớ nói chuyện với cậu đấy…” Tiết Giai nhanh chân chạy tới, hai người sát cánh cùng nhau về phòng học.
Cả hai đều cao hơn 1m85, chân tay thon dài dáng người kiên cường, do vận động nên áo sơ mi có chút ẩm ướt, mái tóc bay ngổn ngang lại có khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn, đi một đường tỏa ra hormone nam tính, một hình ảnh có chút mỹ.
Mấy cô nữ sinh xung quanh không tự chủ được mà nhìn sang, trong có có một nửa có tính cách hướng nội, cứ thế đỏ mặt cúi đầu bước nhanh vòng qua còn hơn nửa kia tính cách buông thả thoải mái, cảm giác kia thực sự như hận không thể đem váy của mình hất lên trên đầu để hấp dẫn tầm mắt hai người.
Hai người bị quần chúng xung quanh nhìn cho lác mắt nhưng vẫn không hề phát giác, cứ một câu một câu nói chuyện với nhau.
Tiết Giai đối với chuyện thông báo của mấy cô gái cũng không bỏ qua, theo quan điểm của hắn thì mấy cô gái với khuôn mặt luôn tươi cười lễ phép chờ đợi như thế thì mấy nam sinh tối thiểu cũng phải trả lời đáp ứng. Không giống Hàn Dĩ Nặc, bình thường thấy ai cũng trưng ra bộ mặt đẹp trai rạng ngời như thiếu nợ hắn năm mươi vạn, nhìn thấy thông báo tỏ tình của mấy cô gái còn tệ hơn, tăng cấp lên một bộ mặt như thiếu nợ một triệu vạn.
Điều vô nghĩa nhất chính là, loại khí chất cao quý lãnh đạm này khiến hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi, không những thế lại càng nhiều nữ sinh đổ bộ tới mà yêu mà thích, thật sự không rõ mấy cô gái hiện giờ suy nghĩ cái gì.
“Cậu rốt cục là làm sao thế, cậu cứ nói thật với tớ, không phải là có người trong lòng mới như vậy đi?”
Hàn Dĩ Nặc chợt dừng chân một lúc sau đó càng đi nhanh hơn.
Chi tiết này bị Tiết Giai phát hiện, hắn ở bên cạnh Hàn Dĩ Nặc nghiêng đầu, cười đắc ý: “Tớ đã biết như thế này mà, cậu đừng có im lặng như thế, cũng đừng nói là không phải nhé?”
Sau một trận trầm mặc thật lâu, lâu đến mức khi hai người cùng bước chân vào phòng học mới nghe Hàn Dĩ Nặc thấp giọng trả lời một câu: “Ừm.”
“Ai u, cái quái gì thế này, cái này nhất định là một tin tức trọng đại, câu này mà được nói ra chắc chắn sẽ làm mấy nữ sinh tan nát cõi lòng?” Tiết Giai ngồi xuống chỗ ngồi lại xô tới, không muốn bỏ qua mà định hỏi rõ ràng: “Nói chút đi, là ai? Nếu tớ biết tớ sẽ ở giữa nối dây cho cậu.”
Hắn nói xong câu đó lại tự phủ định môt lần: “Không phải, Hàn Dĩ Nặc cậu đùa giỡn đúng không, cậu nếu thích em gái thì chỉ cần đi cửa sau lớp nó rồi hướng các cô ấy ngoắt ngoắt hồi lâu thì chắc chắn có thể giải quyết được, mà cậu không lẽ uất ức vì cô gái kia mà từ chối một vùng tài nguyên dự trữ như thế chứ?”
Hàn Dĩ Nặc đột nhiên có chút kích động, quay đầu nhìn Tiết Giai: “Tớ yêu hắn, nhưng hắn không có khả năng yêu tớ.”
Tiết Giai huýt sáo: “Ai u, kiêu ngạo vậy, trước tiên cậu báo tên trước xem.”
“Giờ tớ chưa thể nói cho cậu được, nếu tớ nói ra phỏng chừng sau khi cậu nghe xong nhất định sẽ bị dọa sợ.” Hàn Dĩ Nặc lúc nói những lời này đã lộ ra một nụ cười quái dị có chút sâu xa.
Tiết Giai bị ánh mắt vừa phức tạp vừa huyễn khốc đè ép, vẻ mặt cũng bắt đầu cong queo uốn lượn mà thay đổi, cuối cùng dùng một âm thanh gần như trêu chọc đề đè ép sự sợ hãi mà hỏi hắn: “FML, Hàn thiếu, cậu mẹ kiếp sẽ không phải yêu thích tớ chứ?”
Sau đó Hàn Dĩ Nặc càng dùng ánh mắt không thể tin nhìn trở lại: “Tiết Giai, cậu không phải bị bệnh thần kinh!! Tớ cũng không ngốc để đâm đầu vào yêu cậu?”
_________________
Hàn Dĩ Nặc gần đây thực sự rất sốt ruột. Không chỉ có bạn học xung quanh của hắn đến mùa xuân sẽ tìm một tình yêu lãng mạn, ngay cả Nghiêm Đông Kỳ cũng không ngoại lệ.
Hắn cùng Trịnh Hiểu Hiểu quen biết cũng sắp được hơn nửa năm, gần đây tần suất hai người đi ra ngoài ăn cơm hẹn hò càng ngày càng cao, cô ta cũng là kẻ dính người, buổi tối trở về Nghiêm Đông Kỳ cũng không yên tĩnh được, em gái kia nửa giờ sẽ có một tin nhắn, một giờ một cú điện thoại, Hàn Dĩ Nặc cảm thấy phiền phức vô cùng nhưng Nghiêm Đông Kỳ ngược lại có vẻ thích thú.
Chuyện này khiến Hàn Dĩ Nặc có chút lo lắng.
Có điều Nghiêm Đông Kỳ cùng Trịnh Hiểu Hiểu thực chất vẫn chưa xác định quan hệ, theo lời giải thích của Nghiêm Đông Kỳ chính là thời gian ám muội trước khi thành người yêu là tươi đẹp nhất, hắn phải hưởng thụ khoảng thời gian này.
Hưởng thụ cái ông nội anh à!! Đây là câu nói duy nhất khi Hàn Dĩ Nặc nghe được câu trả lời vô nghĩa của Nghiêm Đông Kỳ.
Gần nửa tháng nay, số lần Nghiêm Đông Kỳ đi đêm không về đã xuất hiện và có nguy cơ tăng cao, điều này làm cho Hàn Dĩ Nặc ý thức được nếu bản thân còn không hành động thì cả đời này cũng chỉ sống trong hai chữ “Ngu ngốc”
Hắn kỳ thực không có một kế hoạch hùng vĩ nghiêm chỉnh nào, mục đích của Hàn Dĩ Nặc chỉ có một, chính là tầm mắt của anh hai đặt ở trên người hắn càng lâu càng tốt, tốt nhất là cả một đời thì quá tuyệt vời.
Để tìm một nguyên nhân để có thể tạo nên kết quả đó ở giai đoạn này lại rất dễ dàng.
Hàn Dĩ Nặc lúc đang quyết định làm như vậy trong lòng quả thực chỉ dùng hai chữ “Mừng thầm” Cũng không đủ để hình dung.
Chuyện làm ăn gần đây của Nghiêm Đông Kỳ tương đối tốt. hắn một bên ứng phó với công việc, một bên còn muốn chăm sóc quan tâm Trịnh Hiểu Hiểu, cả người hiện giờ có chút mệt mỏi, vì thế hắn dự định hôm nay tự cho mình một ngày nghỉ ngơi thả lỏng.
Vừa vặn hôm nay là thứ 5, Hàn Dĩ Nặc cùng Nghiêm Chỉ không có tiết tự học buổi tối, Nghiêm Đông Kỳ đang cân nhắc mang theo hai người ra ngoài ăn một bữa sịnh soạn nên giờ đang định đến trường đón hai người tan học.
_________________
Cơm nước xong xuôi, đem Nghiêm Chỉ về nhà, trên đường hắn cùng Hàn Dĩ Nặc tùy tiện trò chuyện vài câu mãi đến khi trở về bãi đậu xe dưới đất.
“Đi thôi, xuống xe về nhà.” Nghiêm Đông Kỳ tắt xe rút chìa khóa xe xuống, một bên cởi đai an toàn một bên nhìn Hàn Dĩ Nặc nở nụ cười.
Hàn Dĩ Nặc đưa tay nhấn lại cánh tay Hàn Dĩ Nặc đang đặt trên đai an toàn, thấp giọng kêu một câu: “Anh hai.”
“A?” Nghiêm Đông Kỳ chậm rãi dừng động tác lại, theo tính cách của Hàn Dĩ Nặc thì bình thường thế này cũng không có cái gì quan trọng để nói ra: “Làm sao vậy?”
“Em nghĩ muốn nói với anh một chuyện…” Hàn Dĩ Nặc thu lại cánh tay, tay kia văn vê trong túi áo thể thao, cúi đầu không dám nhìn hắn.
Nghiêm Đông Kỳ hơi nhíu mày, hắn ít khi thấy Hàn Dĩ Nặc như vậy, không lẽ đã làm gì quá đáng sao? Nghiêm Đông Kỳ không biết tại sao có chút căng thẳng, nuốt nuốt nước miếng: “Em có chuyện gì cứ nói thẳng đi, úp úp mở mở muốn anh tức giận để làm gì đây.”
“Chuyện này…” thanh âm của Hàn Dĩ Nặc rất do dự: “Anh hai… em thích một người.”
Cái này như kiểu bạn đang dự định tiến vào rạp chiếu phim xem bắn nhau kịch liệt lại không ngờ không biết từ đâu phát ra một bộ phim hoạt hình Mcdull chênh lệch quá lớn làm Nghiêm Đông Kỳ không tiếp thu kịp, hắn có chút bất đắc dĩ bật lại: “Vớ vẩn, chẳng lẽ em còn thích một con chó?”
Hắn nói xong câu đó thì có chút hối hận, dù sao bảo bối em trai của hắn đang hướng về hắn tâm sự, mình lại dùng thái độ tùy ý như thế thật không tốt, liền hắng giọng bổ sung một câu: “ý của anh là được đấy, tuổi em hiện giờ thích một hai người là chuyện bình thường, biết yêu không phải tầm mấy cậu bé mười sáu mười bảy tuổi tìm mấy cô gái xinh đẹp dịu hiền sao?”
Hàn Dĩ Nặc “Ừ” một tiếng, không nói tiếp.
“Không phải, anh không trách em, em cứ cúi đầu ủ rũ như vậy làm gì? anh cũng không phải không cho em yêu đương, anh cũng không phê bình chê bai ý của em, em xem, cái bộ dạng oan ức của em là thế nào. Như vậy đi, tấm ảnh cô gái kia thế nào? Cho anh trai liếc mắt nhìn một cái rồi sẽ tham mưu cho em.”
Hàn Dĩ Nặc nhẹ nhàng nâng ngẩng đầu lên, dùng một ánh mắt không thể xác định nhìn Nghiêm Đông Kỳ: “Người em thích không phải một cô gái.”
Nghiêm Đông Kỳ cảm giác hơi thở của mình mãi vẫn không lên được trên cuống họng…
Hắn dốc tất cả hiểu biết về ngữ văn và thiên phú văn học vẫn có chút khó hiểu về ý tứ câu nói ấy là gì.
“Này… loại này… cái loại này… lời này của em là có ý gì?” Nghiêm Đông Kỳ đem câu này nói được ra như tiêu hao toàn bộ sức lực của toàn bộ thân thể.
Hàn Dĩ Nặc chăm chú nhìn hắn, ở thời khắc mấu chốt lại phát huy đặc điểm đánh chính diện quen thuộc, từng chữ từng chữ nói ra rõ ràng: “Người em thích, là một người đàn ông.”
đầu óc Nghiêm Đông Kỳ trong phút chốc trống rỗng.
FML, lão tử từ trước tới nay đều quật cường, ngay một giây đồng hồ sau đã tan vỡ thành mảnh vụn.