Tốt, Em Nói Đó

Chương 59: Chương 59




CHƯƠNG 59 ANH CHÀNG ĐẸP TRAI TRÊN HÀNH LANG

Gần năm sáu phút nữa là tan học, trong lớp cũng chẳng biết vì sao lại ồn ào hẳn lên.

Cô giáo toán học đang nói về khung đề thi hình học giải tích, cầm e-ke đứng trên mục giảng “Bộp bộp” gõ trên mặt bàn, lớn giọng hét một cái: “ồn ào cái gì thế, nhìn lên bảng cho cô”

Nhưng cô vẫn không tự chủ được theo tầm mắt học sinh nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hàn Dĩ Nặc đang cúi đầu nhìn đề cương dưới bàn, ba dạng đề cơ bản, hắn cần phải dùng tất cả sức lực mới để cho thành tích của mình gay go tệ hại như thế.

Vốn hắn dự định cho mình rơi xuống thứ hạng 400 để tình huống càng nghiêm túc nghiêm trọng, thế nhưng đề thi trên tay bắt buộc này làm cho hắn không có nhiều lựa chọn. Những đáp án kia hắn đã nhiều lần xác nhận mình sai cũng nhiều lần tự xấu hổ vì đã mắc vào, nếu như lần này còn làm không đúng thì đây chắc chắn không phải chỉ mỗi tâm lý có vấn đề mà đầu óc cũng càng có vấn đề.

Dựa theo tính tình chủ chủ nhiệm lớp chỉ cần trượt ba mươi thứ hạng sẽ gọi phụ huynh đến nói chuyện, chuyện này rất có khả năng sẽ tìm tới Nghiêm Đông Kỳ.

Hắn một bên làm bài một bên tính toán nghĩ cách này thực sự không tồi, đắc ý xoay xoay bút bi trong khi cả lớp đều bị âm thanh eke phát ra mà sợ hết hồn.

Hàn Dĩ Nặc còn chưa kịp phản ứng thì Tiết Giai đã đụng đụng vào xương sườn của hắn khiến hắn đau đến mức hít một hơi khí lạnh: “FML, cái bộ dạng của đại ca cậu chắc chắn đủ tiêu chuẩn được tiến vào Thiếu Lâm Tự ấy nhỉ?”

“Hàn Dĩ Nặc, mau nhìn! anh trai cậu, anh trai cậu!” Tiết Giai không để ý đến hắn, một bộ dạng ngếch đầu chỉ chỉ, dùng cái cổ nhỏ hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn qua chẳng khác gì cổ ngỗng đang co dật.

Hàn Dĩ Nặc theo phương hướng động kinh của Tiết Giai nhìn ra ngoài, nhìn quanh một lát thì thấy người hắn yêu đang đứng ngoài hành lang nhìn hắn mỉm cười.

Cái cảm giác này có phải là quá tốt không!!

Đầu mùa đông bầu trời hơi ảm đảm mây mù, người đàn ông mặc một chiếc áo nỉ có cúc kim loại sáng loáng bên ngoài, không gài mà thoáng mở ra, bên trong là áo lót màu đen, trên cổ quàng một chiếc khăn len dệt được nới lỏng lẻo lộ ra làn da trắng nõn, khuôn mặt tuấn lãng. Quần jean màu xanh mài cùng với đôi giày màu nâu bao quanh, đôi chân thon dài thẳng tắp đến phát rồ.

Cả người đẹp trai tuấn tú bức người như được bước ra từ tờ tạp chí.

Nghiêm Đông Kỳ hiển nhiên thấy được tầm mắt Hàn Dĩ Nặc phóng tới liền tùy tiện nở nụ cười tươi rói đáp lại, lấy mu bàn tay chào hắn, nhẹ nhàng khoát tay rồi chỉ chỉ mục giảng, ra hiệu hắn phải chú ý nghe giảng bài.

Hàn Dĩ Nặc gật đầu đem tầm mắt quăng lại bảng đen, trong lòng có chút bất đắc dĩ nghĩ, tình hình thế này còn muốn hắn nghe giảng bài hay sao?

Sau đó lại không khống chế được mà phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ nhìn dáng vẻ của Nghiêm Đông Kỳ.

Người này dù có thế nào cũng đẹp, khiến người ta yêu thích đến mức không còn lời nào để hình dung.

Tiết Giai nhịn không được nghiêng đầu liếc vài lần ra ngoài cửa sổ rồi nằm úp sấp trên bàn, dùng cánh tay che miệng, đè thấp giọng nói: ”FML, tớ hiện tại đã hiểu rõ vì sao cậu lại yêu thích anh trai cậu, anh ấy thực sự ấn tượng.”

Hàn Dĩ Nặc không nói tiếp, có chút đắc ý khiêu mi.

“Nhưng mà tớ nói, cái hạnh phúc viết hết lên mặt này là sao, nhìn bối cảnh xung quanh cậu hiện giờ không hợp lý lắm đâu, ít ra thì cậu cũng phải làm ra cái phong cách tương tự chứ?” vẻ mặt Tiết Giai vô cùng đau đớn.

Hàn Dĩ Nặc giơ tay lên mặt nhẹ nhàng sờ soạng một cái: “rất rõ ràng sao? tớ chỉ thấy mình cùng Nghiêm Đông Kỳ đã lâu rồi không gặp nhau, giờ đột nhiên gặp nên thấy có chút…”

“Cậu nghĩ phương pháp này thật sự có hiệu quả à? Anh trai cậu không phải vì thành tích quá tụt dốc của cậu mà trực tiếp giải quyết tại chỗ đi, FML, nói đi cũng phải nói lại, cậu đối với bản thân cũng quá tàn nhẫn quyết tâm, xếp thứ 249, cậu trước giờ là may mắn khi thi sao? nếu tớ mà dùng cách này để thay đổi cách nhìn của mẹ tớ thì bà không nói hai lời trước đem tớ từ cây củ cải ngon lành thành bùn nhão.” Tiết Giai có chút lo lắng chép chép miệng, giọng điệu đột nhiên sợ hãi.

Kết quả người ngồi bên cạnh căn bản không chút cảm kích, liếc hắn một cái rồi giễu cợt: “Tớ cũng không giống cậu đáng thương như thế.”

“Ha, cậu thực là miệng chó không mọc được ngà voi.”

Tiết Giai nói xong lời này liền nhìn ra ngoài xem Nghiêm Đông Kỳ một cái, không nghĩ tới vừa vặn chạm mắt với anh ấy, sau đó thấy Nghiêm Đông Kỳ cười cười với hắn thuận tiện đem căn quàng cổ kéo kéo nới lỏng ra một chút.

“Tớ cảm thấy nhà các cậu có vẻ phong thủy cực kỳ tốt nha, cậu cùng anh trai cậu sao lại soái như thế chứ, hơn nữa tớ cứ gặp một lần lại càng soái thêm, mẹ nó chứ, chắc ông này cũng phải đến nhà cậu bám đó mấy ngày cho nở mày nở mặt. hơn nữa…” Tiết Giai đầy mặt bất bình bĩu môi: “Chỉ cần nhìn qua một chút, bất luận là chiều cao hay tướng mạo bên ngoài thì hai người đều rất xứng với nhau.”

“Cậu còn có mắt nhìn đấy.” Hàn Dĩ Nặc chưa từng nghĩ Tiết Giai sẽ nói như thế, giờ nghe được trong lòng thoải mái lại bắt đầu mơ hồ nở hoa.

Thừa dịp hai phút cuối cùng khi tan học, Tiết Giai đột nhiên sáp tới gần, một mặt vô cùng thần bí không chút đức hạnh nói nhỏ: “Tớ nghe Nghiêm Chỉ nói, hai nam chắc chắn sẽ có người nằm trên người nằm dưới.”

Hàn Dĩ Nặc liếc mắt: “Không nghĩ Nghiêm Chỉ lại hiểu biết nhiều như thế.”

Tiết Giai không để ý đến lời của hắn, nói tiếp: “Nhìn bao quát thì tớ có cảm giác cậu sẽ ở mặt trên nha.”

“Nhất định rồi…” Hàn Dĩ Nặc rốt cục không kiềm chế được, có chút lâng lâng nở nụ cười, mặt đầy hàm súc nhấp môi dưới.

“Chà, nói cậu mập cậu còn hùa theo, thực sự không còn cách nào nói chuyện.” Tiết Giai “Thiết” một tiếng, nghe cô giáo trên mục giảng vội vàng nói “Hôm nay chúng ta chỉ nói đến đây thôi” sau đó chậm rãi xoay người: “Cút nhanh đi, nhìn vẻ mặt nổi tiếng giờ không lãnh khốc, không đẹp trai không bá đạo kiểu này làm tớ nổi hết cả da gà rồi.”

Hàn Dĩ Nặc cười cười, đứng lên đi nhanh ra khỏi cửa.

Vừa đi ra ngoài đôi mắt hắn quét nhanh một vòng quanh lớp học, mấy cô gái không ngoại lệ đồng loạt chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, từng người từng người đều kích động hai tay suýt vàu nát khung chương trình thi lần sau.

“Anh hai, sao anh lại ở đây?” Hàn Dĩ Nặc bước nhanh đến bên người Nghiêm Đông Kỳ, mỉm cười mở miệng.

Nghiêm Đông Kỳ nhún vai một cái: “Cô chủ nhiệm lớp em gọi anh đến, nói về kỳ thi thất bại của em lần trước, phê bình anh không quan tâm đến sinh hoạt cùng với chuyện học tập của em. Anh muốn lại đây hỏi em chút tình hình.”

“Vì thế anh định lại đây nói với em vài câu liền đi?” Hàn Dĩ Nặc có chút sửng sốt, trên mặt tuy rằng không có thay đổi gì nhưng trong lòng không tránh khỏi mất mát.

Người đàn ông trước mặt đem đầu khăn rớt xuống choàng lên cổ: “Tất nhiên không phải rồi, anh đã nói với cô giáo em xin phép nghỉ một buổi để chuẩn bị đả thông tư tưởng tâm lý của em đây.”

“Có ý gì?” Hàn Dĩ Nặc không hiểu rõ ý của hắn lắm…

“Học hành đến choáng váng chứ gì nữa…” Nghiêm Đông Kỳ bất đắc dĩ khiêu mi: “ý của anh là buổi học chiều nay được nghỉ, đi ra ngoài chơi cùng anh được chứ.”

Hàn Dĩ Nặc nở nụ cười, giơ tay lên đem chiếc khăn lúc nãy bị rơi xuống vòng qua sau gáy của Nghiêm Đông Kỳ rồi thắt lại: “Nếu anh sớm nói học không tốt sẽ được đối xử thế này thì trước giờ em còn cố học tốt như thế làm gì chứ.”

“Em nói vô nghĩa cái gì vậy, còn muốn học hay không.” Nghiêm Đông Kỳ ở trên cánh tay hắn vỗ một cái: “Hỏi em đấy, chiều nay có định nghỉ không, nếu muốn thì anh ra ngoài cổng trường chờ em tan học, còn định nghỉ tiết sau thì giờ em đi vào phòng thu dọn cặp sách một chút rồi quay lại đây hai anh em cùng về.”

Hàn Dĩ Nặc nghiêng người dựa vào trên hành lang có chút bất đắc dĩ nhìn hắn: “Anh nếu chờ ở đây em có thể an tâm học hành được sao? anh chờ một lát, em đi vào lớp thu dọn sách vở.”

Hắn lon ton chạy về phòng học, Tiết Giai đang ngồi trên bàn mặt đầy chăm chú ăn đồ ăn giữa tiết, đầy miệng bánh bao, ánh mắt trợn trắng mơ hồ nhìn Hàn Dĩ Nặc: “Cậu làm gì thế?”

“Không lên lớp, ra ngoài chơi.” Hàn Dĩ Nặc mặt mày hớn hở cười toe toét với hắn.

Tiết Giai nghe xong lời này mắt càng trợn to, đột nhiên ôm lấy cánh tay hắn: “Đại ca, mang theo tớ đi.”

“Không có cửa đâu.” Hàn Dĩ Nặc đem đề thi cũng giấy nháp sách vở bỏ lung tung vào cặp sách, đem áo khoác ở trên giá lấy xuống rồi bỏ áo đồng phục vào ngăn kéo, lấy điện thoại cùng bóp tiền, nhìn Tiết Giai đầy mặt vô tư phất tay một cái, xoay người ra khỏi phòng học.

Mới ra khỏi cửa đã thấy một nữ sinh đứng cùng Nghiêm Đông Kỳ nói chuyện.

Hàn Dĩ Nặc vô thức cau mày, chỉ thấy phiền phức khó chịu, nhanh chân đi về phía trước kêu một tiếng: “Nghiêm Đông Kỳ.”

Nghiêm Đông Kỳ rõ ràng bị tiếng kêu này chấn động một lúc, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, quay đầu nhìn cô gái kia rồi chỉ chỉ về phương hướng của Hàn Dĩ Nặc. Nữ sinh kia quay đầu nhìn lại hắn, trong mắt xẹt qua tia kinh diễm rồi hướng về thanh niên gật đầu, vuốt vuốt tóc mái rồi xoay người chạy đi.

“Hàn đại gia, sao ở trong trường học lại nói như thế, thấy anh trai còn gọi thẳng cả tên húy hả?” Nghiêm Đông Kỳ rõ ràng đối với xưng hô mới này vẫn canh cánh trong lòng.

Hàn Dĩ Nặc không để ý lắm: “Anh hai, anh hiện giờ so với em thấp hơn, gầy hơn, nhìn qua giống như…”

Hắn nói tới chỗ này còn quay đầu liếc mắt nhìn khuôn mặt Nghiêm Đông Kỳ rồi mới mở miệng: “Cũng không lớn hơn với em bao nhiêu. Anh hai, em giờ chỉ cần một tay thôi cũng có thể bế anh lên rồi.”

“… FML.” Nghiêm Đông Kỳ bị hắn nói đến ngây ngốc sững sờ: “Em nói cái này là có ý gì, lão tử cũng rất đàn ông đó? Hơn nữa em dù có trưởng thành thành cột chống trời như vậy thì cũng nhỏ hơn anh tám tuổi đấy? chứng minh thư rõ ràng còn viết trắng ra như vậy.”

Hàn Dĩ Nặc chân dài bước xuống lầu lặng lẽ đem Nghiêm Đông Kỳ ngăn cách với dòng người bên cạnh: “Được rồi, vậy anh sau này cứ mang chứng minh nhân dân dán sau gáy hoặc trước ngực là được”

“Hàn Dĩ Nặc, em hiện giờ cánh cứng rồi phải không?” Nghiêm Đông Kỳ không có lời nào để nói, nín nửa ngày mới nghẹn ra được một câu không có chút lực sát thương nào.

“Được rồi được rồi, anh là người đàn ông đẹp trai nhất còn không được sao? em đã suýt chết đói rồi, tìm nơi ăn cơm thôi.” Hàn Dĩ Nặc theo lời nói của hắn mở miệng.

Nghiêm Đông Kỳ sắc mặt vẫn không tốt lắm nhưng vẫn theo đề tài của hắn mà hỏi lại: “Em muốn ăn cái gì?”

“Trong nhà có cơm không?”

“Không có.” Nghiêm Đông Kỳ trả lời thẳng thắn cứng rắn: “Anh sáng sớm còn chưa mở mắt đã nhận được điện thoại của chủ nhiệm lớp em, nghe xong cấp tốc chạy tới đây ngay cả bữa sáng còn chưa kịp ăn, em giờ còn chẳng thấy ngại mà kêu đói bụng. Buổi chiều về nhà ăn, tối nay anh sẽ làm thêm chút đồ ăn.”

Hàn Dĩ Nặc “Sách” một tiếng: “Vậy cũng tốt, anh tìm chỗ ăn đi, em mặc kệ.”

Hai người nói chuyện vừa đi ra khỏi cổng trường, Nghiêm Đông Kỳ vừa lái xe lại cân nhắc ngôn từ rồi mở miệng: “Anh đã đáp ứng cô giáo em muốn đả thông tư tưởng tìm hiểu nguyên nhân, em nói đi, em làm sao may mắn đến mức thi đến vị trí 249 thế hả?”

“Em thấy không có gì.” Hàn Dĩ Nặc tựa lưng ở ghế phụ, nghiêng đầu nhìn Nghiêm Đông Kỳ đang chăm chú lái xe, cười híp mắt mở miệng: “Anh hai, khăn quàng cổ màu vàng này anh mang đặc biệt đẹp đẽ nha.”

Nghiêm Đông Kỳ bất đắc dĩ nở nụ cười, đưa tay đem khăn quàng cổ kéo xuống ném tới ghế sau: “Em thấy thế được chưa, giờ có thể hay không cùng anh nói chuyện một lát.”

Hàn Dĩ Nặc nhún nhún vai: “Thì không có chuyện gì, em vừa mới nói đó thôi.”

“Cái này không phải vô nghĩa sao, mọi kiến thức em đều đã học sơ qua, luôn luôn đứng vị trí đầu bảng, hai dạng đề luôn đứng mười vị trí đầu, ba dạng rất nhiên cũng không kém đến mức ấy. Đại ca, anh đây tuy đọc sách không nhiều nhưng em cũng không thể gạt anh như thế có được không?”

Hàn Dĩ Nặc nở nụ cười: “Ai u, bây giờ thi cũng đã xong rồi anh còn cố hỏi làm gì chứ.”

“Là anh muốn hỏi sao? em dù có thi kém xếp hạng thứ 900 anh đã lúc nào nói em chưa, trước đây là anh cũng không có lập trường gì để nói em, vấn đề bây giờ là anh không dự định nói nhưng giáo viên của em đã chạy tới tìm anh, anh vì cái gì không làm sai mà cũng bị giáo dục, thế có phải là oan ức hay không chứ?” Nghiêm Đông Kỳ thừa dịp đèn đỏ nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hàn Dĩ Nặc.

“Giáo viên của bọn em có phải là rất khủng bố đúng không?” Hàn Dĩ Nặc nghe thế tự nhiên mặt mày hớn hở hỏi.

Nghiêm Đông Kỳ vừa nghe đến chuyện này liền tức giận: “FML, nhất định thế rồi, anh đã muốn hỏi em, giáo viên các em thật sự họ Lưu sao? bà ta không sử dụng họ Stallone thì quả thực đáng tiếc. Một người phụ nữ không cười quả thực so với một người phụ nữ không ngực càng đáng sợ hơn.”

Hàn Dĩ Nặc cười đến mức không phanh được, vừa cười vừa thở hổn hển bổ sung: “Đúng vậy, cô ấy từ lớp mười một đã vào chủ nhiệm lớp em, mới vào chào hỏi thôi rồi bình bầu “Lớp xuất sắc” Cô ấy nở một nụ cười, thế nhưng thời điểm cô cười mà sau lưng chúng em cứ tưởng gió lạnh thổi vèo vèo ấy chứ.”

“Cho nên? Em có thể giải thích việc em rớt hạng xuống thứ 249 được không?” Nghiêm Đông Kỳ đột nhiên thu hồi nụ cười, một mặt “Anh hiểu em”: “Hàn thiếu, định dùng cái kiểu ngương ngạnh này mà dời chủ đề hả, em hôm nay không nói rõ ràng nguyên nhân ra thì khỏi cần ăn cơm.”

Hàn Dĩ Nặc hít một hơi: “Anh thật sự nhất định phải nghe nguyên nhân?”

“Em nói câu này không phải phí lời, anh còn không muốn biết nguyên nhân chẳng lẽ lúc nãy giờ hỏi em là để luyện cách phát âm?” Nghiêm Đông Kỳ bất đắc dĩ nói.

Hàn Dĩ Nặc chăm chú nhìn vào đôi mắt của Nghiêm Đông Kỳ, vẻ mặt có một chút bất đắc dĩ: “Anh hai, không có nguyên nhân khác, cũng bởi vì anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.