CHƯƠNG 6 ƯỚC AO
Bữa ăn trong gia đình lão Nghiêm thường không có kỷ luật, cha mẹ đều thích anh em trong nhà trò chuyện tán gẫu, Nghiêm Chỉ lại càng theo cái mười thừa mười, nhai cơm nói chuyện dường như từ hai miệng khác nhau, một chút cũng không lỡ. Trên bàn ăn bây giờ toàn bộ là tiếng lải nhải của Nghiêm Chỉ: “Vào cao trung, thiết bị học tập cũng tạm được, nhưng con người thì phế vật, đặc biệt là nam, dài đến xuất kỳ bất ý, nhìn qua đã biết không có dục vọng yêu sớm.”
(Xuất kỳ bất ý: bất ngờ, vượt trội)
“Em ở cao trung có thể yên phận chút được không? Yêu sớm có gì tốt, có thể giống như ăn cơm sao?” Nghiêm Đông Kỳ nhíu mày trừng Nghiêm Chỉ, sau đó múc một muỗng tôm bóc vỏ đậu nành ở khá xa Hàn Dĩ Nặc đặt vào bát cơm của hắn.
Nghiêm Chỉ chỉ ngẩng đầu nguýt cái muỗng trên tay của Nghiêm Đông Kỳ: “Không thể làm cơm ăn, anh chắc năm ấy đang trẻ con không thể yêu ha, nhỏ nhỏ mỹ lệ phấn hồng cũng không giống nhau, hơn nữa không phải còn có cái gọi là mối tình đầu sao?”
Cô bé nói xong lời này thì dơ đũa lên chỉ về hướng Hàn Dĩ Nặc rồi nhìn về Nghiêm Đông Kỳ mỉm cười khiêu khích.
Nghiêm Đông Kỳ căng thẳng liếc nhìn Hàn Dĩ Nặc, thấy hắn không có phản ứng chỉ cúi đầu ăn cơm mới trừng mắt về Nghiêm Chỉ làm khẩu hình “Câm miệng”
Tiểu nha đầu nhíu mày tiếp tục mở miệng: “Đúng rồi, ông anh hai ngày nữa không phải cùng Hàn Dĩ Nặc đến trường sao, thuận tiện đi gặp giáo viên chủ nhiệm của chúng em một lát.”
“Được đó…” Nghiêm Đông Kỳ theo bản năng mà đồng ý, sau đó đột nhiên cảm thấy không đúng: “Khoan đã, sao phải đi gặp chủ nhiệm lớp? khai giảng mới một tuần, không thi không cử không hoạt động thì gọi anh đến làm gì?”
“Chao ôi, căng thẳng gì chứ, cũng không có chuyện gì lớn, chỉ cùng với mấy thằng con trai đánh nhau một trận thôi” Nghiêm Chỉ thấy không có gì mà nhún vai, giơ tay động viên rồi vẫy vẫy với anh hai mình.
“Này…” Nghiêm Đông Kỳ đang ăn cũng suýt bị sặc chết: “Đây là việc nhỏ à? vậy sao em không kêu ba mẹ đi?”
“Chuyện nhỏ như vậy cần gì đến hai vợ chồng lão Nghiêm tới đây, anh thật sự không hiếu thuận gì xất.” Nghiêm Chỉ vừa tấm tắc nói vừa lắc đầu, âm thanh nhai lạc trong miệng vang lên tiếng cót két.
Nghiêm Đông Kỳ tức đến muốn phun máu: “Nghiêm Chỉ ơi Nghiêm Chỉ em à…”
Hắn vẫn cùng Nghiêm Chỉ nói chuyện sớm quên bên cạnh còn có Hàn Dĩ Nặc, lúc này ánh mắt vô tình quét qua một bụng đầy hỏa hoàn toàn biến thành bất đắc dĩ. Tiểu tử này từ lúc ngồi vào bàn vẫn không nói một câu, ăn cơm trong bát lại chẳng khác gì như nuốt vàng tự sát, ánh mắt nhìn chằm chằm bát khoai tây hầm thịt, những món ăn khác cũng chưa thấy động tới một chiếc đũa. Nghiêm Đông Kỳ có chút không đành lòng, gắp miếng thịt kho tàu thả vào bát của hắn: “Dĩ Nặc, đừng nhìn chằm chằm nó như thế, ăn chút gì đi.”
“Ừm.” Hàn Dĩ Nặc cúi đầu đáp một tiếng, đem hai chiếc đũa lùa cơm và miếng thịt vào trong miệng.
Nghiêm Chỉ ngoài cười nhưng trong không cười, rất lớn tiếng nói rồi hai chữ: “Ha ha.”
Hàn Dĩ Nặc nghe được thanh âm của cô thì hơi dừng tay một chút vừa vặn bị Nghiêm Đông Kỳ thu vào trong mắt.
Hắn quả thực không biết làm sao, cũng không thể nói Nghiêm Chỉ cái gì, quay đầy hỏi Hàn Dĩ Nặc: “Mặt nhạt vừa miệng không? Bọn anh ăn tương đối nhạt, sợ em ăn không quen.”
“Không có, ăn rất ngon.” Âm thanh rầu rĩ của Hàn Dĩ Nặc vang lên.
Ý cười của Nghiêm Đông Kỳ mới kéo ra một nửa thì nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt bên môi của đứa em gái, nó đem chiếc đũa bỏ trên bát, ung dung thong thả rút khăn giấy lau miệng, thanh âm chua chát phát ra: “Em nói này ông anh, anh đây là lượm em trai hay là lượm được con trai vậy, ngày hôm nay anh gắp thức ăn cho hắn, hai ngày nữa có phải là đút cho hắn ăn hay không, anh tại sao không gắp thức ăn cho em? Cũng chẳng phải là anh ruột?”
“Nghiêm Chỉ em thật là, lời anh vừa nói có phải đều chạy tới cái bụng cẩu phải không. Sao em có thể nói như thế, tuần sau nói ba mẹ đến gặp chủ nhiệm lớp đi, đừng tìm anh.” Nghiêm Đông Kỳ nhìn đứa em gái đang cười đắc ý, đè thấp giọng mở miệng, huyệt thái dương bỗng nhiên thấy nhói đau.
“Được rồi.” Nghiêm Chỉ nhún vai một cái, tiếp tục cầm đũa ăn cơm.
“Dĩ Nặc.” Nghiêm Đông Kỳ thấy cái miệng vạn năng của mình giờ chẳng khác gì bị dán lại, nửa ngày cũng không biết mở miệng thế nào: “Em đừng để trong lòng, Nghiêm Chỉ không có ý này, em ấy chỉ không biết nói chuyện thôi…”
Hàn Dĩ Nặc yên tĩnh lắc đầu, không nói gì.
“Này, Hàn Dĩ Nặc, cậu đừng trách tôi nói, cậu trẻ ranh to xác mét tám bày ra cái bộ dạng ngoan ngoãn thế này hình như không thích hợp, bây giờ chắc trong lòng đã đem tôi mắng đến chết rồi ấy chứ?” Nghiêm Chỉ mở miệng cười châm biếm.
“Nghiêm Chỉ, nếu em ăn cơm ở đây không thể không nói những lời khó chịu như thế thì mang cơm vào WC ăn.” Lửa từ bàn chân của Nghiêm Đông Kỳ dần gần như xông lên đầu, mặt đen lại, thanh âm cũng trầm thấp đi.
“Được được được, ăn cơm ăn cơm, người ta bây giờ là đứa trẻ con trong lòng của anh, đã sớm quên béng em gái ruột này rồi.” Nghiêm Chỉ nhún vai, vẻ mặt không tốt, vùi đầu vào ăn cơm không nói tiếng nào.
Không khí trầm mặc vẫn kép dài cho đến khi ăn xong, Hàn Dĩ Nặc ngồi trên ghế salong lẳng lặng nhìn Nghiêm Đông Kỳ đang rửa chén trong phòng bếp.
Hắn muốn vào nhà bếp, từ lúc hắn tỉnh dậy đến bây giờ hắn vẫn chưa cùng Nghiêm Đông Kỳ nói được hai câu, Hàn Dĩ Nặc muốn vào đó tâm sự với hắn, nói cái gì cũng được.
Nghiêm Chỉ kiễng bàn chân để trên lưng anh ấy, hai anh em không biết đang nói cài gì, thi thoảng Nghiêm Đông Kỳ nghiêng đầu nói đôi lời, khẽ mỉm cười hai gò má nhìn qua rất mê người.
Hàn Dĩ Nặc không rõ trong lòng hắn giờ là tư vị gì, giống như thật vất cả lắm mới bắt được cây kẹo que, còn chưa cầm nóng tay đã bị chủ nhân của nó lấy đi. hắn sừng sờ một lúc thì thấy Nghiêm Chỉ đang hướng về phía mình đi tới.
“Ôi chao, ánh mắt gì đấy, đúng là con trai nhặt về.” Nghiêm Chỉ liếc mắt nhìn hắn, than thở ngồi trên salong: “Tôi ở nhà bếp nhìn thấy hai con ngươi của cậu sắp dính trên người anh hai tôi rồi. mau mau mau, thừa dịp anh còn chưa đi ra thì hai ta tán gẫu vài câu.”
Hàn Dĩ Nặc nhìn cô một cái, không hé răng.
“Cậu khẳng định thấy tôi phiền phức đúng không? Nói thật tôi cũng không ưa cậu, có thể nói là không thích, chính là… cậu suy nghĩ một chút, một người xa lạ đột nhiên được anh của tôi quan tâm chăm sóc, hơn nữa cậu chắc không biết, cha mẹ sau khi nghe thấy chuyện của cậu thì rất đau lòng mỗi ngày đều gọi anh hai của tôi đem cậu về.” Nghiêm Chỉ vừa nói lại bắt đầu làm tổ, đem chân đưa lên sopha.
“Cậu có lẽ không hiểu cảm giác đó, như tôi em gái ruột đột nhiên có người thay thế. tôi cũng không phải là kẻ yêu anh trai mình, nhưng cũng không thể vui khi anh dùng trăm phần trăm nuông chiều của tôi chuyển sang cậu, chính tôi ban đầu còn thấy như thế vẫn chưa đủ đây.”
cô nói xong nhìn chằm chằm không chớp mắt người thanh niên trước mắt, không nghĩ người hắn ngẩng đầu nhìn về mình cười cười. Nghiêm Chỉ có chút không rõ mà nhướng lông mày.
“Tôi rất hiểu cảm giác của cậu.” Hàn Dĩ Nặc chậm rãi mở miệng, thanh âm rất nhẹ: “Nghiêm Chỉ, lúc trước cậu nói vẻ ngoan ngoãn chỉ là bên ngoài nhưng tôi không phản bác cậu, tôi sợ Nghiêm Đông Kỳ sẽ chán ghét tôi.”
cô gái vẫn luôn rất ồn ào đột nhiên trầm mặc.
“Cậu là em gái của hắn, dù có trắng trợn không kiêng dè thì anh nuông chiều cậu là lẽ đương nhiên. Nhưng tôi sợ, dù hắn đối với tôi là thật lòng quan tâm thì bản thân đều lo được lo mất. cậu không biết tôi ước ao được như cậu biết chừng nào.”
“ước ao? Không có chuyện gì, rất nhiều người ao ước được như tôi. Anh tôi chính là một người anh trai chân chính, bạn thân thấy anh của tôi đều hận không thể dùng cả tay cả chân mà bám trên người hắn.” Nghiêm Chỉ liếm môi một cái, miễn cưỡng nhận câu nói.
“Khả năng không chỉ có ước ao, mới vừa bắt đầu tôi đã đố kỵ với cậu.” Hàn Dĩ Nặc tựa vào sopha, ngẩng đầu nhìn trần nhà: “Hai người đều chảy chung dòng máu, cậu hưởng thụ sự quan tâm nuông chiều chính là sự yên tâm thoải mái, tốt đẹp. sự tồn tại của cậu đều nhắc nhở tôi, tôi chỉ là một người em trai giả mạo, nếu một ngày hắn không quan tâm tôi thì tôi cũng không thể nói được gì.”
Nghiêm Chỉ nghe trợn mắt ngoác mồm, nói chuyện có chút không lưu loát: “Cái gì, cậu… Không phải, Hàn Dĩ Nặc, cậu… Không nhìn ra… tâm tư của cậu thật sâu xa, nặng nề…”
Người thanh niên cười cười: “Thật sao? có lẽ đi. không còn cha mẹ, chị mất, thân thích không qua lại với nhau, ở trên đời này không còn ai để dựa vào, tâm tư rồi cũng phải nặng nề.”
“Không phải…” Nghiêm Chỉ gãi gãi đầu: “Cậu nói thế làm tôi thấy mình bắt nạt cậu.”
“Không có chuyện gì, cậu chán ghét tôi cũng rất bình thường, tôi cũng rất chán ghét chính mình.”
Khuôn mặt Nghiêm Chỉ vặn vẹo, cô đứng lên đi trước mặt Hàn Dĩ Nặc rồi ngồi xuống bên cạnh: “Nhóc con, chúng ta đừng nói chuyện như thế được không? Vốn tôi không ưa cái kiểu lẽ thẳng khí hùng, hiện tại sao lại yếu ớt như vậy? Tôi đã nói không phải chán ghét, chính là không ưa… cũng không phải, kỳ thật chính là không quen…”
(Lẽ thẳng khí hùng: cây ngay không sợ chết đứng, không để ý)
Nghiêm Chỉ cân nhắc rồi nói: “Như con chó đi tiểu một vòng để đánh giấu chủ quyền, đột nhiên những con chó khác tiến đến, tuy không có ác ý gì nhưng tốt xấu cũng phải sủa hai ba tiếng đi.”
Hàn Dĩ Nặc cười cười không hé răng.
“Hơn nữa đó là anh trai tôi, là nửa thân thích, tuy tôi cũng không ưa nhưng một thời gian sau cho tôi quen thuộc trong nhà có thêm một đứa trẻ.” Nghiêm Chỉ há miệng, muốn nói nhưng lại không biết nói cái gì.
“Tôi rõ ràng ý của cậu, cảm ơn.”
Cô gái thấy lúc này hai người ngồi quá gần, một bên cười mỉa một bên dịch dịch ra ngoài: “Biết rõ là tốt rồi, biết rõ là tốt.”
Nghiêm Đông Kỳ đi ra vừa đúng lúc hai người kết thúc trò chuyện, thấy hai người đều biểu tình nghiêm trọng xem tivi, hắn mang dĩa trái cây đặt lên bàn trà, liếc nhìn TV, nhất thời choáng váng.
“Anh nói hai đứa giờ đã chú ý đến dưỡng sinh rồi sao, ?” Nghiêm Đông Kỳ nhìn hình ảnh mấy ông lão râu tóc bạc phơ, nhất thời có chút đau răng.
“Anh hai, vậy em về trước.” Nghiêm Chỉ đứng lên vơ lấy trái nho nhét vào miệng “Sách, ngọt, so với ở nhà ăn ngon hơn.”
“Giờ đang giữa trưa em chạy đi đâu chứ.” Nghiêm Đông Kỳ nhíu mày: “Chốc lát anh đưa em về.”
“Đưa đón cái gì chứ, em tự về được rồi.” Cô vừa nói vừa đi về cửa: “Bài tập còn chưa làm xong, thầy cô sơ trung rất có lòng, cho bài tập về nhà còn kém ấn vào người ấy chứ, Hàn Dĩ Nặc cậu nên chuẩn bị tâm lý trước đi.”
“Được, em chờ một chút, anh đưa em xuống lầu.” Nghiêm Đông Kỳ quay lại nhà bếp lấy túi hoa quả tươi đi ra.
Nghiêm Chỉ mở cửa đừng chờ, ló đầu vào hô một câu: “Anh lấy cái gì đấy?”
“Em không phải nói nho này ngon sao, anh mua nhiều lắm, đưa em lúc học thì ăn, con gái ăn nhiều hoa quả mới tốt.” Nghiêm Đông Kỳ một bên đổi giày một bên đưa túi cho Nghiêm Chỉ, quay đầu hướng phòng khách hô: “Dĩ Nặc, đừng mỗi xem tivi, ăn chút hoa quả đi.”
“Hai người lúc nãy nói chuyện gì?” Nghiêm Đông Kỳ giơ tay ấn nút thang máy.
Tay Nghiêm Chỉ xoắn xoắn cái dây trên áo: “Không nói gì, nghe mấy ông lão nói về sức khỏe thôi.”
Hắn nghe xong nhấc chân tiến vào thang máy: “Nghiêm Chỉ, tiền sinh hoạt tháng này vì anh hơi nghèo túng nên giảm đi hai mươi.”
“Anh có thể đừng tầm thường như thế được không, tình nghĩa thắm thiết của anh em ta có thể dùng tiền để đo lường đong đếm sao? huống hồ em sao có khả năng lừa anh chứ?” Nghiêm Chỉ đi vào, ánh mắt bắt đầu lay động, dây đeo sắp đứt đoạn.
“Hai mươi.”
“Thật sự phải nói.”
“Nói.”
“Em nói với hắn em không ưa hắn…” Nghiêm Chỉ nhìn chằm chằm vẻ mặt của Nghiêm Đông Kỳ, âm thanh càng ngày càng nhỏ.
Nghiêm Đông Kỳ mím môi, sách một tiếng: “Nghiêm Chỉ, em…đều hướng tới người ta thị uy, thực sự suy tính lâu dài à.”
“Không phải, em còn chưa nói xong.” Nghiêm Đông Kỳ chân dài bước lớn, chân nhanh nhẹn từ hướng tiểu khu đi ra, Nghiêm Chỉ lon ton chạy theo sau lưng: “Sau đó em nói kỳ thực cũng không ưa, chính là không quen, chỉ cần chờ em quen thuộc là được rồi.”
“Không phải, anh nói em thẳng tính?không nói ra thì đem người ta nghẹn chết a? em cũng không thể chờ đợi một chút, đến lúc ấy biết đâu thời gian không ưa lại trở thành hồi ức tốt đẹp ấy chứ?” tay Nghiêm Đông Kỳ đưa gần tới chóp mũi của Nghiêm Chỉ, Nghiêm Chỉ dần dần lùi bước.
“Đến rồi, bà cô của tôi, mau về nhà đi.” thấy chiếc xe taxi đến, hắn giơ tay vẫy một cái: “Mang theo đùm nho này về đến khi nào học bài mang ra ăn, không, em cũng không cần làm bài tập, em thự sự gần như bất tử rồi.”
Nghiêm Đông Kỳ nhìn em gái trong xe không tim không phổi hơn so với cái mặt quỷ đức hạnh, nghĩ càng muốn đập đầu vào xe taxi