Tốt, Em Nói Đó

Chương 93: Chương 93




CHƯƠNG 93 ĐÓN NGƯỜI MỚI ĐẾN DẠ HỘI

Nghiêm Đông Kỳ từ khi học xong cao trung liền trực tiếp đâm đầu vào việc kinh doanh quán bar, đối với ấn tượng của đại học chỉ dừng lại mấy câu thầy cô giáo nói lúc trước: “Các bạn học, các em hãy cắn răng học hành, lên đại học thì việc học tập sẽ thoải mái nhẹ nhàng hơn.” . vì thế khi phát hiện Hàn Dĩ Nặc cả năm đều bận rộn từ đầu đến cuối liền cảm thấy bản thân đã bị lừa dối biết bao năm trời.

Hàn Dĩ Nặc từ lúc kỳ ba của đại học liền được đề cử làm hội trưởng hội học sinh của trường, tựa hồ từ chối mấy lần đều không thành công, cuối cùng có mấy người hướng dẫn đến nói chuyện nên cũng phải đồng ý.

Ngoại trừ chuyện của hội trưởng phải làm thì thời gian còn lại đều bị tất cả bài tập chuyên ngành đè ép. Mặt khác tên tiểu tử này vẫn nỗ lực liên hệ cùng với bạn học cùng chí hướng có ý định xây dựng sự nghiệp, mấy người trẻ tuổi cùng nhau tụ tập lại thảo luận tốt các bước cơ bản để bắt đầu kinh doanh.

Nói chung cũng tóm gọn trong câu bận bịu đến mức tìm chết.

Có điều Hàn Dĩ Nặc ở kỳ nghỉ hè năm hai thực sự đặt dấu mốc, liền làm một tờ giấy cùng với một phần tiền đặt trước mặt hắn muốn làm cổ đông, thực sự khiến Nghiêm Đông Kỳ giật mình kinh hãi, mặc dù phần tiền có hạn, nhưng đối với một sinh viên đại học thì đó cũng coi như trâu bò.

Nhưng có những việc quả thực khiến hắn phát điên.

Nghiêm Đông Kỳ thậm chí có một khoảng thời gian cảm thấy tiểu tử này vóc dáng bề ngoài cao ráo đẹp trai, học giỏi lại là hội trưởng hội học sinh, nhìn qua lại là người kinh doanh biết kiếm tiền, nhưng thực chất lại là tên biến thái.

Sau đó mỗi một lần đều cảm giác tôn nghiêm của đàn ông liên tục bị vu khống và chà đạp.

Cố gắng tìm kiếm khiếm khuyết của Hàn Dĩ Nặc nhưng đều không thành công, hắn tạm thời chỉ có thể lấy “Ha ha ha, ông đây lúc bằng tuổi em cũng mở ra ba quán bar ha ha ha em là cái người loser” Cái ý nghĩ ngu ngốc này để an ủi chính mình.

Hai ngày trước lúc hắn gọi điện cho Hàn Dĩ Nặc đều cảm thấy âm thanh tiểu tử này không đúng lắm, thăm hỏi nửa ngày mới biết vì nhiệt độ chợt giảm mạnh nên cảm mạo, có chút sốt nhẹ, thế nhưng vì phải chuẩn bị cho công tác đón người mới cho dạ hội nên mới không có cách nào nghỉ ngơi thật tốt.

Chỉ nghe thấy âm thanh khàn khàn không có sức lực của Hàn Dĩ Nặc, Nghiêm Đông Kỳ liền cảm thấy trong lòng không chút thoải mái.

Hắn ở nhà tự kỷ hai ngày, tâm tình không yên, rốt cục vẫn nhịn không được sáng sớm liền mua vé tàu tới J đại, trên quãng đường tới đó, hắn một bên ứng phó với người bên cạnh luôn luôn nói chuyện, phỏng chừng là một dì có đứa con gái, một bên tự khiển trách bản thân rõ ràng là một tráng sĩ mỹ nam lẫm lệ bệ vệ uy phong, tại sao luôn có dấu hiệu ung thư của bà mẹ thời kỳ cuối vậy.

Đây là bệnh, thật mẹ kiếp.

Hàn Dĩ Nặc gần đây vì chuyện dạ hội đón người mới, còn có hồ sơ cuối năm cần thu dọn, hơn nữa cuối cùng còn có một cuộc tọa đàm hỗn độn của sinh viên nghiên cứu sinh cùng với hội học sinh, bận bịu tiếp mấy cuộc điện thoại đến mức suýt hấp hối.

Vì thế sau khi Nghiêm Đông Kỳ xuống xe cũng không trực tiếp gọi điện thoại nói mình tự đến, chỉ nói với hắn hôm nay muốn qua, không mua vé buổi sáng, chờ lúc đến trường của hắn cũng phải tối muộn.

“Tối nay anh mấy giờ sẽ đến?” âm thanh Hàn Dĩ Nặc hiếm thấy có chút do dự.

Nghiêm Đông Kỳ đứng ở trạm xe bus tìm tuyến xe có thể thẳng đường tới J đại, một bên cầm điện thoại mắt cũng không chớp nói dối: “Anh định mua vé xe năm giờ, coi như trùng giờ về của học sinh bình thường, em bận việc thì làm đi. gần trường em không phải có khách sạn sao, anh đi tìm phòng rồi sau gửi cho em tin nhắn là được.”

Hàn Dĩ Nặc trầm ngâm một lát: “à, cũng được, nhưng mà tối nay chúng em có lễ hội đón người mới, lúc anh đến chắc cũng đã muộn, anh cứ ngủ trước, đừng chờ em.”

Nghiêm Đông Kỳ nghe xong lời này ánh mắt đều phát sáng, làm sao có chuyện trùng hợp như thế chứ, đến sớm không bằng gặp dịp. hắn còn muốn nhìn Hàn Dĩ Nặc bình thường ở trường học sẽ có bộ dạng như thế nào.

Hắn ở đầu giây dây bên này cười đến xán lại vừa biến thái, sau đó hướng đầu bên kia bày ra một bộ vừa ủ rũ vừa tiếc hận thấp giọng mở miệng: “Được rồi, anh biết rồi, sớm biết thế thì anh đã đến đây sớm hơn.”

Bên cạnh Nghiêm Đông Kỳ có một cô gái còn trẻ tuổi kỳ quái nhìn hắn, giống như lập tức muốn từ trong túi lấy hai viên thuốc nhét vào miệng Nghiêm Đông Kỳ.

Muốn tìm một nơi dạ hội của ngành kiến trúc để đón người mới cũng không mất quá nhiều thời gian. Nghiêm Đông Kỳ mới vừa bước vào trường đã thấy tấm áp phích về tin tức này. Làm rất chuyên nghiệp, bên trên hình như là tấm ảnh chụp chung của mấy người bạn học cùng tham gia văn nghệ, nhìn người cao nhất trong đó chính là Hàn Dĩ Nặc.

Đột nhiên một khuôn mặt quen thuộc hiện ra, Nghiêm Đông Kỳ sửng sốt một lát mới nhướng mày cẩn thận quan sát tỉ mỉ.

Quả thực soái đến không tưởng.

Hàn Dĩ Nặc lúc ở cùng với hắn đều mang theo vài phần ý cười, thế nhưng lúc này lại trở nên nghiêm túc, ngược lại càng thêm đẹp trai thái quá.

Nghiêm Đông Kỳ nhìn tới nhìn lui cô gái bên cạnh đang dính mắt lên ảnh của em trai hắn không rời, thì bắt đầu có chút hoài nghi hội học sinh ngành kiến trúc có phải có tiêu chuẩn chọn lựa từ khuôn mặt.

Hắn nhìn từ tấm áp phích địa chỉ là khán phòng thứ 2, cửa lớn mở rộng, tiếng nhạc bên trong vang vọng ra ngoài, nhìn qua hình như đang trong thời kỳ diễn tập.

Đang ở trên sân khấu có mấy cô gái, bề ngoài ổn, có lẽ khi trang điểm xong còn kinh diễm thêm vài phần. Nghiêm Đông Kỳ đứng hàng cuối cùng hai tay khoanh trước ngực nhìn qua một chút, cảm thấy bề ngoài như lớp áo bông nặng nề lại khiến cho điệu hát dân gian này thêm trẻ trung đầy sức sống, không khí trước mắt thuần túy một màu “Nhà chúng tôi ở phía đông bắc sông Tùng Hoa.”

Hội trường chỗ ngồi rất nhiều, ở giữa còn có lối đi nhỏ, nửa mặt sau đã có một phần lớn sinh viên ngồi đầy đủ, những điểm bố trí hoa và ruy băng đều là âm thanh gầm rú của sinh viên vọng tới “Băng dán, băng dán ở đó” Cùng với “Cái kéo tôi mới bỏ lại đây ai cầm.”

Nghiêm Đông Kỳ vòng qua mấy người bọn họ rồi đi tới, tiếng nhạc càng thêm rõ ràng. Vừa nãy mấy cô gái khiêu vũ vừa xuống liền có một nhóm cô gái khác lại bắt đầu đi lên sân khấu.

Hắn có chút cảm khái, xem ra ngành kiến trúc cũng không khan hiếm con gái như lời Hàn Dĩ Nặc nói.

Bảng hiệu ngành kiến trúc J đại thực ra rất có tiền, Nghiêm Đông Kỳ nhíu mày nhìn góc quay, nơi bố trí máy quay phim cùng với dàn loa đài, còn có màn hình LED lớn ở bên sân khấu, cảm thấy nhìn rất có phong cách, cũng rất có kinh phí xây dựng.

Quá lâu không tiếp xúc với sinh hoạt ở trường học khiến Nghiêm Đông Kỳ cảm thấy mới mẻ, thời gian nhìn xung quanh cũng khiến hắn nhanh quên mất mục đích đến đây của mình, chờ đến khi xem xong hai tiết mục mới phản ứng được bản thân nên đi tìm em trai bảo bối của hắn đang cảm mạo hiện giờ ở nơi nào.

Kết quả hắn chưa kịp đi thì thấy trước mặt có mấy sinh viên thưa thớt ngồi thành một đoàn, ở nơi trung tâm chính là Hàn Dĩ Nặc.

Thanh niên mặc chiếc áo lông cao cổ vàng nhạt, bên ngoài mặc áo khoác màu xám đậm năm ngoái Nghiêm Đông Kỳ mua cho, chân dài thẳng tắp dựa vào bàn ngồi ở thính phòng, nhìn bóng lưng cũng là một cảnh đẹp ý vui.

Nghiêm Đông Kỳ hướng về phía sau Hàn Dĩ Nặc mà di chuyển, ôm lấy khóe môi mang theo nụ cười không nổi bật nhìn thần thái thanh niên tình cờ nghiêng đầu nhìn qua.

Lúc này Hàn Dĩ Nặc nhìn qua vừa tuấn vừa nghiêm túc, mang theo một bộ dạng bình tĩnh cùng với mấy người sinh viên bên cạnh cùng lứa tuổi lại bất đồng, mặt không đổi sắc nhìn tiết mục trên đài, một dáng vẻ không tên làm người ta thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Người này trước mặt hắn luôn dính người lại vừa săn sóc, thỉnh thoảng sẽ có ý tứ làm nũng, đôi lúc còn hay ấu trĩ để ý đến chuyện vụn vặt, cùng với bây giờ thực sự khác biệt rất lớn.

Hàn Dĩ Nặc một tay cầm mấy tờ giấy được đóng thành quyển sổ, tay kia đặt trên bàn thi thoảng gõ gõ, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm tiết mục trên đài, thi thoảng sẽ che miệng ho khan vài tiếng, nữ sinh bên cạnh liền nghiêng người nói gì đó, sau đó liền thấy cô gái kia đứng thẳng người lớn giọng sửa lại mấy vị trí trên đài.

Không nhiều lời, vẻ mặt cũng không biến hóa là bao, thế nhưng lại dễ dàng khiến người ta cảm thấy hắn là trung tâm của mọi người, là ánh sáng rạng ngời được tản ra.

Hàn Dĩ Nặc nhìn một lát, đưa quyển sổ cho người phụ trách bên cạnh, bản thân di chuyển đến phòng điều khiển, xem bộ dáng là đi xem lại ánh sáng âm hưởng, bóng người đột nhiên chìm vào bóng tối khiến Nghiêm Đông Kỳ nhìn không thấy góc.

Người đàn ông thổi phù một hơi, lùi về phía sau một bước, bình phục lại nhịp tim đang không khống chế được của bản thân.

Nghiêm Đông Kỳ hơi nhíu mày, có chút tự giễu lại câu lên khóe môi, cảm giác bây giờ tim đang đập nhanh hơn, cả người tỏa nhiệt chẳng khác gì thiếu nữ khiến hắn thấy có vẻ tang thương, mẹ kiếp.

Quả thực chính là vở kịch với tình yêu đầu của nữ diễn viên chính đủ tiêu chuẩn. mẹ nó.

Hắn không thể không bất ngờ khi phát hiện Hàn Dĩ Nặc bình tĩnh thận trọng cực kỳ hấp dẫn hắn, trong lúc nhất thời nhớ lại người thanh niên vừa nãy lạnh lùng gò má cương nghị hòa cùng với hình ảnh người thiếu niên ngây ngô xếp trồng lên nhau khiến Nghiêm Đông Kỳ có chút cảm khái.

Một đường nhìn đến một người thiếu niên giờ đã trở thành người đàn ông tốt đẹp như thế, hắn cũng thấy mình làm được một chuyện tươi đẹp.

Nghiêm Đông Kỳ cảm tưởng như bản thân nhặt được của quý.

Hắn đang chuẩn bị nhìn lại mấy tiết mục thì thấy trước mặt đột nhiên xuất hiện một bóng người. là một người con gái, nhìn qua vừa nghiêm túc vừa thận trọng, nhìn hắn với vẻ mặt đề phòng.

“Bạn học, hiện giờ bọn tôi đang trong thời gian diễn tập, cậu không phải ngành chúng tôi đúng không?” nữ sinh thanh tú nhưng giọng nói lại hơi thô, dọa Nghiêm Đông Kỳ nhảy dựng.

Có điều hai chữ “Bạn học” khiến hắn phí hết nửa ngày mới nhịn không được mò lên khuôn mặt của mình.

Này thật con mẹ nó trẻ đi.

Nghiêm Đông Kỳ nở nụ cười, đưa tay chỉ đài điều khiển một bên sân khấu: “Tôi là anh trai Hàn Dĩ Nặc.”

Sau đó hắn gần như nhìn thấy cô gái chẳng khác gì mang mặt nạ, trong nháy mắt từ Chung Quỳ biến thành phật Di Lặc: “Có thật không, chào anh chào anh, cần em gọi học trưởng giúp anh không?”

Nghiêm Đông Kỳ đang đầy lòng tự hào là anh Hàn Dĩ Nặc trong nháy mắt hoàn toàn chuyển hóa thành khó chịu.

Fuck, vừa nãy ông đây nên nói mình là bạn trai Hàn Dĩ Nặc.

“Không sao, không cần, tôi chỉ muốn thăm hắn một chút, đừng nói với hắn.” Nghiêm Đông Kỳ rất ôn hòa nở nụ cười, nhìn cô gái kia gật đầu.

“Không có chuyện gì không có chuyện gì, em thong thả.” Cô gái kia đặt đồ đạc trên tay xuống bên cạnh: “Anh cảm thấy tiết mục này có vấn đề gì không, còn thay đổi cái gì không?”

Nghiêm Đông Kỳ có chút kinh ngạc, cô gái này cũng không khỏi quá để ý mình đi.

Hắn miễn cưỡng nở nụ cười: “Không, tôi cảm thấy rất tuyệt vời.”

“Em cũng thấy thế, dạ hội năm nay làm đặc biệt lợi hại, ngay cả giáo viên phụ đạo cũng khen ngợi chúng em. Học trưởng Hàn Dĩ Nặc đặt biệt giỏi dang, lúc em lên đại học hồi ấy anh ấy đã lên chức chủ tịch hội học sinh, căn bản không thể cùng Hàn học trưởng so sánh. Ngay cả nghiên cứu sinh bên kia còn nói học trưởng bọn em rất có năng lực.”

Em gái kia thổi phồng Hàn Dĩ Nặc đến con mắt cũng không thèm chớp, nhìn đến hai mắt tỏa sáng của cô khiến Nghiêm Đông Kỳ vừa cao hứng vừa không cao hứng.

“Có điều anh ấy lại rất lạnh lùng…” Cô gái kia quay đầu nhìn Nghiêm Đông Kỳ nở nụ cười…” Cũng không nói nhiều với bọn em, lúc mở hội cũng chỉ bàn về chính sự, lại càng không theo bọn em đùa giỡn gì, người gì một chút vui đùa cũng không có.”

Nghiêm Đông Kỳ cũng không biết nên nói cái gì, không thể làm gì hơn là cười cười nói: “Hắn chính là người như thế đấy.”

“Có điều nữ sinh yêu thích hắn rất nhiều, học kỳ trước còn có người ở trên tieba J đại tỏ tình cho học trưởng, đáng tiếc học trưởng từ chối đặc biệt thẳng thắn.” Cô gái nói đến chuyện này có chút tiếc hận, cũng không rõ là bộ không quan hệ hay mất mát.

Nghiêm Đông Kỳ ở trong lòng cười gằn một tiếng, hắn dám từ chối không dứt khoát sao.

Hắn xưa nay rất ít khi cùng Hàn Dĩ Nặc nói chuyện này, vừa nghe tới lại khó chịu muốn hỏi cho đến cùng.

“Còn gì nữa không?” Nghiêm Đông Kỳ nhiều lời hướng cô gái kia ôn nhu nở nụ cười, bày ra một bộ mặt hiếu kỳ cực kỳ anh tuấn.

“Còn có a, nhiều lắm đấy, ở ký túc xá chúng em cũng có người yêu thích Hàn học trưởng, ở ngoài ngành cũng có, ngành nghệ thuật hay hóa học gì đó, nói chung đặc biệt nhiều, thế nhưng Hàn học trưởng căn bản không để ý tới. Chuyện kia, anh, Hàn Dĩ Nặc học trưởng có phải là có bạn gái không à?”

Nghiêm Đông Kỳ đang muốn nói không có, thế nhưng lời nói đến bên mép vừa miễn cưỡng dừng lại, im lặng một chút mới cười cười yếu ớt mở miệng: “Hừm, có. Bề ngoài cũng rất được, tính cách cũng rất tốt, toàn gia chúng ta đều rất yêu thích em ấy.”

Hắn đem câu nói này nói xong liền trong lòng cho mình đến mười tám cái bạt tai liên hoàn, Nghiêm Đông Kỳ, mày quá không biết xấu hổ.

Cô gái kia rõ ràng mặt có chút ưu thương, đang chuẩn bị nói cái gì liền bị người bên cạnh gọi tới, cô gái lắm lời đáp một tiếng rồi nhìn Nghiêm Đông Kỳ hỏi thăm gần như vội vã rời đi.

Diễn tập rất tốn thời gian, chờ người trên đài dần dần tản đi cũng đã gần sáu giờ, bảy giờ rưỡi dạ hội chính thức bắt đầu. sinh viên ở trong hội trường bận rộn bắt đầu túm năm tụm ba đi ra ngoài giải quyết bữa tối.

Nghiêm Đông Kỳ thẳng thắn đứng dậy liền nghe có người lớn tiếng gọi Hàn Dĩ Nặc đi ăn cơm tối, đầu Hàn Dĩ Nặc từ phòng điều khiển dò ra, Nghiêm Đông Kỳ theo bản năng gần như một lần nữa ngồi xuống tránh khỏi ánh mắt của hắn.

“Tôi không đi, bên này có chút vấn đề, chờ dạ hội xong lại nói.”

“Học trưởng, vậy em mang cơm tối đến đây cho anh được không?” Cô em gái vẫn chưa từ bỏ ý định, vừa truy hỏi một câu.

Hàn Dĩ Nặc khe khẽ lắc đầu: “Không cần.” Sau khi nói xong liền trở về phòng điều khiển.

Nghiêm Đông Kỳ hơi nhướng lông mày, xoay người ra khỏi hội trường.

Chuyện đón người mới đến dạ hội này nhìn qua rất lộn xộn, một buổi chiều đều phải duyệt qua mấy tiết mục lần cuối cùng, còn phải xác nhận vị trí cùng với mấy thứ ánh sáng âm nhạc cùng mấy dụng cụ ngổn ngang, hắn giữa lúc làm việc đã nhìn điện thoại nhiều lần nhưng vẫn chưa nhận được tin tức Nghiêm Đông Kỳ, vốn muốn gọi điện thoại qua nhưng bên này còn bận rộn nhiều việc vẫn không thể đánh điện.

Đã một khoảng thời gian dài hắn chưa nhìn thấy Nghiêm Đông Kỳ, vừa nghe hắn muốn tới thì đáy lòng liền rục rà rục rịch đầy hưng phấn kích động khiến bản thân trong lúc thẩm tra tiết mục đã thất thần mấy lần.

Sau thời gian diễn tập xong xuôi, hội trường đã ít người đi nhiều, Hàn Dĩ Nặc hoạt động bả vai một chút dự định đi đến phòng họp để xác nhận lại trang phục đã ổn thỏa đúng yêu cầu hay chưa.

Tiến vào phòng họp còn chưa kịp kiểm tra trang phục, liền nghe đến từ phía sau truyền tới một âm thanh quen thuộc lười biếng vừa mang theo ý cười: “Học trưởng, em mang cơm tối đến cho anh, anh ăn không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.