Nám Nám cảm thấy cả cuộc
dời mình đã bị hủy hoại trong tay gã đàn ông mang tên Ninh Hạo Nhiên.
Từ hồi cấp ba đến đại học, về cơ bản, ngay cả khi nằm mơ, cô cũng thấy văng
vẳng nụ cười cùng giọng điệu chế nhạo không thể chịu được của hắn và câu nói dù
vạn năm sau nhớ lại vẫn còn y như lúc mới nghe: “Dương Nám Nám, cô có thể chạy
chậm lại một chút được không? Tôi sẽ giúp cô đăng kí kỉ lục Guiness, khi đó,
lớp chúng ta sẽ nổi tiếng vì có người còn chạy chậm hơn cả rùa nữa.”
Mỗi lần mơ đến câu nói đó, Nám Nám lại bắt đầu cắn chặt môi, cố gắng chạy, cho
tới khi đạp chân tỉnh giấc mới thoát khỏi cơn ác mộng đáng sợ đó. Cô mở mắt,
toàn thân đau nhừ giống như bị người ta dùng gậy đập vậy, và việc đầu tiên phải
làm sau khi tỉnh dậy của cô chính là ném phi tiêu vào tấm ảnh dán trên tường.
Đương nhiên, lần này cũng không ngoại lệ.
Thế là cô ngẩng đầu, thẳng tay, động tác nhanh gọn,
ném trúng mục tiêu, phi thẳng vào đôi mắt lạnh lùng mà mê hoặc lòng người đó.
Trên tấm ảnh, người của Ninh Hạo Nhiên đã bị phủ đầy
bởi những lỗ kim. Nhớ lại hồi đầu, vì nhắm mục tiêu không chuẩn, cô chỉ có
thể ném phi tiêu vào chân, vào đầu hắn, đến bây giờ, thời gian vừa đúng năm
năm, dường như phát nào cũng đều trúng chí mạng.
Không thể trách cô quá nhẫn tâm, phải biết rằng, Dương
Nám Nám này phải chịu nỗi khổ nhục năm đó, có thể sống được đến ngày hôm nay
hoàn toàn là vì mối thù truyền kiếp với Ninh Hạo Nhiên. Cô phải đích thân chứng
minh cho hắn thấy từ con ngốc thể dục đến thiên tài thể dục chẳng qua chỉ cách
nhau một bước, chẳng có gì phải tự hào cả. Vì sự thay đổi của Dương Nám Nám mà
hắn buộc phải thu lại câu nói chế nhạo cô là con ngốc thể dục không thể cải tạo
nổi.
Ngày 1 tháng 9 chính là thời gian tốt nhất, đồng thời
cũng là ngày cuối cùng hắn phải nợ máu đền máu.
Nám Nám tràn đầy niềm tin trong bộ quần áo thể thao
màu trắng đẹp nhất, đi đôi giày thể thao quý giá mà mình yêu thích nhất, mái
tóc dùng lược chải gọn, làm tư thế quyết thắng khi đứng trước gương, sau đó
xông ra khỏi cửa nhanh như gió cuốn, đi thẳng tới trường, đây là ngày đầu tiên
cô đi làm sau khi tốt nghiệp, đại học XX.
“Ninh Hạo Nhiên, kể từ ngày hôm nay, tốt nhất là anh
nên cẩn thận một chút, Dương Nám Nám tôi đã trở về rồi, cẩn thận cái đầu, cái
cổ, cái lưng, xương sườn, xương đùi, xương cổ tay, hai bắp thịt và bàn chân của
anh, nếu Dương Nám Nám tôi không sửa lại lịch sử hổ thẹn trước đây thì cả đời
này tôi thề không mang họ Dương nữa!”
Ngày khai giảng, sinh viên mới chưa có giờ học nào,
Nám Nám tìm kiếm một vòng tại hội trường lớn song không nhìn thấy hình dáng
cao lớn của kẻ thù Ninh Hạo Nhiên đâu, nhưng một số người từng là giáo viên,
ngày hôm nay đã là đồng nghiệp của Nám Nám đều vô cùng hoan nghênh sự gia
nhập của cô bằng một loạt biểu hiện như sau:
“Nám Nám, cô thực sự ở lại trường à?”
“Nám Nám, sao cô không muốn rời khỏi đây?”
“Nám Nám, cô xác định mục tiêu của mình chưa?”
“Nám Nám, cô không làm được việc dạy học cũng không
sao, nhưng nhất định không được hại người khác, được không?”
…
Nám Nám bị mọi người giày vò tới mức không còn dũng
khí tiếp tục đi tìm Ninh Hạo Nhiên mà chỉ có thể kiếm một chỗ nào đó để ngồi
xuống, thở phì phì.
Chết tiệt, tên đó ngày đầu tiên đi làm mà lại đến
muộn, hại cô tâm trạng vừa mới vui mừng giờ đã tan biến hết. Xem ra cái tên
Ninh Hạo Nhiên khốn kiếp đó vẫn chưa sửa được cái bệnh thích đến muộn về sớm!
Ninh Hạo Nhiên sau khi tốt nghiệp và thực tập đã làm
thầy giáo Thể dục trong ba tháng tại trường cấp ba của Nám Nám, sau khi lấy
được trái tim của tất cả nữ sinh thì ra đi một cách thần bí, dường như hắn đã
hoàn toàn mất tăm mất tích trên thế giới này, ngay cả một manh mối nhỏ cũng
không để lại. Nếu không có mối thâm thù đại hận với hắn thì Nám Nám sẽ
không có được nghị lực đến khó tin để thi vào ngôi trường của hắn một năm sau
đó, chỉ vì muốn hắn phải nói một lời xin lỗi với cô. Nhưng vào đại học cô mới
biết, hắn lại được đội tuyển quốc gia tạm thời điều động, hơn nữa còn đi bốn
năm liền.
Tròn bốn năm, Nám Nám đêm ngày mong ngóng, chờ đợi cái
ngày mình ở lại trường, hắn từ đội tuyển quốc gia trở về, sau đó, hai người lại
có thể phân chia cao thấp, thắng bại, mạnh yếu. Cô sớm đã sai người đi nghe
ngóng, Ninh Hạo Nhiên từ đội quốc gia trở về sẽ tiếp tục giảng dạy nên cô đã
chuẩn bị tinh thần mấy tháng rồi để hắn trở tay không kịp. Thật bất ngờ, ngày
đầu tiên đi dạy, cô đã sẵn sàng nhưng lại gặp phải Waterloo, vì kẻ thù Ninh
Hạo Nhiên lại không xuất hiện. [Waterloo: Trận Waterloo diễn ra vào ngày Chủ
Nhật, mười tám tháng 6 năm 1815 tại một địa điểm gần Waterloo, thuộc Bỉ ngày
nay. Quân đội Pháp dưới sự chỉ huy của Hoàng đế Napoléon Bonaparte đã bị đánh
bại bởi liên quân của Liên minh thứ bảy. Do trận đánh này mà từ “Waterloo” trở
thành một từ lóng trong tiếng Anh, có nghĩa là “thất bại”.]
Đáng ghét, chẳng phải là giành được giải nhất trong
giải đấu, hắn vẫn tưởng mình thực sự là công thần lịch sử sao?
Nghĩ tới đây, Nám Nám bĩu môi khinh bỉ, tuy trong lòng
đang sục sôi nhưng vẫn đành phải giả bộ ngẩng đầu, dỏng tai nghe lời dạy bảo ân
cần của thầy hiệu trưởng đối với sinh viên mới vào trường. Lời dặn dò của hiệu
trưởng đương nhiên đầy tính thuyết phục, nhưng bên dưới tiếng nói chuyện vẫn
rào rào không dứt. Những người hăng say nói nhất đều là sinh viên năm đầu, mới
bước chân vào ngưỡng cửa đại học, chỉ có những người lần đầu tiên bước vào
trường như bọn họ mới tràn đầy sự nhiệt tình với cuộc sống tương lai như vậy.
Chỉ qua năm thứ nhất thôi, thật khó để thấy lại ánh mắt rực lửa như bây giờ
của bọn họ nữa.
Về cơ bản, câu đầu tiên khi bốn mắt nhìn nhau chắc
chắn sẽ là: “Người anh em, tối qua đến mấy giờ?”
Đó hiển nhiên không phải là tự học vào buổi tối mà là
chơi game online.
Trong khi Nám Nám đang nghĩ ngợi lung tung thì cả hội
trường bỗng trở nên im lìm, không một tiếng động, Nám Nám đang mơ màng, thất
thần, tưởng rằng hiệu trưởng đã dạy bảo xong và chuẩn bị vỗ tay, đột nhiên nghe
thấy tiếng kêu lên nho nhỏ, hình như là của một cô giáo: “Ninh Hạo Nhiên, sao
giờ anh mới tới? Mau ngồi xuống đi!”
Nám Nám nghe thấy cái tên quen thuộc như máu của mình,
lập tức toàn thân trở nên căng thẳng, giống hệt dây đàn bị kéo căng sắp đứt.
May mà Ninh Hạo Nhiên không ngồi bên phía cô, cái thân hình thẳng đứng của hắn
lướt qua trước mặt mọi người, vòng qua tầm nhìn của Nám Nám, sau đó tìm một chỗ
trống ngồi xuống.
Nám Nám uể oải thở một hơi, ngay sau đó lại bắt đầu
tức giận, vừa rồi, ánh mắt của Ninh Hạo Nhiên quét qua cô nhưng lại không dừng
lại chút nào, giống như hai người chưa từng quen biết, càng không phải là có
thâm thù đại hận gì đó. Không ngờ hắn lại quên rằng mình đã từng làm tổn thương
một cô gái đang trong tuổi dậy thì thế nào, loại người này quả thực không bằng
chó lợn!
Bài giảng của thầy hiệu trưởng vẫn tiếp tục dai dẳng
không dứt, nhưng bên này, Nám Nám không lọt tai một chữ. Trong đầu cô tràn ngập
sự giận dữ, hung hăng, như có sóng cuộn sôi sục trong lòng, cô lạnh lùng liếc
nhìn Ninh Hạo Nhiên mấy lần, người này không những không hối lỗi sửa sai, trái
lại còn nhắm mắt dựa vào thành ghế ngủ. Nám Nám ngồi trong khu lớp học, không
cần chú ý lắm cũng có thể nghe thấy phía sinh viên mới, tiếng thì thầm nói
chuyện riêng càng ngày càng lớn.
Thật tồi tệ, ai ngờ được rằng Ninh Hạo Nhiên nhiều
tuổi như vậy mà vẫn còn bày đặt mắc bệnh hoàng tử.
Quả nhiên là ăn phân chó cũng không thay đổi!
Năm đó, khi làm giáo sinh thực tập môn Thể dục ở
trường cô, hắn đã làm cho nữ sinh toàn trường hồn vía điên đảo, giờ học có tỉ
lệ học sinh đến lớp cao nhất chính là giờ Thể dục, ngay cả những nữ sinh
trong thời kì đèn đỏ cũng trân trọng cơ hội gặp mặt thầy một tuần chỉ có một
lần này, khó khăn nào cũng cố gắng vượt qua để đến tham gia. Có thể thấy
những việc mà hắn đã làm lúc đó quả là cả người và thần cùng phẫn nộ,
thiên địa bất dung!
Ánh mắt oán giận của Nám Nám trong sự lí giải của
những đồng nghiệp ngồi cạnh lại thành ra hình như cô có chút ngưỡng mộ hắn. Một
giáo viên rất tâm lí thấp giọng nói: “Tiểu Dương à, cô vẫn chưa nhận ra anh ta
sao? Anh ta chính là Ninh Hạo Nhiên, giáo viên tổ Thể dục của trường chúng ta,
có điều, anh ta đã đi du học bốn năm, vì thế, khi cô đang học có lẽ vẫn chưa
gặp anh ta. Anh ta được mệnh danh là Sát thủ Thể dục, những sinh viên đã từng
học anh ta đều kêu là kinh khủng, may mắn cho cô là khi cô đi học chưa gặp anh
ta, nếu không sẽ vô cùng bi thảm đấy. Nghe nói thứ mà anh ta giỏi giày vò nhất
chính là sinh viên, mỗi lần sinh viên học Thể dục đều bị hành hạ đến chết đi
sống lại. Năm đó còn có hai sinh viên bởi vì không chịu đựng nổi sự giày vò của
anh ta mà đã thôi học. Nếu cô có ý với anh ta thì phải đợi, anh ta đã trói buộc
trái tim của tất cả các cô giáo chưa kết hôn, không ai là không chờ đợi anh ta
trở về, nhưng anh ta lại luôn giữ phong cách khó hiểu, làm thất vọng biết bao
nhiêu trái tim.”
Đúng lúc đó, thầy hiệu trưởng đang đứng trên bục bỗng
nhiên nói đến Nám Nám: “Bạn Dương Nám Nám, sinh viên vừa tốt nghiệp trường
ta năm nay với thành tích xuất sắc, đã từng mấy lần tham gia thi đấu thể thao
và đạt thành tích ấn tượng, dứt khoát từ bỏ những lời mời với mức lương cao để
trở thành giảng viên, báo đáp trường cũ, khiến cho lòng người phải cảm động.
Thầy hi vọng, ngày mai sẽ có càng nhiều hơn nữa các bạn tốt nghiệp từ ngôi
trường đại học của chúng ta trở thành lãnh đạo trong các ngành nghề khác nhau,
đó mới là điều căn bản của sự nghiệp trồng người trăm năm không đổi của trường
ta.”
Khi nghe thấy ba chữ “Dương Nám Nám”, mọi người không
có cảm giác gì cả, chỉ riêng Ninh Hạo Nhiên đột nhiên quay đầu lại, dồn ánh mắt
vào cô. Nám Nám vô cùng kinh ngạc, không kịp thu lại ánh mắt của mình, trúng
ngay ánh mắt tìm kiếm của anh, hai người nhìn nhau trong giây lát, Nám Nám cảm
thấy hơi thở của mình lúc này gần như ngừng lại, chỉ hận là không thể đào hố để
chui xuống.
Ninh Hạo Nhiên không phát hiện ra sự bất an của cô
trong đội ngũ giáo viên, chỉ khẽ dừng ánh mắt lại rồi thu ánh nhìn trở về.
Ánh mắt của Ninh Hạo Nhiên vừa rời khỏi, Nám Nám giống
như bị người ta rút hết xương tủy, tựa mạnh vào thành ghế, thở từng hơi dồn
dập.
Thì ra anh chàng này đã quên cô. Khi ánh mắt hai người
vừa gặp nhau, hắn đã không có bất cứ một phản ứng gì.
Không biết từ lúc nào, bài phát biểu của hiệu trưởng
đã kết thúc. Giáo viên và sinh viên lần lượt rời khỏi hội trường.
Thoáng cái, con người quên sạch những gì mình đã làm
trong quá khứ đó cũng theo đoàn người đi ra. Nám Nám không thể khống chế sự
kích động trong lòng mình được nữa.
Sao có thể như vậy? Cô đã ghi nhớ anh ta tròn năm năm,
nhất cử nhất động, từng lời nói, hành động đều khắc sâu trong lòng không quên.
Những thứ cô nhớ, hắn cũng buộc phải nhớ, thứ cô không nhớ, hắn vẫn phải nhớ,
nếu không, cô làm thế nào mà xóa bỏ những uất ức trong lòng bao năm qua đây?
Cho nên lúc đó, Nám Nám đột nhiên đứng dậy, hướng về
phía sau lưng Ninh Hạo Nhiên, hắng giọng hét lớn: “Ninh Hạo Nhiên! Ninh Hạo
Nhiên! Anh lại dám quên tôi à? Anh đúng là đồ phụ bạc!”
Tất cả giáo viên và sinh viên chưa rời khỏi hội trường
đều dồn ánh mắt về phía Nám Nám. Không ít người tò mò bắt đầu tìm kiếm bóng
dáng của kẻ phụ bạc mà cô nói.
Ninh Hạo Nhiên là ai?
Tại sao anh ta là kẻ phụ bạc?
Tại sao lại có người nói những lời đó với anh ta?
Rốt cuộc anh ta có quan hệ như thế nào với chàng thanh
niên khá điển trai đó?
Lẽ nào hiện tượng đồng tính như người ta thường nói
cũng rất phổ biến trong đội ngũ giáo viên của trường?
Chỉ thấy một cô gái gầy gò, bé nhỏ đột nhiên hét lên:
“Ninh Hạo Nhiên, đứng lên cho chúng tôi xem, không chói lóa không xứng đáng là
đam mĩ!”
Lời nói này khiến rất nhiều tân nữ sinh có sở thích
đồng tính nhất loạt hoan hô. Bị người ta tưởng nhầm là con trai, Dương Nám Nám
thực sự muốn khóc mà không thành tiếng. Lời nói chưa kịp suy nghĩ kĩ càng đã
thốt ra, bây giờ cũng chẳng thể tìm nổi cách nào vừa không mất mặt mà lại có
thể ngồi xuống dễ dàng.
Ông trời biết cô không cố ý gây ra phản ứng mạnh mẽ
như vậy, vừa rồi, cô chỉ muốn gây sự chú ý cho một mình Ninh Hạo Nhiên mà thôi.
Tiến thoái lưỡng nan, cô chỉ có thể đối đầu với lời
bàn tán của mọi người có mặt, miễn cưỡng lấy can đảm đứng đó chờ lời giải thích
của Ninh Hạo Nhiên.
Ninh Hạo Nhiên dừng bước, từ từ quay người lại, vẻ
mặt kiêu ngạo, hơi bĩu môi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô lại chứa đầy sự chê
cười và kinh ngạc. Anh ta tiến hai bước về phía trước, cất giọng nói có đôi
chút lạnh lùng trong hội trường lớn, xa lạ mà dễ nghe: “Dương Nám Nám, lâu rồi
không gặp, không ngờ cô vẫn còn nhớ tôi.”
Lời nói của Ninh Hạo Nhiên hoàn toàn là sự phỉnh nịnh,
không hề thuận tai.
Với lí do lâu ngày không gặp, điều đó cho thấy giữa
hai người không có quan hệ thân thiết, cô ấy sống tốt hay không, đương nhiên
cũng không liên quan gì đến anh ta. Nếu miễn cưỡng phải hỏi một câu tốt hay
không để thể hiện sự quan tâm tha thiết của sói đối với cô bé quàng khăn đỏ sau
bao năm gặp lại thì câu “lâu ngày không gặp” chính là sự châm biếm hay nhất đối
với lòng dạ Tư Mã Chiếu của Ninh Hạo Nhiên. [Tư Mã Chiếu: Hoàng đế Tây Tấn.]
Tốt, đương nhiên là tốt rồi, nhờ phúc của anh mà tôi
đã trở thành sinh viên thể dục.
Ông trời biết Nám Nám rất muốn dùng giọng điệu căm hận
để nói câu này. Năm đó, Dương Nám Nám đã từng mỏng manh yếu ớt như cây liễu
trước gió, cũng từng thanh khiết đáng yêu, khiến mọi người còn cảm thấy cô thật
đáng thương, đó sao có thể là những năm tháng của một nữ vận động viên chứ!
Anh
đi rất nhẹ, cũng như anh đến rất nhẹ, anh khẽ vẫy tay chào, làm đám mây sắc màu
ở phương trời khác…
Điều
gì đã khiến anh gặp em, trong quãng thời gian tươi đẹp nhất của cuộc đời em,
tại đây, em đã nguyện cầu trước Phật năm trăm năm, cầu Phật cho chúng ta được
kết duyên hồng trần…
Em
không biết có phải em vẫn còn yêu anh, nếu còn yêu, vì sao lại có sự chia lìa?
Em
không biết có phải em đã không còn yêu anh từ lâu lắm rồi, nếu không yêu, vì
sao những kí ức của chúng ta theo thời gian vẫn còn nguyên vẹn?
…
Thiết nghĩ, một cô gái rất mực yêu thơ văn ngày trước
chỉ vì một câu nói vô cùng lạnh nhạt là “chạy còn chậm hơn cả rùa” đã bỗng chốc
hủy hoại tình yêu đó, thật khiến người ta cảm thấy giận dữ, bất bình, phẫn nộ
nhường nào! Mối nhục này khiến Nám Nám cực kì phiền muộn và đau khổ. Năm đó,
một cô gái nho nhã, yếu ớt như Nám Nám đã bị tên khốn Ninh Hạo Nhiên đả kích
đến mức cảm thấy vô cùng khó chịu, chính điều đó đã khiến Nám Nám chuyển từ
khoa Văn sang khoa Năng khiếu Thể dục, dù biết đó là một phương hướng phát
triển hoàn toàn không có hi vọng nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, từ đó,
cô không thể quay đầu lại được và điên cuồng chạy cho đến ngày hôm nay!
Đương nhiên, cũng chính lí do đó dẫn đến việc cô chưa
suy nghĩ tới khả năng chịu đựng sự hiểu lầm của mọi người đối với hai người họ,
nên đã buột miệng hét lên một lời khiến người ta tưởng tượng xa vời, ai biết
rằng một câu nói chứa đầy sự ấm ức lại bị bóp méo đi ý nghĩa thực sự của nó như
thế chứ? Rất nhiều giáo viên và sinh viên đều lộ vẻ kinh ngạc ra mặt, đủ hình
dạng, ví dụ như kiểu trố mắt đờ đẫn, kiểu ánh mắt chờ đợi, kiểu chuyện không
liên quan đến mình hay kiểu bình tĩnh, không sốt sắng…
Kiểu cuối cùng chính là thái độ của Ninh Hạo Nhiên.
Mắt Nám Nám rất long lanh, nhưng long lanh một cách có
thần. Cô nhìn Ninh Hạo Nhiên bằng đôi mắt thù hận, đẽo gọt thế nào cũng phải
trả lời một câu thật dõng dạc để chứng minh rằng mình không còn là con ngốc Thể
dục mà hắn chê cười năm đó, để chứng tỏ sự tái sinh của mình từ cõi Niết Bàn.
Cho nên, cô đã hùng dũng bước tới phía trước. “Ninh
Hạo Nhiên, tôi muốn đấu với anh, một trăm mét, mười nghìn mét, nhảy cao, nhảy
xa, tùy anh chọn!”
Thật là những câu nói có ý nghĩa và đầy sức sống. Tuy
nhiên… tuy nhiên… nó chẳng khác nào hành động chọc cười Ninh Hạo
Nhiên, anh ta nghe xong thì phá lên cười rồi lập tức dùng tay che miệng, quay
sang một bên, má trái hướng về phía Nám Nám ẩn hiện một lúm đồng tiền, mắt cười
híp lại, khiến một nữ sinh bên cạnh Nám Nám lập tức khẽ suýt soa lên vì được
nhìn thấy phần mặt bên phải cực kì hoàn mĩ, không một khuyết điểm của anh ta.
Lúc này, Nám Nám cũng quay người để quan sát thái độ
của mọi người, thật hay vì mọi người đã chuyển từ các tư thế khác nhau sang
cùng một tư thế xem kịch hay, vô số cặp mắt đang đổ dồn về phía đôi gian tình
đầu mày cuối mắt, thể hiện tâm lý vừa xem vừa khinh ghét.
Ai cũng chờ đợi câu trả lời của Ninh Hạo Nhiên.
Liệu anh ta sẽ chọn cách cởi áo và chạy thi với Nám Nám tại đây hay là bộc lộ
sự chế giễu, sau đó ngồi xuống chọc tức Dương Nám Nám và tiếp tục làm trò?
Đây quả là một vấn đề phức tạp.
Có điều, Ninh Hạo Nhiên đã quẳng ra điều thứ ba hoàn
toàn ngoài dự đoán của khán giả.
Anh ta nói một cách lạnh nhạt: “Tuần sau hãy đấu, bây
giờ thì ai về phòng làm việc của người ấy!”
Tất cả thầy giáo và sinh viên xung quanh đang háo hức
xem kịch hay liền tiu nghỉu, thở dài thất vọng.
Đối với việc Ninh Hạo Nhiên hiểu chuyện và biết lễ
nghĩa như vậy, thầy hiệu trưởng đứng trước hội trường nước mắt lưng tròng, may
mà Ninh Hạo Nhiên vẫn đủ bình tĩnh, nếu không thì tin “vào ngày khai giảng, hai
giáo viên Thể dục thi đấu tại sân tập, hàng ngàn giáo viên, sinh viên vây xem”
nhất định sẽ trở thành hot news trên báo chí ngày mai. Tuy nhiên, thầy hiệu
trưởng chưa kịp bày tỏ lòng cảm kích vô hạn của mình đối với Ninh Hạo Nhiên thì
anh ta đã lẳng lặng bước tới bên cạnh Nám Nám, cởi áo khoác ngoài của mình ra
và khẽ choàng lên người Nám Nám.
Biểu hiện hòa dịu của anh ta không hề làm Nám Nám cảm
kích, cô không thể chịu đựng được kiểu con trai bất lực chưa chiến đã lui và
hơn nữa, theo cô biết, Ninh Hạo Nhiên tuyệt đối không phải là kiểu người
hòa nhã với mọi người như vậy. Hành động của anh ta nhất định là ví dụ điển
hình cho sự bất an như câu mà Oa Oa thường nói: “cáo chúc tết gà”. Cô hỏi
thẳng: “Sợ rồi thì cứ nói thẳng ra, không cần phải từ chối mãi như vậy.”
“Bây giờ cô có thể đấu ư?”. Ninh Hạo Nhiên trầm tư một
lát rồi đột nhiên phát ra ngữ khí chẳng lành.
“Đương nhiên”. Quả nhiên đã năm năm trôi qua nhưng anh
ta vẫn trước sau như một, giữ nguyên thái độ xem thường cô. Nám Nám đang chuẩn
bị tìm những lời lẽ sắc bén để phản bác lại thì thấy Ninh Hạo Nhiên trùm áo lên
người cô, ghé vào tai cô nói nhỏ: “Vào Toilet đi!”
Môi Ninh Hạo Nhiên cọ xát vào tai cô, khiến cô bỗng
mất hết lí trí, không thể suy nghĩ kĩ ý tứ sâu xa của câu nói ấy, rồi nghe
thấy anh ta lại nói thêm: “Cô bị ra quần rồi kìa.”
Đoàng!!! Nám Nám tối tăm đầu óc.
Thôi, thế là mối nhục năm năm trước của cô cơ bản đã
không còn cơ hội để rửa, đối với một kẻ mà khi học trung học còn để băng vệ
sinh từ váy rơi ra thì thời kì đèn đỏ quần bị ra màu không có gì là lạ nữa.
Nhưng… nhưng… trước mặt hàng ngàn giáo viên, sinh viên thế này, trước mặt cả kẻ
địch Ninh Hạo Nhiên nữa, bị mất mặt như vậy thật khiến người ta đau đớn vô
cùng!
Cô thật lòng muốn thay mặt tám đời tổ tiên gửi lời
thăm hỏi của Thượng đế tới anh ta, hoặc gửi lời thăm hỏi của Thượng đế tới tám
đời tổ tiên nhà anh ta.
“Vẫn đấu chứ?”. Ninh Hạo Nhiên nhìn bộ mặt đỏ ửng như
quả cà chua của Nám Nám, biết cô đã hiểu ý mình nên dửng dưng hỏi.
“Hôm nay mặt trời chói quá, nắng quá!”. Nám Nám cười
một cách thiếu tự tin.
“Ừm, nắng quá!”. Ninh Hạo Nhiên ra sức phụ họa.
“Hôm nay là ngày trọng đại, không thích hợp cho việc
vận động”. Nám Nám nghiến răng.
“Đúng vậy, ngày trọng đại không thích hợp cho việc vận
động”. Ninh Hạo Nhiên gật đầu, lặp lại đầy giễu cợt.
Ninh Hạo Nhiên đứng bên cạnh cô, trước khí thế mạnh mẽ
bao trùm của anh ta, cô không thể duy trì được bình tĩnh quá lâu, khóe miệng
hơi giật giật, cẩn thận đi ra khỏi chỗ ngồi, lùi sang một bên, gật đầu với mọi
người rồi chạy trốn.
“Vậy thì tuần sau hãy nói nhé!”
Tưởng rằng Ninh Hạo Nhiên vẫn vào hùa giúp mình, không
ngờ anh ta lại hét to về phía cô bằng một giọng “vừa phải” mà tất cả mọi người
xung quanh đều có thể nghe thấy: “Chạy chậm thôi, cẩn thận lượng máu tăng lên
đấy!”
Chỉ thấy thân hình mảnh khảnh của Nám Nám lúc đó lắc
lư, cô cảm thấy dường như quanh mình đang có hàng nghìn tia chớp lóe sáng, sau
đó là tiếng sấm đùng đoàng chấn động vang lên. Trong nháy mắt, khói bụi bay tứ
phía. Cái trán nhẵn nhụi của Nám Nám giống như bảng điện tử hiện lên dòng chữ:
“Ninh
Hạo Nhiên, tôi chân thành gửi lời chào tới gia đình anh!!!”