Trà Ấm Bán Hạ

Chương 10: Chương 10




Chị, cô có thể đừng gọi chị ấy là chị không?

Edit: Chocopieyogurt

Cuối tuần này rốt cuộc Phương Tư Nhụy cũng được nhận đối đãi cơ bản mà nhân viên văn phòng đáng được hưởng, buổi tối thứ sáu người liền mang theo đồ đạc đến nhà Khương Âm.

“Trời ơi!” Phương Tư Nhụy ở phòng bếp một câu lại một câu cảm thán bên tai Khương Âm, “Ôi trời ơi!”

Khương Âm: “...”

“Tránh ra chút nào.” Khương Âm đuổi cô sang bên cạnh, cầm rong biển đặt trên giá, thuận tiện hỏi, “Rong biển nhiều hay ít đây, có cần thêm tôm khô không?”

“Mấy cái này cũng không quan trọng.” Phương Tư Nhụy hỏi, “Cậu dọn đến bao lâu rồi?”

Không đợi Khương Âm trả lời, cô tự mình nói tiếp: “Hai năm nhỉ! Dù cho không đến hai năm thì cũng sáu trăm ngày rồi nhỉ!”

“Đối diện cửa, vị trí địa lý thật là tốt quá!” Phương Tư Nhụy trưng ra biểu cảm cậu không chịu tranh giành gì cả, “Đổi người khác thì con cũng sinh luôn rồi!”

Khương Âm: “???”

“Biết vì sao cậu độc thân không?” Phương Tư Nhụy nói, “Đó chính là bản thân nhút nhát còn không để chị em giúp cậu. Nếu sớm biết có người như vậy, tớ sớm đã giúp cậu...”

Thấy cô ấy càng nói càng kích động, Khương Âm vội cắt ngang: “Có còn ăn cơm chiều không?”

“Chưa nói chuyện thì cũng nhìn qua diện mạo rồi nhỉ.”

“Buổi tối xem phim không?”

Hai người các cô mỗi người nói một kiểu, đề tài hoàn toàn không khớp.

Phương Tư Nhụy: “Theo hiểu biết của tớ về cậu, đây là mẫu người mà cậu thích.”

“Tớ mua sushi rồi.” Thấy cô ấy còn muốn mở miệng, Khương Âm lại nói, “Còn có gà rán, buổi tối có thể ăn lúc xem phim.”

Phương Tư Nhụy: “...”

Biết cô không thích tán gẫu chuyện này, Phương Tư Nhụy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Cậu cứ trốn tránh đi! Xem qua mấy năm nữa lúc dì bắt cậu xem mắt thì làm thế nào!”

Khương Âm im lặng không lên tiếng.

Không thể đến bước đó, đến thật thì...nói sau đi.

“Khương Khương, hơn hai mươi năm rồi, cậu mở Wechat ra, lướt danh bạ của cậu, đừng nói khiến cậu nói chuyện, trong đó có thể tìm ra nam sinh cùng tuổi với chúng ta không?”

Không cần lướt, các cô đều biết rõ là không có.

Đừng nói nam sinh, nữ sinh cũng không có mấy người.

Khương Âm đóng chặt thế giới của mình, cô không muốn đi ra ngoài, cũng không muốn người bên trong tiến vào.

Vòng tròn xã hội của cô nói lớn thì rất lớn, nói hẹp cũng rất hẹp đến mức người khác muốn chen vào cũng khó khăn.

Khương Âm rũ mắt, giọng nói giả vờ nhẹ nhàng muốn châm chọc một chút để làm chuyện này qua đi: “Weibo có, tớ có rất nhiều người theo dõi, luôn có thể...”

“Được rồi!” Phương Tư Nhụy trừng cô một cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng lại nhìn không nổi bộ dáng cô giả vờ cậy mạnh, mềm lòng theo cô chuyển đề tài, “99% đều là gửi dao cho cậu.”

Nói xong Phương Tư Nhụy hận càng thêm hận lặp lại lần nữa: “Dao nhỏ tinh!”

Dao nhỏ tình thì dao nhỏ tinh, chỉ cần có thể đổi đề tài, Khương Âm có thể viết mười nghìn đoạn ngọt văn báo đáp xã hội suốt đêm...điều kiện tiên quyết là nếu cô thể viết được.

Cuối cùng Khương Âm cũng không viết ngọt văn nữa, mà là ngồi một chỗ suy nghĩ tình tiết cho chương mới, mất rất nhiều tế bào não.

Mỗi lần tụ tập nếu còn đang trong kỳ cập nhật, Khương Âm sẽ ôm máy tính viết, Phương Tư Nhụy thì ngồi đối diện cô đeo tai nghe xem phim hoặc là chơi trò chơi, mỗi lần đến đoạn kích động lòng người còn phải khống chế âm lượng tránh quấy rầy tới cô.

Nhưng hôm nay không tính.

“Ha, đẹp trai!”

“Lao ra đi, lao ra đi!”

“Ê đúng, có mồ hôi thì lau đi, ngại ngùng cái gì...dùng khăn mặt cái gì, vén áo chơi bóng lên! Đều cùng một tiểu khu, xa cách cái gì!”

......

......

Khương Âm: “...”

Phương Tư Nhụy lúc này rất giống lão háo sắc, kém xa hình tượng ngự tỷ ở bên ngoài của cô.

Nhìn cách đến mấy trăm mét, người từ đó giờ không thừa nhận mình bị cận lại lấy kính cận ba độ ra, ngồi xổm trên mặt đất dán vào trên kính thủy tinh nhìn chăm chú.

Khương Âm nhịn không được, hỏi: “Cậu có thể thấy rõ không?”

“Nhất định phải được. Có điều kiện tốt nhất, không có điều kiện thì tớ cũng có thể tạo ra điều kiện!” Phương Tư Nhụy đầu cũng không quay lại nhưng cũng không quên giẫm người khác xuống, “Nghĩ tớ là cậu à? Có được ưu đãi thế này, cũng không biết vì bản thân mưu lợi một chút.”

Nói xong Phương Tư Nhụy mới quay đầu có chút ghét bỏ nói: “Người đầu tiên chưa ăn thịt heo lại chưa từng thấy heo chạy.”

Khương Âm: “...”

“Thật mà, tớ có thể phỏng vấn cậu chút không?” Lúc này Phương Tư Nhụy xoay cả người lại, ngồi chồm hổm tiến tới phía trước mặt Khương Âm, vẻ mặt giọng nói rất chân thành hỏi, “Cậu là cẩu độc thân mỗi ngày không nói quá mấy câu với nam sinh, sao có thể viết ra loại nam chính khiến tớ thét chói tai, tình yêu khiến tớ phải rơi lệ? Không khoa học đâu!”

“...”

Cẩu độc thân bị giẫm đạp ngừng gõ chữ, ngón tay cô đặt trên bàn phím vô thức gõ gõ lên những phím phía dưới, “Không mâu thuẫn.”

Phương Tư Nhụy trưng ra biểu cảm tớ nghe cậu biểu diễn.

Khương Âm lời ít ý nhiều mà nói: “Tưởng tượng.”

Phương Tư Nhụy không nói gì, không chút đồng tình giơ ngón tay cái lên với cô, lại nói: “Không hổ là cậu, nhưng tưởng tượng thì cũng phải có tư liệu sống chứ.”

“Sách, phim truyền hình, phim điện ảnh, phim tài liệu đều...”

“Không không không.” Phương Tư Nhụy liên tục lắc đầu, “Có vài thứ cậu đặt mình vào trong đó quan sát ra, và cảm nhận cách một cái màn hình là không giống nhau.”

Khương Âm im lặng, nhìn cô không lên tiếng.

Phương Tư Nhụy nói: “Cậu thử xem xem, thật ra cảm giác chân thật không giống, không phải nói nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống sao.”

“Hơn nữa ánh mặt trời bên ngoài thật sự rất tốt, tớ muốn dẫn cậu ra ngoài đi dạo.” Lúc này Phương Tư Nhụy đang nói thì chuyển, giọng nói sinh động hơi vài phần, “Sau đó phơi nắng một lát, tiến hành quang hợp...”

Khương Âm nhìn ra ngoài cửa sổ, thời tiết quả thật rất đẹp, nhưng ánh mặt trời rất chói mắt.

Chói đến mức mắt Khương Âm không mở ra được.

*

Hôm nay Khương Âm lại đến thư viện mượn sách, lúc trở lại tiểu khu, cô ngẩng mặt để cho ánh mặt trời dừng ở trên mặt, nói thầm trong lòng: phơi nắng dưới mặt trời, cũng không có gì khác biệt.

Nghĩ như vậy, người vốn phải đi thẳng về nhà lại rẽ lại.

Cách thật lâu, Khương Âm lại ngồi xuống hàng ghế bên ngoài sân bóng rổ.

Không cần cách mấy trăm mét vừa xem vừa phán đoán, lần này cô cách rất gần, thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng biểu cảm của mỗi người trên sân bóng rổ.

Hôm nay là chủ nhật, người không tính ít, sân bóng rổ lớn như vậy cơ hồ mỗi nơi nều chật ních người.

Khương Âm quan sát bên ngoài sân trong chốc lát, nghĩ cái gì, ngón tay cô cuộn tròn lại, sau đó đứng dậy, đi về phía trong sân bóng,

Càng đi vào trong tim Khương Âm càng đập nhanh hơn, nhưng loại nhịp tim này cô có thể chịu được, cô hầu như đi vào trong mà không ngừng lại.

Trong sân có hai ba nhóm ngồi đối diện, có người chơi mệt đang nghỉ ngơi, cũng có nhóm bạn nhỏ hẹn nhau ra nói chuyện...

Khương Âm nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng đi đến góc Đông Nam tương đối ít người.

Không phải là đặt mình vào trong quan sát sao, cô có thể, cô mới không phải là người đầu tiên chưa ăn thịt cũng chưa thấy heo chạy.

Thật ra Khương Âm không sợ nơi đông người, nhưng sợ nơi ai cũng có hội có nhóm chỉ có cô một mình...Lúc này rất dễ khiến cô liên tưởng đến khi ấy bị mọi người thì thầm bàn tán, chỉ chỉ trỏ trỏ.

Loại cảm giác này thật sự không dễ chịu.

Cho nên cô đã học được cách thu nhỏ đáng kể cảm giác tồn tại của bản thân, nhưng dường như sợ điều gì điều ấy sẽ đến, lúc Khương Âm đang ngồi quan sát thì nhìn thấy nhóm người cách cô gần nhất hình như đang bàn luận về cô, cả người Khương Âm trong nháy mắt cứng đờ.

Khương Âm gần như cúi đầu theo bản năng, ánh mắt đảo qua thấy có người đi tới thì cô càng thêm căng thẳng.

Cô muốn lập tức đứng dậy về nhà, nhưng người đến tốc độ nhanh hơn, không đợi Khương Âm động đậy đã nghe hai giọng nói chồng lên nhau: “Chị ơi, chị ơi...”

Nghe được giọng nói này, Khương Âm vốn định đứng dậy ngừng lại, là giọng của hai người, một nam một nữ, tuy nói không thấy được mặt lại cách một lúc, nhưng cô vẫn nghe ra được.

Khương Âm nâng mắt nhìn về phía nam sinh kia, quả nhiên là cậu thanh niên say rượu hôm đó.

Cậu thanh niên hai mắt sáng rực lấp lánh nhìn cô.

“...”

Cô có chút không còn gì luyến tiếc nữa, trong lòng chỉ có một ý nghĩ: van cầu, ngàn vạn lần đừng giới thiệu bạn trai cho tôi.

“Chị ơi.” Giong nữ sinh kia lại vang lên bên tai, cô ấy trang điểm, mặc váy xinh xắn, có thể nhìn ra là đã tỉ mỉ ăn diện. Thấy Khương Âm nhìn qua, cô chỉ chỉ ghế nghỉ đối diện, “Chúng ta có thể đổi chỗ chút không? Chị có thể sang bên kia ngồi không ạ?”

Đối diện còn có chỗ, nhưng bên trên đã để quần áo.

Nữ sinh còn nói tiếp: “Đợi chút nữa ở đây bọn họ còn có trận đấu, em phụ trách tỉ số, ngồi ở đây nhìn tiện hơn.”

Giọng điệu của cô ấy quá mức thản nhiên, Khương Âm nhìn vị trí đối diện để đầy quần áo không trả lời.

Thấy Khương Âm không nói gì, cô ấy lại bắt đầu làm nũng: “Bây giờ trong sân chỉ có ở đây là trống, chúng ta đổi chút thôi.”

“Không đổi.” Không đợi Khương Âm lên tiếng, Tống Nam không nhịn được mở miệng, “Tại sao, các cô còn thiếu một chỗ ngồi này à?”

Nữ sinh nghẹn họng, hình như không nghĩ đến việc bị người ta từ chối: “Chúng tôi nhiều người...”

“Nhiều người thì sao?” Tống Nam chỉ chỉ ghế dài còn trống bên cạnh, “Bên cạnh còn nhiều chỗ như vấy còn chứa không hết các cô à?”

Khương Âm sửng sốt chớp mắt, cô thật không ngờ Tống Nam sẽ lên tiếng.

Nữ sinh có chút tức giận: “Cậu...”

“Còn nữa,“ Tống Nam cũng không cho cô ấy cơ hội. “Chị, cô có thể đừng gọi chị ấy là chị không, nhìn bộ dáng hai người không biết ai lớn hơn đâu.”

Khương Âm: “...”

Ngay cả khi trang điểm nữ sinh đó nhìn cũng không lớn lắm, chắc cũng mười tám mười chín tuổi, nói không chừng còn chưa lớn hơn Tống Nam.

Khương Âm bỗng dưng muốn học bản lĩnh chọc giận người khác của Tống Nam.

Nhìn thấy nữ sinh xoay người mang theo dáng vẻ giận dữ, Khương Âm sợ lát nữa cô ấy gọi người kéo bè kéo lũ đến đánh nhau.

Khương Âm còn tưởng rằng Tống Nam nhớ đến chuyện say rượu ngày hôm đó cho nên mới giúp cô.

Lúc nhìn lại phía cô, Tống Nam đã thay đổi nét mặt, ánh mắt cậu vẫn nhìn qua sáng rực như ban nãy, vừa đúng lúc chạm tầm mắt của Khương Âm.

Khương Âm: “...”

Bọn họ đưa mắt nhìn nhau một lát, cuối cùng vẫn là Khương Âm phản ứng trước, lúc đang chuẩn bị nói cảm ơn rồi rời đi thì Tống Nam cũng lên tiếng: “Chị, chị cũng ở tiểu khu này sao ạ?”

Khương Âm sửng sốt, đột nhiện phát giác một chút ký ức Tống Nam cũng chưa nhớ lại.

Tống Nam không nhớ cô, cũng không quen cô.

Khương Âm gật gật đầu, mắt thường cũng có thể thấy được ánh mắt cậu sáng rực thêm hai độ.

“...”

Trong lòng Khương Âm có dự cảm không tốt, theo trực giác cậu ấy lại sắp nói lời làm người ta kinh ngạc.

Mấy người cùng cậu chơi bóng rổ cách đó không xa nhìn thấy, Khương Âm cũng không muốn bị người ta giới thiệu bạn trai ở đây, cô tìm cớ chuẩn bị chuồn đi.

“Chị chị có thích sờ mèo không? Mèo lông ngắn, cực kỳ đáng yêu.”

Tống Nam nhảy ra đề tài rất nhanh, Khương Âm không biết tại sau lại nhảy đến mèo kêu rồi, nhưng vẫn gật gật đầu.

Thấy cô gật đầu ánh mắt Tống Nam lại sáng thêm hai độ.

“Anh đó có nuôi.” Tống Nam rất nhiệt tình, chỉ chỉ mấy người đứng cách đó không xa, “Còn nuôi hai con nữa, con kia là một bé lông xù.”

Khương Âm kỳ thật cũng không biết cậu chỉ ai, nhưng trong lúc cô nhìn qua có người vẫy vẫy tay với cô.

Ánh mắt cô dừng lại, sau vài giây mới nhớ đến là người mở cửa cho cô tối hôm cô đến nhà Phó Lương Dư, xuất phát từ phép lịch sự, Khương Âm gật đầu coi như đáp lại, nhưng cô vẫn không biết Tống Nam có ý gi.

“Em có rất nhiều ảnh,“ Tống Nam tha thiết nói, “Chị muốn xem không?”

“Hả?” Khương Âm vẫn có chút lờ mờ.

“Chúng ta thêm Wechat nào.” Tống Nam cầm điện thoại ra, tràn trề nhiệt tình, “Em gửi cho chị.”

Khương Âm: “...”

Khương Âm im lặng vài giây, vẫn nhấc tay lấy điện thoại, nhưng cô vừa cầm ra đã bị người khác cắt ngang.

“Em quét chị hay chị...”

“Không thêm.”

Nghe được âm thanh này, Khương Âm ngừng môt lát, xoay người thì thấy Phó Lương Dư cầm nước trong tay đứng phía sau bọn họ.

Hôm nay Phó Lương Dư mặc đồ chơi bóng, mang giày thể thao, nhìn giống như sinh viên, thanh xuân dào dạt, anh đứng ngược sáng, đôi mắt vô cớ lóe lên.

Phó Lương Dư vẫy vẫy tay với Khương Âm, mau chóng đi tới bên cạnh bọn họ, anh vừa định nói gì đó thì đã bị Tống Nam ngắt lời.

“Anh, anh đừng như vậy.” Tống Nam điên cuồng nháy mắt với anh. “Mèo rất đáng yêu, sau khi em thêm thì chia sẻ cho chị ấy, sao nào.”

Phó Lương Dư vẫn là hai chữ kia: “Không thêm.”

Nhìn dáng vẻ nháy mắt ra hiệu ngốc nghếch của Tống Nam, Phó Lương Dư nhíu mày hỏi: “Mắt em sao thế? Không thoải mái à?”

Tống Nam: “...”

Tống Nam nửa ngày sau mới nghiến răng nghiến lợi trả lời: “Chói mắt.”

Nói xong không hề nhìn ông anh không hiểu phong tình của cậu, chuyển hướng sang Khương Âm, lần này còn miễn cưỡng nở nụ cười: “Thật ra bình thường anh của em rất tốt.”

Khương Âm mím môi cười, gật đầu: “Ừ, chị biết.”

Nói xong cô lại nhìn về Phó Lương Dư ở đối diện hỏi: “Các anh chơi bóng với nhau à?”

Phó Lương Dư cong khóe môi, gật đầu, “Đi lấy chút nước.”

Cho dù không thể nào rất quen thuộc, nhưng vừa nhìn chính là quen biết.

Tống Nam đứng bên cạnh có chút hoang mang: tại sao lại quen nhau?

Cậu còn không muốn đưa Wechat cho anh cậu đâu!

Trách móc xong cậu lập tức phản ứng lại, giật lấy nước trong tay Phó Lương Dư, “Thì ra là quen nhau à! Quen thì tốt rồi! Các anh nói chuyện đi, em đi chia nước.”

Còn chưa đi được hai bước, lại xoay người quét Wechat của Khương Âm dưới mí mắt của anh cậu, bên miệng còn dặn dò: “Chị, nhớ đồng ý em đó.”

Phó Lương Dư ở bên cạnh lại nói với cô: “Không muốn thêm thì đừng thêm, không cần để ý cậu ta.”

Anh không có giảm âm lượng, Tống Nam chưa đi xa nghe rõ từng chữ một.

Tống Nam: “....”

Khương Âm không nhịn được cong cong mắt, gật đầu đồng ý, bên cạnh còn có người đang chờ, cô nói với Phó Lương Dư: “Các anh chơi đi, tôi về trước.”

Thời gian không lâu, nhưng như vậy đã đủ rồi, cô hình như đã có chút hiểu ý của Phương Tư Nhụy.

Khương Âm còn chưa về đến nhà, điện thoại đã rung lên vài cái, tất cả đều là thông báo tin nhắn của Wechat, tất cả tin nhắn đều đến cùng một người.

Nhìn màn hình hiện sáu tin nhắn chưa đọc, Khương Âm sửng sốt, lập tức mở ra, nhìn nội dung kia trong nháy mắt khóe miệng liền cong lên.

Bên trong là ảnh chụp mèo con, mèo Anh lông ngắn, rất đáng yêu.

Chú mèo con lông tơ còn chưa rụng hết, xù xù hệt như quả kiwi, khiến người ta muốn sờ sờ.

Kéo xuống, mới nhất là tin nhắn Phó Lương Dư gửi, anh nói: lần sau có thể bế qua cho cô xem thử.

*

Suy nghĩ của tác giả:

Tống Nam: Chị ơi, sờ mèo không? Thiếu em trai không? Thêm Wechat...

Phó Lương Dư: Không sờ, không thiếu, không thêm, em lặn xa một chút.

Tống Nam: Anh! Một người đàn ông vô tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.