Đồ chó!
Edit: Chocopieyogurt
Chốn xa hoa trụy lạc, ánh sáng khúc xạ thành một dải cầu vồng trong đồng tử, âm nhạc ồn ào đập vào màng nhĩ, sôi động lại điên cuồng, thích hợp để buông thả, cũng khiến người ta thả lỏng đầu óc.
Điều kiện tiên quyết nếu người đó không phải là trạch cả ngày ở nhà.
Khương Âm ngồi ở đó giống như một con vịt nhỏ lạc vào vườn khổng tước, hoàn toàn không ăn nhập.
Còn chưa được bao lâu, Khương Âm đã bị âm nhạc làm đau đầu hoa mắt, chỉ có thể yếu ớt lên tiếng: “Có muốn về nếm thử trà hoa quả của tớ không?”
“Ngày mai uống.” Phương Tư Nhụy không chút nghĩ ngợi từ chối, “Bây giờ tớ chỉ muốn uống rượu.”
Khương Âm: “....Trong nhà cũng có.”
“Muốn uống ở đây thôi.” Phương Tư Nhụy bắt đầu làm nũng, “Khương Khương ~ tớ...”
“Uống ở đây uống ở đây.” Khương Âm còn chưa giương cờ đã vội hạ xuống, lại đầu hàng.
Mỗi lần Phương Tư Nhụy cố tình nhõng nhẽo cô đều nổi da gà.
Nhìn kỹ, quả thật không gian của quán bar này rất tốt, bên trong cơ bản đều trang trí bằng hoa, hoa hoa cỏ cỏ, rất đẹp/
Chỉ là bị ánh sáng và âm nhạc che khuất.
May thay bài nhạc điện tử kia cũng tới hồi kết, lỗ tai Khương Âm cũng được nghỉ ngơi một lát.
Sau đó trên sân khấu lại thay đổi người chơi nhạc, âm nhạc vừa vang lên Khương Âm đã thở phào.
Hẳn vẫn là nhạc rock, nhưng lại không khiến người nghe hoảng sợ.
Đây là một bài nhạc Khương Âm chưa từng nghe qua, cả bai hát tràn ngập không khí sôi động lại cô đơn.
__Mối quan tâm của mọi người, luôn ở nỗi thống khổ tột cùng đến sau.
Nghe thấy câu từ này, suy nghĩ của Khương Âm ngừng lại, cảm xúc có vài phần khó chịu vốn bởi vì rất ít đến quán bar mà có cũng bỗng dưng tiêu tan đi vài phần.
Khương Âm rất ít nghe nhạc rock, nhưng ca từ này, hơn nữa giai điệu cùng giọng hát khàn khàn của ca sĩ kia, cô đột nhiên cảm nhận được sức hấp dẫn của nhạc rock.
Khương Âm lẩm nhẩm ca từ này lại mấy lần, chỉ cảm thấy vài chữ kia như cô đọng lại hàng trăm dáng vẻ của thế gian.
Trong câu chữ chính là thái độ bình thường của nhân sinh.
Trong thời gian Khương Âm ngây người, rượu rất nhanh đã bưng lên, năm sáu ly, rất nhiều, Khương Âm mở to hai mắt nhìn ly rượu cocktail đủ loại màu sắc.
Phương Tư Nhụy đặt ly mojito có độ cồn thấp nhất trước mặt Khương Âm, sau đó bưng ly rượu Rum lên nói: “Chỉ hôm nay.”
Trực tiếp ngăn lại lời Khương Âm muốn nói từ trong cổ họng.
Sau đó, Phương Tư Nhụy không nhắc lại nữa, một ngụm uống hết ly cocktail.
Ba ly xuống bụng, thấy Phương Tư Nhụy còn muốn uống, Khương Âm sợ xảy ra chuyện, cứng rắn kéo cô ấy ra khỏi quán bar.
Lúc này Phương Tư Nhụy đã có chút say.
Phương Tư Nhụy bình thường nói cũng rất nhiều, càng uống nhiều rượu càng nói nhiều, đều là mắng bạn trai cũ của cô ấy.
“Người đàn ông chó chết, trước kia thật sự là bị mù mắt!”
“Còn muốn làm hòa, tớ thấy anh ta đang muốn đánh rắm!”
“Trí thông minh chậm phát triển, đầu óc ngu muội!”
.....
.....
Đây là vì sao Khương Âm muốn dẫn cô ấy về nhà uống, Phương Tư Nhụy say đưa cô ấy về nhà rất tốn sức.
Khương Âm đứng ở ven đường, thật vất vả mới đợi được một chiếc taxi trống.
Người tài xế thấy cô như vậy, còn có chút lo lắng: “Cô uống rượu à?”
Vừa nghe thấy, Phương Tư Nhụy lại bắt đầu ồn ào: “Tôi không uống rượu!”
Khương Âm vội dỗ dành cô: “Không say không say.”
Sau đó cô lại nói với người tài xế: “Sẽ không nôn lên xe của anh đâu, ngộ nhỡ nôn lên thì tôi trả phí rửa xe cho anh.”
Năn nỉ mãi, tài xế mới yên tâm nói: “Lên xe đi, nếu không phải thấy hai cô gái các cô, lại nửa đêm không an toàn, nếu là ban ngày tôi chắc hắn sẽ không nhận đơn này của các cô.”
Khương Âm vội nói cảm ơn: “Cảm ơn anh.”
Vừa lên xe, Phương Tư Nhụy đã ôm cổ Khương Âm, cả người treo lên vai cô, “Khương Khương, hôm nay tớ mới biết cẩu nam nhân kia cắm sừng tớ.”
Hai người các cô không học chung đại học ở một thành phố, Khương Âm lại trễ hơn cô ấy một khóa, rất nhiều chuyện đều biết qua điện thoại.
Khương Âm biết Phương Tư Nhụy có bạn trai, hẹn tốt nghiệp sẽ dẫn về để cô xem, nhưng cuối cùng cũng không thể đi đến bước này.
Cũng may đoạn tình cảm kia cũng không sâu đậm lắm, cũng không ảnh hưởng gì lớn đến Phương Tư Nhụy.
“Cậu có biết tớ ghê tởm thế nào không!” Phương Tư Nhụy giơ ngón tay lên phía trước chỉ chỉ, giống như là có người thật đứng trước mặt cô ấy, “Chúng tớ tốt nghiệp chia tay mới ba năm thôi, con gái của hắn đã sắp bốn tuổi rồi.”
Chia tay hòa bình thật tốt, sợ là sợ ở trong có tâm tư xấu xa gi, Phương Tư Nhụy nhìn thì tùy tiện, nhưng có tình cảm trong sáng mãnh liệt.
“Đây là sợ tớ không biết hắn ta một chân đạp hai thuyền hả! Cậu biết bây giờ tớ có cảm giác gì không?” Phương Tư Nhụy nói, “Giống như tắm trong một thùng nước rửa chén ấy, thối đến tỉnh cả người.”
“Cậu nói xem không thích thì trực tiếp chia tay là được rồi, tớ cầu xin anh ta ở với tớ sao!”
“Ngày nào cũng giả vờ thâm tình, chia tay còn miễn cưỡng nặn ra hai giọt lệ, có mệt hay không chứ.”
“Cẩu tra nam, không có tim!”
Trong lúc đó, Khương Âm vẫn không cắt ngang cô, nói ra thì tốt rồi, nói ra chuyện này mới có thể từ từ quên đi,
Phương Tư Nhụy đột nhiên nghiêng đầu về phía Khương Âm, nói: “Cậu xem đỉnh đầu tớ có phải là thảo nguyên xanh mướt không.”
“Không xanh.”
“Xanh! Xanh biếc xanh biếc.”
“Thật sự không xanh.”
“Xanh biếc xanh biếc.”
“...”
Thấy cô còn muốn cho ví dụ, Khương Âm châm chước rồi: “Vậy có khả năng là xanh rồi...”
“Hu huhuhuhu...” Còn chưa nói xong, chợt nghe thấy tiếng khóc của cô ấy.
Khương Âm thở dài, cô chỉ biết, không biết có rơi nước mắt hay không, nhưng động tĩnh nhất định phải có.
Chị em của cô, diễn luôn luôn đạt.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, như vậy có thể nói rõ đã dần dần tốt hơn.
Quả nhiên, Phương Tư Nhụy giả khóc xong lại bắt đầu nói: “Nhưng tớ cũng không mệt! May thay hàng xóm đẹp trai nhà cậu ở đó, nếu khong chửi một câu cũng không thể. Tát một cái, thật sảng khoái.”
Nói đến Phó Lương Dư, trong đầu Khương Âm lại hiện ra bóng dáng kia, anh đứng ở nơi đó, giống như là người bạn có thể tin tưởng, không cần sợ hãi điều gì.
Phương Tư Nhụy lại hung hăng mắng: “Đồ chó! Một ngày nào đó tớ phải bóc mặt của hắn!”
Khương Âm: “...”
Nhìn thấy người tài xế nghẹn cười đến mức lúc này mặt mày đều nhăn lại, Khương Âm cũng muốn mở miệng để anh ta cười, an toàn.
“Ngại quá, người bạn này của cô tính cách thật khiến người ta thích, cô ấy xứng với người tốt hơn...”
Cho đến cửa tiểu khu, Phương Tư Nhụy vẫn không ngừng lầu bầu trong miệng, cũng không biết mệt chưa.
Thật vất vả lôi kéo Phương Tư Nhụy vào thang máy, cuối cùng cũng đến nhà, Khương Âm mới thở phào.
Sau khi thang máy mở Khương Âm chuẩn bị đi ra, trong chớp mắt thấy người đứng ngoài thì sửng sốt, Phó Lương Dư tựa hồ cũng không phản ứng kịp.
“Đi thôi.” Cho nên lúc Phương Tư Nhụy kéo cô ra ngoài Khương Âm còn lảo đảo.
“Cẩn thận.”
Phó Lương Dư vội nâng tay vịn cánh tay Khương Âm.
“Cảm ơn, không sao.” Khương Âm giúp đỡ Phương Tư Nhụy hỏi, “Anh phải đi ra ngoài sao?”
Phó Lương Dư lắc đầu, nói: “Tôi thấy quá muộn...”
Anh còn chưa nói xong Phương Tư Nhụy đã tiến về phía trước, Khương Âm vội kéo cô ấy: “Chậm chút chậm chút.”
Phó Lương Dư ngừng lại lời đang nói, đi ở phía sau, ở vị trí cách nửa mét âm thầm che chở,
Anh ở phía sau nhìn, đột nhiên cảm thấy Khương Âm thật gầy, giống như không cẩn thận sẽ bị bạn cô kéo đi.
Cho đến khi vào phòng, mở cửa, Khương Âm mới chính thức thở phào.
Phương Tư Nhụy xiêu xiêu vẹo vẹo tựa vào trên sô pha, ôm con búp bê ở phía trên, lầm bầm trong miệng: “Vẫn là cậu tốt, đáng yêu quá.”
“Đàn ông không có thứ nào là tốt.”
“Vừa xấu vừa ba hoa!”
Khương Âm: “...”
Phó Lương Dư: “...”