30.
Giấm chua
Edit: Chocopieyogurt.
Bởi vì hành vi chăm sóc vô cùng tận trách ngày hôm đó bị anh cậu nhìn thấy tất cả, nên mấy ngày này Tống Nam trải qua khá thống khổ.
Mỗi ngày phải nấu cơm, mỗi ngày phải rửa chén, ngày ngày không được ăn thịt..., vấn đề là còn không thể kháng nghị, bởi rằng cho dù cậu mạo hiểm ăn củ cải liều mình kiến nghị, không cần nghĩ kết quả cuối cùng khẳng định kháng nghị sẽ không có hiệu quả.
Huống gì củ cải quá khó ăn, Tống Nam thật sự không hạ quyết tâm được.
Nhưng cứ tiếp tục ăn như vậy, động vật ăn thịt Tống Nam cảm thấy bản thân sắp thành rau xanh mất thôi.
Giải chuông thì vẫn cần tìm người buộc chuông, Tống Nam không còn cách nào, chỉ có thể tìm đương sự bán thảm than khổ.
“Chị, chị nhìn xem, cơ bắp của em biến mất rồi!” Tống Nam thê thê thảm thảm, “Là một nam sinh viên đại học đang phát triển, nhận sự đối đãi thế này thì thật thảm quá rồi!”
.....
.....
Mặc dù đã qua vài ngày, vết thương trên cánh tay Khương Âm bắt đầu từ từ kết vảy, vết thương trên chân cũng đã ổn hơn, Tống Nam vẫn đúng giờ đưa tin như trước.
Ít đi một người lảm nhảm, an tĩnh đi nhiều nhưng Tống Nam mỗi ngày cũng rất ầm ĩ.
Khương Âm còn cảm thấy mỗi ngày cô cũng nói nhiều hơn, nhiều đến mức cô sắp hoài nghi bệnh sợ xã hội đã rời bỏ cô mà đi.
Lại lần nữa thấy Tống Nam kể khổ, Khương Âm bày tỏ sự cảm thông, sau đó cô an ủi nói: “Em chịu khó thêm vài ngày.”
Tống Nam: “...”
Không phải chủ trì công đạo, cũng không phải mở chiến dịch thảo phạt anh cậu, vậy mà lại bảo cậu chịu khó thêm vài ngày?
Tống Nam một khuôn mặt bi thương không thể tin nổi gào khóc: “Chị!”
Ánh mắt cậu giống như lên án tham quan thông đồng làm bậy.
Khương Âm im lặng một hồi, yên tĩnh vài giây mới mở miệng.
“Vết thương trên mặt em phải ăn thanh đạm chút.” Khương Âm có chút lo lắng giải thích, “Anh em là vì tốt cho em.”
Nói xong, Khương Âm lại hối hận, cảm thấy cô nên nói chuyện tự tin thêm chút.
Tuy nói vết bầm trên mặt Tống Nam vẫn dễ thấy như trước, nhưng đã tốt hơn hai ngày trước nhiều, chỉ có thể chứng minh ăn thanh đạm là đúng!
Khương Âm cho rằng là thế, nhưng Tống Nam rõ ràng cảm thấy không phải
“Không phải lý do này.” Tống Nam vẻ mặt cầu xin, ngón cái miết lên ngón trỏ, hai ngón cách nhau chưa đến hai centimet, “Cho dù có cũng chỉ có như vậy!”
“Anh ấy chắc chắn thấy hôm đó em không chăm sóc tốt cho chị nên mới làm thế này.”
Tống Nam không còn gì để lưu luyến, còn đang đổ thừa, hơn nữa còn đổ thừa có chứng có cứ: “Anh ấy đang giúp chị báo thù.”
Khương Âm: “...”
“Em thật sự cũng muốn nghĩ lại về hành vi hôm đó, em cũng rất muôn tắm rửa dâng hương, ăn chay tĩnh tâm,“ Tống Nam rên rỉ, “Nhưng em sắp không chịu được nữa rồi! Thật đó, chị dạy dỗ dạy dỗ anh ấy đi, không thể như thế được!”
Khương Âm: “...”
Em đang đùa đấy hả, chị sao có thể mở miệng dạy dỗ Phó Lương Dư!
Nhưng mặc kệ cô có liên quan hay không, bây giờ cái nồi này có vẻ như đã bị Tống Nam ụp lên đầu cô.
Hết cách rồi, ví thể Khương Âm đành lấy thịt khô ra đưa cho cậu, dặn dò: “Ăn ít chút.”
Tống Nam liên tục hứa hẹn: “Vâng ạ!”
Cậu nói rất không để tâm, Khương Âm cũng không ôm hy vọng gì với lời cậu nói.
Không ngờ, Tống Nam chưa ăn được bao nhiêu đã dừng tay, ngay lúc Khương Âm bất ngờ còn muốn khen ngợi năng lực kiềm chế của cậu, thì nghe Tống Nam nói: “Quả nhiên ăn nhiều sẽ ngấy.”
Khương Âm: “...”
Em đừng có nhìn chị! Em nhìn chị thì có ích gì! Chị cũng không biết làm!!!
Không muốn cứ luôn bị người ta dùng ánh mắt lên án nhìn tới nhìn lui, Khương Âm vắt hết óc cố gắng nghĩ cách giúp Tống Nam dời lực chú ý,
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô nhạt nhẽo đến mức không có gì có thể ra tay, thật ra là có cách, cũng có hiệu quả, nhưng đối với cô mà nói thì chẳng có ích gì!
Dù sao ngay cả nhập môn trong game cô cũng chưa từng vào, chứ đừng nói là lập tổ đội dời lực chú ý của Tống Nam.
Không còn cách gì, Khương Âm chẳng ôm chút kỳ vọng nào đứng dậy đem đồ trong ngăn đông tủ lạnh cầm ra.
Nhưng khiến cô bất ngờ là Tống Nam thật sự quên đi thịt mà cậu đã tâm tâm niệm niệm, cậu nhìn đồ trên bàn, nói từ tận đáy lòng: “Lợi hại quá!”
Không biết còn tưởng rằng Tống Nam nhìn thấy sơn hào hải vị quý hiếm gì.
Hai mắt Tống Nam phát sáng, hỏi: “Chị chị làm đó hả!”
“Ừ.” Khương Âm bật cười, “Chị làm đó.”
Cho dù nhìn thấy chuyện rất đỗi bình thường, Tống Nam vẫn thấy cực kỳ lợi hại.
Mỗi lần thế này, Khương Âm cảm thấy Tống Nam nhìn mình còn mang theo một lớp filter, chuyện không có chút kỹ thuật nào ở trong mắt cậu dường như đều dát thêm một tầng hào quang.
Giống như bây giờ, cô mua khuôn, bỏ thêm sữa chua và xoài đông lạnh thành kem, rất đơn giản, dễ dàng, nhưng lại nhận được lời khen ngợi tích cực của Tống Nam như bình thường.
Tống Nam sau khi nếm vẫn cho cô một lời khẳng định chắc chắn: “Ngon quá!”
Vấn đề là cậu lại rất chân thành, chẳng nhìn ra một chút qua loa miễn cưỡng nào.
Nhưng không thể phủ nhận rằng những lời này của cậu quả thật cũng ảnh hưởng đến Khương Âm, khiến cô cảm thấy, cô vốn rất giỏi.
Lời nói và hành động của Tống Nam cũng rất thống nhất, giống như để chứng minh lời cậu nói không phải là xã giao, lúc về nhà vô cùng nịnh nọt cầm thêm một miếng.
Về đến nhà, ở trước mặt Phó Lương Dư lượn tới lượn lui, Phó Lương Dư chỉ liếc mắt nhìn, cái gì cũng không nói.
Tống Nam: “....”
Núi không phải cậu, thì cậu là núi!*
*山不就我, 我来就山: có nghĩa là bạn không chủ động đến tìm tôi, thì tôi sẽ chủ động tới.
Nhưng lúc chuẩn bị mở miệng, đột nhiên nghĩ, anh cậu cũng không thích ăn, nói rồi xũng không đạt được hiệu quả gì.
Nghĩ đi nghĩ lại, quyết định không làm chuyện phí công.
Vốn Phó Lương Dư không để ý đồ trong tay Tống Nam, nhưng cậu lượn qua lượn lại, lượn đến mức làm người khác phiền, vì thế thuận miệng hỏi: “Mua đâu đó?”
“Không phải mua đâu.” Thấy anh lên tiếng, Tống Nam vui vẻ, “Chị em làm đó, lợi hại hông!”
Tống Nam cười phát ngốc, vẻ mặt động tác cũng không quá thông minh, nhưng nghe lời của cậu, tầm mắt lẽ ra đã dời đi của Phó Lương Dư lại vòng trở lại.
Thấy kem tuyết hình Totoro trong tay Tống Nam, hiếm khi phụ họa theo lời nói ngốc nghếch của cậu: “Rất lợi hại.”
Tống Nam tính cách đơn thuần tuổi lại nhỏ, cậu lấy tốc độ cực nhanh thân thiết với Khương Âm, thậm chí đến mức Khương Âm coi cậu là em trai.
Tống Nam nửa tháng đã làm được việc mà một năm anh còn chưa làm được.
Khương Âm chuyển đến cũng gần hai năm, Phó Lương Dư khoảng thời gian gần đây cũng mới nói chuyện với cô, không sớm hơn Tống Nam mấy ngày.
Chỉ là Phó Lương Dư nhìn đi nhìn lại, trong tay Tống Nam cũng không có dư, anh chờ lại chờ, cũng không ai qua đưa, lúc này mới không thể không thừa nhận thật sự anh không có phần.
Phó Lương Dư: “....”
Vốn không được ăn kem tự làm cũng không tính là chuyện gì lớn, trong lòng Phó Lương Dư còn thấy như vậy rất tốt, Tống Nam có thể khiến Khương Âm thoải mái, vui vẻ, như vậy thật sự tốt vô cùng, nhưng điều kiện tiên quyết là cậu không cầm cây kem xoài sữa chua khoe tới khoe lui.
“Thật là ngon quá đi.”
“Anh nói xem chị em sao mà thông minh khéo tay thế chứ.”
“Anh, anh nói xem chị em sao cái gì cũng biết, canh rong biển trưa hôm đó chị nấu cũng ngon nữa...”
Cậu còn chưa nói xong, Phó Lương Dư đã nhướng mày: “Bị thương còn nấu cơm cho em ăn?”
Tống Nam: “...”
“Tống Nam!” Cảm nhận được nguy hiểm rình rập, Tống Nam nhanh chóng chứng minh mình trong sạch, “Chị hướng dẫn, em làm!”
Cậu nói xong còn không nhịn được bắt đầu khoe khoang:
“Măng làm ăn cũng ngon!”
“Anh mấy ngày đó anh không đi làm là được rồi, còn có thể nếm thử!”
.....
.....
Tống Nam thật sự rất nhiều lời, nói còn là điều người khác không muốn nghe.
Phó Lương Dư trên mặt không tỏ vẻ, chỉ lạnh lùng nhìn Tống Nam, lạnh đến mức Tống Nam giật mình, cả người co rúm lại, còn hỏi anh cậu hôm nay có phải đột nhiên hạ nhiệt hay không.
Phó Lương Dư cũng không lên tiếng, lại nhìn kem tuyết của cậu, hôm nay tại sao nhìn người em trai này của anh lại không thuận mắt thế.
Buổi tối nhìn thấy bài đăng trong vòng bạn bè của Khương Âm, trong lòng Phó Lương Dư nghĩ “Bưng nước phải giữ thăng bằng*”, trong mắt bất giác hiện lên ý cười.
*có nghĩa là xử lý mọi thứ công bằng, không thiên vị bất kỳ bên nào.
[Khương Âm: Kem xoài hiệu Tiểu Khương.]
____Kem xoài hiệu Tiểu Khương.
Phó Lương Dư thậm chí có thể tưởng tượng vẻ mặt Khương Âm lúc viết xuống dòng này.
Khóe môi cô sẽ hơi cong lên, đáy mắt mang theo nét cười.