40.
Dựa sát vào nhau.
Edit: Chocopieyogurt
Phó Lương Dư cầm điện thoại Khương Âm, đứng ở trước cửa phòng đóng chặt, tay nâng lên lại bỏ xuống, khóe miệng mở rồi lại đóng, lặp đi lặp lại, cuối cùng không có động tác gì.
Người hiếm khi rối rắm lúc này chỉ cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, khó mà bước tiếp.
Những lời Tống Nam nói chắc hẳn Khương Âm đã nghe thấy, nhìn tình thế trước mặt, cô không chỉ nghe thấy mà còn nghe được hết.
Huyệt thái dương Phó Lương Dư giật giật, chỉ muốn ngồi máy bay về nhà đánh Tống Nam một trận.
Phó Lương Dư thở dài, anh tì vai lên cạnh cửa trước mặt, thầm nghĩ, không biết bây giờ lại bán thảm thì có tác dụng gì không.
Nhưng trong lòng anh cũng hiểu rõ, hẳn là chẳng có ích gì.
Hồi lâu, Phó Lương Dư nâng tay gõ lên cánh cửa trước mặt, sau đó lên tiếng: “Khương Âm.”
Đợi mấy giây cũng không nghe thấy câu trả lời.
Nói xong, Phó Lương Dư nhìn đầu sỏ gây chuyện trong tay, nỗi oan không thể bày tỏ.
Định là vì đưa điện thoại cho cô cũng không được.
“Ngày mai tôi đi sớm, “ Phó Lương Dư thầm thở dài, kiên trì lên tiếng tìm đề tài, “Buổi sáng có thể không gặp được, em nhớ ăn sáng nhé.”
Nói xong, lại dừng mấy giây, anh vẫn không nghe thấy lời đáp lại.
Khương Âm bình thường rất để ý suy nghĩ của người khác, có thể khiến cô không ừ hử một tiếng gì như thế, chỉ có thể chứng minh đã chạm đến giới hạn của cô.
Phó Lương Dư: “...”
Anh cảm thấy chuyện hôm nay có chút lớn rồi.
Khương Âm da mặt mỏng, Phó Lương Dư đột nhiên có chút sợ hãi cô sẽ suốt đêm trốn chạy mất.
Càng nghĩ, trong lòng Phó Lương Dư càng bất an.
Nghĩ đến điều gì, động tác của Phó Lương Dư ngừng lại, bây giờ hình như anh còn có cách, chỉ không biết là có ích không.
“Có phải em chưa từng thấy tôi vẽ không.” Phó Lương Dư đột nhiên hỏi, “Em có muốn xem không?”
Cũng không biết người bên trong rốt cuột có nghe thấy không, anh lại tự biên tự diễn nói: “Màu nước, vẽ tay, vẽ máy...”
Chưa nói xong, anh đã ngừng lại, bản vẽ máy của anh Khương Âm hẳn rất quen thuộc, nhưng bản vẽ lại không có ở đây.
“Vẽ tay đi.” Nói đến đây, khóe môi Phó Lương Dư cong lên, anh nói, “Em chưa thấy nhỉ.”
Anh ngại vẽ tay scan rồi đăng lên sẽ rất phiền, từ đó đến giờ chưa từng đăng lên Weibo.
“Tôi vẽ tay cũng rất đẹp.” Phó Lương Dư khoe khoang như khổng tước xòe đuôi, anh dẫn dụ nói, “Em có muốn xem không?”
Chưa đợi Khương Âm trả lời, Phó Lương Dư hiếm khi chơi xấu, ép mua ép bán: “Em không nói thì anh coi như em đồng ý đó nhé.”
Như thể nếu làm như vậy anh sẽ đảm bảo được rằng người bên trong sẽ không chạy trốn.
Người trong phòng nãy giờ vẫn đang nghe anh nói: “...”
Phó Lương Dư nói xong vẫn chưa rời đi, vai của anh vẫn dựa vào cửa như trước, không chút động đậy.
Loại chuyện lừa mình dối người thế này Phó Lương Dư trước giờ chưa từng làm, không được chính miệng cô đồng ý, trong lòng anh luôn bất an.
Ngày thường Phó Lương Dư rất ít khi nói liền một hơi như vậy, hôm nay tự biên tự diễn nói nhiều vậy anh cũng không thấy phiền.
Lại qua một hồi lâu, Phó Lương Dư lại cong ngón trỏ gõ cửa, cam chịu nói: “Khương Âm, tôi...”
Không đợi anh nói đến trọng tâm, 'lạch cạch' một tiếng, cửa mở ra.
Khương Âm tưởng đã chuẩn bị tâm lý xong, đợi tầng đỏ ửng trên mặt hơi tan bớt đi mới mở cửa, ai ngờ lúc nhìn thấy người đang dựa vào khung cửa, rũ mắt đang nghĩ ngợi điều gì, độ ấm trên mặt khó khăn lắm mới hạ bớt lại lần nữa nóng lên.
Độ ấm càng tăng, tầng đỏ ửng kia tự nhiên càng rõ hơn lúc nãy.
Khương Âm: “...”
Thật là đáng thất vọng mà!
Không ngờ cô đột nhiên mở cửa, Phó Lương Dư sửng sốt chốc lát, phản ứng lại thì vội vàng đứng thẳng, thật sự thấy được người rồi anh ngược lại có chút luống cuống: “Xin lỗi, vừa nãy Tống Nam nói chuyện không suy nghĩ...”
Chưa đợi Phó Lương Dư nói xong, Khương Âm đã vội lắc đầu: “Không có!”
Chỉ cần cô không xấu hổ, xấu hổ chính là...người xấu hổ vẫn là cô!
Trong lòng Khương Âm phát điên, sao có thể không xấu hổ chứ!
Cô rất không muốn mở cửa, nhưng hai ngày nay Phó Lương Dư cơ bản chưa được nghỉ ngơi, bây giờ văn kiện còn chưa xem...
Xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, cô mới mở cửa.
Hôm nay có thể trốn, ngày mai cũng không trốn được, trừ khi cô bôn ba suốt đêm trở về Như Giang.
Phó Lương Dư đưa điện thoại qua cho Khương Âm, bỗng nhiên nói: “Đợi trở về sẽ cho em ấy ăn cà rốt.”
Tống Nam mặc dù không kén ăn, nhưng rất ghét ăn cà rốt, từng lập lời thề rằng đánh chết cũng không ăn.
Nghe Phó Lương Dư nói như vậy, Khương Âm run sợ, đột nhiên nghĩ đến lần cô bị thương Tống Nam đã rên rỉ: động vật ăn thịt, không thích ăn chay, cực kỳ ghét cà rốt.
Khương Âm cầm điện thoại qua, cô mím môi, không nhịn được mà bổ sung: “Ăn một ngày!”
Thấy cô cuối cùng cũng lên tiếng, lúc này Phó Lương Dư mới thở phào, anh bật cười, thản nhiên mở miệng sửa lại: “Ăn một tháng!”
Khương Âm: “...”
Tuy rằng thật không có đạo đức nhưng nghĩ đến chuyện Tống Nam gào khóc thảm thiết, Khương Âm đột nhiên cảm thấy cũng không tệ lắm.
Cô vẫn ngượng ngừng, nhưng mức độ xấu hổ đã bị cuộc sống bi thảm sắp tới của Tống Nam làm tan biến đi một ít.
Trong đầu Khương Âm đột nhiên vụt qua một câu nói: đây có thể là một loại hình thức khác của câu nói “Giải chuông cần tìm người buộc chuông.”
-
Đợi đến khi đóng cửa rồi, mặc dù không còn xấu hổ về chuyện đêm nay, thực ra cô vẫn có chút khó ngủ.
Lần này không phải vì sợ, mà là vì cô có hơi lạ giường.
Bỗng nhiên rời xa môi trường quen thuộc, Khương Âm cần mấy ngày làm việc và nghỉ ngơi để thích ứng mới có thể khôi phục như bình thường.
Khương Âm nằm trên giường, lăn qua lộn lại, nhưng vẫn không ngủ được.
Hai hôm nay trải qua quá nhiều chuyện, lại thêm tối hôm qua hầu như không ngủ, bởi vì ngủ không đủ, nghỉ ngơi không tốt, đầu Khương Âm choáng váng.
Đầu cô rất đau, lại không tài nào ngủ được.
Đợi đến khi cô thật sự ngủ không được, lại mở điện thoại ra nhìn, đã hơn mười hai giờ rưỡi rồi.
Đêm nay nếu không ngủ, Khương Âm không biết ngay mai cô có thể sẽ xong luôn ở đây hay không.
Nghĩ đến điều gì Khương Âm vốn đang cố gắng nhắm mắt buộc mình đi vào giấc ngủ đột nhiên mở to hai mắt.
Khương Âm đứng dậy, nhẹ tay nhẹ chân đi đến phía sau cửa.
Cô đứng ở cửa, đợi qua mấy giây, cô duỗi tay, cầm tay nắm cửa, Khương Âm cố gắng khống chế sức lức, khe khẽ ấn xuống.
Hơi có chút tiếng động, động tác của cô bỗng ngừng lại.
Thậm chí ngay cả hô hấp của Khương Âm cũng dừng lại, cô cơ hồ không muốn phát ra một chút tiếng động nào.
Ấn ấn dừng dừng, mở được cánh cửa Khương Âm đã mất hết sức của chín trâu hai hổ.
Cửa mở hé ra, ánh sáng từ ngoài phòng khách đã tràn vào, Khương Âm cắn môi.
Còn chưa ngủ sao?
Đứng ở cửa nửa ngày trời, sau cùng Khương Âm kéo hẳn cánh cửa kia ra, đi ra bên ngoài.
Người đó vẫn ngồi trên sô pha phòng khách như trước, anh ngồi một mình ở đó, tập trung tinh thần xem máy tính.
Khương Âm nghĩ, hẳn là văn kiện gởi cho anh lúc tối.
Người ở bên đó xem văn kện cảm thấy được động tĩnh ở bên cạnh thì sửng sốt, anh nhìn về phía Khương Âm, có chút kinh ngạc: “Sao còn chưa ngủ?”
Ngừng mấy giây, Khương Âm mới duỗi chân từng bước tiến lại gần phía anh.
Càng đến gần, cô dường như cách nguồn sáng càng gần hơn.
Khương Âm bước qua, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh Phó Lương Dư, lắc đầu đáp lại: “Ngủ không được.”
Nghe cô nói như vậy, Phó Lương Dư chợt hiểu, nhìn thấy sự mỏi mệt trong mắt cô, không hỏi lại.
Anh chỉ vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nói: “Qua đây ngồi đi.”
Khương Âm sửng sốt, không động đậy.
Phó Lương Dư bật cười, anh nói: “Không phải muốn tìm hiểu thiết kế kiến trúc sao, có sẵn đây.”
Khương Âm nhìn anh, nhất thời không phản ứng lại.
“Nhưng mà lý luận này có thể hơi nhàm chán,“ Nói rồi Phó Lương Dư cầm máy tính đứng dậy, đi đến bên cạnh Khương Âm ngồi xuống, đặt máy tính lên bàn trước mặt họ.
Ghế sô pha Khương Âm ngồi khá nhỏ, hai người ngồi đó không gian ở giữa sẽ không quá rộng, hơi không chú ý một chút cạnh tay sẽ chạm vào nhau.
Trong giây phút Phó Lương Dư ngồi xuống, cả người Khương Âm cứng ngắc vài giây.
Nhưng người bên cạnh cô hình như lại không chú ý đến.
Phó Lương Dư cầm chuột kéo văn kiện xuống hai trang, đến trang có hình vẽ thì dừng lại.
“Đây là tác phẩm của giáo sư Ngô Lương Dung.” Phó Lương Dư lên tiếng giải thích cho Khương Âm, “Đây là thiết kế viện nghiên cứu Khổng Tử của ông ấy.”
Phó Lương Dư nói rất nghiêm túc, Khương Âm cũng thả lỏng lại, cô nhìn trang giấy trong máy tính theo lời anh.
Viện nghiên cứu Khổng Tử.
Khương Âm nhìn kiến trúc cổ kính bên trong, cảm thấy thật sự khiến người ta rung động.
“...
Lý luận rất khô khan, vì thế Phó Lương Dư liền chọn những phần tương đối thú vị giảng giả cho Khương Âm nghe.
Anh nói rất thông dụng dễ hiểu, Khương Âm cũng có thể nghe hiểu, từng chữ từng câu, cô đều nghe rất nghiêm túc.
Chỉ là cuối cùng Khương Âm đột nhiên thất thần nghĩ: Nếu Phó Lương Dư đi dạy học chắc chắn sẽ là một thầy giáo tốt.
Phó Lương Dư thích thiết kế kiến trúc, anh xem hết đống lý luận chi chít này hẳn cũng không thấy khô khan.
Nhưng những lý luận này có đôi khi ngay cả những học sinh chuyên ngành của bọn anh cũng xem không nổi, cho nên anh giảng cho Khương Âm những điều này thật sự không phải để cho cô ghi nhớ.
Anh chính là muốn Khương Âm thả lỏng.
Phó Lương Dư chậm rãi mà nói, anh cố gắng đè thấp giọng nói, trong đêm khuya lại tăng thêm một phần ý tứ dịu dàng.
Khiến người nghe thấy giọng anh không tự giác mà thả lỏng.
Phó Lương Dư không có ý tương tác với Khương Âm, anh cứ như vậy mà giảng.
Không biết qua bao lâu, khi anh vì cảm thấy bờ vai trĩu xuống thì mới bỗng ngừng lời lại.
Phó Lương Dư đảo mắt qua, rũ mắt yên tĩnh nhìn người đang dựa vào vai anh, khóe môi hơi hơi cong lên. Có gì hot? Chọt thử tгa