Trả Băng Vải Lại Cho Em Đi!

Chương 82: Chương 82: Ngoại Truyện 2




Một ngày nào đó về sau, Lâm Gia Thố cầu hôn Thiệu Càn Càn.

Nói tới lần cầu hôn đó, ngoại trừ rất nhiều fan esports ấn tượng sâu sắc ra, thì đương nhiên còn có đương sự.

Đó là ở một cái quảng trường, Thiệu Càn Càn sau khi nhìn thấy mấy người cosplay tuyệt địa cầu sinh trên đường thì vốn dĩ cho rằng mình chỉ trùng hợp gặp phải hoạt động gì đó, nhưng không ngờ tiếp đến, một chiếc rương tiếp tế rơi xuống từ một cái trực thăng, từ từ, từ từ, rơi xuống phía trước cô.

Rương tiếp tế đó giống như đúc cái trong game, sau khi bạn tốt bên cạnh dẫn cô đi mở rương, thì loạt khinh khí cầu bay lên. Song cô liền nhìn thấy dưới đáy, là một chiếc nhẫn kim cương lớn sáng long lanh dưới ánh mặt trời phản chiếu hào quang.

Rồi, người ấy giữa những tiếng hoan hô bước tới từ sâu trong ánh mặt trời, anh mặc áo sơ mi trắng, đeo cà vạt màu đen…… Bộ quần áo kia, cùng trang phục trong game giống nhau như đúc, càng quan trọng hơn là, trên lưng anh còn vác khẩu súng.

Thiệu Càn Càn ngược sáng, nhìn người ấy chậm rãi đến gần.

Hai chân thon dài, dáng người rắn rỏi, người ấy đã ở trước mặt cô, quỳ một gối……

“Cạch ——”

Một cậu bé ấn nút tạm dừng, ném điều khiển từ xa lên bàn, vì thế màn hình tinh thể lỏng cực lớn cũng ngừng lại khi người đàn ông quỳ gối trước mặt người phụ nữ, hình ảnh vẻ mặt hai người chăm chú nhìn nhau.

“Không phải đã xem một lần rồi sao, sao cứ phát lại hoài.” Về cái hình ảnh này, vị nào đó trong nhà đã phát không dưới mấy lần, cậu bé xem cũng chán ngán.

“Anh trai trong đó rất đẹp trái á.”

Cậu bé cười khúc khích: “Không phải anh trai, là ba của tớ.”

“Ba của cậu thật là đẹp mắt.” Cô bé tới Lâm gia làm khách nghĩ nghĩ lại nói, “Nhưng mà ba của tớ cũng rất đẹp.”

“Ồ.”

“Ai cũng nói lúc ba tớ chơi game là đẹp trai nhất.”

Cậu bé chớp đôi mắt to: “Nhưng ba tớ nói chơi game không tốt một chút nào, bởi vì ba nói mẹ thường xuyên chơi game rồi không để ý tới ba.”

“Ê, vậy nhà cậu có phải giống như nhà tớ, chơi game còn có quy định thời gian……”

“Đúng vậy.”

“Ơ…… Tớ còn muốn đến nhà cậu chơi mấy ván đấy, mẹ tớ không cho tớ chơi ở nhà.”

“Vậy tớ dẫn cậu đến phòng máy tính của nhà tớ, lén thôi.” Cậu bé tràn đầy phấn khởi mà kéo tay của cô bé, “Nhà của chúng tớ có rất nhiều máy tính.”

“Được đấy!”

Hôm nay là sinh nhật của Thiệu Càn Càn, cho nên mời rất nhiều bạn bè đến nhà mở tiệc, mọi người ăn uống tiệc tùng, bởi vì vui vẻ, nhiều người cũng uống quá chén.

Thiệu Càn Càn cũng uống không ít, lúc này cô đang ngồi trên ghế dựa ở vườn hoa nói đùa với các đồng đội cũ.

“Úi nhóc con nhà chị đâu rồi?” Tiểu Lũy cười ha hả hỏi.

Thiệu Càn Càn nhìn nhìn khắp nơi: “Đi chơi với cô bé con nhà Uyên thần rồi, không biết đi đâu.”

Tiểu Lũy: “Chị nói bé Trí Ngôn à, chậc, nó là một đứa say mê game, hai đứa nó có phải chạy đi chơi game không đấy.”

Thiệu Càn Càn mơ mơ màng màng nói: “Sẽ không, chị đã lập quy định cho con trai chị rồi được chưa, chơi game có quy định thời gian, nó không dám vi phạm đâu.”

Tiểu Lũy: “Xì, đâu ra nhiều quy định như vậy, chơi game thì làm sao, anh nói đúng không đội trưởng?”

Diệp Đĩnh đang ngồi ở bên cạnh nhìn điện thoại, nghe vậy đôi mắt hơi nâng, nghiêm túc nói: “Trẻ con vẫn nên ít chơi, không tốt cho mắt.”

Thiệu Càn Càn: “Đúng chưa, Tiểu Lũy em biết cái gì chứ.”

“Đội trưởng đúng là ngoài miệng nói đạo lý nhưng thật ra chính ảnh còn không phải như thế, khi còn bé anh ấy chắc chắn chơi không hề điều độ.” Tiểu Lũy nói nói phát hiện Diệp Đĩnh không để ý đến cậu mà cứ mải ôm điện thoại trò chuyện với ai, vì thế cậu lén tiến lên phía trước thoáng liếc nhìn, “Ôn Nhĩ…… Đó không phải là yêu tinh kia sao.”

Diệp Đĩnh rất nhanh thu lại điện thoại, anh không lạnh không nhạt mà liếc mắt nhìn cậu, liền đứng dậy đi về hướng khác.

Tiểu Lũy: “Ôi trời…… Phản ứng gì đây, đội trưởng lại lén trò chuyện với con gái!”

Thiệu Càn Càn buông chén rượu, vẻ mặt hóng chuyện lại gần: “Cái gì cái gì, con gái cái gì!”

“Ôn Nhĩ, là một người phụ nữ phóng túng không chịu bị trói buộc, bề ngoài trái lại rất đẹp, nhưng mà rất hư hỏng luôn!”

“Oh?! Nói nói nói nói, đội trưởng với cô ấy làm sao vậy!”

...

“Em làm sao ngờ bọn họ có tiếp theo chứ, nhưng mà khẩu vị của đội trưởng ấy…… Đổi có phải hơi lớn hay không.” Tiểu Lũy dứt lời nghi ngờ mà nhìn Thiệu Càn Càn.

Thiệu Càn Càn vẻ mặt mờ mịt: “Khẩu vị gì?”

“Trước kia thích hoa bách hợp thanh thuần, thế nhưng bây giờ lại thích hoa hồng hoang dại rồi?”

Thiệu Càn Càn tiếp tục mê mang: “Hoa hồng bách hợp cái gì?”

Tiểu Lũy cũng uống nhiều, bí mật giữ thật nhiều năm cũng giống như một trò đùa vô ý, nói ra ngoài miệng: “Trước kia anh ấy thích——”

Vù ——

Thanh âm đột nhiên cắt đứt.

Thiệu Càn Càn thoáng sửng sốt, bị ép ngẩng đầu nhìn Lâm Gia Thố đột nhiên che lỗ tai của cô.

“Hửm?”

Chữ “chị” đã thành hình đến bên miệng Tiểu Lũy, cho nên khi nhìn thấy giây phút Lâm Gia Thố xuất hiện suýt chút nữa thì cắn đầu lưỡi của mình.

Khẽ giật mình, cả người đều tỉnh táo vài phần, Tiểu Lũy hít hà một hơi, chợt ý thức được mình vừa rồi thiếu chút nữa làm gì, vì thế cậu ta cũng không dám nói, nhanh chóng đứng dậy chạy đi mất.

Thiệu Càn Càn đầu óc còn đang mơ hồ, cô vươn tay hạ bàn tay của Lâm Gia Thố xuống, kỳ quái nói: “Làm sao nữa.”

Lâm Gia Thố ánh mắt hơi tối, không nói một lời mà nhìn cô.

Thiệu Càn Càn nghiêng nghiêng đầu, thấy anh không nói lời nào bèn dán mặt vào lòng bàn tay của anh: “Oh…… Tiểu Lũy đi đâu vậy.”

“Càn Càn.”

“Hả?”

“Em uống nhiều rồi.”

Thiệu Càn Càn cười hì hì: “Em chỉ uống nhiều một chút, anh không giận chứ.”

Lâm Gia Thố cong cong môi, “Hôm nay sinh nhật em, em lớn nhất.”

Người đàn ông ngoài ba mươi, khí chất trầm ổn dịu dàng thu hút trên người bị thời gian mài mòn đến lúc thích hợp nhất, mọi cử động đều khiến người khác không dời mắt được, đặc biệt là khoảnh khắc anh cười, vẻ quyến rũ đó rất dụ người.

Thiệu Càn Càn tự hỏi đã thấy nhiều rồi, nhưng mà mỗi lần đều cảm thấy bản thân không thể miễn dịch. Khóe miệng cô bĩu nhẹ, hơi uất ức nói: “Lâm Gia Thố, anh ở ngoài có thể đừng cười như thế hay không.”

Lâm Gia Thố sửng sốt đôi chút, trong phút chốc không phản ứng kịp cô có ý gì: “Hả?”

Thiệu Càn Càn đứng dậy đi đến trước mặt anh, duỗi tay đè ép khóe miệng của anh xuống: “Em nói anh đừng lúc nào cũng cười như thế, không phải…… Ở nhà thì được, ở bên ngoài không được.”

Lâm Gia Thố nhướng mày, xem như hiểu rõ cô đang nói cái gì: “Yêu cầu này của em độ khó cao thật.”

“Cao chỗ nào, cái đó không phải em lo anh sẽ gây phiền phức cho em sao, bên ngoài nhiều cô gái như vậy, em không được chú ý chút à.”

“Anh gây phiền phức cho em à, ừm……” Lâm Gia Thố híp híp mắt, “Mấy năm qua anh có gây cho em không.”

Thiệu Càn Càn thật sự cẩn thận suy nghĩ, nhưng cô suy nghĩ nửa ngày cũng chưa nghĩ ra được, bởi vì rất nhiều lần đều chưa cần cô mở miệng nói đã bị anh bóp chết rồi.

Anh ở phương diện này, hành động luôn luôn quyết liệt.

“Em không gây phiền phức cho anh là tốt lắm rồi.” Lâm Gia Thố nói.

Thiệu Càn Càn trông vẻ mặt bị cắn ngược lại: “Em gây phiền phức cho anh bao giờ!”

Lâm Gia Thố chỉ cười không nói.

Nhiều năm như vậy cô thật sự gây cho anh không ít, nhưng bản thân ai đó vẫn cứ không tự giác gì, anh cũng không biết đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu.

“Được được, em không gây phiền phức em không gây phiền phức.” Lâm Gia Thố một tay vắt ngang eo cô để cô đi đứng ổn định được một chút, “Đi vào nghỉ ngơi một lúc, đừng uống.”

“Ớ…… Vậy mọi người làm sao bây giờ.”

“Để bọn họ tự chơi đi.”

“Oh.” Thiệu Càn Càn hít hít cái mũi, “Ơ con trai của anh đâu, một lúc lâu rồi không thấy nó.”

Lâm Gia Thố đỡ cô đi hướng trên lầu: “Không biết, không phải ở chơi cùng cô bé kia sao.”

“Em đi xem.” Thiệu Càn Càn không yên tâm, kéo tay anh ra lại đi xuống cầu thang, Lâm Gia Thố hết cách, đành phải đi theo sau.

Thiệu Càn Càn lượn một vòng cũng chưa nhìn thấy nhóc con kia đâu, cuối cùng, cô nhớ tới Tiểu Lũy nói game, vì thế cô liền đi mở phòng máy tính trong nhà. Bởi vì liên quan đến công việc live stream, nên cô đã thiết kế một căn phòng ở nhà riêng, bên trong chứa trọn bốn máy tính, xếp thành một hàng giống như tiệm net.

Cửa hé mở, quả nhiên nghe thấy bên trong có âm thanh truyền đến.

“Người đang ở đâu!”

“Hướng 75, một phát súng, đã chết.”

“Một phát súng đã chết rồi, cậu đỉnh thật đấy.”

“Đánh lén.”

……

Thiệu Càn Càn thoáng cau mày, nhấc chân liền muốn đi vào, chỉ là Lâm Gia Thố lại một lần nữa kéo cô về.

“Anh kéo em làm gì, hôm nay cũng không phải là thời gian được phép chơi game, tên nhãi con này con dẫn cô bé chơi đẫm máu như vậy ——”

“Em cũng đừng coi thường cô bé kia, Hà Uyên ở nhà dạy không ít đâu.” Lâm Gia Thố cười mang cô hướng lên lầu, “Được rồi, coi như sinh nhật ban ân cho nó đi.”

“Này này này, con hư tại ba nhé.”

“Là mẹ.”

“Giống nhau!”

“Được, hiếm khi nhãi con kia không quấn lấy em, chúng ta có thời gian.”

Thiệu Càn Càn liếc mắt nhìn anh: “Thời gian cái gì……”

“Thời gian ngủ.”

“……”

“Thật tốt.” Lâm Gia Thố lôi kéo cô vào phòng, trở tay liền khóa trái cửa phòng.

“Tốt cái gì?”

Lâm Gia Thố bỗng chốc đè Thiệu Càn Càn ở phía sau cửa, anh hơi hơi cúi đầu, ngữ khí vững vàng nói: “Có một bé gái thật tốt, con cũng có người chơi cùng.”

Tiến lên trước cắn vào môi cô một cái, giọng nói của anh khàn khàn, “Càn Càn, nếu không, chúng ta sinh một đứa cho con chơi?”

……

Lúc này dưới lầu.

“Vừa rồi tớ mới nghe được giọng của mẹ!” Cậu bé nhanh như chớp từ ghế máy tính trượt xuống dưới, chạy đến cửa phòng nhìn xung quanh.

Cô bé cười cậu, “Cậu sợ như thế à.”

Cậu bé học bộ dạng của người lớn hắng hắng giọng nói: “Tớ cũng không phải là sợ mẹ, tớ chỉ tuân thủ giao hẹn giữa bọn tớ, bọn tớ chẳng phải đã nói xong thời gian quy định chơi game rồi.”

Cô bé: “Vậy vừa nãy cậu không nên dẫn tớ đi chơi.”

Cậu bé nhíu nhíu mày: “Chỉ là bây giờ, không phải cậu muốn chơi sao, ba tớ nói, đối xử với người con gái mình thích phải tốt một chút, cô ấy muốn cái gì, phải cố hết sức cho cô ấy.”

Cô bé vui vẻ: “Oh ~ Lâm Thiệu Đình, cậu thích tớ à.”

Cậu bé gật gật đầu, vừa nghiêm túc lại vừa hồn nhiên: “Thích chứ.”

“Được rồi, nhưng chuyện này cậu phải giữ bí mật, không được nói cho ba của tớ, nếu ba của tớ biết, sẽ dạy dỗ cậu.”

Nghiêng nghiêng đầu, hơi khó hiểu.

Đúng lúc này, cửa hơi mở bị người từ ngoài đẩy vào: “Chuyện gì không được cho ba biết.”

Giọng nói hơi trầm xuống, mang theo cảm nhận đặc trưng của người đàn ông trưởng thành.

Cô bé hoảng sợ, chờ đến khi Hà Uyên bước vào liền vội vàng nói: “Không có!”

Hà Huyên hơi híp híp mắt.

Cậu bé quay đầu lại nhìn nhìn cô gái nhỏ, nhanh trí nói ngay: “Chú ơi, thật ra con nói ba con chơi game giỏi hơn chú! Trí Ngôn cậu ấy không cho nói, sợ chú đau lòng.”

Khóe miệng Hà Uyên hơi hơi co rút: “Ba của con chơi game giỏi hơn chú? Sợ chú đau lòng?”

“Vâng.”

“Trong game ba của con chơi qua chú mới là lạ.” Hà Uyên cười lạnh một tiếng, nói, “Ba con đâu.”

“Hình như đi vào phòng với mẹ của con, con đi gọi ba!”

“Ôi.” Hà Uyên chặn ngang xách cổ áo sau của cậu, anh hướng lên cầu thang nhìn thoáng qua, như có điều suy tư, “Thôi, không cần quấy rầy cậu ấy.”

“Á…… Không quấy rầy sao.”

Ranh con, nhóc biết cái gì.

Hà Uyên nhấc chân đi vào bên trong: “Lại đây đi.”

“Làm gì.”

“Dẫn mấy đứa chơi game.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.