Thiệu Càn Càn không lập tức tỏ thái độ ngay, Thời Khê thấy cô như thế cũng không tức giận, chỉ nói: “Tôi biết có thể trong lòng cậu vẫn đang cân nhắc, nhưng mà không sao cả, tôi chắc chắn sẽ chờ cậu, hơn nữa, điều kiện ký hợp đồng tùy cậu quyết định.”
Thiệu Càn Càn: “Cảm ơn, tôi sẽ cân nhắc.”
“Ừm.” Thời Khê duỗi tay giữ cô lại, “Càn Càn, cậu là bạn gái của Gia Thố, nên hy vọng cậu sẽ bỏ qua thân phận hợp tác, cậu cũng có thể xem đám bạn lúc nhỏ của chúng tôi như bạn bè.”
Thiệu Càn Càn ngước mắt nhìn cô ta: “Đương nhiên.”
“Ừa, vậy ——”
Còn chưa kịp nói hết, điện thoại của Thời Khê thình lình vang lên. Cô ta nói với Thiệu Càn Càn một tiếng “xin lỗi” song liền nghe điện thoại.
“Alo mẹ, dạ, con đang ở ngoài mà, cái gì? Bà nội ở bệnh viện...... Dạ dạ dạ, dĩ nhiên con sẽ tới mà, dạ dạ vậy con cúp trước đây.”
Thiệu Càn Càn thấy sắc mặt Thời Khê biến đổi, liền quan tâm hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Thời Khê: “Bà nội Gia Thố đột nhiên tái phát bệnh cũ, mới vừa đưa đến bệnh viện, bây giờ tôi phải đến một lúc.”
Thiệu Càn Càn cau mày: “Vậy bà ấy có ổn không?”
Thời Khê: “Mẹ tôi nói tình hình hơi khẩn cấp, có lẽ Gia Thố đã qua đó rồi, Càn Càn, chuyện hợp tác của chúng ta nói sau nhé, lần sau tôi mời cậu ăn cơm.”
Thiệu Càn Càn hơi hơi hé miệng muốn hỏi chút gì đó, nhưng lại cảm thấy hỏi gì cũng vô ích, cuối cùng đành phải nói: “Được...... Vậy cậu đi trước đi.”
“Ừ, đi trước nhé.” Thời Khê đứng dậy, vội vội vàng vàng mà đi mất.
Thiệu Càn Càn nhìn bóng dáng cô ta đi xa, đáy lòng không hiểu sao lại bắt đầu khó chịu.
Đó có lẽ là thứ cảm giác bản thân bị gạt ra khỏi vòng tròn của người mình thân thuộc nhất nhỉ, bà nội của người yêu cô phát bệnh, thế mà lại nghe người phụ nữ khác báo trước, đến thăm trước, còn cô, như thể chẳng làm được gì cả.
Thiệu Càn Càn ngồi tại chỗ ngơ ngẩn một lúc, cuối cùng, bất ngờ ngẩng đầu cười khẽ.
Cô đang nghĩ gì vậy......
Người ta cùng nhau lớn lên từ bé, quan hệ hai nhà lại tốt nữa, bà nội phát bệnh thì đi thăm hết sức bình thường, chẳng lẽ ngay cả dấm này cô cũng ăn?
Với lại, nếu như cô gái nào thích Lâm Gia Thố cô cũng ghen, thì dấm của cả trường cũng đủ cho cô uống suốt đời.
Thiệu Càn Càn, mày đúng là nhạt nhẽo quá.
**
Bấy giờ ở bệnh viện, Lâm Gia Thố và mấy vị trưởng bối cùng nhau chờ đợi ở bên ngoài.
Một lát sau, cuối cùng bác sĩ cũng đi ra từ bên trong.
“Bác sĩ Lý, bà nội tôi thế nào rồi?” Lâm Gia Thố là người đầu tiên xông lên hỏi thăm, trên mặt hoàn toàn không che giấu được sự hoảng loạn.
“Bệnh tình đã ổn định, tạm thời cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ cần nằm viện điều trị một thời gian là được, nhưng mà, khoảng thời gian này đừng để chuyện gì kích thích đến cụ nhà, dù sao, chỗ tim còn rất nhiều rủi ro chưa biết.”
“Được, tôi hiểu, cảm ơn bác sĩ.”
“Ừ, không có việc gì, bây giờ mọi người có thể vào thăm bệnh nhân.”
“Được.”
“Gia Thố.” Đúng lúc này, Thời Khê chạy đến từ nơi xa hành lang, cô ta gọi Lâm Gia Thố xong bèn kính cẩn chào những vị trưởng bối gần đó, “Bà nội sao rồi?”
Lâm Gia Thố: “Bác sĩ nói tạm ổn.”
“Ừm, vậy là tốt rồi, làm tôi sợ muốn chết.”
Lâm Gia Duyệt ba của Lâm Gia Thố từ ái nhìn Thời Khê: “Khê Khê, làm phiền con, bận bịu công việc như vậy mà vẫn chạy tới.”
“Chú Lâm đừng nói vậy, từ nhỏ bà nội đã thương con, trước kia là do con không ở trong nước, hiện tại ở trong nước đương nhiên phải tới thăm bà ấy chứ.”
Lâm Duyệt: “Con đấy, đúng là hiểu chuyện.”
“Chú cũng đừng khen con mà, đó cũng là chuyện nên làm.” Thời Khê có chút sốt ruột hướng mắt nhìn vào trong, “Bây giờ vào thăm bà nội được chưa ạ.”
“Được được, vào cùng với Gia Thố đi.”
Bà lão nằm bên trong đã tỉnh, khoảnh khắc bà ấy nhìn thấy đứa cháu trai mình yêu thương nhất bước vào tức khắc vui mừng.
Lâm Gia Thố ngồi xuống mép giường: “Bà nội, cảm thấy sao rồi ạ.”
“Không sao đâu không sao đâu, chỉ là bệnh cũ của nội, lại khiến cho các con bận tâm rồi.” Hà Văn Hoa vỗ nhẹ mu bàn tay của Lâm Gia Thố ý bảo anh yên tâm, kế đến, ánh mắt của bà chuyển sang người con gái đằng sau Lâm Gia Thố, “Đây là...... Khê Khê nhỉ?”
“Bà nội.” Thời Khê vội đi đến bên giường bệnh của bà, “Xin lỗi bà nhiều ạ, đến giờ con mới đến thăm bà được.”
Hà Văn Hoa: “Bà già như nội thì có gì để thăm đâu, nghe ông nội con nói, con vẫn luôn du học ở nước ngoài phải không.”
“Đúng ạ, đã gần ba năm rồi.”
“Đã ba năm à, thời gian trôi qua nhanh quá, đến giờ bà vẫn còn nhớ dáng vẻ lúc bé con bám theo sau mông Lâm Gia Thố đấy.”
Thời Khê cười khẽ: “Bà đừng nhắc đến những chuyện lộn xộn lúc nhỏ nữa ạ.”
“Người trẻ tuổi các con ấy, phải bồi dưỡng tình cảm thật tốt, quen biết lâu như vậy, hiểu tận gốc rễ cũng không dễ đâu.”
“Dạ dạ dạ, bà nội nói đúng, chúng ta đều là bạn tốt, chắc chắn mà.”
......
Thời Khê nán lại phòng bệnh một lúc lâu, tiếp theo bởi vì cần để cho Hà Văn Hoa nghỉ ngơi nên cô ta mới rời khỏi phòng bệnh.
Lúc Lâm Gia Thố rời khỏi phòng bệnh thì sắc trời đã tối, anh khởi động xe, chuẩn bị quay về trường học. Khi chạy được nửa đường, điện thoại vang lên, Lâm Gia Thố mắt nhìn người gọi, nhấn nghe máy: “Ba.”
“Ra ngoài bệnh viện rồi?”
“Vâng, về trường.”
“Thời Khê đâu.”
“Cậu ấy đi rồi.”
Lâm Duyệt: “Đi trước? Sao con không đưa người ta về nhà.”
Lâm Gia Thố: “Không cần đưa, cậu ấy tự lái xe đến.”
“Hừ, thằng nhóc như con sao không biết nắm bắt gì hết vậy, con gái người ta đến thăm bà nội của con, con cứ để người ta về nhà vậy à?”
“Đều là người quen, mấy cái nghi thức giả dối đó cũng không cần làm đâu.”
“Ba đã nói với con sao, Thời Khê là cô gái tốt, hơn nữa nhà bọn họ với chúng ta vẫn luôn rất tốt, con ấy, lúc cần theo đuổi thì nên theo đuổi ngay, đứa con dâu này ba rất vừa lòng.”
Cạch ——
Lâm Gia Thố mạnh mẽ nhanh chóng đánh tay lái, vững vàng dừng xe ở ven đường.
“Ba, không phải chứ? Ba bảo con theo đuổi cậu ấy?”
Lâm Duyệt: “Thế nào, Thời Khê tốt như thế con còn chướng mắt coi thường? Gia Thố, con từng tuổi này rồi bàn chuyện cưới hỏi cũng không còn sớm, gân cốt của con khi nào mới thông suốt?”
Lâm Gia Thố suýt chút thì trợn trắng mắt: “Con với Thời Khê chỉ là bạn bè thôi, con không có hứng thú với cậu ấy, cậu ấy cũng thế, ba mù quáng se tơ nào vậy, còn nữa, gân cốt của con đã thông suốt, không cần ba bận tâm.”
“Cái gì? Con nói thế là có ý gì? Con...... Có bạn gái.”
Lâm Gia Thố: “Có, cho nên ba đừng ghép đôi vớ vẩn nữa.”
Lâm Duyệt: “Con gái nhà ai?”
“Chuyện đó ba không cần xen vào, được rồi được rồi, con cúp trước, lái xe đấy.”
“Này con ——”
Không muốn nói nhiều chuyện đó với Lâm Duyệt, Lâm Gia Thố cúp điện thoại, khởi động xe một lần nữa. Chỉ là nhớ tới câu nói của ông ba nhà mình, anh vẫn kiềm không được cười nhạo một tiếng.
Không thông suốt? Thiệu Càn Càn ở đây, còn có cái then chốt nào không mở được.
Hôm nay Thiệu Càn Càn đã định ngủ ở ký túc xá, đang tán gẫu với Kha Tiểu Duy chuyện mình gặp được Giản Ngôn Chi và Hà Uyên vào hôm qua, chợt điện thoại reo vang.
“Alo?”
“Anh ở dưới kí túc của em.”
Bên kia ống nghe truyền đến bảy chữ ngắn gọi, Thiệu Càn Càn nghe mà ngẩn người, “Anh không ở bệnh viện sao?”
“Hửm? Sao em lại biết.”
“Buổi trưa đúng lúc em ở cạnh Thời Khê, cô ấy nói bà nội anh nằm viện.”
“Ra vậy...... Nhưng mà nội không sao đâu.” Lâm Gia Thố nói, “Xuống dưới nhanh, anh mang theo đồ ăn ngon cho em.”
Thiệu Càn Càn cong cong môi: “Em mới không ăn, đã trễ thế này, anh muốn em béo chết à.”
“Không ăn cũng phải xuống dưới,“ Lâm Gia Thố bỗng nhiên cười, “Anh muốn gặp em.”
Thiệu Càn Càn sau khi nghe xong, đứng dậy đi đến ban công thoáng nhìn xuống, vị trí phòng ngủ của các cô rất tốt, cho nên có thể nhìn thấy rõ ràng cửa chính của kí túc xá.
Lúc này, dưới kí túc người người qua lại, không ít nữ sinh ra ra vào vào. Mà ở đây “Giữa khóm hoa”, chói mắt nhất không ai khác chính là chút “xanh” Lâm Gia Thố.
Thiệu Càn Càn đang hứng thú bừng bừng thưởng thức, ai đó dưới lầu lại đột nhiên như cảm giác được, ngẩng đầu hướng lên nhìn cô.
Xuống dưới ——
Nghe được ống nghe truyền đến hai chữ đó xong, Thiệu Càn Càn cười hì hì dựng ngón giữa cho anh, vì thế ở rất xa, cô liền trông thấy Lâm Gia Thố híp híp mắt, biểu tình kiểu “Anh đảm bảo không đánh chết em“.
Thiệu Càn Càn cong môi, ghé vào trên lan can nhìn xuống, sau đó, cô chợt nói với điện thoại: “Lâm Gia Thố, sau này chúng ta đều sẽ ở bên nhau sao.”
Người nọ dưới lầu ngẩng mặt nhìn cô, không chút do dự nói: “Sẽ.”
“Nói như vậy, anh chỉ thích một mình em sao.”
“Em chẳng phải nói nhảm à, nếu không thì anh thích ai nữa.”
“Hmm...... Thì chẳng phải em sợ, ngày nào đó trong lương lai anh sẽ thấy chúng ta không hợp nhau nữa sao.”
Lâm Gia Thố thu lại ý cười, trầm giọng nói: “Không có ngày đó đâu Thiệu Càn Càn, trừ phi em cảm thấy không hợp...... Bằng không, anh vĩnh viễn sẽ không cảm thấy như vậy.”
Khóe miệng của Thiệu Càn Càn nhẹ nhàng vểnh lên, giây phút nghe xong cô thấy mình làm màu vô cùng, nhưng cô lại cảm nhận rõ rằng, sau khi nghe anh nói mấy lời này, thì tâm trạng của cô thoải mái chịu không nổi.
Có lẽ, đây là phụ nữ đang yêu nhỉ.
“Coi như anh nói rất hay, chờ đi, em xuống dưới ngay.”
“Xin đợi công chúa điện hạ.”
“Xì, là nữ vương đại nhân.”
“Hửm? Vậy xin đợi nữ vương đại nhân của anh.”
Đi xuống lầu, xa xa đã nhìn thấy bóng dáng anh xách một túi đồ ngọt.
Khi Thiệu Càn Càn đi lên trước, đều bị các nữ sinh đi ngang qua đánh giá.
Cặp đôi đó cũng chính là cặp họ không ngờ đến, vì thế mỗi lần các cô ấy nhìn thấy đều không kìm lòng được nghi ngờ cùng thét gào một hồi, nam thần cao cấp trong lòng bàn tay của mọi người, sao lại là cỏ đã có chủ chứ...
“Anh mua cái gì ấy?”
“Bánh flan em thích ăn, đi thôi, anh đậu xe bên kia.”
Trên chân Thiệu Càn Càn còn dẫm dép lào: “Đi đâu á, em còn chưa thay giày.”
“Đi về nhà, không cần thay.”
Thiệu Càn Càn thế mà hít một hơi: “Oa anh đấy, có một cái bánh flan mà muốn lừa em về nhà sao.”
“Vậy anh cũng tặng bản thân mình cho em, thế thì cộng lại em đã vừa lòng chưa?”
“Em chả cần đâu.”
“Không được, không cần cũng phải cần, đi thôi.” Lâm Gia Thố không nói hai lời liền đẩy vai cô về phía trước.
“Này này mai còn có tiết đấy......”
“Anh biết, nên ngày mai có cả phục vụ đánh thức kèm phục vụ đưa đón, trọn gói, không thu tiền.”
“............”