Sau cùng Thiệu Càn Càn vẫn bị Lâm Gia Thố kéo vào sân nhảy cao, ánh mặt trời đang hừng hực, không biết anh biến một cây dù ra tự nơi nào, bung ra sau rồi đưa vào tay cô.
“Đừng để bị cháy nắng, cầm đi.”
Thiệu Càn Càn nhận lấy cây dù xong, thì anh lại ném một túi thể thao xuống ngay chân cô. Thiệu Càn Càn rũ mắt dòm, thấy bên trong là khăn lông, nước, còn có một ít thuốc thoa giảm đau.
“Em trông giúp anh.”
Thiệu Càn Càn quay đầu đi, tức giận nói: “Đợi chốc nữa em xem mà thấy chán thì sẽ đi.”
“Đi ư?” Lâm Gia Thố chui vào cây dù của cô, cong eo cười nói: “Thế em có muốn đồ đạc của bạn trai em bị mấy cô gái khác vơ vét đi phân chia không.”
Đồ đạc của bạn trai em......
Thiệu Càn Càn trong mắt chợt lóe, chợt cảm thấy hơi không biết làm sao, nhưng cô nghĩ mình ở trước mặt “em trai” thì không được có loại biểu cảm xấu hổ như vầy, vì thế cô duỗi tay đẩy anh ra xa miếng, ra vẻ ghét bỏ nói: “Ồ có phải anh quá tự tin rồi không, ai muốn mấy thứ này của anh chứ.”
“Có đấy.” Lâm Gia Thố làm như đang hồi tưởng, song nghiêm túc nói: “Hồi năm nhất nước anh uống một nửa bị lấy mất, khăn lông lau mồ hôi cũng không còn, quần thể thao dự phòng cũng ——”
“Ê ê ê, anh đừng nói nữa,“ Thiệu Càn Càn cạn lời nhìn anh, “Thì em trông giúp anh còn không được à.”
Lâm Gia Thố vươn tay vò đầu cô: “Ừ, ngoan.”
Thật ra Lâm Gia Thố vẫn chưa nói hết, chuyện đồ của anh bị lấy đi là thật, nhưng trong túi cũng để lại đồ mới tinh, không biết là ai mua đồ thay thế.
Dẫu vậy anh nghĩ mình vẫn không nên nói với Thiệu Càn Càn những điều này, nếu không cô chắc chắn sẽ không trông túi giúp anh.
Xung quanh có rất nhiều người dòm bọn họ, Thiệu Càn Càn không thoải mái đôi chút, đành phải nói: “Anh đừng đứng ở đây nữa, chẳng phải sắp bắt đầu rồi sao mau đi chuẩn bị một chút đi.”
“Được.” Lâm Gia Thố rời khỏi dù của cô, sau đó vươn tay xốc mép ô lên để anh có thể dễ dàng nhìn thấy cô, “Đứng ở đây không được đi đâu đấy.”
“...... Biết rồi.” Thiệu Càn Càn cảm giác như mình đang dần hợp nhất người trước mặt này với hình ảnh của “em trai” trong trí nhớ, bởi lẽ cũng chỉ có em trai mới có thể nhão nhão dính dính vầy được.
Cuộc thi nhảy cao bắt đầu rồi, Thiệu Càn Càn rất hiếm khi ra ngoài xem những môn thể thao như vậy, cô không biết ở độ cao nào được xem là giỏi, nhưng trông thấy Lâm Gia Thố nhảy qua từng cái một, còn những người khác thì dần dần bỏ cuộc ở đằng sau, cô không thể không công nhận rằng anh ở lĩnh vực thể thao này thật sự không gà.
“Chị ơi? Đúng là chị thật rồi.” Đúng lúc này, ai đó vỗ vỗ dù của cô, luồn vào trong, “Che cho em với, em nóng chết luôn.”
Thiệu Càn Càn nghiêng mắt nhìn sang, chỉ thấy là Chung Kiều đã lâu không gặp.
“Sao em cũng ở đây.”
“Một lát nữa em còn phải chuẩn bị chạy cự li dài.” Chung Kiều ngó ngó chiếc túi cạnh chân cô, trông dáng vẻ cực kỳ thương xót, “Chị à, sao mới nghỉ hè không gặp thôi mà chị với tên Lâm Gia Thố kia đã...... Hazz, em vừa thi đấu ở thành phố A xong quay về thì nghe được tin tức lớn đó, chị ơi, tại sao ánh mắt chị lại kém thế.”
Thiệu Càn Càn bật cười, ánh mắt cô ngưng trọng tí tẹo, bằng không thì sao trước đây lại không nhìn ra Lâm Gia Thố có hai khuôn mặt khác nhau chứ.
“Tên đó được con gái vây quanh, người theo đuổi ổng nhiều thế nữa, chị có chắc ổng chung thủy không đấy.” Chung Kiều tiếp tục nói.
Thiệu Càn Càn liếc cậu một cái: “Thế bên cạnh em con gái cũng rất nhiều mà, người theo đuổi em chẳng phải cũng lập được một nhóm lớn sao.”
“Em......Chuyện này sao so sánh được chứ, em là cực kỳ cực kỳ chung thủy nhá.” Chung Kiều hơi rụt rè nói, “Sớm biết thế em chắc chắn không đi với huấn luyện viên đến thành phố A thi đấu gì đó đâu, nếu như em mà biết mới đây ổng đã theo đuổi chị, thì em chắc chắn ——”
“Cậu chắc chắn cái gì?” Đột nhiên, chàng trai mặc đồ thể thao đến gần, tức khắc lôi Chung Kiều từ trong dù của Thiệu Càn Càn ra ngoài, “Chắc chắn chuyện gì cũng vô dụng, đừng cầm dù của tôi.”
Chung Kiều trừng mắt: “Tôi cầm hộ chị ấy, liên quan gì tới anh.”
“Của cô ấy thì chính là của tôi, tôi là của cô ấy, cậu hiểu không?” Lâm Gia Thố tức giận nói xong, nhưng ngoảnh đầu sang Thiệu Càn Càn thì sắc mặt đã dịu dàng, “Không được nói chuyện với người lạ.”
Chung Kiều: “Hở?? Ai là người lạ, tôi là bạn tốt của chị ấy.”
“Ờ, ghê gớm.” Lâm Gia Thố nhếch nhếch môi, buồn bã nói, “Còn tôi là bạn trai của cổ á.”
Chung Kiều: “............”
Thiệu Càn Càn nhìn hai người đối thoại không healthy tí tẹo nào, lặng lẽ ngồi xuống tại chỗ.
Hazz, đứng mệt quá đi.
Một lát sau, trên đỉnh đầu vẫn còn vọng đến tiếng lải nhải của hai người đàn ông. Ngước mắt, hơi xốc ô lên, Thiệu Càn Càn duỗi tay kéo ống quần của Lâm Gia Thố, lười biếng nói: “Sắp đến anh.”
Sau khi nói xong, lại híp mắt nhìn về phía Chung Kiều: “Chạy cự li dài gì của em cũng sắp bắt đầu rồi nhỉ, mau đi nhanh nào.”
Dứt lời, cũng chẳng thèm nhìn biểu tình của hai người, bung dù xong, tiếp tục nhìn chàng trai nào đó đang nhảy lên ở phía trước.
Chạy lấy đà, xác định vị trí, nhảy lên, lướt ——
Qua xà.
Thiệu Càn Càn một tay chống đầu, hừm...... Đỉnh cao, chỉ là không nhảy đẹp được như Lâm Gia Thố.
Sau khi thi nhảy cao xong Thiệu Càn Càn cũng không chờ Lâm Gia Thố đi nhận thưởng, cô móc điện thoại ra tìm thấy Phương Đàm và Kha Tiểu Duy bị “thất lạc”, theo chân hai người đi ăn.
Dọc theo đường đi, sắc mặt của Thiệu Càn Càn cũng không tốt lắm.
“Càn Càn.”
“Hả?”
“Lúc nãy tụi bây cãi nhau sao?” Kha Tiểu Duy vẫn kìm lòng không đặng hỏi.
Thiệu Càn Càn lắc đầu: “Không có cãi nhau mà.”
“Vậy nãy bọn bây làm gì thế, còn nữa mày nhìn mày kìa, sắc mặt cũng sai sai á.”
Thiệu Càn Càn bỗng dừng bước, cô thoáng nhìn Kha Tiểu Duy, rồi lại nhìn vẻ mặt lo lắng của Phương Đàm. Cuối cùng, cô cầm tay của hai người, kinh hồn bạt vía nói: “Nói thật ra, đến bây giờ tớ vẫn còn tí ngu người.”
Phương Đàm thấy dáng vẻ cô nghiêm túc thế liền cau mày: “Sao thế?”
Thiệu Càn Càn: “Bọn bây thấy...... Lâm Gia Thố là loại người như nào.”
“Cậu ta sao.” Phương Đàm nghĩ nghĩ rồi nói, “Rất phong độ, rất lễ phép, ừm...... Tài cán hình như cũng không tệ, tao hay nghe ba mẹ tao khen cậu ấy lắm.”
Kha Tiểu Duy: “Chuyện này bản thân mày còn không rõ à, đây không phải là nam thần của mày sao, ngày nào cũng luôn miệng nói người ta ôn tồn lịch sự, tính tình thiện lương......”
Thiệu Càn Càn nghẹn nghẹn: “Thế, thế nếu tao nói, thật ra người này còn một mặt hoàn toàn trái ngược thì sao, mày tin không.”
“Hoàn toàn trái ngược?” Phương Đàm hỏi, “Cậu ta bắt nạt mày?”
“Không không không, ý tao là tính cách.”
Kha Tiểu Duy và Phương Đàm liếc nhìn nhau, không hiểu có ý gì.
Vì thế, Thiệu Càn Càn đành phải nói: “Thì hôm nay chẳng phải tao đã nói muốn gặp một người bạn trên mạng sao, em trai, bọn bây đều biết ấy, người hay cùng tao chơi game trên mạng ý.”
Kha Tiểu Duy: “Ặc, cái đứa tấu hài kia ớ hở, hình như hôm nay mày không thấy cậu ta nhỉ? Làm sao, tao cũng muốn xem thử coi trông như thế nào.”
Thiệu Càn Càn: “Ừm......Mày gặp rồi đó, cậu ta cứ qua lại ở lớp chúng ta.”
“?”
“Cậu ta chính là Lâm Gia Thố.”
“???”
**
Thiệu Càn Càn vẫn vô cùng căm tức, từ trước đến nay mặc dù cô biểu hiện trước mặt Lâm Gia Thố chẳng phải là tài đức vẹn toàn gì cho cam, nhưng cũng là một người dịu dàng đáng yêu (......), cô một lòng muốn giữ một chút tốt đẹp ở trước mắt anh, thế mà không ngờ rằng, một mặt hoang dã của cô đã sớm bị anh thu hết vào mắt.
Nhìn hết sạch thì thôi đi, trong hiện thực anh còn chẳng nói tiếng nào mà chọc ghẹo cô.
Đây không là trò đùa sao, đây không phải là đang chơi cô sao.
Còn nữa, tên này bị bệnh thần kinh phân liệt à, người trước và người sau lại có thể khác xa đến vậy.
Thiệu Càn Càn thở phì phì mở máy tính lên, chỉ là tinh thần của cô không tập trung mấy, lúc mở game vẫn cứ thiếu tí hứng thú.
Đương nhiên là tức giận, nhưng không thể không thừa nhận rằng, trong lòng cô lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trước khi quen nhau cô đã bày tỏ sự khó hiểu với Phương Đàm, tuy rằng cô thích Lâm Gia Thố, cơ mà luôn không nhìn thấu anh, nên cứ cảm thấy có một số chuyện về anh hoàn toàn không thực tế.
Hiện tại sau khi biết anh là em trai, cô tự dưng cảm thấy như được khai sáng, giữa cô và Lâm Gia Thố đã không còn vách ngăn không tên đó nữa, cô như thể đã chạm vào con người thật của mình.
Nói thật, nó vừa khiến cô hơi bực bội vừa xen lẫn chút vui sướng.
Tối hôm nay cô không chơi game cùng ai cả, bởi vì lần này cô sử dụng một rank khá thấp chơi đấu đơn, cho nên cũng rất nhẹ nhàng, một bên chơi một bên còn có thể nhận quà của làn đạn.
“Cảm ơn ' tiểu Vưu ' tặng tên lửa.”
“Cảm ơn 'Tiểu Ngư thôi cười' tặng máy bay.”
“Ơ? Hôm nay tui chỉ có một mình, một mình ăn gà ngon không, cảm ơn ' một nụ hôn xinh đẹp' tặng tên lửa.”
“Cảm ơn 'bạn trai nhà tui' tặng tên lửa cao cấp.”
“Cảm ơn 'bạn trai nhà tui' tặng tên lửa cao cấp.”
“Cảm ơn 'bạn trai nhà tui' tặng tên lửa cao cấp.”
......
Nói liên tục mấy lần, song Thiệu Càn Càn lẳng lặng liếc nhìn cái id lạ lẫm này.
Một cái tên lửa cao cấp có mệnh giá là 2000 nhân dân tệ, cao nhất trong bảng giá quà tặng trên nền tảng, trừ phi là mấy người fans cứng của cô, còn không rất hiếm fans sẽ tặng nhiều như vậy cùng một lúc.
Trong khoảnh khắc cô đang kinh ngạc, thì cái id này lại quét một hàng tên lửa cao cấp lướt qua, theo sau id quét loạt tên lửa là cộng đồng mạng nhắn gửi “666666“.
Thật ra, trước đây cũng hay có người gửi tặng quà cho Thiệu Càn Càn, vì thế cô ngoại trừ lúc đầu có hơi ngạc nhiên thì ngoài ra không còn cảm xúc khác: “Cảm ơn 'bạn trai nhà tui' nhé, oa, tên id này làm người ta đọc ngại quá đi thôi.”
Nói mãi nói mãi, cô liền nói đến chủ đề về game.
Nhưng không ngờ rằng, đến phần sau chơi game, cô lại không thể chuyển chủ đề trở lại được nữa, bởi vì, cái id này thực sự quá khủng bố, thế nhưng cứ spam tên lửa cao cấp mãi.
Vẫn tiếp tục spam, như thể tiền mà không phải là tiền, chỉ là một cục đất.
Nói thật, ai mà không yêu tiền, ai mà không thích được người khác ủng hộ mình chứ. Nhưng mà là đại gia thì không nói, chỉ sợ ngộ nhỡ là trẻ em vị thành niên lấy trộm tiền của bố mẹ thì xấu hổ quá, tin tức về mấy chuyện này cũng không phải là không có.
Vì vậy Thiệu Càn Càn nói một tí lời bày tỏ cảm ơn, rồi ngầm làm cho “Bạn trai nhà tui” biến mất.
Sau đó, cuối cùng cũng không còn spam nữa.
Vào lúc Thiệu Càn Càn định mở một ván mới, thì có người gõ cửa phòng cô.
“Vào đi.”
“Mày còn đang chơi sao?” Một cái đầu dò xét ló vào chính là Thời Du Văn, “Bên ngoài có đồ ăn ngon, nhanh ra ăn trước đi.”
Thiệu Càn Càn không quay đầu lại, tưởng Thời Du Văn lại gọi một đống cơm hộp, “Không ăn đâu, tối muộn rồi, mày không sợ béo hử.”
Đằng sau không lên tiếng, Thiệu Càn Càn nghĩ có lẽ Thời Du Văn đã tự ra ngoài ăn.
Tuy nhiên bất ngờ là, đột nhiên có người đi đến bên cạnh cô, hơi kéo tai nghe của cô ra ngoài một chút.
Bởi vì động tác này, mà cô càng nghe rõ một giọng nam trầm thấp lại từ tính vang lên: “Ăn đi, em không cần sợ béo, dù sao anh cũng không để ý.”