Thiệu Càn Càn không ngờ người này lại biết cô, cô chủ động duỗi tay nắm lấy bàn tay cô ta đưa tới: “Chào cô.”
“Tôi tên là Thời Khê.” Nói đoạn, cô ta bèn lấy một tấm danh thiếp ra khỏi túi, “Cái này cho cô, có hứng thú tham gia tuyển thủ chuyên nghiệp thì mình bàn bạc, LK chào đón cô.”
Thiệu Càn Càn chợt ngây ngẩn, nhìn sang Lâm Gia Thố.
Lâm Gia Thố thấy vậy bèn giải thích rằng: “Cô ấy, là nhân viên quản lý của LK.”
“Nhân viên quản lý gì.” Thời Khê trừng anh một cái, sau đó nhìn về phía Thiệu Càn Càn nói, “Trước mắt tôi đang quản lý câu lạc bộ thể thao điện tử LK, tôi chỉ mới về nước, nhưng mà, hai ngày trước tôi đã nghe mấy huấn luyện viên nhắc tới cô, tôi rất thích cô, hy vọng tôi có vinh hạnh mời được cô.”
Thiệu Càn Càn hơi ngạc nhiên, cô chẳng ngờ LK tiếng tăm vang dội, boss lớn đằng sau màn hiện nay lại là một cô gái trẻ tuổi như vậy.
“Cảm ơn.” Thiệu Càn Càn nhận lấy, “Tôi sẽ xem xét.”
“Ui chao, không ngờ Càn Càn và Thiên Lâm lại cùng nghề đó.” Tiếu Nghiêu kinh ngạc nói.
Trương Thiên Lâm: “Càn Càn giỏi thật nhé, bây giờ còn mạnh hơn tôi nhiều.”
Thiệu Càn Càn: “Quỷ ca, cậu cũng đừng khiêm tốn.”
Trương Thiên Lâm: “Tôi cũng không phải là khiêm tốn, cậu nhìn vị boss lớn của LK là biết ngay mà, mới đây đã đưa danh thiếp cho cậu, nhưng không đưa cho tôi á.”
Thời Khê cười thoáng liếc mắt nhìn anh ta: “Thì chẳng phải vì đã sớm biết cậu không chơi chuyên nghiệp nữa sao, nhắc tới, cậu từng tuổi này rồi sao có thể so sánh với cô bé nhỏ như Càn Càn.”
Trương Thiên Lâm: “Ấy! Năng lực của tôi vẫn vô cùng tốt biết chưa.”
Thời Khê: “Nhưng mà vẫn phải cảm ơn cậu, bằng không, hôm nay tôi còn chẳng được gặp mặt cô ấy.”
Trương Thiên Lâm: “Cảm ơn tôi làm gì? Càn Càn cũng đâu phải do tôi dẫn đến, phải cảm ơn Lâm thiếu gia.”
Thời Khê hơi sững sờ, có phần ngoài ý muốn nhìn về phía Lâm Gia Thố: “Thế nào, thì ra là cậu quen biết.”
Lâm Gia Thố tựa về sau một tí, ánh mắt nhu hòa mà nhìn Thiệu Càn Càn: “Cô ấy là bạn gái của tôi, tôi không quen thì ai quen.”
Khung cảnh yên tĩnh lại.
Tiếp đến người bên cạnh trợn trắng mắt rồi lại trợn trắng mắt, ném khăn giấy rồi lại ném khăn giấy.
“Lâm Gia Thố cậu đấy có thể đừng show ân ái nữa được không.”
“Trời địu Lâm thiếu gia đổi tính.”
“Mẹ nó tôi phải về nhà tìm bạn gái của tôi!”
......
Thiệu Càn Càn bị bộ dạng của mọi người chọc cười, kéo kéo vạt áo của Lâm Gia Thố để anh câm miệng. Lâm Gia Thố lại nhướng nhướng mày, dứt khoát nắm lấy tay cô, đặt ở trên đùi mình.
Mọi người còn đang nói đùa, thì trong mắt Thời Khê mới vừa lóe lên một tia khiếp sợ cùng kinh ngạc nhưng rất nhanh đã bị che giấu, cô ta cong cong môi, sau đó cầm lấy ly rượu trước mặt mình.
“Không ngờ Lâm thiếu gia lại có người yêu rồi, nào, tôi kính cậu một ly nhé.”
Lâm Gia Thố cầm lấy ly rượu tùy ý chạm vào một cái: “Cảm ơn.”
Ăn uống được một nửa, Thiệu Càn Càn đứng dậy đi vào nhà WC.
Đi vệ sinh xong giây phút muốn đi ra ngoài thì, bên ngoài vọng đến hai giọng nữ cũng coi như quen thuộc.
“Này cậu cảm thấy Thời Khê nghe bảo Lâm Gia Thố có bạn gái thì trong lòng có suy nghĩ gì?”
Thiệu Càn Càn tay đẩy cửa dừng một chút, khựng lại.
“Chắc chắn là đau khổ rồi, chẳng phải trước đây cậu ấy đã từng để lộ với cậu, cậu ấy rất thích Lâm Gia Thố sao.”
“Đúng là thế, nhưng cậu ấy chưa từng công khai hay thừa nhận mình đã thích Lâm Gia Thố cả, hơn nữa cậu ấy cũng đã xuất ngoại ba năm, nói không chừng đã không còn thích.”
“Xì, tính tình của Thời Khê thế nào cậu còn không rõ à, cố chấp, làm gì dễ dàng như vậy nói không thích liền không thích, với lại từ đó tới giờ cậu ấy đều kiêu ngạo muốn chết, rõ ràng là thích Lâm Gia Thố trước nhưng lại không dám mở miệng. Đám đàn ông óc heo kia nhìn không ra, tớ với cậu còn nhìn không ra à, chỉ là bây giờ xong rồi, người ta đã bị cô gái khác cướp mất.”
“Ôi — vậy thật là rất đáng tiếc.”
“Mà cũng không quan trọng, cô gái ban nãy cũng rất đáng yêu, tớ thấy Lâm Gia Thố cưng cổ lắm.”
“Nhưng nói đến bối cảnh của gia đình ấy, trưởng bối bên đó của Lâm gia chắc hẳn không thích bình thường như vậy đâu nhỉ?”
“Suỵt, cũng đừng nói bậy mấy lời thế này, để Lâm Gia Thố nghe được thì tức giận đấy.”
“Oh......”
Tiếng người đi xa, bên ngoài yên tĩnh trở lại.
Thiệu Càn Càn đẩy cửa đi ra, đi đến cạnh bồn rửa rửa tay. Rửa tay xong, cô ngước mắt nhìn bản thân trong gương, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng không có ý cười gì cả.
Sau khi đứng một lúc, cô đi khỏi phòng vệ sinh, trở về cái bàn ăn ngập tràn tiếng cười nói ấy.
“Sao lại đi lâu thế.” Lâm Gia Thố thấy cô ngồi xuống, bèn tiến đến bên cạnh hỏi.
Thiệu Càn Càn nhìn đôi mắt hơi say của anh, rũ mắt cười khẽ: “Chỉ trang điểm lại.”
Lâm Gia Thố híp híp mắt: “Xinh đẹp thế này còn muốn trang điểm lại gì nữa.”
Tay Thiệu Càn Càn ở dưới bàn véo một cái lên đùi anh: “Anh có phải uống say không, đừng nói năng vớ vẩn.”
“Anh không nói năng vớ vẩn...... Chỉ là thật sự có hơi nhiều, mấy người đó, đúng là làm bậy.”
Thiệu Càn Càn: “Vậy anh đừng uống.”
“Được thôi, nếu không, chúng ta đi nhé?”
“Đi được không.”
Lâm Gia Thố chân mày hơi hơi giương lên: “Muốn đi thì đi, không liên quan đến họ.”
Vừa nói, Lâm Gia Thố vừa thực sự lôi kéo cô đứng dậy: “Tiểu Nghiêu, sinh nhật vui vẻ nhé, lần sau mời cậu ăn cơm, tôi đi trước.”
Tiếu Nghiêu: “Ơ ơ, sao đi sớm thế.”
Bên cạnh có người lôi kéo anh ta: “Người ta muốn thế giới hai người, ai muốn ở chỗ cậu lăn lộn lâu vậy chứ.”
Lâm Gia Thố nhướng mày với người nọ: “Vẫn là cậu hiểu tôi.”
“Ha ha ha ha còn không à.”
“Càn Càn.” Đúng lúc này, Thời Khê đứng dậy đi về hướng cô, trong lòng Thiệu Càn Càn kỳ thật có bị ảnh hưởng bởi hai người trong nhà vệ sinh vừa nãy, nhưng hiện tại thấy dáng vẻ Thời Khê tươi cười dịu dàng, thật sự không có cái loại cảm giác của tình địch.
Thời Khê đứng trước mặt cô, vẻ mặt thành khẩn nói: “Nhớ kỹ nhé, nếu như có ý định chơi chuyên nghiệp, nhất định nhất định phải suy xét LK của chúng tôi, nữ tuyển thủ chuyên nghiệp đầu tiên, chúng tôi cần phải xác định rồi.”
Lâm Gia Thố kéo Thiệu Càn Càn qua: “Được rồi được rồi, đừng quá nhớ thương bạn gái của tôi, cô ấy có hứng thú đương nhiên tôi sẽ nói với cậu.”
Thời Khê liếc anh một cái: “Vậy quyết định như thế rồi nhé.”
**
Sau khi ra khỏi khách sạn, cả hai không ngồi xe, mà là thoải mái tản bộ dọc theo đường phố.
“Có lạnh không?” Lâm Gia Thố chà xát tay của Thiệu Càn Càn.
“Tạm ổn.”
“Tay lạnh thế này còn tạm ổn? Anh vẫn nên gọi tài xế lại đây thôi.”
Thiệu Càn Càn ngăn cản anh: “Người trẻ tuổi sợ lạnh cái gì, chỉ có tay em lạnh thôi, không phải lạnh.”
“Em cứ bướng đi.”
Thiệu Càn Càn cười hì hì: “Ế, mua ly trà sữa ở phía trước đi, làm ấm tay.”
“Ờ.” Lâm Gia Thố đi đến trước bàn, ngẩng đầu nhìn nhìn song quay đầu lại hỏi: “Uống cái gì?”
Thiệu Càn Càn đi lên trước: “Trà sữa trân châu matcha, thêm đậu đỏ.”
Người phục vụ: “Được quý khách chờ một lát.”
Thiệu Càn Càn: “Anh không uống sao?”
Lâm Gia Thố thoáng cau mày: “Thứ này ngọt lắm, không biết tại sao đám con gái các em lại thích nó.”
“Ai da, đám con gái các em, xem ra đã từng dẫn nhiều cô bé tới mua trà sữa rồi.”
Lâm Gia Thố nhìn dáng vẻ ghét bỏ của Thiệu Càn Càn, rũ mi mắt cười nhẹ, khóe miệng cũng theo đó nhếch lên: “Em đừng có xử oan anh, anh tuyệt đối không dẫn con gái đến mua thứ này, em là đầu tiên.”
“Nhưng có rất nhiều cô gái đã từng đưa trà sữa cho anh nhỉ, hửm?”
Lâm Gia Thố lập tức nói: “Trời đất chứng giám, một ly anh cũng không uống.”
Thiệu Càn Càn muốn cười, nhưng lại cực lực nhẫn nhịn xuống, cô liếc mắt nhìn anh, ra vẻ nghiêm túc nói: “Sau này bớt trêu hoa ghẹo nguyệt đi, anh vốn dĩ do tay súng thần bảo vệ, có hiểu không.”
Mùa đông ở phương Bắc, thời tiết vừa lạnh vừa khô.
Bao quanh cô gái là một cái khăn quàng cổ cashmere màu lạc đà, mặc áo khoác dài đến đầu gối, trông thật ấm áp. Chẳng qua, chóp mũi của cô đông lạnh đỏ hồng thoạt nhìn lại có vẻ vô cùng đáng thương.
Lâm Gia Thố rũ mắt nhìn cô, chỉ thấy vẻ mặt cô đang nghiêm túc “dạy dỗ” anh, nhưng giọng nói lại mềm mềm ngọt ngào, cũng mềm mại thẳng đến trong lòng anh.
“Thứ nhất anh chưa bao giờ trêu hoa ghẹo nguyệt, thứ hai,“ Lâm Gia Thố cười cười, như cô vợ nhỏ khoác tay cô, sau đó anh thấp người xuống phối hợp với chiều cao của cô rồi tựa vào vai cô, “Thứ hai anh đều nghe lời tay súng thần, sẽ để cho một mình em bảo vệ.”
Thiệu Càn Càn vừa lòng, lúc này, về nhóm người có khả năng yêu thầm anh, cũng không còn muốn hỏi tới.
“Ừm, ngoan.” Thiệu Càn Càn vỗ vỗ đầu của anh, đoạn nhận lấy trà sữa từ người phục vụ bị thồn một miệng thức ăn cho chó.
......
“Oa uống ngon lắm!”
“Phải không.”
“Anh uống một ngụm không?”
“Không muốn.”
“Chỉ một ngụm.”
“Anh không muốn.”
“Hừ, vừa rồi mới nói nghe em, bây giờ đã nói không muốn với em.”
“...... Một ngụm thôi.”
“Cho! Uống ngon không?”
“Ngọt muốn chết.”
“Làm gì ngọt như vậy chứ, vừa mà.”
“Ừ, đối với em thì, là vừa.”
**
Kỳ nghỉ đông trôi qua, học kỳ hai của năm ba đại học cũng bắt đầu rồi.
Vào giữa tháng ba, lời mời thi đấu《 PlayerUnknown's Battlegrounds 》mà Lâm Gia Thố từng đề cập đã chính thức bắt đầu.
Đội ngũ thi đấu tổng cộng có 60 đội, các đội thông qua xếp hạng ván game cùng với số lần đánh chết rồi tính tổng điểm, đội nào có số điểm dẫn trước thì tiến vào vòng chung kết, cuối cùng, dựa theo điểm thi đấu định ra trước ba đội đi tham gia cuộc so tài quốc tế.
Lời mời thi đấu《PlayerUnknown's Battlegrounds》lần này là một lần tranh giải chính quy nhất trong nước, mà công ty Gia Hằng, cũng chính là công ty của Lâm Gia Thố cũng chuẩn bị công tác hết sức đầy đủ cho lần thi đấu này.
Không chỉ có thi đấu ban tổ chức còn xây dựng cả một sân khấu hoành tráng và khéo léo, ngay cả thiết bị máy móc cũng thuộc hàng bậc nhất. Bởi vì các nền tảng lớn đều live stream trực tiếp tại hiện trường thi đấu ấy, cho nên Gia Hằng cũng được người say mê thể thao điện tử hết lòng khen ngợi.
Mặc dù Thiệu Càn Càn cũng giống như đa số người mê esports, thời gian trước cô đều trực tiếp xem live stream vòng đấu play-off trên nền tảng, nhưng trận play- off không thể so với trận chung kết, đội tuyển trong vòng play-off thực lực so le không đồng đều, cho nên rất nhiều trận cũng không thú vị lắm.
Nhưng trận chung kết thì khác, có thể được chọn vào vòng chung kết đều là tay giỏi, đương nhiên đến hiện trường xem càng thêm chấn động lòng người.
Ngày 10 tháng 4 là trận chung kết đầu tiên.
Khi Thiệu Càn Càn phấn khích tới hiện trường, thì cách lúc bắt đầu thi đấu còn mười mấy phút nữa. Cô cùng Lâm Gia Thố đến hậu trường trước, khoảnh khắc đi ngang qua cửa bên nhìn thoáng qua bên trong sàn đấu, khán giả đều đã đến rồi, tối om cả vùng, náo nhiệt lạ thường.
“Đợi tí nữa em ngồi đâu?”
Lâm Gia Thố: “Giữ lại cho em vị trí tốt nhất đấy, chốc nữa sẽ nhờ người dẫn em qua.”
Thiệu Càn Càn vui tươi hớn hở nói: “Nhóc con hiểu chuyện quá.”
“Cảm ơn.”
Thiệu Càn Càn vui mừng mà vỗ vỗ vai anh, vừa định nói gì đó thì bất chợt nghe thấy có người gọi tên Lâm Gia Thố ở đằng trước. Thiệu Càn Càn theo thanh âm xem qua đi, thoáng sửng sốt, sửng sốt xong, tay kéo Lâm Gia Thố theo bản năng siết chặt một chút.
Lâm Gia Thố nghiêng mắt, trợn mắt mang theo cảnh cáo liếc nhìn cô.
“Không được nhìn cậu ta.”
Thiệu Càn Càn: “???”
Người ở trước mặt, sao lại không nhìn được?
Thiệu Càn Càn không để ý đến anh, chỉ hứng thú bừng bừng mà nhìn người phía trước.
Lúc này người đứng trước mặt không phải là người bình thường gì, mà là nhân vật truyền kỳ của LOL Hà Uyên cùng với người yêu minh tinh của anh ta, Giản Ngôn Chi, nói tóm lại. Sức ảnh hưởng của Hà Uyên với fans hâm mộ esports có thể nói là có từ lâu đời, Thiệu Càn Càn là một người yêu thích trò chơi, nhìn thấy nhân vật như vậy đương nhiên là có điểm kích động. Mặt khác, gặp được Giản Ngôn Chi ở đây nói chung cũng ngoài ý muốn, lúc trước cô cũng chỉ từng nhìn thấy cô ấy ở trên mạng mà thôi.
“Hôm nay cậu tới thật à?” Lâm Gia Thố đi lên trước, nói với Hà Uyên.
Hà Uyên: “Cô ấy muốn đến hiện trường xem.” Cô ấy, hiển nhiên là chỉ Giản Ngôn Chi
Lâm Gia Thố gật đầu: “Sắp bắt đầu rồi, mọi người đi qua được rồi, tôi sẽ sắp xếp nhiều bảo an ở cạnh chút.”
“Không sao đâu, không cần đặc biệt vậy.” Giản Ngôn Chi cười nói, “Tôi đeo khẩu trang, sẽ không có ai nhìn ra.”
Hà Uyên nghe vậy liền nghiêng mắt nhìn cô ấy: “Trận đấu lần trước ở Thượng Hải cũng nói thế, kết quả thì sao?”
Giản Ngôn Chi: “......”
Lâm Gia Thố cong cong môi: “Yên tâm đi, nhóm bảo an này làm tốt đấy.”
Giản Ngôn Chi trợn mắt liếc Hà Uyên một cái, sau đó ánh mắt dừng trên người Thiệu Càn Càn, cô ấy chớp chớp mắt, đột nhiên nói: “Cô —— Cô là người đó, Qua Qua phải không?”
Thiệu Càn Càn vốn dĩ làm bộ rụt rè đứng ở một góc, Giản Ngôn Chi này lại bất ngờ kêu cô, cô trái lại luống cuống một chút: “Ơ? Chào cô, là tôi.”
“Oa trùng hợp quá đi?! Lúc nãy tôi mới vừa nhắc tới cô với Hà Uyên, tôi đã xem cô live stream, cô quả thật quá lợi hại.”
Thiệu Càn Càn khiêm tốn cười cười: “Cũng không hẳn...... Cảm ơn nhé.”
“Không cần khiêm tốn, à đúng rồi, hôm nay cô cũng tới xem thi đấu?”
“Phải.”
“Bên đó bắt đầu, cùng nhau qua đó nha?”
Thiệu Càn Càn hơi nhìn Lâm Gia Thố, song người đó chợt vỗ nhẹ cái ót của cô: “Nếu không thì em theo bọn họ đến khán đài bên đó trước đi, anh xử lý ở đây xong sẽ đến tìm em.”
Giản Ngôn Chi nghe thế hàm ý sâu xa liếc nhìn hai người: “Ồ? Lâm thiếu, hai người sẽ không ——”
“Bạn gái của tôi.”
Giản Ngôn Chi hơi hơi trố mắt: “Éc ~”