Trà Cam

Chương 16: Chương 16




Lâm Gia tỉnh táo ngay lập tức, từ trên giường nhảy xuống quỳ cạnh Khương Xá.

“A Xá? A Xá? Cậu sao vậy? Cậu khó chịu chỗ nào?”

Khương Xá nhíu chặt mày, không trả lời cậu. Lâm Gia không nghe tiếng đáp lại liền hốt hoảng.

Trước mắt đều biến thành màu đen, Khương Xá một tay ôm bụng, một tay nắm thành nắm đấm nhét vào trong miệng mình, lòng bàn tay và mu bàn tay đều là dấu răng, dính đầy máu tươi. Hắn căn bản không nghe được Lâm Gia đang nói cái gì, mồ hôi đã sớm thấm ướt quần áo ngủ, dạ dày truyền đến đau đớn, giống như có một bàn tay đang bóp lấy dạ dày của hắn vặn xoắn, từng đợt dịch chua trong dạ dày cứ dâng trào.

Hắn thậm chí không biết Lâm Gia đã tỉnh lại, cả người đau đến nửa tỉnh nửa mê, chỉ biết lục phũ ngũ tạng của hắn như bị khuấy đảo, hành hạ hắn, làm hắn đau đến không muốn sống. Ý thức còn sót lại nói cho hắn biết rằng chỉ cần nhẫn nhịn như trước kia thì sẽ ổn, cho dù muốn kêu gào lăn lộn thì cũng bị hắn mạnh mẽ ép xuống. Hắn không thể cử động, không thể phát ra âm thanh, hắn không muốn cho người bên cạnh biết.

Lâm Gia sẽ lo lắng, không thể để cho cậu phát hiện.

Sắc mặt lâm Gia trắng bệch, ngón tay run rẩy đỡ Khương Xá, trong giọng nói không tự chủ mà mang theo chút run run: “Sao vậy, A Xá, cậu sao thế, tớ nên làm gì đây? Cậu đau ở đâu? Rốt cuộc cậu đau ở chỗ nào? Tớ phải làm sao để giúp cậu, tớ nên làm gì đây? Đừng cắn, đừng cắn, tay cậu toàn là máu.”

Cậu không ngừng lẩm bẩm, tay chân luống cuống ôm lấy Khương Xá, suy nghĩ bị rối thành một cục, cậu chưa bao giờ thấy qua bộ dáng này của Khương Xá. Khương Xá vì sao lại đau như vậy? Làm sao để cho hắn hết đau?

Cậu cái gì cũng không biết, cậu có thể biết cái gì chứ? Hết lần này đến lần khác Khương Xá đều không chịu nói ra, tim Lâm Gia như muốn ngừng đập.

Máu trên tay Khương Xá như đâm vào mắt làm cậu phát đau, Lâm Gia run rẩy cầm tay hắn, cắn răng định đem tay hắn từ trong miệng rút ra, nhưng mới đụng vào tay Khương Xá cậu liền cảm giác được gân xanh trên cánh tay đều nhô lên, đáng sợ hơn là Khương Xá thế mà lại cắn rách luôn một miếng da trên đó, Lâm Gia nhìn mà muốn phát điên.

Cậu ôm lấy Khương Xá, cầm đôi tay lạnh băng của hắn định truyền vào chút hơi ấm, nhưng lại phát hiện cả người Khương Xá đều tản mát ra hơi lạnh, Lâm Gia không biết hắn xảy ra chuyện gì. Khương Xá mở mắt, ánh mắt tan rã tựa hồ cái gì cũng không nhìn thấy, tiếng than đau đớn lúc nặng lúc nhẹ, đến lúc này mà hắn vẫn còn đè nén không dám hét to.

Nếu như Khương Xá xảy ra chuyện gì___

Trước mắt Lâm Gia tối sầm, cảm giác trống rỗng bao phủ, tựa như dẫm vào vách đá.

Khương Xá trong mơ mơ màng màng tựa như nhận ra được gì đó, thân thể co lại, hàm hồ nói một câu không rõ.

Lâm Gia vội vàng cúi đầu nghe, nước mát liền chảy ra.

Khương Xá kéo dài giọng nói không còn sức lực: “Lâm Gia…”

“Đừng lo lắng…”

“Tớ…sẽ không sao đâu.”

Lâm Gia liều mạng gật đầu, “Ừ, cậu nhất định sẽ không sao đâu.”

Nói xong cả người cậu liền run lên, tiện tay kéo qua một cái áo choàng phủ lên người Khương Xá, trên tay dùng sức, cong người cố gắng đem Khương Xá cõng trên lưng, vội vã chạy ra ngoài hô lớn: “Cứu mạng! Cứu mạng!”

Bên ngoài tối đen, giơ tay không thấy năm ngón.

Lâm Gia không kịp đóng cửa, vừa chạy vừa khàn giọng hô, con đường trong nháy mắt liền bị giọng nói của cậu xé rách yên tĩnh. Đèn nhà dì Cảnh Trục cách vách liền sáng lên, lúc này Lâm Gia đã chạy đến dưới lầu, dì Cảnh Trực khoác áo từ trong nhà chạy ra, thấy lâm Gia ở dưới lầu, “Sao vậy? Lâm Gia, mi hô cái gì—?

Giọng nói dì Cảnh Trực ngừng một lát, ánh mắt dừng trên người Khương Xá đang nằm trên lưng Lâm Gia, mặc cho quần áo xộc xệch mà lao xuống hỏi: “Khương Xá sao vậy? Trời ơi mặt mũi nó trắng bệch vậy.” Bà xoay người hét lên trên lầu: “Lý Tín Điền! Mau dậy đi! Xảy ra chuyện rồi!’

“Con không biết, con không biết A Xá bị gì, dì Cảnh Trực, xin dì giúp con một tay!” Hốc mắt Lâm Gia đỏ bừng, cõng Khương Xá chạy ra ngoài, dì Cảnh Trực chạy theo sau cảm thấy không đúng, trong không khí một mảnh lạnh băng, hóa ra là trời mưa. Thời tiết đông-xuân chuyển giao, mưa đá đập vào làm cả người phát rét.

Trán dì Cảnh Trực chảy mồ hôi lạnh, vội vàng níu Lâm Gia lại: “Chờ chút, dì lái xe đưa tụi con tới phòng khám.”

Bệnh viện cách đây rất xa, đi bộ chắc chắn sẽ không kịp. Bà quay đầu lại rống một tiếng: “Lý Tín Điền mau lấy chìa khóa xe xuống!”

Lý Tín Điền lúc này mới hùng hùng hổ hổ từ trên lầu chạy xuống, quăng chìa khóa xe máy cho dì Cảnh Trực, “Đây!”

Dì Cảnh Trực đẩy ông một cái, “Dắt xe ra ngoài! Ông lái xe, chúng ta đưa Khương Xá đến chỗ ông Tống!”

Lý Tín Điền nhìn Khương Xá và Lâm Gia một cái, sắc mặt thay đổi, ông đút tay lại trong túi, “Tôi không đi.”

Biểu tình dì Cảnh Trực biến đổi, hung tợn trừng mắt nhìn ông: “Nhanh lên! Ông có đi hay không?”

Lý Tín Điền quay lưng, “Không đi! Ông đây không đi! Không chết đâu, mấy người tự đi đi!”

“Mắt ông mù hả! Ông cứ như vậy mà mặc kệ tụi nó hả!” Dì Cảnh Trực giận đến mức muốn giơ tay đánh ông.

Lý Tín Điền dừng chân, quay đầu nhìn bà, biểu tình phức tạp: “Bà biết mà.”

Dì Cảnh Trực ngẩn người, không biết nghĩ đến cái gì, cuối cùng nặng nề thở dài.

Bên này Lâm Gia đã đợi không kịp, cõng Khương Xá xông ra ngoài, chảy nước mắt hô to: “A Xá, lập tức liền tới chỗ bác sĩ, lập tức liền hết đau, cậu là đồ khốn kiếp, đem tớ từ trong cô nhi viện ra ngoài, nếu cậu bỏ lại tớ, tớ sẽ hận chết cậu! Sau này xuống địa ngục cũng sẽ không tha thứ cho cậu! Kiếp sau gặp lại tớ sẽ đánh cậu hàng ngày, không cho cậu ăn cơm!”

Khương Xá cuối cùng cũng bị lắc lư làm cho tỉnh, yếu ớt nhỏ giọng nói: “Lạnh.”

Lâm Gia nghe giọng nói của hắn, chân lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống.

“Không lạnh, ráng chịu một chút sẽ ổn.”

Khương Xá thấp giọng cười một tiếng, “Không phải tớ, là cậu, cậu không có mang giày, áo khoác cũng không mặc.”

Lâm Gia lúc đi quá vội, làm gì có thời gian để ý mấy thứ này, cậu sững sốt một chút, cắn môi dưới, “Cậu làm tớ sợ muốn chết.”

Khương Xá dùng sức ôm cậu, “Thật xin lỗi.”

Khương Xá cho rằng làm động tác này để Lâm Gia thấy hắn vẫn khỏe, nhưng không biết hiện giờ sức lực của hắn gần như không có. Có lẽ Lâm Gia cảm giác được dụng ý của hắn, cắn cắn môi, không lên tiếng. Sau đó cậu cảm thấy trán Khương Xá tựa vào sau gáy, nhẹ nhàng day day, giống như muốn trấn an.

“Đau.”

Lâm Gia theo đoạn đối thoại vừa rồi, theo bản năng trả lời một câu tớ không đau. Khương Xá nũng nịu ở bên tai cậu thở một hơi nhỏ: “Tớ đau bụng.”

Da đầu Lâm Gia tê dại, đôi mắt đẫm nước bị gió thổi có khuynh hướng rơi xuống, Khương Xá lại tiếp tục bồi thêm một câu: “Rất đau, nhưng tớ sẽ vì cậu mà sống, Lâm Gia, đừng sợ.” Giọng nói càng ngày càng nhỏ, cuối cùng Lâm Gia chỉ nghe thấy tiếng thở.

Nước mưa tí tách rơi, Lâm Gia không biết trên mặt mình rốt cuộc là mưa hay là nước mắt. Sau lưng truyền đến tiếng ồn, hai luồng sáng từ phía sau chiếu tới. Dì Cảnh Trực lái xe máy tới, “Lâm Gia, mau lên, ôm khương Xá ngồi lên phía sau.”

Lâm Gia dừng chân, lập tức luống cuống tay chân đem Khương Xá ôm đến chỗ ngồi sau xe. Sau khi làm xong tay chân đều mềm nhũn, suýt nữa không đứng vững, dì Cảnh Trực một tay đỡ xe, một tay đỡ cậu, “Mi cũng leo lên đi.”

Trong màn đêm, tiếng xe máy cuốn theo tiếng mưa tiếng gió gào thét chạy qua.

Thời điểm thấy bác sĩ, trong phút chốc, trong đầu Lâm Gia trống rỗng, đôi mắt chỉ biết chặt chẽ dõi theo Khương Xá, cho đến khi không thấy được mới thôi, lúc này cả người cậu mới xụi lơ, lập tức quỳ trên mặt đất. Dì cảnh Trực thở hổn hển, vỗ vỗ vai cậu, “Không sao, nhanh chóng khỏi thôi.” Dì Cảnh Trực đối với phòng khám này hết sức tin tưởng.

Người nghèo như bọn họ sẽ không khám bệnh nổi ở bệnh viện lớn, khu vực xung quanh đều tới phòng khám này, nghe nói bác sĩ ở đây trước kia làm ở bệnh viện lớn, ngay cả mấy bác sĩ lớn trong bệnh viện có lúc cũng sẽ tới đây học hỏi ông, mặc dù có chút không chính quy nhưng giá cả hợp lý, trình độ cao, lại gần nhà, còn gì tốt hơn nữa.

Lâm Gia mơ mơ hồ hồ gật đầu một cái, khom người ngồi xuống đất, mở to hai mắt ôm đầu ngồi thẫn thờ. Cậu không dám nghĩ, cái gì cũng không dám nghĩ.

Khương Xá nói hắn sẽ sống sót, cậu tin.

Không biết qua bao lâu, bác sĩ mới từ bên trong đi ra, nhìn Lâm Gia một cái, nói: “Ăn uống không đúng quy luật, còn nhỏ như vậy mà đã bị bệnh dạ dày, sau này làm sao hả?”

Lâm Gia ngẩng đầu lên, hai mắt trống rỗng nhìn ông.

Bác sĩ thở dài, khoát khoát tay, “Không sao, mới phát bệnh tương đối đáng sợ, cũng không có gì nghiêm trọng, truyền xong dịch là ổn, nhưng mà sau này phải cẩn thận, còn bây giờ để cho bệnh nhân nghỉ ngơi một chút, cậu cũng đi nghỉ ngơi đi. Có tôi ở đây, dù còn nửa cái mạng cũng có thể đem cậu ta cứu sống.”

“Cảm ơn.” Lâm Gia cứng ngắc gật đầu một cái, “Cháu có thể đi thăm cậu ấy không?”

“Cứ tự nhiên.”

Lâm Gia mệt mỏi từ dưới đất đứng lên, vẻ mặt chết lặng đi vào phòng bệnh, vén rèm lên liền nhìn thấy Khương Xá lẳng lặng nằm trên giường, cậu bây giờ mới phát hiện, hóa ra Khương Xá nhìn gầy hơn nhiều so với trước đây.

Cậu từng bước từng bước đến gần, nhìn một lúc, không nhịn được mà cúi đầu hôn lên trán hắn.

“Cậu nói, vì tớ mà sống.”

“Chỉ có việc này, cậu không thể lừa tớ.”

Lâm Gia nhìn Khương Xá một đêm, cầm tay hắn quan sát vết thương ở lòng bàn tay, lần đầu tiên nảy sinh ý định từ bỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.