Thật may khi thuê phòng của dì Cảnh Trực, bên trong cũng có một ít đồ dùng cơ bản rồi, nồi chén muỗng thau đều đầy đủ. Trước kia bọn họ cũng chỉ dùng phòng bếp làm nơi hâm nóng thức ăn, bình gas lúc trước mua về còn chưa dùng hết. Khương Xá hỏi thăm dì Cảnh Trực đường đi chợ mua thức ăn, Lâm Gia không yên tâm lắm nên nhờ Hầu Tử ngày mai xin nghỉ giúp cậu.
Dì Cảnh Trực là người quen của cả khu chợ. Dì ở phía trước nói nhà nào bán đồ giá cao, nhà nào dễ dãi, nhà nào bán đồ chất lượng không tốt, Khương Xá ở phía sau chăm chú nghe, lâu lâu đáp lại mấy câu. Dáng dấp hắn dễ nhìn, lại nghiêm túc nên mọi người đều thích. Dì Cảnh Trực dừng chân, quay đầu nhìn hắn: “Mi mà theo dì Cảnh Trực này lăn lộn thì cả khu chợ này cũng không ai lừa được mi.”
Khương Xá yên lặng nhìn bà, “Cảm ơn dì Cảnh Trực.”
Dì Cảnh Trực khoát tay, đi tới sạp bán rau quả lựa đồ, thở dài nói: “Điều nên làm mà, mi khách sáo lại làm dì áy náy, cũng do thái độ Lý Tín Điền nhà dì làm bọn mi không thoải mái.”
Khương Xá cúi đầu xếp lại rau bà chọn.
“Không có gì đâu ạ.”
“Sao lại không có chứ?” Dì Cảnh Trực nghĩ đến ông chồng nhà mình thì lại không biết làm sao.
“Ở chỗ ở trước kia của con, con cũng đã gặp qua nhiều loại người, dì Cảnh Trực, chú Tín Điền cũng chỉ là một loại người trong hàng vạn loại người ngoài kia thôi.” Dừng một chút, hắn ngước mắt nhìn dì Cảnh Trực, “Huống hồ cũng không có quy định ai phải đối xử tốt với ai, mỗi người đều có cách thức hành động riêng hoặc sở thích khác nhau. Bọn con làm gì là chuyện của bọn con, dì làm gì là chuyện của dì. Như con với Lâm Gia đây, đến chỗ khác có khi còn không thuê được nhà, hết lần này đến lần khác là các dì giúp đỡ, có lẽ chỉ có các dì mới chịu chứa chấp tụi con.”
Từ khi hắn cùng Lâm Gia rời khỏi cô nhi viện thì luôn gặp được chuyện tốt. Cuộc sống lênh đênh, lúc lên lúc xuống, Khương Xá nghĩ có lẽ sau này sẽ xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng vẫn tốt hơn so với việc ở lại cô nhi viện chịu đựng sợ hãi. Từng sống trong bóng tối, hôm nay lại được đứng dưới ánh mặt trời, so với quá khứ thì hạnh phúc hơn ngàn lần.
Dì Cảnh Trực hồi lâu không trả lời, tâm tình phức tạp nhìn Khương Xá. Ban đầu bà chỉ cho rằng đây là một thằng bé cởi mở, không nghĩ tới nó lại có cái nhìn thấu đáo đến vậy. Bà cho là hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ con, từ từ lớn lên, cởi bỏ dần những ngây ngô bất đồng tuổi trẻ, nhưng thật ra thì sâu trong xương tủy hắn đã là một người đàn ông chững chạc.
Thật lâu sau bà mới xoay người bước tiếp, “Mi nói nơi đó là nơi nào?”
Khương Xá giấu đi một ít chuyện xấu xa của cô nhi viện, đem chuyện của mình cùng Lâm Gia nói ra.
Nói suốt cả quãng đường, cho đến khi Khương Xá ngừng lại, dì Cảnh Trực giương mắt nhìn thì thấy Lâm Gia mỉm cười đi tới, “Dì Cảnh Trực, hai người về rồi.”
Vừa nói Lâm Gia vừa lấy đồ trong tay Khương Xá, hơi mở to mắt, “Cậu mua nhiều như vậy làm gì? Sao toàn rau vậy.”
Khương Xá cong môi cười, ôm vai Lâm Gia, “Cậu muốn ăn thịt hả? Lần sau mua.”
Lâm Gia buồn cười nhẹ nhàng đạp hắn một cái, “Tớ không muốn ăn, tớ thấy cậu muốn ăn thì có.”
Khương Xá cầm tay cậu nháy mắt mấy cái, “Tớ nấu có thể khó nuốt, lần sau, chờ chúng ta nhiều tiền thì đi ra ngoài ăn.”
Hai người cười cười nói nói đi một đoạn đường mới phát hiện dì Cảnh Trực còn ở phía sau, vội vàng quay đầu lại mời người đi, dì Cảnh Trực tức giận trừng bọn họ một cái, “Hai anh em bọn mi có thể cho người khác chen vào được không?”
Vừa nói xong bà cũng tự cười, “Ôi chao, đúng là hai đứa con nít. Nói đến thứ mình thích liền quên hết mọi chuyện.”
Bà ngẩng đầu nhìn lên lầu, Lý Tín Điền đang ngồi trên ghế đọc sách ngoài hành lang, tựa hồ nhận ra ánh mắt của bà, trong mắt vừa lộ ra ý cười, khóe mắt liếc thấy hai người Khương Xá Lâm Gia thì biểu tình liền trầm xuống.
Gần đây thời tiết không tốt lắm, bọn họ vừa mới về đến nhà thì trời bên ngoài liền tối lại.
Lúc bọn họ đi chợ, Lâm Gia ở nhà đã dọn dẹp sạch sẽ lại nhà bếp, giờ đây hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn mớ rau trên bàn, “Nên bắt đầu từ đâu đây?”
Khương Xá chần chừ, “Vậy, rửa rau trước nhé?”
Tiếng nào chảy ào ào, hai người ngồi cạnh thau nước nhỏ, đổ hết rau vào, nước liền bắn tung tóe khắp nơi Lâm Gia không kịp đề phòng bị nước bắn đầy mặt, Khương Xá sững sốt nhìn cậu, cậu cũng sững sờ nhìn lại Khương Xá. Không biết là ai cười lên, Khương Xá lau mặt Lâm Gia, “Xong rồi, rửa rau mà cũng khó khăn như vậy, không biết đồ ăn chúng ta làm có thể ăn được không?”
Lâm Gia nhấn nhấn tay Khương Xá, chợt nhớ trên tay hắn còn có vết thương, “Cậu đừng làm, để tớ, đến lúc đó vết thương của cậu lại vỡ ra, máu chảy ra thì lại thành lấy máu rửa rau mất.”
Khương Xá tưởng tượng tới hình ảnh đó, nhíu mày, “Ghê quá.”
“Biết ghê thì đứng lên đi.” Lâm Gia cười cười đẩy hắn ra, “Để tớ!”
Khương Xá xoay người cầm khăn lông lau mặt cho cậu, Lâm Gia cúi đầu mặc cho hắn loay hoay, bảo ngẩng đầu liền ngẩng đầu, bảo cúi đầu liền cúi đầu Lúc Khương Xá lau đến cằm cậu, Lâm Gia đang hơi ngước đầu lên, dáng vẻ cậu cũng không tệ, thuộc kiểu khiến người ta không cảnh giác, ánh đèn chiếu xuống khuôn mặt mềm mại như ngọc.
Khương Xá bống nổi lên ý xấu, như chơi với mèo mà giã cằm Lâm Gia.
Lâm Gia sợ run người, khóe mắt liếc thấy hình dáng Khương Xá híp mắt mỉm cười như một con mèo nghịch ngợm, hết sức phối hợp rụt cổ lại: “Nhột.”
Khương Xá bất mãn nhìn hắn, “Lừa tớ.”
Lâm Gia thấy hắn thật dễ thương, nghiêng đầu cọ cọ trán hắn, “Không lừa cậu.”
“Vậy thì được.” Khương Xá lấy một cái ghế ngồi cạnh nhìn cậu rửa rau, tay Lâm Gia di chuyển tới đâu thì ánh mắt hắn cũng đi theo tới đó. Lâm Gia chú ý tới điều này, chợt nhớ lại nhiều năm trước trong cô nhi viện có nuôi mèo, Khương Xá ôm nó chơi, một người một mèo ngồi trong góc nhìn mọi người đi tới đi lui, ánh mắt di chuyển qua lại. Sau đó con mèo kia đến kì động dục, dì quản lý chê nó ồn ào nên đã độc chết nó, Khương Xá nhìn thấy xác con mèo cũng không rơi một giọt nước mắt.
Lúc bé mặt Khương Xá đầy thịt, đôi mắt to đen nhánh sáng ngời, thường xuyên ngồi trên băng ghế chống cằm tò mò nhìn mọi người. Khi đó mọi người đều cảm thấy hắn rất dễ thương, ngay cả dì quản lí cũng thích thường xuyên sờ mặt hắn. Sau khi con mèo kia chết, không biết Khương Xá giận người khác hay giận mình mà biểu tình trên mặt đã thay đổi, thường xuyên giận dỗi không để ý đến người khác, chỉ có Lâm Gia có đãi ngộ đặc biệt mới biết nửa đêm hắn sẽ chạy đến chỗ trước kia cùng con mèo ngồi chơi, mặt không cảm xúc ngồi rất lâu.
Lâm Gia nghĩ, có lẽ bắt đầu từ đó Khương Xá đã nghĩ đến kế hoạch rời khỏi cô nhi viện. Khi còn bé có lẽ chỉ vì tức giận, nhưng càng lớn càng thấy được nhiều chuyện làm hắn càng muốn rời khỏi nơi đó. Lâm Gia từng cho rằng tương lai Khương Xá sẽ không thay đổi trở lại, nhưng hắn rất nhanh liền quay về như trước, kiềm chế nhẫn nhịn, mong đợi ngày rời đi. Nhiều năm như vậy, Lâm Gia tự cho mình là người gần gũi nhất với Khương Xá, nhưng dù cho có là cậu cũng không thể nào đánh giá được khả năng khôi phục sức sống của Khương Xá mạnh cỡ nào.
Tiếng nước chảy bỗng nhiên ngừng lại.
Khương Xá tắt vòi nước, nhíu mày nhìn cậu, “Lâm Gia, cậu ngẩn người cái gì vậy?”
Lâm Gia nghiêng đầu nhìn hắn, cúi đầu hôn lên mặt Khương Xá.
“Nghĩ về cậu.”
Nói xong lời này, cậu sững sốt một chút, trái tim liền căng thẳng, bất an nhìn Khương Xá
“Hả? Cái gì? Nghĩ về tớ?” Tuy lần trước hai người cũng đã hôn mặt nhau, nhưng lúc đó là tình huống bị kích động, bây giờ đột nhiên hôn một phát, Khương Xá có chút đỏ mặt, vẫn thấy xấu hổ, hai đứa con trai hôn mặt thì thật kì lạ.
Nhưng mà hắn với Lâm Gia trước giờ vẫn rất thân mật, cứ như vậy ngược lại cảm thấy chuyện này rất bình thường
Hắn với Lâm Gia so với người khác không giống nhau.
Khương Xá đỏ mặt, buồn bực lầm bầm: “Nghĩ về tớ? Nghĩ về cái gì?”
Lâm Gia trừng mắt nhìn, lặng lẽ thở phào, muốn nói cậu dễ thương, lại muốn nói cậu mạnh mẽ, dù sao thì cũng muốn hôn cậu.
Dĩ nhiên những lời này cậu sẽ không nói ra, Lâm Gia xoay người, nhíu chặt chân mày.
Cậu cảm thấy mình có chút đáng sợ, nghĩ đến hôn Khương Xá, cậu chưa lấy lại tinh thần mà thân thể đã hành động trước.
Bữa cơm này nấu có chút khó khăn, cuối cùng lúc hai người ngồi vào bàn, ngoài cửa sổ trời đã mưa.
“Cậu thử chút đi.”
Khương Xá tràn đầy mong đợi nhìn Lâm Gia. Lâm Gia rửa rau, hắn phụ trách nấu nướng.
Lâm Gia nếm thử một miếng, sắc mặt khẽ thay đổi, cuối cũng vẫn cố nuốt xuống.
“Ăn thật ngon.”
Khương Xá nhìn liền biết ngay cậu đang nói dối, buồn bực gắp một đũa, “Khó ăn như vậy sao?”
Đầu lưỡi vừa mới đụng tới đũa hắn liền nhăn mặt, “Có chút khó ăn thật.”
Mặn, quá mặn, hình thức cũng rất xấu, nhìn cứ như cỏ khô.
Lâm Gia gắp thức ăn vào trong chén, “Không khó ăn, tớ thích là được.”
Khương Xá chống cằm nhìn cậu, trong con ngươi đầy ý cười. Ngay lúc Lâm Gia đưa đồ ăn vào miệng, hắn chợt đứng lên, thân thể nghiêng qua bàn, cúi đầu cắn đũa Lâm Gia. Lâm Gia ngẩn người, Khương Xá đã đem đồ ăn cho vào miệng mình. Sau đó cậu liền thấy Khương Xá một bên nhăn mày nhai thức ăn, một bên hướng cậu khoát tay, “Tớ cũng thích, cậu không thể ăn một mình được.”
Lâm Gia cầm đũa, ánh mắt ngừng ở nơi Khương Xá vừa cắn qua, đỏ mặt. Qua một lúc lâu, cậu mới không dấu vết đụng môi vào đũa, “Thêm chút nước đi.”
Bữa cơm này, ăn so với nấu còn khó hơn.
Khương Xá giúp Lâm Gia rửa chén, vừa quay đầu liền phát hiện Lâm Gia đang đi ra ngoài hành lang. Mưa tí tách rơi, hắn nhìn thấy Lâm Gia đứng ở hành lang như đang suy nghĩ gì đó, đang định đi tới, bỗng nhiên Lâm Gia quay đầu, nở nụ cười nhàn nhạt nhìn hắn nói: “A Xá, mùa xuân sắp tới rồi.”
Khương Xá mỉm cười, “Đã là mùa xuân.”