Trà Cam

Chương 31: Chương 31




Trước mắt Khương Xá là một khoảng trống rỗng, hắn ngẩn người nhìn Lâm Gia, não bộ như ngừng hoạt động, ngay cả những lời vừa nói với đối phương cũng không nhớ rõ.

Hắn nhíu mày, nước mắt vẫn còn vương trên hàng lông mi dài, vừa kinh ngạc vừa ngỡ ngàng, nom có chút đáng yêu.

Thật lâu sau đó hắn mới miễn cưỡng tìm được một câu, dùng giọng mũi nói: “Lâm Gia, cậu đang nói gì thế?”

Mười năm trôi qua, cho đến tận bây giờ Khương Xá chưa từng có suy nghĩ không trong sáng. Trước khi rời khỏi cô nhi viện cũng chỉ muốn sống tạm bợ qua ngày, sau cái ngày rời khỏi nơi đó luôn nghĩ nên làm thế nào để sống tiếp. Sống từng ấy năm trên đời, hắn từng gặp qua rất nhiều người khốn khó, con gái cũng thế, con trai cũng vậy, ngoại trừ đồng cảm ra hắn chẳng nghĩ thêm được gì khác. Hơn nữa bản thân hắn cũng không khá hơn là bao, làm gì lo được nhiều chuyện đến thế.

Huống hồ, người đó lại là Lâm Gia.

Chuyện này giống như một quả đại bác, nổ tung trời khiến hắn không phân biệt được đông tây nam bắc. Hắn ý thức được rằng mình và Lâm Gia đều là con trai, vừa muốn hỏi Lâm Gia xem cậu ấy có biết mình đang nói gì không vừa muốn hỏi lời Lâm Gia nói có phải thật không, trong đầu là một mớ hỗn độn xáo trộn hết cả.

“Tớ thích cậu, tớ sẽ không bỏ cậu đi đâu.”

Lâm Gia cầm tay hắn không muốn buông, cậu cũng không cần Khương Xá trả lời, chỉ mong Khương Xá tin mình, cố gắng xoay chuyển tình thế, hàn gắn vết nứt kia lại. Có thể cậu chưa từng nghĩ tới mình sẽ nói những lời như vậy tại nơi này, trong hoàn cảnh này; cậu có thể sẽ không nói rõ lòng mình trước mặt Khương Xá, hoặc có thể sẽ chọn một ngày đẹp trời nào đó tỏ tình rồi theo đuổi hắn. Vậy mà giờ đây chính cậu lại rơi vào tình cảnh đó.

Chuyện này khó chịu biết bao, nhưng Lâm Gia biết mình chẳng còn đường lui nữa. Cậu không thể lùi bước, bây giờ Khương Xá giống như một con diều giấy mà chỉ cần cậu buông tay một cái, cậu và hắn sẽ mỗi lúc một xa.

Lâm Gia tự cắn lưỡi giúp bản thân tỉnh táo lại, âm thầm tự nhủ: “Lâm Gia, Khương Xá đang buồn, đây chính là cơ hội để mày bảo vệ che chở cậu ấy.”

Dừng một chút, cậu kiên định nhìn Khương Xá, dùng lực nhéo một cái vào lòng bàn tay hắn: “A Xá, tớ quen cậu bao nhiêu năm nay, cậu khác với người ta, chỉ cần muốn là nhất định làm được. Cậu muốn làm cảnh sát đúng không? Chẳng phải cậu đã nói, hy vọng ở đâu cũng có sao? Sau chuyện này, chúng ta sẽ tìm cách, nhất định sẽ có cách.”

Vừa dứt lời, tiếng gõ cửa vang lên, dì Cảnh Trực ở bên ngoài nói vọng vào: “Lâm Gia, Khương Xá, hai đứa nói chuyện xong chưa? Cô gái kia tới rồi, chúng ta nên cẩn thận một chút.”

Lâm Gia đáp lại một tiếng, rồi dùng chất giọng điềm đạm nói với Khương Xá: “Không sao đâu, tớ sẽ lựa lời nói chuyện với cô gái kia, cậu nhất định có nỗi khổ riêng, cậu không muốn nói vậy thì đừng nói. Nỗi khổ gì giờ cũng không còn quan trọng nữa, cho dù có phải quỳ xuống tớ cũng sẽ cầu xin cô ấy bỏ qua cho cậu. Nếu như vậy cũng không được nữa, vậy thì tớ sẽ ra ngoài ăn trộm sau đó cùng ngồi tù với cậu luôn.”

Khương Xá lúc này mới lấy lại bình tĩnh, Lâm Gia ôm hắn vào lòng, kiên trì dỗ dành an ủi. Hắn lặng im chốc lát, cuối cùng mới chịu tháo lớp vỏ bọc phía ngoài ra, để lộ những phần yếu ớt nhất trước mặt Lâm Gia, nhẹ nhàng gật đầu ồm ồm nói: “Tớ cảm thấy bẽ mặt quá!”

Dáng vẻ người kia đáng thương vô cùng khiến lòng Lâm Gia như muốn tan chảy, hạ quyết tâm cho dù có là sao trên trời cũng hái xuống cho hắn chơi.

“Làm sao mà bẽ mặt? Cậu vẫn khỏe mạnh bình thường đấy thôi.” Lâm Gia học cách an ủi của Khương Xá trước đây, một bên dè dặt lau sạch những giọt nước mắt còn vương trên mặt, rồi lau mặt mình qua loa đại khái một cái sau đó dắt Khương Xá ra ngoài.

Cô gái kia đã tới.

Dáng người dong dỏng thanh tú, không cao lắm, mái tóc đen dài. Cô gái ấy không lớn hơn hai người Khương Xá bọn họ bao nhiêu, có lẽ là học sinh cấp 2, tên là Điền Hựu, Điền Hựu trong Điền Hựu Sa. (tên một loại bưởi)

Lâm Gia và Khương Xá đi ra lúc cô đang bận bịu nói xin lỗi: “Tôi rất xin lỗi vì đã đến trễ, nhà có việc bận nên không kịp tới, thật sự rất xin lỗi mọi người.”

Khi cô gái nói nhà có việc gấp nên vội vàng rời đi, viên cảnh sát trẻ tuổi không thể làm gì khác đành để cô ta đi. Lúc này viên cảnh sát trẻ tuổi đã bình tĩnh lại, cùng ngồi trên ghế với dì Cảnh Trực. Anh ta cũng không quá để bụng, nói không sao rồi thôi.

Trước mắt việc này vốn dĩ là việc chung, người cảnh sát trẻ tuổi kia lấy lại bình tĩnh sau cơn tức giận. Huống hồ sư mẫu còn là người bảo lãnh, vậy nên anh ta đồng ý để họ tự thương lượng với nhau, nếu như giúp không thỏa hiệp được nữa, việc gì nên làm ắt sẽ làm, không có cái gọi là nể mặt.

Lý Tín Điền thấy Lâm Gia và Khương Xá đứng bên cạnh nhau, ánh mắt thoáng ngừng lại ở trên hai bàn tay đang nắm chặt nhau kia sau đó nhanh chóng nhìn đi phía khác, chỉ có dì Cảnh Trực sống với ông lâu ngày mới nhận ra điều đó. Lý Tín Điền nhẹ nhàng cúi mặt, trước giờ ông vẫn là người trầm lặng như băng, nói chuyện đôi khi cục cằn nên thường khiến người khác hiểu nhầm.

Không ngờ rằng, cô gái bị trộm tiền kia lại là người nói trước.

“Trời, là cậu sao?” Điền Hựu kinh ngạc nhìn Khương Xá.

Cô ta không hề sợ người lạ, cặp mắt to dò xét Khương Xá.

Cảnh sát trẻ tuổi hỏi: “Ý cô là sao…?”

Điền Hựu cảm thấy mình có phần thất lễ, vội vàng giải thích: “Không có gì, đúng rồi, khi đó tôi rời đi gấp quá, lúc về mới nhớ ra chuyện này, có thể thả người này ra không?”

Lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều sững sờ. Ai cũng không ngờ người bị hại chủ động yêu cầu thả người. Tim Lâm Gia đập thình thịch, vội vàng nói: “Thật vậy sao? Tại sao?”

Điền Hựu dùng ánh mắt phức tạp nhìn Khương Xá, nói: “Bởi vì chúng tôi không có tổn thất gì về đồ đạc nên chúng tôi đều rất tò mò, tại sao cậu phải làm như vậy?”

Mọi người lưu tâm đến hai chữ “chúng tôi”, nhưng cái làm cho họ khó hiểu lại là từ miệng Điền Hựu nói ra.

Con ngươi Khương Xá hơi rủ xuống, ánh mắt dừng lại trên chân Lâm Gia. Lúc này Lâm Gia đang đứng trước mặt hắn, hai chân hơi rẽ ra tạo thành tư thế phòng ngự thể hiện rõ cậu đang bảo vệ người phía sau. Không còn nghi ngờ gì nữa, người đứng sau lưng cậu chỉ có một!

Khương Xá nhìn hồi lâu, trong đầu vẫn còn rất nhiều nghi vấn. Sau khi lấy lại bình tĩnh, hắn nhận ra mọi ánh nhìn đều dồn về phía mình. Nhất là Lâm Gia, con ngươi cậu ánh lên niềm vui sướng, mang theo bao nhiêu kiên nhẫn kiên định gửi gắm trong đó.

Điền Hựu nói tiếp: “Con đường đó hay có trộm, trong số họ có một tên rất kì lạ, tôi và chúng bạn trong lớp đều đụng mặt rồi. Là như vầy, hôm đầu trộm tiền của bọn tôi, hôm sau lại đến, đợi trên đường chỉ có chúng tôi thì thả lại số tiền bằng nguyên như hôm trước trên đường để bọn tôi nhặt lại.”

Điền Hựu không nhịn được vểnh môi lên cười, hai má lúm đồng tiền vô cùng đáng yêu: “Lúc chưa hiểu ra thì ghét lắm, tự dưng cậu ấy trở thành tiêu điểm của bọn tôi. Chúng tôi cũng đoán già đoán non, không còn ghét nữa mà cảm thấy khó hiểu nhiều hơn. Người này rốt cuộc làm sao? Cậu không biết đấy thôi, có người còn vẽ lại chân dung cậu nữa đấy. Tự nhiên lại gặp chuyện như vậy, tôi sợ hết hồn. Về nhà tôi cẩn thận nghĩ lại, hỏi thăm tình hình, giờ nhìn thấy cậu ấy thế này, cảm thấy cũng không có gì là khó hiểu cả. Người đó chính là cậu.”

Khương Xá hơi cúi đầu, tự dằn vặt mình: “Dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng đã trộm rồi.”

Điền Hựu suy ngẫm một chút: “Tôi không nghĩ mọi người sẽ để ý đâu, hay là số tiền 20 đồng cậu cầm đó tôi mời cậu ăn cơm được không?

Khương Xá lắc đầu: “Cảm ơn, không cần đâu.”

Tiếp sau đó, Lâm Gia dùng lực nhéo vào lòng bàn tay hắn một cái, trợn mắt nhìn, khóe mắt chân mày đều tràn ngập vui sướng, nhưng lại tựa hồ không biết phải làm sao.

Khương Xá nhìn hắn một cái, vẫn thoáng chút ưu tư.

Lâm Gia sờ sờ tai hắn, “Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa.”

Thấy vậy, dì Cảnh Trực nhân cơ hội nói với viên cảnh sát trẻ tuổi: “Hóa ra chuyện là như vậy, dù sao người ta cũng không truy cứu nữa, vậy là tốt rồi. Cậu nói xem có đúng không?”

“Chuyện gì vậy trời?” Cảnh sát trẻ tuổi ảo não bụm mặt, “Nếu nói như vậy, chỗ đó không phải chỉ có một vài tên ăn trộm sao? Nhức óc quá!”

Lâm Gia hận không thể chứng minh cho cả thế giới biết Khương Xá không làm gì sai, giọng cậu nhẹ nhàng: “A Xá, chúng ta về nhà thôi!”

Tất cả mọi người đều muốn biết lí do Khương Xá làm như vậy, nhưng không có ai tra hỏi cả.

Nhưng chuyện đã đến nước này, còn điều gì chưa sáng tỏ nữa đã theo chiều gió rồi. Khương Xá không muốn Lâm Gia lo lắng, có thể vừa rồi trong lúc cãi vã Lâm Gia cũng đã biết rồi, thế nên lí do mà hắn che giấu cũng tan biến theo.

Lâm Gia dắt hắn đi ra ngoài, bước chân hắn dừng lại, lắc đầu một cái, nói với viên cảnh sát trẻ tuổi: “Cháu biết kẻ trộm là ai.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.