Lâm Gia bị gãy một tay, chỗ khác bị trầy da một chút, tóm lại bị thương không nặng. Ngược lại tên đàn ông cao to kia sau khi Lý Tín Điền đến thì liền hoàn toàn không có ưu thế, máu trên mặt Lâm Gia máu đều là của gã, nếu không phải Khương Xá ngăn cản kịp thời thì không chừng đã đánh chết người.
Đối phương đại khái cũng bị cái kiểu liều mạng kia dọa sợ. Lúc cảnh sát mang về thẩm vấn quả nhiên người lúc trước đến nhà bọn họ trộm đồ là gã, nói là lần đầu tiên đi trộm nên không dám trộm của nhà có tiền, thế là tới nhà Khương Xá, sau một hồi suy nghĩ lại quyết định lấy nhà bọn họ luyện tập, cho tới hôm nay mới bị phát hiện. Dì Cảnh Trực không yên lòng mà theo tới cục cảnh sát, nghe những lý do này liền mắng gã một trận, cũng không quên đồ vật mà Lâm Gia phát điên cũng phải đòi về, may mà tên trộm này còn chưa kịp đem đồ bán đi, cái hoa tai kia vẫn còn trong tay gã.
Một lần nữa Lâm Gia được cầm lại đồ của mình, ngụm khí nghẹn trong cổ họng cũng mất đi, tới nhà Tống lão bác sĩ khám lại vết thương trên người xong liền kéo tay Khương Xá nằm ngủ trên giường bệnh đơn sơ.
Khương Xá nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt của cậu, thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được nhỏ giọng oán giận: “Làm tớ sợ chết đi được.”
Lúc này có người gõ cửa, hắn thả tay Lâm Gia ra bước ra ngoài nhìn, dì Cảnh Trực cầm theo hộp giữ nhiệt cười với hắn: “Lâm Gia đang ngủ? Đã trễ thế này chắc là mệt muốn chết rồi nhỉ, chú Tín Điền mới nấu cháo cho hai đứa, xem ra Lâm Gia không được ăn rồi, nào, dì với con chia nhau ăn.”
Khương Xá ngượng ngùng gãi gãi mặt, “Xin lỗi dì Cảnh Trực, trễ thế này rồi mà còn làm phiền hai người.”
“Không sao.” Dì cảnh Trực mượn lão bác sĩ hai cái bát, chia cháo thành hai phần, “Hai đứa tụi con quá xui xẻo rồi, đến dì cũng không nhìn nổi.”
“Xui xẻo qua là tốt rồi, sau đó sẽ tốt thôi.” Khương Xá suy nghĩ một chút, “Nhưng mà con cảm thấy chú Tín Điền không giống lúc trước lắm.”
Trên mặt dì Cảnh Trực mang theo ý cười, “Có phải đột nhiên cảm thấy chú ấy cực kỳ tốt?”
Khương Xá gật gật đầu, “Hơi kinh ngạc, xưa giờ không nghĩ rằng chú Tín Điền sẽ mang theo bộ dạng kia xông vào.”
“Tâm địa ông ấy rất tốt, nếu không dì cũng không sống với ông ấy nhiều năm như vậy.” Dì Cảnh Trực bỗng nhiên thở dài, “Nhưng mà lúc trước ông ấy đối với tụi con xác thực cũng không quá thân thiện, có lẽ nhìn thấy bóng dáng người khác trên người các con. Nhưng ông ấy đối với các con cũng không có ác ý, hơn nữa cái nhìn của ông ấy có thể khá hà khắc.” Không đợi Khương Xá hỏi tại sao, bà ngẩng khuôn mặt hơi mập lên, nheo mắt nhớ lại, “Con biết đấy, ông ấy làm thầy giáo dạy mấy đứa học sinh cũng trạc tuổi tụi con, chúng ta không có con nên đối xử với những học sinh này như con của mình. Mấy năm trước ông ấy có hai đứa học sinh đặc biệt xuất sắc, bọn chúng thường tới nhà dì ăn cơm, lâu dần tình cảm cũng càng ngày càng sâu, nhưng lúc đó lại xảy ra một chuyện.”
Dì Cảnh Trực dừng một chút, nhìn về phía Khương Xá, ánh mắt có phần nhu hòa hơn.
“Quan hệ của hai đứa bé kia giống như con với Lâm Gia vậy, rất tốt, nếu nói cho đúng thì có khi còn tốt hơn hai đứa, trên thực tế, quả thật quan hệ của bọn nó rất “tốt”.” Nói tới đây bà lẳng lặng nhìn Khương Xá, ở một mức độ nào đó mà nói, đây cơ hồ là trực tiếp vạch trần quan hệ ám muội của Khương Xá với Lâm Gia. Vốn tưởng rằng Khương Xá ít nhiều sẽ có chút bất ngờ, nhưng bà lại thấy Khương Xá nghe vô cùng nghiêm túc, lát sau rốt cục cũng có phản ứng, ánh mắt sáng ngời thản nhiên như trước, khoé môi cong lên cười cười với bà, “Ừm, quan hệ giữa Lâm Gia và cháu đã sớm không phải là quan hệ bình thường, cậu ấy đối với cháu rất quan trọng, vẫn luôn rất quan trọng.”
Dì Cảnh Trực run lên một chút, tâm tình phức tạp đổi giọng, “Không đúng, dì nói sai, các con cùng bọn nó căn bản cũng không giống nhau. Có một ngày quan hệ của bọn nó bị phát hiện, chuyện này cơ hồ náo động toàn trường, vì vậy hai đứa bé kia nửa đêm bỏ nhà trốn đi, có thể việc này được quyết định ở buổi tối ngày hôm ấy, bọn nó trộm xe của người lớn trong nhà, không có bằng lái lại đụng người khác bị thương, máu chảy đầy đất, hai đứa bé sợ hãi vội vã đưa người ta tới bệnh viện, sau đó cảnh sát tìm bọn nó.”
“Kỳ thực chuyện này cũng không có nghiêm trọng lắm, đối phương uống rượu say lại lái xe.” Ngữ khí dì Cảnh Trực nặng nề, “Cảnh sát hỏi bọn nó ai lái xe, lúc đầu bọn nó ai cũng không chịu nói, lúc Tín Điền biết chuyện liền chạy tới trông bên ngoài, thêm vào việc quan hệ hai đứa bị lộ ông ấy sợ cha mẹ bọn nó tạo áp lực lên hai đứa quá lớn, bất chấp bị trường học đuổi việc cản người lớn hai bên ở bên ngoài, muốn bọn nó đừng sợ mà tỉnh táo xử lý tốt mọi chuyện. Kết quả…”
“Bọn nó cơ hồ cùng lúc nói là đối phương lái xe. Trả lời kiểu này chắc chắn cảnh sát nhất định không chịu, chuyện về sau ngày càng phiền toái.”
Khương Xá nhíu nhíu mày, không lên tiếng.
“Tín Điền quả thực không thể tin được những gì mình nghe, ông ấy xin cảnh sát cho vào hỏi, xin thật lâu mới được người ta đồng ý.” Dì Cảnh Trực nhớ tới đây ánh mắt có chút không đành lòng.
Mặt Lý Tín Điền từ nhỏ đã nghiêm nghị, mà giờ phút này ông lại dùng hết các loại phương thức, nỗ lực làm cho khuôn mặt mình trông hiền hòa hơn.
Ông dùng ánh mắt khoan dung ôn hòa nhìn hai học sinh trước mặt, nói: “Các con đừng sợ, sự tình kỳ thực cũng không có nghiêm trọng như các con nghĩ, chúng ta chỉ muốn biết sự thật, mọi chuyện không sao đâu, chỉ cần các con nói thì thầy sẽ tin.”
Hai thiếu niên cúi đầu, ngồi cách nhau rất xa, qua một lúc lâu, một trong hai người ngẩng đầu lên hỏi ông: “Có thật không thầy?”
Lý Tín Điền gật đầu, “Thật.”
Một người khác nói ngay sau đó: “Nhưng mà thầy ơi, liệu rằng con và cậu ấy sau này có bị mọi người xem thường hay không?”
Lý Tín Điền ngừng một chút, ông hiểu được thấp thỏm trong mắt thiếu niên trước mặt này, cũng hiểu nghĩa bóng của cậu. Lúc người trước hỏi ông chưa kịp nghĩ đã đáp, nhưng lúc này đây, ông ước chừng suy nghĩ nửa giây sau đó trịnh trọng nói với hắn: “Thầy không biết.”
“Ồ.”
Thiếu niên bình thản đáp lại, sau đó hắn vô tội nói: “Không phải con.”
Thiếu niên còn lại tức đến nổ phổi nói: “Rõ ràng chính là cậu! Đều tại cậu! Nếu như không phải cậu quyến rũ tôi thì tôi sẽ không bị nhiều người chế nhạo như vậy, ba mẹ tôi cũng sẽ không mắng tôi!”
“Quyến rũ?” Thiếu niên kia đột nhiên đứng lên, viền mắt đỏ chót, “Là tôi sao? Chẳng phải là cậu chạy đến tìm tôi trước à? Là cậu đề nghị bỏ đi! Lúc này lại muốn đem hết mọi việc đẩy lên người tôi sao?”
Bọn họ im lặng nửa ngày, bỗng nhiên nhảy dựng lên cậu một quyền tôi một quyền mà lao vào đánh nhau, Lý Tín Điền lẳng lặng ngồi ở nơi đó không nhúc nhích, một lát sau ông rũ mắt, che dấu thất vọng chậm rãi rời đi.
Dì Cảnh Trực phục hồi tinh thần, cười với Khương Xá, “Tình cảm hai đứa bọn nó trước đây rất tốt, Tín Điền chắc là cảm thấy rất thất vọng, vốn là nếu như quan hệ của bọn nó không được mọi người tiếp thu thì ông ấy vẫn sẵn lòng chấp nhận, chính là không có nghĩ đến học sinh mà mình xem trọng như vậy cuối cùng lại dùng cách này mỗi người một ngả. Cho nên sau khi nhìn thấy hai đứa vẫn có chút bóng ma trong lòng, lão cảm thấy thanh niên mấy đứa tùy tiện không nghiêm túc.”
Khương Xá nghe xong chuyện cũ, ăn hết bát cháo, vừa ăn vừa căng mặt nói: “Vậy con cùng bọn họ quả thực không giống.” Hắn không nói tiếp nữa, hắn cảm thấy mình không cần thiết phải giải thích cho người khác hiểu quan hệ giữa mình và Lâm Gia là như nào, đồng thời cũng không muốn đánh giá chuyện của người khác.
Khương Xá ăn no thì lại buồn ngủ, tiễn Dì Cảnh Trực đi xong lại quay về phòng bệnh cũ nát, nhìn Lâm Gia một lúc. Đường nét thiếu niên đã dần rõ ràng, hiển lộ dáng dấp tuấn tú, lúc này lẳng lặng nằm trên giường, sắc mặt hơi trắng, có chút hương vị mỹ thiếu niên bệnh tật.
Hắn bỗng nhiên nở nụ cười, “Dựa theo tiêu chuẩn kia của chú Tín Điền, e là ông ấy rất thích chúng ta.” Nói xong hắn cởi quần áo với giày rồi nằm lên giường, lập tức phát hiện Lâm Gia mặc dù co người ở trong mền thế nhưng tay lại nắm chặt hoa tai tìm lại được kia. Hắn suy nghĩ một chút, cái hoa tai này mặc dù là đồ vật duy nhất mà người thân chưa từng gặp mặt để lại cho hắn, lòng hắn đối với người thân cũng sớm đã không còn tình cảm gì, đại khái là lúc hắn còn rất nhỏ đã đưa đồ cho Lâm Gia, rất nhiều chuyện hắn cũng không nhớ rõ.
“Cũng không phải vật đáng giá gì mà lại làm cậu tức giận như vậy, cái này nào có quan trọng bằng cậu.” Hắn bóp bóp mặt Lâm Gia, nghĩ đến tình cảnh lúc ấy lại có chút tức giận, lúc sau lại cúi đầu cọ cọ trán Lâm Gia, lầm bầm: “Được rồi, đồ cũng đã lấy lại, chờ cậu tỉnh lại rồi mắng sau.”
Giọng nói của hắn càng ngày càng nhỏ, nói nói rồi khép lại hai mắt.
Lâm Gia ngủ mơ thấy ác mộng chợt mở bừng hai mắt, nhìn thấy Khương Xá ngay trước mặt liền hé miệng cắn môi hắn, ôm chặt hắn rồi mới bình ổn ngủ tiếp. Cậu hoàn toàn không biết mình làm cái gì, mà Khương Xá cũng ngủ rất say, lúc hắn tỉnh dậy căn bản không hiểu tại sao môi mình lại tự nhiên sưng lên.
Thế nhưng hắn lại không quên hung ác mắng Lâm Gia một trận, cậu cúi đầu chịu trận, nghe xong liền ôm ôm hắn, nhỏ giọng nói: “Gã đánh cậu làm tớ rất tức giận.”
Khương Xá dừng một chút, đồng ý gật gật đầu: “Đúng, tớ cũng rất tức giận, gã thế mà lại đánh cậu.”
Nói xong ánh mắt hai người chạm nhau, đều thấy ý cười trong mắt đối phương.
Chuyện này cứ như vậy qua đi, tuổi Lâm Gia còn nhỏ nên tay khỏi nhanh, bọn họ ra ngoài cũng đã gần một năm, vòng vòng vo vo lại quay về thời điểm đi kiếm việc làm. Tìm một thời gian nhưng không có kết quả, may mà bọn họ đã sớm quen nên cũng không cảm thấy thất vọng, ngược lại lại có người thay bọn họ lo lắng.
Trời chạng vạng tối, nắng chiều vẫn còn chưa tắt.
Khương Xá cùng Lâm Gia từ bên ngoài trở về, nhỏ giọng nói cái này tốt cái kia không tốt, tới dưới lầu thì gặp Lý Tín Điền đang ngồi trên ghế xem báo, bọn họ chào hỏi xong liền chuẩn bị lên nhà, Lý Tín Điền bỗng nhiên nói: “Vẫn chưa tìm được việc?”
Lâm Gia ngẩn người, cười gật gật đầu, “Cũng sắp rồi.”
“Ừm.” Lý Tín Điền đáp lại một tiếng rồi không nói gì thêm.
Hai người có chút không hiểu ý, liếc mắt nhìn nhau do dự không biết có nên đi hay không, Lý Tín Điền mặt lạnh trầm giọng nói: “Trường học chỗ chúng tôi còn thiếu hai nhân viên làm vệ sinh, tiền lương tuy không nhiều thế nhưng không giới hạn tuổi tác, các cậu có thể đi xem thử.”
“…”
Im lặng khoảng chừng mười giây, Lâm Gia đến bên tai Khương Xá nhỏ giọng nói: “Cậu nói đúng, chú Tín Điền nghiêm túc âm trầm kia có lẽ cực kỳ thích chúng ta.” Sau đó cậu đã được Khương Xá kể lại cho nghe chuyện của Lý Tín Điền.
Khương Xá nháy mắt mấy cái, lặng lẽ nhéo nhéo ngón tay của cậu.