“Kỳ thực trường học của chúng tôi cũng coi như sạch sẽ, mỗi ngày đều có học sinh phụ trách dọn dẹp khu vực cố định, chuyện cần các cậu làm cũng không nhiều, đương nhiên không thể vì thế mà lười biếng.” Lý Tín Điền vừa nói vừa cầm chổi phân cho hai người, “Các cậu làm xong là có thể đi, nhưng mà nếu như các cậu muốn ở lại, có vấn đề gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm tôi.”
Khương Xá gật gật đầu, liếc mắt nhìn Lâm Gia, “Chúng con có thể tới thư viện không?”
Lý Tín Điền hơi giật mình, “Có thể.”
Nghe vậy Khương Xá cười sờ sờ đầu Lâm Gia, “Tốt quá rồi, tớ nhớ cậu rất thích đọc sách, chúng ta làm xong thì cậu cứ tới thư viện, để mình tớ ở lại dọn dẹp là được.”
Lâm Gia khẽ mỉm cười, “Không thể thế được, chúng ta cùng đi.”
Nói là nói như vậy, mà công việc này kỳ thực cũng không có nhàn hạ cho lắm. Học sinh chỉ phụ trách dọn dẹp một số khu vực đơn giản, mà nhà vệ sinh công cộng hay bãi rác chung quy vẫn cần nhờ đến lao công dọn dẹp.
Đợi đến lúc bọn họ dọn dẹp xong hết thảy thì đã gần trưa, buổi chiều còn phải dọn lại một lần, chỉ là lần này có chút nhàn hạ hơn. Thời gian làm việc nói bận thì cũng thong thả, nói thong thả thì kỳ thực cũng có chút bận, lương cũng thấp, nhưng mà Khương Xá với Lâm Gia đều biết bọn họ không thể đòi hỏi nhiều, phải biết vừa đủ.
Lúc mới bắt đầu công việc thì luôn nhận được ánh mắt kinh ngạc của học sinh cùng lứa, thật ra bọn họ có chút ngại ngùng, lâu dần thì cảm thấy không nên lãng phí thời gian để ý tâm tư khác.
Gần đây Lâm Gia rất thích đến thư viện, sau khi kết thúc công việc thì hai người thường cùng nhau đi vào trong đó ngồi phút chốc.
Lâm Gia rất yên tĩnh.
Cậu ngồi ở một góc, chỉ cần cầm một quyển sách là có thể quên hết thời gian.
Khương Xá cất sách mới mượn, quay lại nhìn Lâm Gia một cái rồi lặng lẽ ra khỏi thư viện. Hắn và Lâm Gia không giống nhau lắm, hắn thỉnh thoảng cũng sẽ xem một ít sách, nhưng sẽ không như Lâm Gia, một bên nâng sách một bên cầm notebook rẻ tiền viết lại những điều mình học được. Những lúc thế này khiến cho Khương Xá cảm thấy quấy nhiễu đến cậu là tội ác tày trời.
So với thư viện, hắn càng yêu thích ——
Sân vận động.
Trời đông giá rét đã qua, gió thổi tới cũng trở nên ấm áp khoan khoái.
Khương Xá vắt người trên lan can sân vận động, ánh mắt dõi theo bóng lưng đám con trai, chính xác là nhìn quả bóng rổ trong tay họ. Hắn đã biết rõ quy tắc chơi bóng rổ nhưng chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
“Nếu như là mình thì sẽ không chuyền bóng cho người kia…” Hắn lầm bầm, trong giọng nói mang theo chút bất mãn.
Ánh mặt trời chiếu xuống, Khương Xá như một con mèo lười biếng, nhìn một lát thì nheo lại hai mắt, ánh sáng phủ trên mặt một tầng màu vàng kim nhàn nhạt.
Giọng nói hắn quanh quẩn trong không trung rồi biến mất không còn tăm tích.
Hắn luôn cảm thấy nếu như đổi mình vào trận thì có thể đấu hay hơn so với hậu vệ kia.
Nhưng có biện pháp gì chứ, không ai nghe thấy lời hắn, bọn họ không phải là bạn học, cũng không phải bạn bè, thậm chí ngay cả người quen cũng không phải.
Chênh lệch này thật đáng sợ.
“A Xá.”
Khương Xá quay đầu lại, “Sao hôm nay nhanh vậy?”
Lâm Gia lắc đầu một cái, “Tớ chỉ muốn tới tìm cậu.”
Ánh sáng có chút chói mắt, Khương Xá nheo mắt lại cười, “Lâm Gia, tớ phát hiện cậu gần đây càng ngày càng dính tớ.”
Lâm Gia nhẹ nhàng vén sợi tóc trên trán hắn, thấp giọng nói: “Đúng vậy, bởi vì tớ nhớ cậu.”
Khương Xá dừng một chút, lập tức nắm chặt tay cậu, cười nói: “Tớ biết, đừng nói nữa, sao cậu không có chút thẹn thùng nào vậy.”
Tấn công quá mạnh mẽ.
Kỳ thực vẫn có một ít thay đổi, trước đây không cảm thấy hành động thân mật của hai người có gì đặc biệt, nhưng càng tiếp xúc với nhiều người cùng tuổi thì lại phát hiện quan hệ của hắn và Lâm Gia không giống như với người khác.
Quá thân mật.
Quả thực không hề che giấu chút nào.
Có thể từ trước tới nay Khương Xá cũng mơ hồ cảm giác quan hệ của họ quá thân mật, hắn biết mình thích ở cùng Lâm Gia, Lâm Gia đối với hắn mà nói thì không ai có thể sánh được.
Có phải Lâm Gia muốn loại tình cảm kia?
Bởi vì quá thân mật nên trái lại Khương Xá không dám xác nhận.
Lâm Gia cười cười, nằm bò ở lan can bên cạnh hắn, từ từ đến gần, giọng nói truyền vào lỗ tai Khương Xá.
“A Xá, hôm nay tớ học được một bài thơ, tớ đọc cho cậu nghe được không?”
Khương Xá cười một tiếng, “Cậu biết rõ là tớ sẽ không từ chối.”
Vừa mới dứt lời hắn liền cảm giác Lâm Gia lặng lẽ nắm lấy ngón tay của hắn, Khương Xá ngẩn ra, sau đó nhìn thấy Lâm Gia hơi cúi đầu yên lặng nhìn khoảng đất trống phía trước.
“So với em, những ngày hè rực rỡ
Cũng thẹn thùng trước hương sắc kiêu sa
Tháng Năm vụng về bên chồi non chớm nở
Run rẩy buồn, nghe gió Hạ thoảng qua…
Mắt thiên đường một đôi lần cháy bỏng
Rồi ngày ngày lẩn khuất giữa trời mây
Vẻ đẹp nào vĩnh viễn chẳng rêu phong?
Dẫu đau đớn, nhưng lẽ đời vẫn vậy.
Nhưng em yêu – mùa Hạ vàng bất diệt
Chẳng nhạt phai hương sắc trước thời gian
Và còn mãi, đời đời không ly biệt
Trong những vần thơ nhựa sống căng tràn!
Đến khi nào nhân gian còn hơi thở…
Thì em vẫn còn sống mãi cùng thơ!” (*)
(*bản dịch thơ của Bùi Anh Toàn)
Giọng nói và ngoại hình Lâm Gia rất giống nhau, dịu dàng ôn nhuận, như dòng suối mùa xuân chậm rãi chảy qua đất đai cằn cỗi, làm cho xuân về hoa nở.
Khương Xá kỳ thực nghe không hiểu lắm Lâm Gia đang đọc cái gì, khi hắn phát hiện bên tai Lâm Gia bắt đầu ửng hồng thì mặt hắn cũng chậm rãi đỏ lên.
Lâm Gia thực sự rất lợi hại.
Hắn nghĩ như vậy, mãi đến tận khi Lâm Gia đọc thơ xong hai người im lặng chốc lát, Khương Xá mới lấy cùi chỏ nhẹ nhàng đụng cậu một chút, lầm bầm nói: “Đang yên đang lành cậu đỏ mặt cái gì.”
Sắc mặt Lâm Gia ửng đỏ, “Đây là 14 câu thơ của Shakespeare, nghe hay không?”
Khương Xá im lặng, từ trong cổ họng nặn ra hai chữ: “Rất hay, chỉ là có chút xấu hổ.”
“Tớ cũng vậy.”
Vừa dứt lời lan can bỗng nhiên phát ra âm thanh loảng xoảng, quả bóng rổ phía đối diện bị đập vào dây, Khương Xá nhặt bóng lên rồi tiện tay ném qua thì nhớ rằng bọn họ nên về nhà.
“Đi thôi, về nhà.”
Lâm Gia gật gật đầu, “Ngày hôm nay ăn cái gì?”
“Cậu nấu hay tớ nấu?”
Lâm Gia suy nghĩ một chút, “Tớ nấu, hôm nay đọc được một quyển sách nấu ăn vừa hay có thể thử xem một chút.”
Màn đêm trong lúc hai thiếu niên đang nói chuyện huyên thuyên không dứt thì buôn xuống.
Thời gian chớp mắt đã qua hai tháng.
Trước khi ra khỏi cửa Lâm Gia bỗng nhiên kéo Khương Xá, “Chờ đã.”
Mặt Khương Xá đầy nghi hoặc, nhìn vẻ mặt có chút nghiêm túc của Lâm Gia, “Sao vậy?”
“A Xá, tớ cảm thấy hình như cậu cao lên?” Cậu lớn cũng rất nhanh, nhưng vẫn luôn cảm thấy vóc dáng Khương Xá cao hơn rất nhiều.
Lý Tín Điền chuẩn bị đi dạy đi ngang qua nghe thấy lời này, thuận miệng đáp lời: “Hai người các cậu đều cao lên không ít.”
Dì Cảnh Trực theo ở phía sau chuẩn bị mở cửa hàng nghe vậy cười cười: “Trẻ nhỏ lớn thật nhanh, buổi tối tới nhà dì ăn cơm bồi bổ cho mấy đứa.”
Khương Xá lập tức cười hì hì đi theo, “Cảm ơn dì.”
Dì Cảnh Trực đắc ý hừ một tiếng, “Thấy dì tốt với mấy đứa chưa?”
“Biết rồi biết rồi.”
Lý Tín Điền bên kia quay đầu lại nói một câu: “Tôi đi đây.”
“Đi đường cẩn thận.”
Lâm Gia thuận miệng hỏi một câu: “Sao chú Tín Điền gần đây cứ vội vã như vậy?”
Dì Cảnh Trực khoát tay một cái, “Còn không phải trường học muốn tổ chức cái thi đấu gì đó sao, chú mấy đứa là thầy giáo nên bị phân công nhiều việc, gần đây đang bận tìm người tham gia đọc thơ diễn cảm, nhưng mà học sinh của ông ấy cũng không giỏi cái này lắm.”
Khương Xá nghe xong ôm lấy vai Lâm Gia cười, “Cái này Lâm Gia biết, nếu để cậu ấy đi thi thì nhất định sẽ lấy được giải nhất.”
Dì Cảnh Trực liếc hắn một cái, “Vâng vâng vâng.”
Lâm Gia thấy mình được khen, nhớ tới chuyện xấu hổ lúc trước, nói với dì Cảnh Trực: “Con cảm thấy A Xá cũng không tồi, cậu ấy rất thông minh, học cái gì cũng nhanh, nếu như cậu ấy đi…”
“Được rồi được rồi.” Dì Cảnh Trực vung vung tay cắt ngang lời cậu, “Đi nhanh lên đi nhanh lên, đừng tự khen nhau trước mặt dì nữa.”
Lúc này Khương Xá mới cùng Lâm Gia rời đi.
Dì Cảnh Trực nhìn bóng lưng bọn họ thở dài, “Nếu hai đứa này có thể được đi học giống như mấy đứa trẻ khác thì tốt rồi, đều là những đứa trẻ tốt.” Nhưng bà biết chuyện này dường như là không thể.
Nhưng mà bầu không khí ở trường học gần đây có vẻ khác biệt.
Có thể là kỳ thi giữa học kỳ sắp đến, cũng có thể vì trường học sắp tổ chức một loạt hoạt động.
Tất cả những thứ này đều không liên quan đến Khương Xá, hắn vẫn như trước cùng Lâm Gia chuyên cần nỗ lực làm việc. Nhưng mà Lâm Gia cũng có chút khang khác, ngoài việc lên thư viện, Khương Xá thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy Lâm Gia đứng ở bên ngoài phòng học nghiêm túc nghe giảng.
Hắn cảm thấy hắn quá cực khổ nên khi thấy vậy liền cảm thấy vui vẻ.
Xem đi, đây chính là Lâm Gia.
Ngay lúc Khương Xá cảm thấy mình quá rãnh rỗi, đang phân vân không biết có nên tìm thêm một công việc khác để làm thêm hay không thì cuộc đời của hắn và Lâm Gia rốt cuộc đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.