Đám cháy ở cô nhi viện làm đỏ ửng cả một mảnh trời tối đen.
Khương Xá và Lâm Gia cuối cùng cũng thoát ra ngoài được. Dì quản lý hung tợn trừng mắt nhìn họ, đang chuẩn bị chửi người thì nghe thấy tiếng kêu của một người đàn ông, bà nhìn sang thì thấy chính là khách tới cô nhi viện hôm nay, trên cổ có một vết thương do bị người cắn, đang chảy máu đầm đìa. Mặc dù sợ hết hồn nhưng bà ta vẫn tiến lên cười lấy lòng. Người đàn ông kia há miệng muốn mắng nhưng lại ngại mất mặt nên mím môi lộ ra một nụ cười vô cùng vặn vẹo:
“Mọi người ở đây đón tiếp ta thật tốt.”
Quần áo trên người ông ta xộc xệch, toàn thân đầy máu, quần còn chưa mặc xong. Vừa rồi ông ta bị hai đứa con gái đánh hội đồng, thiếu chút nữa không thoát ra được, nghĩ tới đây thì trong mắt lóe lên một tia độc ác: “Hai đứa kia cũng thoát ra được rồi sao?”
Khuôn mặt tất cả mọi người đang chìm trong bóng tối chợt lóe lên ánh sáng do ánh lửa phản chiếu.
Khương Xá đứng cách đó không xa lẳng lặng nhìn ông ta một cái, hắn quay lưng lại với ánh sáng, khuôn mặt chìm vào trong bóng tối.
Không ai biết hai cô gái kia có thoát ra được hay không, thậm chí đêm nay cũng không ai biết được hai cô gái kia rốt cuộc đi đâu.
Xe cứu hỏa tới rất nhanh, nhân viên cứu hỏa dập lửa trong tiếng khóc của bọn trẻ. Kết quả của hai cô gái kia như thế nào có lẽ phải đến cuối cùng mới biết được, nhưng cũng không khả quan lắm. Lũ trẻ bi quan vì không còn chỗ ở, đồ đạc bị lửa thiêu trụi không biết sau này phải sống như thế nào nên chẳng ai rảnh đi quan tâm đến kết quả của hai người họ.
Khương Xá nhìn bọn họ, có vẻ mặt đau buồn, có vẻ mặt nôn nóng, cũng có vẻ mặt tức giận___
Đủ loại vẻ mặt.
Lâm Gia nhìn cậu.
Dáng người thiếu niên cao gầy ốm yếu, kiên cường đứng đó, mặt không biểu cảm nhìn người khác.
Tựa như một người ngang bướng, lửa đốt không chết, gió thổi không ngã, nước ngập không chết*, hoàn toàn đem tình cảm của mình với nơi này đóng kín. Đôi tay gắt gao nắm chặt tay Lâm Gia ngày càng nóng, rồi sau đó cậu xoay người, con ngươi đen thẫm chăm chú nhìn Lâm Gia: “Lâm Gia, cậu đi không?”
(nguyên văn: 火烧不尽, 风吹不倒, 水淹不灭 cả cụm này mình cũng không hiểu lắm chắc kiểu nôm na là sống dai như đỉa nhể =))))
Ánh mắt hắn rất chân thành.
Hắn chắc chắn phải rời khỏi đây.
Hình bóng Mạn Mạn tựa như vẫn còn ở trước mặt, âm thanh rên rỉ thống khổ của Khương Xá như vẫn bên tai, Lâm Gia dừng một chút đột nhiên lộ ra một nụ cười châm biếm, giơ tay lên xoa loạn tóc cậu ấy: “Không đi chẳng lẽ ở lại cho bị đánh?”
Khương Xá thở phào nhẹ nhõm: “Sau này chúng ta sống chung với nhau.”
“Được.”
Hai người lặng lẽ di chuyển ra phía sau, một trận gió lạnh bỗng nhiên thổi tới. Cả hai thu dọn xong đồ đạc của mình, tim đập thình thịch, liếc mắt nhìn nhau, thầm đếm một hai ba thì vắt chân lên cổ mà chạy.
Lá cây kêu xào xạc, phía trước không có đèn, bọn họ không có phương hướng chạy về phía trước.
Chạy mệt thì dừng lại.
Hỏa hoạn xảy ra quá nhanh, dì quản lý thật lâu mới tỉnh táo trở lại đem mọi người tập hợp một chỗ. Sau khi kiểm tra số người đến lần thứ hai mới hét lên một tiếng: “Khương Xá với Lâm Gia đâu rồi?”
Mọi người trố mắt nhìn nhau, có đứa nhóc chỉ chỉ ra phía sau: “Con vừa mới thấy bọn họ đi qua bên kia.”
Dì quản lý kịp thời phản ứng lại, giậm chân một cái rồi nhanh chóng kêu bảo vệ đuổi theo, không ngừng suy nghĩ luôn có dự cảm sắp xảy ra chuyện. Bà cũng muốn đuổi theo nhưng chạy một nửa lại không theo kịp đành thở hổn hển quay lại trông chừng lũ trẻ. Hai đứa kia tuổi cũng không còn nhỏ nên ít nhiều cũng biết chuyện. Lâm Gia hiền lành, còn Khương Xá thì không chắc, nếu bọn họ trốn đi được có lẽ sẽ đem chuyện ở đây nói ra.
Cô nhi viện bị cháy thì không sao nhưng chuyện Khương Xá cùng Lâm Gia trốn đi mới khiến cho bà hoảng sợ. May là sau một thời gian cô nhi viện được xây lại, ngoại trừ tin cô nhi viện bị cháy ra thì không còn tin gì khác, bên trên cũng không có cử người tới nói phải đóng cửa cô nhi viện. Tất nhiên bảo vệ đuổi theo Khương Xá và Lâm Gia cũng không thu hoạch được gì lại sợ xảy ra sơ suất nên không có đi báo cảnh sát. Trong cô nhi viện ít đi bốn người, cũng rất ít người biết tung tích thật sự của bọn họ.
Trên thực tế___
Lửa cháy vào rạng sáng ba giờ, cháy tận hai giờ đồng hồ mới tắt.
Mặt khác, Khương Xá cùng Lâm Gia chạy trốn khoảng hai tiếng.
Đêm khuya vắng người, hỏa hoạn ở xa khiến cho một số người tỉnh ngủ rối rít nhô đầu ra từ cửa sổ xem. Khói nồng nặc dâng lên, thỉnh thoảng lại có người phát hiện có hai bóng người từ trong khói mù chạy như bay ra ngoài, chạy qua phố lớn hẻm nhỏ chớp mắt liền biến mất ở khúc quanh.
Lâm Gia cảm thấy cực kì mệt mỏi, hai chân không còn sức để chạy nữa. Trong màn đêm vang lên tiếng thở dốc kịch liệt, hai người bọn họ đều mệt đến thở không ra hơi, phía sau có người đuổi theo, không dám nghĩ đến hậu quả khi bị bắt. Phía trước tối đen, ven đường lại không có đèn, Lâm Gia không nhìn rõ đường cho lắm may mà có Khương Xá nắm tay cậu kéo đi.
Không biết qua bao lâu, khi Lâm Gia cho rằng mình không thể chạy được nữa thì rốt cuộc Khương Xá cũng từ từ ngừng lại.
Khương Xá thở một hơi dài, quay đầu lại nhìn cậu, con ngươi lấp lánh: “Lâm Gia, cậu sao rồi?”
Lâm Gia chống đầu gối cùng hắn thở hổn hển, nghe vậy thì khoát khoát tay: Tớ không sao, sao lại dừng lại?”
Nói xong lời này cậu mới phản ứng lại được: “A, bọn họ đuổi không kịp?”
Phía sau hoàn toàn yên tĩnh, những người đuổi theo cuối cùng vẫn không đuổi kịp bọn họ.
Khương Xá nở nụ cười mừng rỡ: “Cậu biết bây giờ chúng ta đang ở đâu không?”
Cách đó không xa truyền đến ánh sáng yếu ớt.
Lâm Gia nghỉ ngơi một chút, tĩnh tâm lắng nghe, rõ ràng đang là ban đêm nhưng gần đó lại nghe được loáng thoáng tiếng người, tiếng thông báo cứng nhắc, còn có tiếng một người dặn dò một người khác đi đường cẩn thận. Dừng một chút, Lâm Gia trợn to hai mắt: “Chúng ta đến trạm xe?”
“Đúng vậy, thật khéo.” Khương Xá nhìn ánh sáng ở phía trước, mi mắt dần dần khép lại: “Chúng ta vậy mà lại chạy đến nơi này.”
Nơi này là một trạm xe lửa.
Khương Xá nói: “Chúng ta có thể rời xa nơi này.”
Lâm Gia nhìn theo ánh mắt của hắn, một đêm này xảy ra quá nhiều chuyện, nếu như vừa rồi cậu vẫn còn cảm thấy như đang nằm mơ thì bây giờ cậu lại cảm nhận được___nơi bọn họ đang đứng không còn là cô nhi viện, bọn họ không có tiền, sinh hoạt không quen, tương lai ra sao cũng không ai biết.
Lòng cậu hờ hững, cũng không có bao nhiêu xúc động, với cậu mà nói thì ở đâu cũng giống nhau.
Suy nghĩ một chút rồi cười, giọng nói ôn hòa: “Nhưng mà chúng ta không có nhiều tiền, không thể đi quá xa được.”
Khương Xá chìa tay ra với cậu: “Đi thôi.”
Lâm Gia cầm tay hắn, cùng hắn đi ra khỏi bóng tối, theo bản năng nheo lại đôi mắt bị ánh sáng chiếu vào, liếc nhìn nhau thấy đối phương chật vật thì không kiềm được cười lên Gió rét lạnh như băng nhưng bọn họ chạy cả một quãng đường dài lại khiến sắc mặt đỏ ửng.
Cuối cùng bọn họ lên xe đi đến thành phố bên cạnh.
Ước chừng phải ngồi xe mấy tiếng, vị trí là hàng sau cùng. Nhiệt độ trong xe ấm áp phả vào mặt, Khương Xá lúc này mới cảm thấy có chút lạnh. Áo khoác của hắn đã đưa cho Mạn Mạn, sau lưng lại bị thương, nghĩ đến những điều này hắn không khỏi trợn trợn hai mắt, đang muốn nói gì đó thì trên người đột nhiên ấm áp. Lâm Gia bên cạnh đem áo khoác của mình cởi ra đắp lên người hắn, cả người cậu dựa vào hắn thân mật.
Khương Xá trừng mắt nhìn, rồi lại dời tầm mắt. Xe lảo đảo di chuyển, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, trời còn chưa sáng bầu trời tối đen như mực, hành trình vừa mới bắt đầu.
Giọng nói dịu dàng của nữ nhân viên phục vụ ở đầu xe vang lên: “Các vị hành khách, bây giờ là rạng sáng năm giờ, xe sắp lên đường.”
Hành khách trên xe rất nhanh liền yên tĩnh lại, quen hay không quen đều ngồi ở vị tí của mình nhắm hai mắt lại. Dù mắt có quầng thâm nhưng Khương Xá lại không buồn ngủ chút nào, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Có lẽ là đang suy nghĩ về mọi chuyện trong cô nhi viện.
Bỗng nhiên Lâm Gia ấn nhẹ tay vào đầu hắn, để nó đè ở trên vai mình: “Nghỉ ngơi chút đi, chuyện tiếp theo đợi tỉnh lại rồi hãy nghĩ. Sau lưng cậu bị thương nên dựa vào tớ mà ngủ.”
Khương Xá ngẩn người, nhẹ giọng đáp lại, nắm tay Lâm Gia rồi tựa đầu lên vai cậu, chậm rãi khép lại hai mắt.
Lát sau, hắn bỗng nhiên trầm giọng nói một câu: “Tớ muốn quên nơi đó.”
“Quên hết sao?” Lâm Gia còn tỉnh, nghe rõ. Thật ra bọn họ ai cũng không cách nào chìm vào giấc ngủ.
“Không thể.”
“Vậy thì nhớ đi, một ngày nào đó rồi mọi chuyện sẽ kết thúc.”
Bây giờ còn chưa được, bọn họ còn quá nhỏ. Khương Xá biết, cũng không nói gì nữa, chẳng qua là nắm thật chặt tay lâm Gia không buông.
Nhân viên phục vụ từ đầu xe xuống thu tiền, nhìn thấy hai đứa nhỏ rúc vào nhau ngủ, giống như hai học sinh nhỏ vừa đáng thương lại vừa đáng yêu thì không khỏi cong môi, lắc đầu một cái, nhớ kĩ hai người bọn họ chờ tỉnh lại rồi nói sau. Trước khi đi thuận tay sửa lại áo khoác đắp trên người bọn họ, buồn cười nói: “Con nít ở đâu ra vậy?”