Cô gái nhìn chăm chú Khương Xá một lúc rồi đột nhiên quát to một tiếng.
“A!” Cô dùng sức vỗ tay một cái, “Cậu là Khương Xá!”
Trong lúc Khương Xá cảm thấy nữ sinh này có chút quen mắt thì đối phương đã cười híp mắt tiến tới, “Tớ là Điền Hựu đây, cậu không nhớ sao, chúng ta ở…”
“Tớ nhớ ra rồi.” Khương Xá lúng túng sờ sờ sau gáy, “Chúng ta từng gặp nhau, chuyện lúc trước cảm ơn cậu.”
“Biết nhau hả? Quen biết nhau thì dễ rồi.” Triệu Tây Đức lấy cùi chỏ huých cánh tay hắn, “Cậu có bận gì không? Lúc này đã qua thời gian giải lao rồi, tớ và Lý Ngang còn có tiết, cậu có thể giúp một chuyện không?”
Vừa dứt lời thì Khương Xá nhìn thấy Điền Hựu nhìn hắn bằng ánh mắt mong đợi, kỳ thực hắn cũng không có việc bận gì, huống hồ lúc trước ở cục cảnh sát có thể thuận lợi đi ra là vì Điền Hựu không truy cứu.
Dừng một chút, hắn lắc đầu, “Không có.”
Điền Hựu lập tức tươi cười rạng rỡ, “A, thật sự quá tốt.”
Giữa những tòa nhà ở trường học ánh mặt trời hoàn toàn bị ngăn cản, gió từ nơi này thổi qua mang theo tiếng đàn ghi ta ở bên trong truyền ra đứt quãng.
Khương Xá ở đằng xa đã nghe thấy.
Tiếng ngâm nga nhẹ nhàng, nhịp trống uể oải, còn có âm thanh gảy đàn ghi ta như có như không.
“Này, tớ dẫn người tới.”
Điền Hựu hô một tiếng, tất cả im bặt đi, cô bé nhìn Khương Xá cười xin lỗi, xoay người liền quắc mắt nhìn trừng trừng các bạn mình: “Tớ dẫn người tới! Các cậu dù sao cũng cho chút phản ứng chứ!”
“Ồ… Cậu dẫn theo mấy người tới đây rồi, có phải Lâm Mậu lại không được không, trạng thái của những người khác hoàn toàn không được.” Nam sinh vừa nói vừa gảy đàn ghi ta, “Mệt quá aaa, bằng không chúng ta đổi tiết mục đi, ban nhạc này căn bản không thể tiếp tục nữa.”
Nói xong thì không nói thêm gì nữa.
“Không thử thì làm sao biết.” Điền Hựu vừa nói vừa đi tới gõ mấy cái lên cái trống bên cạnh, “Hơn nữa, đang yên lành lại kéo người ta chạy qua đây tớ còn đang thấy ngượng đây, đều tại tên Lâm Mậu kia, hơn nữa, các cậu chẳng lẽ không muốn mặc kệ Lâm Mậu sao, loại người tùy tiện nói không hợp nhau liền không tới thật là quá đáng ghét, loại hắn đi.”
Cùng với Điền Hữu đang không ngừng lải nhải than phiền, ánh mắt Khương Xá rốt cuộc cũng thích ứng với ánh sáng trong ngõ hẻm. Bây giờ là giờ học của bọn Điền Hựu, ở nơi vắng vẻ này trừ mấy người bọn họ ra thì hầu như không có người khác.
Ngoài Điền Hựu ra thì tay chơi ghi ta là một nam sinh tóc húi cua, chơi trống là một nữ sinh cột tóc củ tỏi, thật sự là một ban nhạc hết sức sơ sài. Dẫu sao thì bọn họ cũng là tạm thời hợp lại với nhau, nhưng hết thảy những việc này đối với Khương Xá mà nói thì vẫn là chuyện vô cùng mới mẻ kỳ diệu.
Hắn cũng không biểu hiện hết ra ngoài, trong lòng băn khoăn muốn tìm một vị trí cho mình, bình tĩnh hỏi: “Tớ cần làm gì?”
“A!” Điền Hựu phục hồi tinh thần, vội vội vàng vàng nói lời xin lỗi, “Thật xin lỗi, cứ như vậy mà kéo cậu qua, cậu có thể thử hát bài hát này được không? Chắc là cậu… sẽ hát nha?” Cô bé đưa cho Khương Xá một quyển notebook, phía trong có chép lời bài hát, nói tới chỗ này cô bé bỗng biến sắc, lỡ như Khương Xá không biết hát bài hát này chẳng phải là phí công vô ích sao?
Khương Xá nhận lấy quyển sổ nhìn một hồi không lên tiếng, lòng Điền Hựu sắp nguội lạnh rồi.
“Được không?” Cô thấp thỏm hỏi.
“Ừm…” Khương Xá nháy mắt mấy cái, cười nhẹ, “Tối quá nên tớ không thấy rõ lắm, cậu chờ một chút tớ đi ra ngoài một lát.” Nói xong, hắn đi ra ngoài dưới ánh mắt hồi hộp của Điền Hựu.
Hắn nhìn một lát rồi quay lại, nhanh đến nỗi Điền Hựu suýt nữa cảm thấy hắn không hát được, nhưng Khương Xá lại gật đầu một cái, “Tớ biết.”
Trong mắt Điền Hựu lóe lên một tia ngạc nhiên mừng rỡ, hai người khác tựa hồ cũng thở phào nhẹ nhõm. Khương Xá trả quyển sổ lại cho cô, nói: “Nếu như là bài khác thì có thể sẽ không được, nhưng mà dạo trước radio của trường cơ hồ mỗi ngày đều phát nhiều lần.” Hắn cười một chút, bổ sung thêm một câu, “Tớ nghe cũng sắp chán.”
“Được được được, thế thì tuyệt quá! Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu đi, cậu hát trước một đoạn được không?”
Khương Xá gật đầu một cái, đây là một ca khúc khá buồn, khúc đầu chậm rãi, ở giữa dần dần trở nên đè nén, hắn không để ý bài này hát về cái gì lắm. Ngay lúc hắn hát sắp thì một chữ cũng không nhớ, ngay cả nhịp điệu trong đầu cũng trở nên lộn xộn.
Ba cặp mắt không chớp nhìn hắn chằm chằm.
Khương Xá há miệng, xấu hổ che lại nửa khuôn mặt, “Các cậu đừng có nhìn tớ như vậy…”
Nghe vậy hai người kia sửng sốt một chút, hai mắt nhìn nhau, nam sinh chơi ghi ta khoát khoát tay: “Không nhìn cậu không nhìn cậu, cậu hát đi.”
“Ừ, đừng xấu hổ!” Cô bé đánh trống nói theo sau.
Bọn họ vốn cho rằng Khương Xá là người khó gần, thấy vậy thì nhìn hắn thuận mắt hơn rất nhiều, trong lòng cũng thêm mấy phần mong đợi, bầu không khí trong nháy mắt dịu đi một chút.
Bây giờ là tiết cuối của buổi học hôm nay.
Hai bên là phòng học, lầu một để trống, học sinh trên lầu hai đã không còn tập trung vào bài giảng mà trò chuyện ồn ào. Bỗng nhiên, dưới lầu mơ hồ truyền tới tiếng hát trầm thấp.
Sau đó thì bắt đầu có tiếng đàn ghi ta đuổi theo giọng hát của chàng trai, tiếp theo lại xuất hiện tiếng trống lúc có lúc không.
Đám học sinh ngồi ở phía sau lặng lẽ truyền giấy.
Là ai hát ở bên dưới?
Có chút dễ nghe.
Người ngồi cạnh cửa sổ mau nhìn xem là ai?
Tiết học thật chán, muốn nhanh nhanh kết thúc.
…
Ba ——
Thầy giáo trên bục giảng tức giận vỗ bàn một cái, “Mau tập trung lại cho tôi, còn chưa tới giờ tan học đâu.” Vừa nói vừa đi tới bên cửa sổ, nói vọng xuống dưới lầu: “Mấy đứa các cậu đi ra chỗ nào xa một chút hát được không?”
Tiếng hát hơi ngừng.
Qua một lúc lâu, chờ đến khi tiếng giảng bài của thầy giáo tiếp tục vang lên, mấy cô cậu mới liếc nhìn nhau.
“Xuỵt, nhỏ tiếng một chút.”
Khương Xá ngượng ngùng sờ sờ sau đầu, đây là lần đầu hắn hát ở trước mặt người khác, bình thường cũng không có thời gian, hắn đỏ mặt do dự hỏi: “Các cậu cảm thấy thế nào?”
Hắn hỏi thẳng làm ba người sửng sốt một chút.
Một lát sau, cô bé gõ trống nói: “Chúng ta loại Lâm Mậu đi.”
Cậu bé tán đồng gật đầu một cái, “Quyết định như vậy đi.”
Điền Hựu bỗng dưng xoay người, mặt đầy mong đợi nhìn chằm chằm Khương Xá: “Ngày mai cậu có thể tới không?”
Khương Xá phiền não nhíu mày một cái, “Ngày mai tớ…”
“Có vấn đề gì sao, không phải cậu chơi rất vui vẻ sao?” Nam sinh nháy nháy mắt với hắn, gãy gãy đàn cười hì hì nói: “Tới nha, tớ dạy cậu chơi ghi ta.”
Cô bé kia cướp lời: “Nếu cậu muốn chơi trống thì tớ cũng có thể dạy cậu.”
Khương Xá ngơ ngẩn, trong lòng bỗng nhiên dâng lên cảm xúc phức tạp.
Ngay tại lúc này, tiếng chuông tan học vang lên.
“Ai nha!” Điền Hựu kêu lên, “Tớ có chút việc gấp phải đi trước, Khương Xá, cậu hát rất hay.” Cô làm một động tác khích lệ, nói xong liền vội vã chạy đi.
Hai người kia cũng phải đi, lúc gần đi Khương Xá cùng cậu bé kia giúp cô gái nhấc bộ trống lên, rất nhanh sau đó cũng chỉ còn lại một mình Khương Xá.
Học sinh chen chúc đi ra cổng trường, trong nháy mắt toàn bộ trường học cơ hồ trống vắng.
Tâm tình Khương Xá bỗng dưng có chút tệ, hắn đi rất chậm, mỗi một bước đều cảm thấy mê mang, đi vòng vo một hồi thì bất tri bất giác bị lạc đường trong trường học.
Thật ra thì hắn biết con đường này, chẳng qua là không biết thế nào bỗng nhiên không nhớ nổi đường đi ra ngoài.
Cho đến khi sau lưng truyền tới giọng nói quen thuộc ——
“A Xá.”
Bước chân Khương Xá dừng lại, theo bản năng cong môi, mặt mũi tuấn tú đón nắng chiều chói lọi: “Cậu tới đón tớ sao?” Nói xong, tựa như nũng nịu mà giang hai tay, đứng tại chỗ chờ Lâm Gia đi tới.