Trà Cam

Chương 49: Chương 49: Phiên ngoại 02




Tour concert của Khương Xá tính từ lúc bắt đầu tới khi kết thúc ước chừng khoảng nửa năm, bao gồm nhiều trạm, giữa các trạm sẽ có một khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi. Lúc Lâm Gia bước vào kỳ nghỉ thì thời gian cũng đã qua phân nửa rồi, anh cũng không muốn bỏ lỡ thời gian còn lại. vẫn còn theo được năm trạm nữa. Chỉ có điều anh không nói điều này cho Khương Xá biết.

Thành phố Trường Sa.

Đây là thành phố sông nước nổi tiếng*. Giờ đang là cuối đông đầu xuân, những hạt mưa li ti lạnh ngắt lất phất rơi. Khi Lâm Gia tới đây, vừa hay là đầu xuân, mặt đất toàn nước là nước, may thay có mang theo ô nên không bị ướt.

Trường Sa tọa lạc tại hạ lưu sông Tương Giang, một nhánh sông Trường Giang.

Anh đã đặt phòng khách sạn, đợi ở sân bay một lúc thì thấy xe của khách sạn tới đón.

Từ đây về khách sạn khá xa, anh cũng không sốt ruột lắm. Vừa cầm mấy tờ báo ở phía sau lên đọc, anh lập tức nhìn thấy ánh đèn ảm đạm sáng lên. Tài xế là một người rất hoạt bát, thấy người lạ không nhịn được hỏi han vài câu hâm nóng bầu không khí. Mắt thấy người trẻ tuổi dù đọc báo vẫn có thể trả lời câu hỏi của mình, trong lòng cũng có chút ấn tượng. Người nọ liếc nhìn tờ báo kia, không nhịn được lại muốn nói thêm.

“Thế giới này ấy mà, chuyện lớn chẳng thấy ai nhắc đến. Cậu nhìn tiêu đề của mấy tờ báo này mà xem, đâu đâu cũng thấy tên các ngôi sao giải trí. Đúng là gió chiều nào xoay chiều nấy!* Tin quan trọng chẳng mấy ai quan tâm, ngược lại tin giải trí thì có sức hấp dẫn chết người. Cái cậu Khương Xá này chẳng biết có chuyện gì, hát thì cũng được đấy, mặt mũi trông cũng sáng sủa, tôi nhìn cũng thấy khá ưng. Nhưng mà cậu ta mở concert lúc này đúng là không đúng thời điểm rồi, chặn chiếm hết các tin tức quan trọng khác. Vậy không phải ăn bánh bao máu người sao? Chàng trai trẻ, cậu thấy có đúng không?

Nguyên văn: 世态炎凉 ý chỉ việc những kẻ hay tâng bốc, nịnh hót những người nắm giữ quyền lực trong tay; đến khi những người này mất hết quyền lực, họ lạnh lùng, thờ ơ quay lưng lại.

Những lời này thật khó nghe, nhưng là lời nói thật lòng. Lời vừa dứt, tài xế cảm thấy không khí trong xe bỗng chốc lạnh đi.

Ông ta nheo mắt nhìn hình ảnh chàng trai trẻ qua gương chiếu hậu, anh cuối cùng cũng dời mắt khỏi tờ báo ngẩng đầu lên, không nói gì, cũng không có cảm xúc gì, nhìn không ra đang nghĩ gì, làm người ta cảm thấy sao mà điềm tĩnh đến thế.

Một lúc sau, nét mặt của chàng trai mới dịu lại, nhưng đôi mắt anh ta tràn đầy sự nghiêm khắc.

“Ông không biết gì về cậu ấy thì đừng có mà nói tào lao, cậu ấy không phải loại người đó!”

Giọng nói vẫn giữ được hòa khí, nhưng thái độ không còn khách khí nữa. Trong lòng tài xế hẫng một nhịp, tự nhủ mình gặp phải fan não tàn theo đuổi thần tượng rồi. Những người này đều nói kiểu dạng như: “Mấy người vốn không hiểu cậu ấy đã nỗ lực nhiều như thế nào”, thế nhưng cậu ấy vẫn không ngừng vươn lên, chẳng có bất cứ mâu thuẫn gì đến những việc khác.

Nhưng tiếc thay, những nỗ lực kia đều bị che phủ đi nơi vực sâu thẳm một màu đen không thấy đáy. Tài xế thở dài một tiếng, liếc nhìn chàng trai trẻ, thực chất chẳng liên quan gì đến đám người theo đuổi thần tượng kia, chẳng qua ông chợt nhớ ra, khách sạn cần đến hình như thường có người nổi tiếng ở.

Dọc đường đi, chẳng ai nói với nhau câu gì.

Lâm Gia ngồi trong góc nhếch môi, biểu cảm trên gương mặt chẳng đẹp đẽ gì. Ánh sáng yếu ớt phảng phất bao trùm lên hai con ngươi u ám, dù vậy cũng không cách nào che giấu được sự lo lắng muộn sầu tột độ.

Concert của Khương Xá vẫn còn mấy trạm nữa.

Mấy trạm tiếp theo, trạm nào Lâm Gia cũng sẽ đi. Trong chiếc ví tiền kẹp đen còn kẹp mấy tấm vé máy bay, trạm cuối cùng là ở Xuân Thành —- sau khi biết là nơi này, tấm vé máy bay kia dường như khơi dậy một đám cháy dữ dội, dù cho có cất ở đâu chăng nữa cũng đều khiến con người ta cảm thấy không yên tâm.

Xuân Thành.

Là điểm khởi đầu, cũng là điểm kết thúc của hai người họ.

Lâm Gia chậm rãi nhắm hai mắt lại, che đi sự vùng vẫy bên trong. Nhưng chỉ cần nhắm hai mắt lại, trong đám cháy dữ dội ấy lại lần lượt xuất hiện những gương mặt non nớt, vật vã trong cơn đau.

Nhưng càng lo cho mình, anh lại lo cho Khương Xá hơn.

Anh hiểu rất rõ Khương Xá sắp phải đương đầu với một cuộc chiến ác liệt.

Sự sầu lo này tan biến đôi chút khi anh tới khách sạn. Một nhóm bảo vệ ăn vận giống nhau từ trong khách sạn đi ra, số lượng còn nhiều hơn người thường nữa. Lâm Gia nhìn là biết chuyện gì đang diễn ra.

Lâm Gia sắp xếp đồ đạc cẩn thận rồi mới gọi điện thoại cho ai đó.

Một lúc sau, có người gõ cửa. Một cô gái tóc xoăn đứng ngoài cửa, nhìn thấy anh thì ngớ người: “Anh Lâm Gia? Sao anh lại ở đây, lúc anh gọi điện cho em em giật hết cả nảy đấy. Vậy mà chúng ta lại ở cùng khách sạn, để em đi gọi Khương Xá giúp anh.”

“Không cần đâu.” Lâm Gia ngăn cô lại, “Tôi chỉ tìm cô hỏi chút chuyện thôi.”

Nghe vậy, cô ngầm hiểu, nở một nụ cười nom đáng yêu.

“Em hiểu rồi, anh muốn hỏi chuyện Khương Xá chứ gì?”

Lâm Gia cười cười: “Ừ, gần đây cậu ấy thế nào rồi?”

Cô gái tên Vương Manh, là trợ lý của Khương Xá, hoạt bát nhanh nhẹn trong công việc, hiểu rõ chuyện của hai người họ, quan hệ cũng tốt. Lúc này cô cũng không khách sáo nữa, tự tìm chỗ ngồi, nhíu nhíu mày: “Có vẻ không được ổn lắm, anh Khương Xá liều mình không sợ chết*, luyện tập không quản ngày đêm, mới gần đây còn bảo chỗ này chỗ kia không vừa ý lắm, muốn sửa đổi thêm mới, không phải chứ, so với lúc bình thường còn liều mạng hơn. Còn một chuyện nữa….”Vương Manh chợt dừng lại. “Em cảm thấy anh ấy có tâm sự, nhiều lúc như người mất trí vậy, tiều tụy hơn ngày thường nhiều, mấy hôm ngủ không ngon, kiểu dạng như mất ngủ. Nghe Triệu Đức nói anh ấy vừa mới ngủ được.”

Nguyên văn 拼命三郎: ý chỉ người chiến đấu dũng cảm không sợ chết hoặc đang cố gắng làm hết sức mình.

Triệu Đức là một trợ lý khác.

Lâm Gia nhíu nhíu mày, đột nhiên đổ hết đồ trong hành lí ra.

Vương Manh trông thấy vậy cũng không để ý lắm, chép chép miệng không vui vẻ gì cho cam: “À đúng rồi, vẫn còn một chuyện kỳ lạ hơn. Anh ấy dặn em và Triệu Huy sau buổi concert cuối năm nên theo chân Dư Hữu Âm đi, nói là gần đây nghĩ thông suốt rồi. Bây giờ công ty đang dồn mọi nguồn lực tài nguyên vào Dư Hữu Âm, họ bảo rằng cô ấy là ngôi sao sáng tiếp theo, biết cách lấy lòng người khác. Người bên cạnh cô ấy tiền đồ rộng mở, những chuyện này em hiểu. Nhưng mà…” Vương Manh đột nhiên hạ thấp giọng, rẫu rĩ không vui: “Cần gì phải nói như thể sắp chuẩn bị hậu sự đến nơi như thế?”

Tay Lâm Gia run run, anh đang rót nước nóng vào trong cốc*, bên trong hòa sữa bột, nhưng lại trông giống thứ gì đó. Vương Manh trông thấy ánh mắt sắc bén của anh, lạnh lùng nhắc nhở: “Cẩn thận lời nói của mình.”

Mình nghĩ chỗ này tác giả viết nhầm, là 杯子 /bēizi/: cái cốc chứ không phải 被子 /bèizi/: cái chăn.

Cô gái giật nảy mình, vội vàng gật gật đầu, lát sau mình hoàn hồn lại, nghĩ thầm Lâm Gia bình thường là người thân thiện hòa đồng, nhưng hễ gặp chuyện liên quan đến Khương Xá thì trở nên cực kỳ đáng sợ.

Nghe nói hai người là một cặp xứng đôi vừa lứa*, từ nhỏ đã ở cạnh nhau.

Chỗ này tác giả ghi là 竹马竹马 (vì hai người này đều là đờn ông mà =)))

Nghĩ đi nghĩ lại, Vương Manh cảm thấy bản thân bị sự giận dữ kia dọa phát sợ rồi mới ngu ngơ nhận ra bị một đống cơm chó* nhét ngập mồm tới phát nghẹn. Trong lòng cũng không sợ nữa, nhìn thấy cốc nước kia, hỏi: “Anh Lâm Gia, anh đang làm gì vậy?”

Cơm chó (tiếng Trung: 狗粮, dùng để chỉ những hành động mật ngọt tình tứ của các cặp đôi yêu nhau thể hiện trước mặt những người độc thân). Mình không thích dùng từ “cẩu lương” nên các bạn đừng thắc mắc ha UwU

Lâm Gia liếc nhìn cô một cái, cười nhạt như thể không có chuyện gì xảy ra.

“Có dạo công việc nhiều, anh ấy thường xuyên không ngủ được dù đã thử rất nhiều cách rồi. Sau này mới phát hiện nếu trước khi ngủ anh ấy uống một cốc sữa thì mới say giấc được. Có điều…”

Lát sau, ý cười trên mặt Lâm Gia càng sâu hơn: “Phải cho thêm một lượng lớn đường nữa.”

“Hả? Sao em chưa nghe ai nói bao giờ nhỉ?” Vương Manh lại gần, “Để em làm cho.”

Lời còn chưa dứt đã bị ánh mắt lạnh như băng của Lâm Gia ngăn lại.

“Sữa người khác pha không có tác dụng đâu.”

“À.” Vương Manh ấp úng, ngẩn ngơ trong nồi cơm chó và sự dữ dằn (như bà chằn) của Lâm Gia, bị chà đạp không thương tiếc.

Ngay sau đó, gương mặt Lâm Gia lại trở về trạng thái hiền hòa: “Cô nói cậu ấy đang ngủ? Tôi đi xem thế nào.” Dứt lời, anh liền mang sữa vừa pha đi ra ngoài, đến cửa rồi mới nhận ra Vương Manh không đi theo mình, nghiêng người cười hỏi: “Sao thế? Tôi không biết phòng cậu ấy ở đâu.”

Vương Manh sốc lại tinh thần, vội vàng đi tới, thao thao bất tuyệt: “Dạ dạ em tới ngay đây ạ, có điều Khương Xá khó khăn lắm mới ngủ được, em đoán không dễ đánh thức được anh ấy đâu. Em thấy hay là đừng đánh thức anh ấy nữa, như vậy sẽ tốt hơn.”

Lâm Gia thở dài: “Tôi chỉ nhìn cậu ấy thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.