Bạc Vị Nam ghé vào lồng mèo, trong đầu hiện lên vô số suy nghĩ, Văn Thanh là người hắn quen biết, vậy hắn có nên đem thân phận của mình nói cho cậu nghe không? Chính là, khi đã biết cô nhóc kia đem mình đưa cho Văn Thanh, còn bịa ra vô số lý do để lừa dối cậu, hắn liền mơ hồ hiểu được ý nghĩa trong lời nói của cô ta.
Hắn không biết rõ cô nhóc kia làm sao có thể biến hắn thành một con mèo, bất quá ý của cô ta hẳn là hắn đối với Văn Thanh quá mức cặn bạ, hiện tại cho hắn một cơ hội thoát khỏi danh hào tra công này, có lẽ như vậy mới có thể biến lại thành người?
Bạc Vị Nam tự nhận mình không phải là kẻ không hiểu phong tình, là Gay, hắn cũng vô cùng khát vọng có thể tìm được một người bầu bạn. Văn Thanh rất tốt, từ tướng mạo đến tính cách đều là loại hình hắn thích, nhưng có lẽ do bọn họ quen biết trên mạng, mà hắn lại không tin tình ảo, hắn muốn là thứ tình cảm trong đời thực, cho nên vẫn luôn chậm chạp không có đáp lại tình cảm của Văn Thanh.
Văn Thanh thích hắn, bất kì ai đều có thể nhìn ra, mỗi lần tụ hội, cậu luôn vụng trộm nhìn lén hắn, nhưng khi quay đầu, người kia lại không dám cùng hắn đối mặt.
Mặc dù có vô số người đem cả hai trở thành đối tượng để yy, thế nhưng đương sự vẫn không ai chủ động phá bỏ tầng cửa sổ kia, cho nên quan hệ của họ cũng chỉ dừng lại ở mức độ mập mờ mà thôi.
Nghe cô nhóc kia nhắc đến vấn đề quà sinh nhật, mới khiến cho hắn nhớ tới ngày hôm qua là sinh nhật của Văn Thanh, bữa ca hội mừng sinh nhật cậu, hắn thuận miệng nói rằng sẽ đến nhà Văn Thanh cùng cậu mừng sinh nhật, dù sao chỉ đùa giỡn mà thôi cho nên hắn lúc ấy cũng không để trong lòng. Hiện tại nhớ lại, đêm qua hình như Văn Thanh có gọi điện tới, bất quá hắn không có bắt máy.
Văn Thanh ngồi trên ghế, ngây ngốc nhìn chiếc lồng mèo trước mặt, đáy lòng ẩn ẩn có loại cảm giác kinh hỉ, thì ra hôm qua hắn không phải không muốn đến mà là có việc gấp phải xuất ngoại, hắn còn tặng mèo cho cậu……
Nghĩ vậy khóe miệng liền không nhịn được khẽ cong lên, cậu thật sự rất vui a……
Không biết mèo nhỏ nằm mãi trong lồng có sợ không? Văn Thanh vội vàng mở lồng, thò tay vào, cẩn cẩn dực dực ôm chú mèo nhỏ lên.
Trên tay là một chú mèo sọc xám, mắt rất lớn, bộ lông mềm mại, sờ lên hết sức thoải mái.
Bạc Vị Nam bị nhốt trong chốc lát, hiện tại rốt cục có thể ra ngoài, lập tức tranh thủ vươn tay vươn chân hoạt động một chút.
Đây là lần đầu tiên Văn Thanh nuôi thú, chứng kiến mèo nhỏ thật thà, ngoan ngoãn, đáng yêu như vậy, trong nội tâm thoáng cái liền nhũn ra, ôm mèo nhỏ giơ lên trước mặt, chu môi hôn một cái.
Bạc Vị Nam ngây ngốc một chút mới kịp phản ứng lại, Văn Thanh đây là đang sàm sỡ hắn sao……
Văn Thanh ôm mèo nhỏ mềm mại, trong lòng vui vẻ không thôi:“Tiểu Tra…… Tiểu Tra……”
Bạc Vị Nam nghe Văn Thanh gọi hắn như thế, cảm xúc lẫn lộn dâng trào, hắn duỗi chân, bất đắc dĩ nghiêng đầu qua một bên, ể, mùi gì thơm ghê? Từ đêm qua đến giờ hắn chưa ăn chút gì a……
Văn Thanh thấy Tiểu Tra nghiêng đầu, dùng sức nhìn bánh bao trên bàn, thầm nghĩ chắn hẳn nó là đói bụng rồi.
Cẩn thận ôm Tiểu Tra, Văn Thanh đi đến bên ba lô, dùng một tay mở khóa kéo, bên trong quả nhiên có vài túi miêu lương.
Văn Thanh vội vàng vào phòng bếp cầm một chiếc chén nhỏ, đổ ít miêu lương ra, đặt chén lên trên sàn nhà:“Tiểu Tra, mày đói bụng không? Ăn ít đồ nha?”
Bạc Vị Nam nhìn thức ăn cho mèo trong chén im lặng, tuy bây giờ là mèo nhưng đối với cái chén đầy miêu lương này, hắn thực sự không chút hứng thú, thứ hăn muốn ăn là mấy cái bánh bao nóng hầm hập trên bàn cơ……
Văn Thanh đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Tra, thấy nó chỉ cúi đầu mà không chịu ăn, nghi hoặc cầm túi miêu lương lên nhìn, tất cả đều được viết bằng tiếng Anh, Tiểu Tra không thích nhãn hiệu này sao?
Văn Thanh vừa nới lỏng tay, Bạc Vị Nam liền nhanh chóng chạy đi, thì ra tiếp đất bằng bốn chân cảm giác là như thế này sao [ ⊙ _ ⊙].
Chân sau dùng lực nhún một cái, Bạc Vị Nam vô cùng nhẹ nhàng linh hoạt nhảy lên chiếc ghế dựa ở cạnh bàn ăn, lại nhảy lần nữa, lập tức hắn đã chễm chệ trên mặt bàn.
Bạc Vị Nam trong lòng yên lặng phun tào, dành ra vài phút để tán thưởng năng lực thích ứng siêu cường của mình, sau đó hoàn toàn bị hương thơm quyến rũ từ mấy cái bánh bao trắng mịn trên bàn hấp dẫn.
Cúi đầu lè lưỡi liếm liếm, chậc, không ngon tí nào, bất quá cái này tốt xấu cũng coi như thức ăn của con người, tạm thời vẫn có thể chấp nhận.
Văn Thanh ngẩng đầu nhìn Tiểu Tra trên bàn, nhanh chóng đi lên hai bước đem nó ôm vào tay:“Tiểu Tra, mày thích ăn bánh bao hả? Nhưng mèo có thể ăn bánh bao sao?”
Văn Thanh cầm cái bánh bao đã bị Bạc Vị Nam gặm lên nhìn nhìn, dấu răng loang lổ trên mặt đại khái là của Tiểu Tra đi.
Văn Thanh cúi đầu liếc liếc vẻ mặt chưa thỏa mãn của Tiểu Tra, sau đó đem bánh bao để xuống, ôm nó đi vào phòng:“Tiểu Tra, mày đừng nóng vội, để tao lên mạng tìm hiểu xem mèo nhỏ có thể ăn những gì, sau đó sẽ mua cho mày ăn.”
Bạc Vị Nam:“Meo……”Chỉ cần không để tôi ăn miêu lương là được rồi……
Văn Thanh đặt Tiểu Tra lên đùi, sau đó mở websites tìm tòi, trước đây cậu chưa từng nuôi mèo, nhưng bây giờ đã có Tiểu Tra, cậu nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt.
Bạc Vị Nam nằm trên đùi Văn Thanh, từ góc độ này nhìn lên, nói thật, Văn Thanh lớn lên không tệ, ngũ quan thanh tú, làn da trắng nõn, khiến người khác có loại cảm giác sạch sẽ, vóc dáng hơi gầy, tổng thể xem ra khá tuấn tú văn nhã.
Văn Thanh vào một diễn đàn dành cho những người nuôi mèo, vừa nhìn thông tin trên websites, vừa đưa tay vuốt ve lớp lông mềm của Tiểu Tra:“Tiểu Tra phải ngoan nha, trên mạng nói, mèo nhỏ tốt nhất là nên ăn miêu lương, nếu mày không thích ăn loại này thì tao sẽ đổi một loại khác, nhưng tuyệt đối không được phép kiêng ăn!”
Bạc Vị Nam vừa nghe lời này xong liền lập tức giãy nãy, hắn thật sự không muốn ăn miêu lương a!
“Meo ~”
“Tiểu Tra, tao hiện tại lên Taobao, mày thích loại nào thì chọn loại đó nha!”
“……”
Văn Thanh quả thật mở trang Taobao ra, ở ô tìm kiếm đánh hai chữ miêu lương, sau đó trên màn hình lập tức tràn ngập vô số những nhãn hiệu và khẩu vị khác nhau của các loại thức ăn dành cho mèo, Văn Thanh buông chuột, hai tay ôm lấy Tiểu Tra:“Tiểu Tra, mày thích loại nào?”
“……”Bạc Vị Nam câm nín.
Văn thanh gặp Tiểu Tra không phản ứng gì, nhịn không được đưa tay vẫy nhẹ trước mặt nó:“Tiểu Tra……”
Bạc Vị Nam nhìn một đống miêu lương trên màn hình, meo một tiếng liền quay đầu dụi dụi vào ngực Văn Thanh, cứu mạng a, tôi không muốn ăn miêu lương a……
Văn Thanh nhìn cái đầu lông xù đang không ngừng lay động trong ngực mình, cảm thấy vô cùng buồn cười, Tiểu Tra của cậu thật sự quá đáng yêu ……
Nhìn nhìn di động đang đặt ở cạnh máy tính, Văn Thanh cầm điện thoại chụp một tấm cho Tiểu Tra, sau đó chia sẻ lên trang Weibo của mình.
CV Hàn Sơ Thanh Ảnh: Xin giúp đỡ, mèo nhỏ hai tháng tuổi không chịu ăn miêu lương, phải làm sao bây giờ? Mặt khác, cám ơn anh đã tặng Tiểu Tra cho tôi, tôi rất thích.
Văn Thanh đánh xong, thoáng có chút do dự, nhìn nhìn mèo con đang núp trong ngực mình, lại nhìn nhìn màn hình di động:“Tiểu Tra mày nói thử xem, tao có nên tag anh ấy vào không?”
Bạc Vị Nam nghe vậy giật giật hai lỗ tai, vươn đầu ra dò xét, ngước mắt nhìn màn hình điện thoại của Văn Thanh.
‘Anh ấy’ trong miệng cậu chính là mình đi, Bạc Vị Nam như có điều suy nghĩ ngẩng đầu nhìn dáng vẻ quấn quýt của Văn Thanh.
Nhíu mày, gò má đã có một tia đỏ ửng, đây là……xấu hổ sao?
Bạc Vị Nam giật mình, meo một tiếng, tag đi, đừng thẹn thùng.
Văn Thanh nắm chặt điện thoại, yên lặng cổ vũ chính mình, Tiểu Tra là do anh ấy tặng, mình hẳn là nên cám ơn mới phải phép, vì vậy, cứ tag vào thôi!
Văn Thanh nghĩ đến đây liền không dám cho bản thân cơ hội để do dự nữa, vội vàng tag tên CV Bạc Tình, sau đó post lên.
Weibo thông báo đã cập nhật thành công.
Văn Thanh nhìn dòng chữ trước mặt, trong nội tâm nhẹ nhàng thở phào một hơi, thế này có tính là cậu chủ động không nhỉ?
Bạc Vị Nam nhìn dáng vẻ khẩn trương của Văn Thanh, trong nội tâm bỗng dưng dâng lên loại cảm giác khác thường, có thể tận mắt trông thấy một người quan tâm mình như vậy, quả thật rất thư thái, chỉ là tag hắn trên Weibo thôi cậu đã căng thẳng thế này, nếu như cậu biết được hiện tại Bạc Vị Nam bằng xương bằng thịt đang bị cậu ôm trong ngực, không biết sẽ có phản ứng như thế nào……
Post xong Weibo, Văn Thanh ôm Tiểu Tra ra khỏi phòng ngủ, cậu nhớ rằng Tiểu Tra vẫn đang đói bụng.
Trên mạng, vô số topic nói về cách cho mèo ăn, cậu còn dự định rằng nếu Tiểu Tra không thích ăn miêu lương thì pha cho nó chút sữa, nhưng vấn đề có thể cho mèo uống sữa không, trên mạng có rất nhiều ý kiến trái chiều, người bảo được kẻ nói không, một số giải thích rằng mèo còn nhỏ không thể uống sữa tươi, bởi vì nguy cơ bị tiêu chảy đến chết là rất cao.
Cậu không có kinh nghiệm nuôi mèo, cho nên chả dám cho Tiểu Tra ăn bậy ăn bạ, lỡ như Tiểu Tra uống sữa xong rồi bị tiêu chảy thì phải làm sao, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.
Văn Thanh bế Tiểu Tra đặt lên sofa:“Tiểu Tra, mày ngoan ngoãn ngồi ở đây nha, tao đi lấy ít thức ăn, cấm chạy loạn đó!”
Nói xong còn không quá yên tâm, quay đầu lại nhìn một cái, cậu có chút không nỡ nhốt Tiểu Tra vào lồng.
Văn Thanh nhớ trong bếp còn ít cháo thừa, trong tủ lạnh cũng còn lại một ít cá tươi, cậu dựa theo hướng dẫn trên mạng, đem cá băm nhỏ đun sôi, sau đó bỏ vào trong cháo khuấy khuấy.
Dạ dày mèo con vẫn còn yếu, không thể ăn nhiều lắm, may mắn trên mạng đều có hướng dẫn, Văn Thanh tính toán lát nữa sẽ tỉ mỉ xem lại những topic kia lần nữa.
Ví dụ như lời nhắc nhở lúc này cậu đã đọc, mèo nhỏ không thể ăn cá sống, bởi vì trong thịt cá sống có một loại vi khuẩn chuyên phá hoại lượng vi-ta-min B1, mà mèo thiếu vi-ta-min B1 có khả năng mắc chứng co rút tứ chi, bệnh tim, shock tạm thời, mặt khác, ăn cá sống cũng dễ bị giun sán.
Văn Thanh lo lắng Tiểu Tra sẽ chạy loạn, tranh thủ nhanh tay một chút, đem cá trộn vào cháo xong liền lập tức bưng chén đi ra, nhìn thấy Tiểu Tra vẫn ngoan ngoãn nằm im trên sô pha, âm thầm thở dài một hơi, cậu bước đến cạnh ghế, đặt chén cháo xuống trước mặt nó, hỏi:“Tiểu Tra, mày xem, đây là cháo tao nấu cho riêng mày nha, trong đó bỏ không ít thịt cá đâu, chịu ăn chưa nè?”
Bạc Vị Nam giật giật móng vuốt, đưa mũi sát vào miệng chén ngửi ngửi, kêu meo một tiếng.
Văn Thanh đặt chén xuống sàn nhà, bế Tiểu Tra để bên cạnh, bản thân cũng ngồi xổm, đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm vào Tiểu Tra, nét mặt khẩn trương, so với Tiểu Tra dáng vẻ cậu càng giống một con thú nuôi nhỏ đang đợi sự khích lệ từ chủ nhân hơn.
Nhìn bộ dáng lúc này của Văn Thanh, nội tâm Bạc Vị Nam bỗng dưng trở nên vui sướng, có lẽ chính hắn cũng không biết rằng cái đuôi đang rũ xuống của mình hiện tại đang lắc lư không ngừng.
Bạc Vị Nam cúi đầu biệt biệt nữu nữu bắt đầu ăn cháo trong chén, một người hơn hai mươi năm qua đều dùng đũa để ăn cơm đột nhiên phải le lưỡi liếm như mèo, thật sự là không được tự nhiên a!