Bạc Vị Nam vừa bước ra khỏi phòng tắm thì thấy Văn Thanh đang ngồi trong phòng khách, bên cạnh TV. Cậu nghiêng người về phía trước khẽ thì thầm gì đó.
Bạc Vị Nam đến bên cậu, ngồi xuống hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Văn Thanh thò đầu khe tủ sau TV, nôn nóng đáp lại: “Vừa nãy em định lấy máy sấy lông cho Tiểu Tra, nhưng vừa vừa bật thì bé đã chạy biến đi. Bé trốn vào đây không chịu ra nè.”
Bạc Vị Nam nhìn vào khe hở, loáng thoáng trông thấy một nhúm đen đen. Anh khẽ gọi Tiểu Tra nhưng mèo con nào thèm để ý, bé cứ trốn trong đó chẳng chịu ra.
Hai người cứ ngồi xổm cạnh đó một lúc, nhưng đợi mãi bé vẫn không ra. Bạc Vị Nam quay sang bảo Văn Thanh: “Chắc do tối nay bé bị kích động, thêm việc âm thanh của máy sấy lớn quá nên mới sợ.”
Văn Thanh gật đầu, khăng khăng lẩm bẩm tự trách bản thân: “Đều tại em.....”
Bạc Vị Nam vội vàng kéo Văn Thanh đứng dậy: “Được rồi, em đừng cả nghĩ nữa. Chờ đôi ngày là Tiểu Tra bình tĩnh lại thôi mà.”
Bấy giờ Văn Thanh mới bất giác phát hiện Bạc Vị Nam vẫn bán khỏa thân trò chuyện với cậu, hơi nước đọng lại trên người anh sau khi tắm tạo thành cảm giác lành lạnh nơi anh chạm vào cậu.
Mặt Văn Thanh đỏ bừng, hai mắt không biết phải nhìn về hướng nào.
Bạc Vị Nam cười cực kỳ vui vẻ, anh nói: “Nếu Tiểu Tra không để em sấy lông cho bé, vậy em giúp tôi sấy tóc đi!”
Bạc Vị Nam cao hơn Văn Thanh khá nhiều, nên anh ngồi xuống ghế sô pha, còn Văn Thanh đứng cạnh sấy tóc giúp anh.
Ngón tay cậu dịu dàng luồn vào giữa mái tóc ẩm ướt, đưa qua đưa lại. Văn Thanh cúi đầu nghiêm túc giúp Bạc Vị Nam. Bạc Vị Nam vẫn bán khỏa thân nên từ góc độ của Văn Thanh có thể thấy rõ tấm lưng cường tráng và vòng eo thon gọn của người trước mặt.
Văn Thanh thấy vô cùng may mắn khi Bạc Vị Nam không trông được mặt cậu lúc này, nếu không anh sẽ phát hiện cậu lại đỏ mặt nữa rồi.
Sấy tóc xong, Bạc Vị Nam kéo Văn Thanh ngồi xuống bên cạnh mình. Anh vốn có rất nhiều điều muốn nói với cậu, nhưng khi thấy viền mắt thâm quầng của cậu thì lập tức từ bỏ ý định.
Bạc Vị Nam dùng ngón tay cái nhẹ nhàng chạm vào quầng mắt Văn Thanh, dịu dàng bảo: “Không còn sớm nữa, em cũng mệt mỏi cả ngày rồi, mau đi ngủ đi. Nếu Tiểu Tra thấy sau TV an toàn thì cứ để bé ở đó một lúc.”
Văn Thanh liếc nhanh thân trên của Bạc Vị Nam, hỏi: “Vậy anh..... Ngủ ở đâu....?”
Bạc Vị Nam mỉm cười, vỗ vỗ sô pha bên dưới: “Hôm nay tôi nằm ở đây. Em mau đi ngủ đi.”
Văn Thanh lén thở phào: “Để em đi lấy chăn cho anh, tránh cảm lạnh ban đêm.”
Bạc Vị Nam gật đầu. Anh đâu phải tượng gỗ, đương nhiên có thể cảm nhận được sự ngại ngùng và mất tự nhiên của Văn Thanh. Xét ra thì đây là đêm đầu tiên anh ở bên cậu trong hình dáng con người. Văn Thanh thì vốn dễ xấu hổ, nếu anh tấn công dồn dập sẽ chỉ khiến cậu không thoải mái. Anh muốn ở bên cậu dài lâu, vậy nên không cần gấp gáp.
Hai người chúc nhau ngủ ngon rồi một người về phòng ngủ, một người ở lại phòng khách. Họ cùng nằm xuống.
Trong phòng ngủ, Văn Thanh cuộc chăn vào ngực, mở to mắt nhìn lên trần nhà.
Buổi tối ngày hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện. Đầu tiên là Ngô Bân chuốc rượu rồi định cưỡng bức cậu, sau đó Bạc Vị Nam bất ngờ xuất hiện và cứu cậu khỏi tay Ngô Bân. Tiếp đó Tiểu Tra lại mất tích, cậu và anh cùng đi tìm. Đến lúc về tới nhà thì lại xảy ra vụ việc xấu hổ trong phòng tắm.
Văn Thanh càng nghĩ càng thấy tim mình đập nhanh hơn. Bạc Vị Nam xuất hiện khiến cậu cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên và vui sướng, đến mức tất cả những cảm xúc tiêu cực mà hai bài post trên diễn đàn hôm trước gây ra cũng biến mất hoàn toàn.
Cả tối hôm nay Bạc Vị Nam luôn ở bên cậu, mang đến cảm giác an tâm lạ kỳ. Mặc dù đây là lần đầu tiên hai người họ ở riêng với nhau nhưng cậu lại thấy hòa hợp đến bất ngờ, tựa như cả hai vốn dĩ vẫn luôn như vậy.
Văn Thanh phải thừa nhận một điều rằng sự hiện diện của Bạc Vị Nam khiến tâm trạng của cậu trở nên vui vẻ, thậm chí là mãn nguyện.
Trong phòng khách, Bạc Vị Nam đắp chăn lông, cứ nằm ngửa mặt như vậy trên sô pha. Đến giờ phút này lòng anh vẫn chưa ngừng xao động.
Được biến lại thành người nghĩa là anh có thể ở bên Văn Thanh với thân phận thật. Cảm giác sung sướng ấy anh không bao giờ được tận hưởng khi còn là mèo. Và cả cảm giác tim đập rộn ràng anh cũng chưa từng trải nghiệm từ trước tới nay.
Bạc Vị Nam biết anh đã đổ hẳn rồi, đổ gục trước con người tên Văn Thanh ấy, mà anh cũng không muốn đứng dậy nữa.
Tiếng mèo con vang lên khe khẽ trong bóng tối, Bạc Vị Nam ngồi dậy bật đèn nhỏ đặt cạnh sô pha, xung quanh lập tức rõ ràng. Mèo con rụt rè ngồi cạnh sô pha, ngửa đầu lên nhìn anh.
Bạc Vị Nam bế bé đặt lên bụng mình rồi tắt đèn.
Anh xoa xoa lưng bé để bé an tâm ngủ trên người mình. Cảm giác này thật kỳ diệu, mới vài giờ trước anh còn là con mèo này, vậy mà lúc này đã có thể ôm bé ngủ bằng cơ thể con người.
Bạc Vị Nam nhắm mắt, tự nhủ thầm: “Giờ đi ngủ đã, có gì chờ sáng mai tỉnh rồi tính sau.”
“Meo.....”
Hôm sau khi Văn Thanh tỉnh giấc thì không biết là đã mấy giờ rồi. Cậu ngồi dậy vươn vai một cái sau đó nhanh chóng xuống giường, xỏ dép vào rồi ra khỏi phòng.
Bạc Vị Nam vẫn ở trong phòng khách, thân hình cao một mét tám lăm của anh nằm thu lu trên ghế sô pha có vẻ chật chội khó chịu. Đôi chân dài của anh phải co lên, có lẽ vì nằm không thoải mái nên dù đang ngủ nhưng anh vẫn nhíu mày. Trái lại bé mèo trốn đi lúc trước đang nằm duỗi thẳng bốn chân trên ngực anh ngủ khì khì.
Cảnh tượng ấy khiến trái tim Văn Thanh rung động, cậu nhẹ nhàng bước đến bên sô pha rồi ngồi xổm xuống, cái nhìn dịu dàng của Văn Thanh đọng trên khuôn mặt Bạc Vị Nam.
Người nằm trên sô pha bỗng mở mắt, ánh mắt hai người chiếu thẳng vào nhau.
Văn Thanh sửng sốt, cậu lập tức chuyển tầm nhìn theo phản xạ, gương mặt phớt hồng.
Bạc Vị Nam khẽ cười, trong mắt anh ngập tràn ấm áp, anh nhẹ nhàng nói: “Chào buổi sáng.”
Văn Thanh bối rối đáp: “Chào, chào buổi sáng.....”
Bạc Vị Nam vẫn giữ nguyên nụ cười, anh cứ tiếp tục nhìn Văn Thanh bằng ánh mắt ấy.
Trái tim Văn Thanh loạn nhịp: “Nếu anh mệt thì cứ nằm tiếp đi. Em, em đi đánh răng rửa mặt rồi làm bữa sáng.....”
Bạc Vị Nam: “Ừ......”
Văn Thanh làm vệ sinh cá nhân xong thì bỏ quần áo Bạc Vị Nam thay ra tối qua vào máy giặt, sau đó cậu vào bếp làm bữa sáng cho hai người một mèo.
Bởi vẫn không có quần áo mặc nên Bạc Vị Nam cứ quấn khăn tắm đi tới đi lui trong nhà. Đánh răng rửa mặt xong, anh đứng ở cửa phòng bếp ngắm nhìn dáng vẻ bận rộn của Văn Thanh.
Hương thơm liên tục bay ra từ phía phòng bếp, bởi không biết Bạc Vị Nam thích ăn gì nên mỗi món Văn Thanh đều nấu một chút. Có cháo hoa, trứng chiên, sandwich và cả sữa đậu nành.
Cậu vừa tắt bếp định múc cháo ra bát thì bất ngờ bị người ôm từ phía sau. Vòng tay ôm chặt eo cậu, hơi thở nam tính phảng phất sau tai.
Văn Thanh giật mình, cậu khẽ kêu “a” một tiếng, lập tức đỏ bừng mặt.
Bạc Vị Nam thở dài hài lòng, anh đã muốn làm thế này từ lâu lắm rồi.
Hai người cùng im lặng, nhưng lại giống như có thể cảm nhận được tâm tình của người kia.
Bạc Vị Nam đưa tay xoay người Văn Thanh lại, để cậu đối mặt với mình. Người trong lòng anh lập tức cúi đầu.
Bạc Vị Nam vuốt ve hai bên má của cậu, bảo: “Hình như từ trước tới nay tôi vẫn quên chưa hỏi em một điều.”
Nhịp tim Văn Thanh bỗng dồn dập: “Điều gì.....”
Bạc Vị Nam nói thật khẽ: “Tôi vẫn quên chưa hỏi em rằng, em có bằng lòng ở bên tôi, hẹn hò với tôi, để tôi làm bạn trai của em, cùng em nuôi nấng Tiểu Tra không?”
Giọng nói trầm ấm mà dịu dàng ấy khiến Văn Thanh cảm thấy mình như bị thôi miên. Cậu từ từ ngẩng đầu lên để cho ánh mắt hai người giao nhau. Tấm chân tình không thể dùng lời miêu tả, khiến cho người ta bất giác trở nên vui sướng, tựa như vừa nếm mật ngọt.
Bạc Vị Nam hỏi lại: “Em bằng lòng không?”
Văn Thanh nhìn anh chăm chú như muốn xác định lại tình cảm của anh lần cuối, rồi chầm chậm gật đầu. Cậu khẽ nói: “Em bằng lòng.”~ Hết chương 24 ~