Tra Công Biến Miêu Ký

Chương 46: Chương 46




Văn Thanh nằm trên bàn làm việc. Hai chân cậu dang rộng, gác lên hai tay Bạc Vị Nam. Bờ mông cong vểnh bị nâng lên cao, mật huyệt mềm mại đang liên tục mấp máy, chờ vật cứng quen thuộc kia đâm vào.

Bạc Vị Nam thở dốc, từ từ đâm thứ đã cương cứng đến phát đau kia vào trong huyệt mềm.

“A… Vị Nam….” Lúc này, Văn Thanh không nhịn được bật ra tiếng rên. Miệng huyệt bị nong ra, thứ kia tiến vào nơi mềm mại nhất của bản thân, khiến cậu vừa hoảng hốt, vừa thẹn thùng lại vừa mong đợi.

Bạc Vị Nam cúi xuống, dịu dàng hôn lên môi cậu, đợi đến khi cơ thể cậu thả lỏng, lại tiếp tục từ tốn đâm vào.

Văn Thanh ngẩng đầu lên, nhìn về phía người đàn ông chiếm trọn trái tim mình. Vì đó là anh, nên cậu mới cam tâm dâng hiến toàn bộ bản thân mình, không chần chờ, cũng không hối hận.

Bạc Vị Nam thật sự quá thích bộ đồ mèo gợi tình mà Văn Thanh đang mặc. Ở nửa người trên, chỗ nào cần lộ đều lộ. Ở nửa dưới, đôi tất lụa màu đen lại tạo ra cảm giác nửa kín nửa hở đầy quyến rũ.

Anh cúi đầu, luân phiên trêu đùa hai điểm trước ngực cậu. Khi thì liếm khi thì hút, khiến hai viên hồng đậu vừa đỏ vừa sưng.

“Vị Nam… Đừng, đừng chạm vào nơi đó nữa…” Văn Thanh bị hai loại khoái cảm bất đồng từ cả trên và dưới tấn công, thân thể như muốn tan chảy. Cậu khép hờ mi mắt, thứ cương cứng kề sát bụng dưới cũng đã bắt đầu chảy nước.

Bạc Vị Nam nhếch mép, cười xấu xa: “Cưng à, chúng ta lên giường thôi.”

Văn Thanh chưa kịp phản ứng thì đã bị Bạc Vị Nam ôm eo, giữ nguyên tư thế đó nhấc bổng lên. Cậu bật thốt vì kinh hoảng, rồi vội vòng tay ôm lấy cổ anh. Đôi chân thon dài cũng quấn chặt lấy thắt lưng Bạc Vị Nam.

Tay đỡ dưới mông Văn Thanh, Bạc Vị Nam đi về phía phòng ngủ. Đuôi mèo của Văn Thanh cũng đung đưa theo từng bước chân của anh.

Tư thế này khiến vật cứng đang chôn trong cơ thể cắm đến càng sâu. Mỗi bước Bạc Vị Nam di chuyển, thứ đó lại đâm vào nơi sâu nhất trong cơ thể cậu.

Tư thế này thậm chí còn khiến Văn Thanh có ảo giác như thể bản thân sắp bị đâm xuyên. Cậu giãy dụa một hồi, rồi run run rẩy rẩy nói: “Vị Nam… Em, em tự đi được…”

Tay Bạc Vị Nam xoa nhẹ cánh mông trơn mềm kia, nói một cách dâm dục: “Nhưng mà cưng ơi, tôi chẳng nỡ rút ra khỏi em một giây nào…”

Cứ thế, Văn Thanh treo trên người Bạc Vị Nam như một con gấu koala, hai người chầm chậm đi từ phòng sách về phòng ngủ.

Bạc Vị Nam cẩn thận đặt Văn Thanh xuống dưới. Đúng như lời anh nói, từ đầu đến cuối thứ kia vẫn cắm trong cơ thể Văn Thanh, không nỡ đi ra.

Bạc Vị Nam đã chờ quá lâu rồi. Đợi đến khi Văn Thanh nằm xuống, anh liền không đợi được thêm một giây nào nữa, bắt đầu cắm rút, thế công vừa nhanh vừa mạnh. Văn Thanh thậm chí còn chẳng có cơ hội để lấy hơi. Hai chân cậu quấn lấy thắt lưng anh, cơ thể lên xuống theo cử động dữ dội của anh.

“Ư a a… Vị Nam, chậm một chút…”

Thứ cương cứng kia cắm rút liên tục trong cơ thể cậu, như một cái máy đóng cọc không biết mệt mỏi.

Theo từng làn sóng khoái cảm ập đến, Văn Thanh cuộn ngón chân, miệng huyệt cũng co chặt lại. Bạc Vị Nam biết cậu muốn bắn. Vào thời khắc quan trọng nhất, anh đưa tay nắm lấy thứ đó của Văn Thanh, chặn lại cơn cực khoái sắp tuôn trào của cậu.

“A!” Cơ thể Văn Thanh bất ngờ giật nẩy, móng tay vô thức ghim vào da thịt Bạc Vị Nam.

Động tác của Bạc Vị Nam vẫn không dừng. Anh liên tục nghiến lên điểm mẫn cảm của Văn Thanh, nhưng ngón tay tà ác vẫn không chịu buông tha cho cậu được giải phóng.

“Vị Nam… Vị Nam…” Văn Thanh khẩn thiết gọi tên Bạc Vị Nam. Cái cảm giác sắp lên đỉnh mà bị ngăn chặn, khiến khóe mắt Văn Thanh ửng đỏ ngay tích tắc.

Bạc Vị Nam mặc kệ. Anh cúi người hôn lên má cậu: “Cưng à, còn nhớ lúc nãy khi vừa mở cửa, em đã gọi tôi là gì không?”

Văn Thanh không nhịn được mà tự chuyển động eo của mình, nức nở: “Gì cơ… Vị Nam… Đừng giày vò em mà…”

“Em nghĩ lại đi, nghĩ được tôi sẽ cho em bắn.”

Đầu óc Văn Thanh lúc này mơ mơ màng màng. Dường như các xúc giác trên cơ thể đều tụ cả về nơi khó chịu kia. Qua dòng suy nghĩ đứt đoạn, cậu tủi thân gọi: “Chủ nhân…”

Bạc Vị Nam buông tay, một cơn khoái cảm to lớn ập đến, anh và Văn Thanh gần như bắn cùng lúc.

Chờ cực khoái qua đi, Bạc Vị Nam mới rút ra khỏi người Văn Thanh.

Bất ngờ đi từ địa ngục lên thiên đường, Văn Thanh thất thần một hồi lâu.

Bạc Vị Nam si mê theo dõi cảnh tượng chất dịch trắng chầm chậm chảy ra từ hậu huyệt của Văn Thanh. Đó là hỗn hợp của tinh dịch và thuốc bôi trơn. Chất dịch trắng ngà từ từ thấm vào đôi tất lụa đen trên người cậu.

Bạc Vị Nam gần như cương lại ngay lập tức.

Huyệt nhỏ vừa trải qua một trận làm tình, đã mềm mại vô cùng. Bạc Vị Nam vào rất dễ dàng.

Cơ thể Văn Thanh xụi lơ. Cậu không biết sao Bạc Vị Nam lấy lại sức nhanh đến vậy. Bạc Vị Nam thì hừng hực khí thế, còn cậu thì vô lực, cơ thể chỉ có thể chuyển động theo nhịp động của anh.

“Ưm… Vị Nam… Em không…”

Đêm nay Bạc Vị Nam cứ như không biết mệt, động tác vừa mạnh vừa nhanh, đâm đến độ Văn Thanh chẳng nói nên lời. Hai lần làm tình đều quá kịch liệt, Văn Thanh cảm thấy thắt lưng mình sắp gãy tới nơi.

Bạc Vị Nam hôn Văn Thanh dỗ dành, nhưng động tác bên dưới vẫn chẳng chậm lại chút nào.

Văn Thanh dần không chịu nổi. Mi mắt ướt đẫm nước, cậu rên rỉ, thở dốc, xin Bạc Vị Nam chậm lại một chút, nhẹ nhàng một chút.

Thế nhưng người kia đêm nay cứ như chơi thuốc. Thậm chí thời gian làm một lần cũng dài hơn những lần trước.

Hức hức, mình đúng là quên mang não khi chọn quà, lần sau không bao giờ mua đồ lót gợi tình chi nữa…

Bạc Vị Nam mãi vẫn không có dấu hiệu muốn xuất tinh, Văn Thanh vặn vẹo vòng eo, rồi chỉ có thể nức nở mấy tiếng khe khẽ như mèo con.

Bởi tình sự quá kịch liệt, đôi tai mèo trên đầu Văn Thanh đã rơi mất. Mồ hôi khiến mái tóc đen mềm mại của cậu dính sát vào trán. Gương mặt trắng trẻo giờ đỏ hồng, nước mắt đong đầy nơi khóe mắt rồi chảy xuống.

“Ư… Chủ nhân….”

Bụng dưới của Bạc Vị Nam căng thẳng, suýt nữa bị tiếng gọi ngọt ngào này kích thích đến bắn ra: “Cưng à….Cưng à…..”

Văn Thanh thở dốc, phía dưới của cậu cố gắng mút chặt lấy anh. Chỉ cảm giác sung sướng ấy mới có thể khiến Bạc Vị Nam xuất tinh.

Bạc Vị Nam lập tức bị bao trùm trong cơn cực khoái, nhưng đồng thời cũng hơi bực bội. Anh cắn nhẹ lên hạt hồng đậu ở ngực Văn Thanh: “Nhóc hư, học xấu rồi, hử?”

Cơ thể Văn Thanh đã chẳng còn chút sức lực nào, chỉ đành để Bạc Vị Nam muốn làm gì thì làm.

Bạc Vị Nam ngồi dậy, nhấc một chân Văn Thanh lên, rồi từ từ cởi chiếc tất lụa màu đen kia ra.

Văn Thanh không khỏi rụt người lại, cố gắng mở to mắt trừng anh: “Anh… Anh còn muốn làm thêm lần nữa đó hả?”

Bạc Vị Nam bật cười, đang định trả lời thì thấy Văn Thanh mím môi, nước mắt lưng tròng: “Em, em bỏ bao nhiêu là công sức để nấu nướng, làm một bàn đồ ăn ngon cho anh. Anh không những không thèm ăn, mà còn bắt nạt em hoài…”

Bạc Vị Nam liền mềm lòng, cúi xuống thơm lên hai má cậu: “Cưng ơi, tôi sai rồi… Em khóc như thế khiến tôi đau lòng lắm.”

Văn Thanh nghe thế thì càng giận: “Vừa nãy ai liên tục giày vò em, dù em cầu xin thế nào…cũng không chịu dừng….” Nói rồi tự cậu cũng thấy xấu hổ, liền nghiêng mặt đi chẳng dám nhìn Bạc Vị Nam nữa.

Bạc Vị Nam vội vàng thì thầm xin xá tội: “Ừ, đều là lỗi của anh. Giờ anh đưa em đi tắm, chúng ta tắm trước đã.”

Văn Thanh khẽ ừ một tiếng nhỏ xíu.

Bồn tắm được đổ đầy nước ấm. Văn Thanh run chân đến không đứng nổi, thế là Bạc Vị Nam bế cậu vào.

Nằm trong bồn nước ấm, Văn Thanh rốt cục thở dài một hơi thoải mái.

Bạc Vị Nam cũng ngồi vào. Thấy Văn Thanh nhắm mắt nằm đó, anh liền nhẹ nhàng nắm lấy cổ chân cậu, tách đôi chân thon dài ra.

Văn Thanh giật mình, lập tức mở mắt. Bạc Vị Nam vội giải thích: “Cưng à, em cứ nghỉ ngơi đi. Tôi giúp em lấy thứ bên trong ra.”

Bạc Vị Nam nói chắc như đinh đóng cột, mặt mũi nom cũng thành khẩn đến như thể hận không thể móc tim ra tỏ lòng cho cậu xem. Văn Thanh nửa tin nửa ngờ, nhưng rồi chỉ đành nhắm mắt lại để anh làm.

Lỗ nhỏ bị sử dụng quá độ dần lộ ra. Bạc Vị Nam đút một ngón tay vào, lấy chất lỏng ở bên trong ra. Từng dòng dịch trắng chảy ra lẫn vào nước.

Bạc Vị Nam nhìn ngón tay mình bị lỗ nhỏ sưng đỏ mút lấy, lại nhớ đến những hình ảnh nóng bỏng ban nãy, thứ phía dưới kia lại bắt đầu cương.

Anh thử đưa ngón tay thứ hai vào, Văn Thanh đang nhắm mắt mơ màng nằm đó chỉ nhíu mày thật nhẹ.

Tim Bạc Vị Nam đập bình bịch, chợt có cảm giác như đang làm gì sai trái lắm.

Anh ôm lấy cơ thể cậu, từ từ đút thứ cương cứng kia vào.

Chỉ vừa mới vào một chút, Văn Thanh đã lập tức mở mắt ra. Hai chân cậu vẫy vùng, khiến không ít nước tràn ra khỏi bồn.

“Anh… Xấu xa… Nãy vừa hứa thế nào….”

Bạc Vị Nam tuy đã đút vào, nhưng không dám cử động, chỉ đành dịu dàng dỗ dành: “Cưng à… Hôm nay em quyến rũ quá, nên tôi mới không nhịn được…”

Văn Thanh tức muốn xỉu, cơ thể cậu thì bị Bạc Vị Nam vòng tay ôm vào lòng anh, chẳng có cơ hội chạy.

Bạc Vị Nam chờ một lúc lâu, rồi mới từ tốn cử động. Động tác dịu dàng hơn hẳn những lần vừa nãy.

Cơ thể dần dần cảm nhận được khoái cảm từ kỹ thuật điêu luyện của đối phương, Văn Thanh quay mặt, bực bội: “Một tháng, không cho anh ngủ cùng em!”

Giọng cười của Bạc Vị Nam trầm trầm, anh cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ hồng của cậu: “Sợ là không làm nổi, bé cưng của tôi…”

Hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.