Sau khi Lương Bội Văn và Hướng Viễn Thần nghe được đều kinh ngạc đến cực điểm, sau đó liếc mắt nhìn nhau, không biết phải nói cái gì.
Hướng Viễn Thần đã làm ở công ty này suốt mấy năm, tuy chỉ là một công ty nhỏ, người cũng không nhiều, nhưng đồng nghiệp đã thân nhau như người nhà. Vài năm cặm cụi ở công ty này, tài chính vẫn rất ổn định, rốt cuộc là vì lý do gì mà đóng cửa?
Cuối cùng đến chiều, tổng giám đốc công ty mới mở một cuộc họp nhân viên. Hướng Viễn Thần và tổng giám đốc cũng xem như là quen biết, lúc trước khi mình cùng đường, vì được tổng giám đốc coi trọng nên mới có thể vào công ty này làm, mới có tiền nuôi Tiếu Tiếu. Hơn nữa tổng giám đốc hoà nhã dễ gần, trước tới giờ chưa bao giờ trách móc với nhân viên một cách nặng nề, khiến người ta khó mà ghét hắn.
Nhưng vị tổng giám đốc luôn mỉm cười hoà nhã hôm nay lại có vẻ mắt hết sức nghiêm túc, thậm chí trong mắt còn chút đau buồn.
“Chắc là có người đã nghe tin.... Công ty của chúng ta phá sản.”
Những người ngồi xung quanh đều liếc mắt nhìn nhau, tất cả mọi người đều dựa vào công việc này để nuôi gia đình, công ty mà phá sản thì họ phải làm sao đây.
“Lần đầu tư thất bại trước, chúng ta không thể trả lại khoản vay đúng hạn, cho nên công ty nhỏ này bị buộc phải ngừng hoạt động. Ngày hôm qua tôi mới nhận được tin này, cho nên nhanh chóng báo lại để mọi người mau tìm công ty mới, với năng lực xuất sắc của mọi người, tôi tin là mọi người có thể làm rất tốt.”
Hơn một trăm người có hơi khó xử, tổng giám đốc luôn suy nghĩ cho cấp dưới, tuy rằng bình thường luôn nói xấu tổng giám đốc, nhưng đến thời khác mấu chốt, ai cũng không thể bỏ ông già hoà nhã này.
“Lúc chúng tôi vào công ty này được ngài chiếu cố rất nhiều nên mới có thành tựu như ngày hôm nay, việc làm thì tìm một cái là được, nhưng trong khoảng thời gian này xin hãy cho phép tôi ở lại đồng cam cộng khổ với công ty.”
Một người đứng lên, hàng chục người bên dưới đồng loạt hưởng ứng.
“Không sao hết, chồng của tôi là luật sư, tôi sẽ nhờ anh ấy nghĩ cách cho.”
“Chúng ta thử tìm một công ty lớn nguyện ý giúp đỡ chúng ta và sử dụng tiếp thị kỹ thuật số của chúng ta hay không.”
Lương Bội Văn thấy rất vui sướng khi mọi người đều đồng tâm hiệp lực như vậy, thật ra bình thường mọi người đều rất lười, nhưng tới thời khắc mấu chốt lại không hề lâm trận bỏ chạy.
“Đúng rồi, anh có thể tìm người kia không.......” Ngay khi Lương Bội Văn vừa quay đầu lại, liền thấy vẻ mặt rối rắm của Hướng Viễn Thần, hình như đang phân vân chuyện gì đó.
Thật ra Hướng Viễn Thần đang nghĩ... Nếu là Vu Vũ Hàm thì nhất định có thể giải quyết chuyện này một cách đơn giản, nhưng hắn thật sự không muốn dính níu gì tới Vu Vũ Hàm.
Lương Bội Văn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hướng Viễn Thần, nhẹ nhàng thở dài, mấy chuyện tình cảm này thật sự chả ai có thể hiểu nổi.
Hôm nay tan làm sớm, Hướng Viễn Thần thu dọn đồ đạc linh tinh của mình, Lương Bội Văn đã đi đón con trai hộ nên hắn cũng không sốt ruột. Lúc sắp đi, hắn nhìn về phía văn phòng tổng giám đốc, sau đó lại phân vân một lúc lâu, cuối cùng vẫn rời đi.
“Hướng Viễn Thần!”
Đột nhiên giọng nói của tổng giám đốc truyền tới từ phía sau, Hướng Viễn Thần đứng lại, quay về phía sau, nghi hoặc nhìn tổng giác đốc.
Hình như tổng giám đốc đang cầm cái gì đó trên tay, đến gần mới nhìn rõ đó là một tập tài liệu to, bên trong chính là ý tưởng về sản phẩm mới của mình, bên trên còn có chữ ký của mình.
Tổng giám đốc mỉm cười đưa tập tài liệu qua, Hướng Viễn Thần thấy hơi mờ mịt.
“Đây là những ý tưởng lần trước cậu đưa cho tôi, mặc dù không quá hoàn hảo, nhưng tôi cảm thấy nó sẽ rất có ích. Vốn định đợi khi đầu tư thành công sẽ thực hiện ý tưởng này, nhưng.....”Tổng giám đốc cười cười xấu hổ, không biết phải nói cái gì.
Nhưng Hướng Viễn Thần lại thấy rất xúc động vì nhưng lời này, nhất thời không biết phải đáp lại như thế nào.
“Cầm lấy đi, đưa cho công ty khác, nhất định sẽ có người coi trọng cậu.”
Tay của Hướng Viễn Thần hơi run run cấm lấy tập tài liệu này, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Tổng giám đốc là một người tốt, đây là chuyện mà cả công ty đều biết, hơn nữa ở trong lòng Hướng Viễn Thần, tổng giám đốc không chi là người tốt mà còn là một cấp trên tốt. Nghi tới đây, Hướng Viễn Thần thầm hạ quyết tâm.........
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Trong phòng họp ở xí nghiệp Vu thị.
“Đối với thiết kế quảng cáo lần này, tôi muốn chọn quảng cáo tiên tiến nhất......”
“Rè rè rè......”
Vu Vũ Hàm nhìn lướt qua điện thoại, ánh mắt đột nhiên loé sáng, khoé miệng khẽ nhếch, sau đó ra hiệu một chút liền tiếp điện thoại.
Nhưng người phía dưới đều có chút hoảng sợ, sao có thể không hoảng sợ đây? Lần đầu tiên Vu tổng ngừng hội nghị vì việc tư, hơn nữa vừa nãy..... Là cười có phải không....???
Một giám đốc cả ngày mặt lạnh như người chết thì như vậy đã được tính là một nụ cười rồi đó!
“A lô.”
Vu Vũ Hàm cố đi tới góc phòng, nhưng vì hành động vừa nãy của cậu, bên dưới đều lặng ngắt như tờ, cho nên mọi lời cậu nói đều nghe rất rõ ràng.
“Sao anh lại gọi điện cho em vậy?”
Đậu má, giọng của giám đốc có thể ôn nhu như vậy à? Nhất định là chúng ta nghe sai cách rồi.Lâm Hiểu nhìn khuôn mặt băng sơn kia bị hoà tan khẽ thở dài, rốt cuộc là vị cao nhân nào đã có thể thu phục được giám đốc ác ma của bọn họ vậy?
“Đang bận à?”
Mắt Vu Vũ Hàm quét qua những người bên dưới một lượt, những người đó nhanh chóng thu hồi tầm mắt, đầu cả đám đều sắp cắm xuống đất tới lâu rồi.
“Không hề bận tí nào, anh đợi chút, chỗ này sóng hơi yếu, tí nữa em sẽ gọi lại cho anh.”
Không hề bận tí nào? Giám đốc à, sao cậu có thể nói như vậy hả? Rõ ràng là đang trong cuộc họp mà!
Vu Vũ Hàm ngắt cuộc gọi, chỉnh lại cà vạt rồi đi về chỗ cũ.
“Cái quảng cáo vừa nãy: 'Bạn khoẻ, tôi khoẻ, mọi người đều khoẻ.' Rất không tồi, rất thích hợp với sản phẩm mới.”
“Giám đốc, rõ ràng là: 'Tôi có, bạn có, mọi người đều có.' “
Nhưng người bên dưới đều hít một hơi khí lạnh, thằng nào không có đầu óc như vậy, dám công khai chống đối với giám đốc.
Không ngờ là Vu Vũ Hàm lại không hề nghĩ ngợi, trực tiếp đáp lời: “Ừ, cái đấy rất tốt, tan họp đi.”
Những người ngồi dưới liếc mắt nhìn nhau, dường như không thể tin nổi, sau đó mới thu thập mọi thứ từ từ đi ra ngoài. Ngay cả người đưa ra ý tưởng quảng cáo cũng thật hụt hẫng, giám đốc ngay cả nghe cũng chẳng thèm, kế hoạch một tháng trời chỉ được đáp lại bằng một chữ 'Được'. Mặc dù là kết quả tốt, nhưng bất kể là ai cũng không thể vực dậy được tinh thần đâu.
Lâm Hiểu nhìn qua đồng hồ, bất đắc dĩ thở dài, một cuộc họp mới vừa bắt đầu 10 phút đã kết thúc, có lẽ sẽ bị nhân viên cấp dưới bàn tán đi.
Nhưng lúc này Vu Vũ Hàm đang đắm chìm trong hạnh phúc vui sướng.
“Được, em đồng ý, nhưng anh hẳn phải lấy gì đó ngang bằng để trao đổi chứ. Dù sao thì mấy trăm vạn cũng không thể nói cho là cho được.” (1 vạn NDT = 34 triệu VND)
Hướng Viễn Thần cảm thấy hơi khó tin khi Vu Vũ Hàm đồng ý một cách sảng khoái như vậy, nhưng khi nghe được yêu cầu của Vu Vũ Hàm, lúc đầu thì có chút trầm mặc, phân vân một lúc lâu sau mới từ từ nói: “Tôi có một ý tưởng về sản phẩm mới, tôi cảm thấy nó sẽ giúp ích cho quý công ty.”
“Một ngày công ty của bọn em sẽ có hơn mười ý tưởng, nhưng nếu là của anh, có lẽ sẽ có thể thu hút em. Nhưng mà...... Em không cái này, anh biết mà.”
Cái gì đến rồi cũng phải đến thôi, Hướng Viễn Thần hít sâu một hơi.
“Điều kiện là gì?”
“Ở bên cạnh em.”
Sau này khi Hướng Viễn Thần nghĩ lại, vì sao Vu Vũ hàm lại không hề hoảng hốt khi nhận được cuộc gọi của hắn, nghe hắn nói mượn tiền cũng đồng ý rất sảng khoái. Hoá ra đây chính là một cái bẫy dệt bằng tình yêu, nhưng đợi khi hắn phát hiện ra thì đã quá muộn rồi.
Hết chương 34.
Tác giả có lời muốn nói: Hôm qua tác giả vô sỉ này đã đi chơi tết thiếu nhi, xin hãy thứ lỗi cho một trái tim trẻ nghé này.