CHƯƠNG 01
Đường Kiều đang ngồi trên sô pha. Cái TV trước mặt anh hình như có vấn đề, cứ lúc sáng lúc tắt, cuối cùng thì bùm một cái, màn hình đen xì luôn.
Ở cầu thang tròn bên trái phòng khách, một bóng người gầy yếu xuất hiện. Đường Kiều ngẩng đầu, mặt không biểu cảm nhìn người nọ. Người nọ yên lặng đứng nơi đó, nhưng anh vẫn có thể thấy cái bụng hơi nhô lên của cô.
“Đường Kiều…” Cô khàn giọng gọi.
Anh định đáp lại thì cửa phòng khách đột nhiên bị mở ra. Một người đàn ông khoác áo blu trắng tiến vào, sau lưng ông còn có một người nữa, nhưng Đường Kiều nhìn không rõ mặt.
Ông liếc nhìn anh: “Về phòng đi.”
Đường Kiều gật đầu, cầm túi bước lên tầng hai.
Người phụ nữ vẫn nhìn anh không chớp mắt, mãi đến khoảnh khắc anh đi ngang qua mình, cô mới giữ lấy tay áo anh.
Anh dừng lại, ánh mắt nhìn cô như muốn hỏi.
Đôi môi khô nứt của cô mấp máy: “Đường Kiều, cứu cô.”
Anh chưa kịp phản ứng gì thì người đàn ông mặc áo blu đã nói: “Mang cô ta đi.” Người đứng sau ông nãy giờ lập tức xông lên, túm lấy cổ tay gầy guộc của cô gái, xốc cô lên vai.
Cô liều mạng giãy dụa, khuôn mặt vốn xinh đẹp nay lại méo mó vì sợ hãi: “Đừng chạm vào tôi! Buông ra! Tiểu Mộ đang ở đâu? Gọi em ấy đến đây, tôi muốn gặp em ấy!”
Cô kêu đến khàn cả giọng, mà hai người đàn ông kia vẫn ngó lơ coi như không nghe thấy.”Đừng, đừng mà… Đừng đối xử với tôi như vậy… Tôi muốn đứa bé này! Thẩm Mộ không cần nó, tôi cần! Tôi van các người đấy…” Cô tuyệt vọng khóc, nhìn thấy Đường Kiều thì lập tức hô to: “Đường Kiều, cứu cô! Cứu cô giáo với!”
Người mặc áo blu khó chịu giục anh: “Con còn đứng đấy làm gì? Mau về phòng đi.”
Đường Kiều nhìn người phụ nữ ấy không chớp mắt. Đây không phải là lần đầu tiên cô cầu cứu anh, và câu trả lời của anh cũng chưa từng thay đổi. Anh đứng chôn chân ở nơi đó, nhìn cô bị mang đi càng lúc càng xa, rồi biến mất sau cánh cửa gỗ – nhưng không hiểu sao, thanh âm của cô vẫn vang vọng bên tai anh.
“Cô giáo…”
—
“Em đang gọi ai thế?”
Giọng nam trầm khàn ẩn chứa dục vọng làm Đường Kiều giật mình tỉnh dậy. Thân dưới truyền đến cảm giác khó chịu quen thuộc, anh mở to mắt nhìn lên – chỉ thấy người nằm bên mình đã tỉnh từ lúc nào, cánh tay rắn chắc hữu lực ôm lấy anh vào ngực, khuôn mặt lạnh lùng trẻ tuổi hơi phiếm hồng. Còn bản thân anh thì đang giang rộng chân, bị người kia mạnh mẽ xâm phạm.
“Đừng…” Mở miệng rồi mới nhận ra giọng mình đã khản đặc đến không nghe ra nổi, anh khẽ đấm vào bụng người nọ: “Thẩm Mộ, dừng lại!”
“Em chưa trả lời anh. Em vừa gọi ai?”
Cả người Đường Kiều mệt đến nhũn ra. Hôm qua vừa về đến nhà thì anh đã bị cái người toàn thân đầy mùi rượu này đè lên tường mà hôn, rồi bị hắn ra sức đòi lấy. Anh không nhớ họ đã làm bao nhiêu lần, nhưng đến giờ thì anh không thể chịu được nữa: “Anh dừng lại thì em sẽ nói.”
Môi Thẩm Mộ nhướn lên: “Giờ em dám ra điều kiện với anh hả?” Hắn có vẻ tức giận, nhưng vẫn thả người anh xuống: “Nói đi.”
Đường Kiều ngừng lại để thở một lúc rồi mới nói: “… Em mơ về một người.”
Hắn nhướn mày: “Ai?”
Anh do dự một chút: “Là một người… đã chết trên tay em.”
“Bác sĩ các em hay gặp ác mộng kiểu đó lắm à?” Thẩm Mộ vừa nói vừa mặc quần áo vào.
Nhìn đường cong duyên dáng nơi bả vai và khuôn ngực rắn chắc của hắn, anh lên tiếng: “Đêm nay anh ở lại được không?”
“Không.” Hắn kéo khóa quần lên: “Nãy giờ là đủ rồi.”
“Ừ.” Anh ngồi dậy, châm một điếu thuốc: “Đi đường cẩn thận.”
Động tác trên tay hắn ngừng lại, quay lại nhìn anh, nói đầy ẩn ý: “Người nên cẩn thận phải là em mới đúng.”
“Hả?” Đường Kiều híp mắt hỏi.
“Đừng hút thuốc trên giường.”
—
Thẩm Mộ đi rồi, Đường Kiều nằm vùi mình trong chăn, nghe tiếng xe hắn khởi động rồi đi xa dần. Rõ ràng là thân thể mệt mỏi như thế, nhưng anh lại không buồn ngủ chút nào. Đang nằm đờ ra nhìn lên trần nhà thì điện thoại anh rung lên.
Anh vơ lấy cái máy, nhìn thoáng qua – bây giờ mới là ba rưỡi sáng thôi mà…. Nhấc máy lên, anh chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã hoảng loạn hô: “Đường Kiều, giờ mày đang ở đâu?”
“Cẩm Chi? Tao đang ở nhà, đừng gấp, từ từ nói nào.”
Nghe được thanh âm của anh, Triệu Cẩm Chi dần dần bình tĩnh lại: “Mày mau xuất ngoại đi, càng nhanh càng tốt!”
Anh cau mày lại: “Hả?”
Y chỉ phun ra ba chữ: “Là chú ba nhà họ Thẩm.”
Trái tim Đường Kiều thắt lại, loáng thoáng nhận ra được điều gì. Chú ba nhà họ Thẩm mới chết trong viện mấy hôm trước, hay nói chính xác hơn là – chết trên tay anh. Để có được gia sản khổng lồ mà tổ tiên Thẩm gia để lại, một chú một cháu đã giành giật nhau gần mười năm nay, mãi đến khi chú ba chết vì tai nạn giao thông một tháng trước thì trận chiến này mới kết thúc.
Khi được đưa vào viện, chú ba đã bị thương rất nặng, nhưng điều đó không có nghĩa là không thể cứu chữa. Không may thay cho ông, bác sĩ chủ trị cho ông lại là Đường Kiều, nên ông tuyệt không còn một cơ hội sống. Bản thân anh thì chẳng có thâm thù đại hận gì với chú ba cả, lý do duy nhất để anh làm vậy chỉ có một – Thẩm Mộ.
Anh có thể làm bất cứ chuyện gì vì hắn, kể cả vi phạm y đức, kể cả cướp đi quyền được sống của một người…
“Chuyện đó thì sao?”
“Cảnh sát đã tra được mày rồi!” Triệu Cẩm Chi gào lên: “Đến sáng sẽ có người đến bắt mày đấy! Mày mau trốn đi!”
Anh buộc mình phải giữ bình tĩnh: “Chờ một chút, để tao gọi cho Thẩm Mộ đã, anh ta sẽ giải quyết chuyện này…”
“Đường Kiều!” Y lạnh lùng ngắt lời anh: “Mày vẫn chưa hiểu à? Mày nghĩ tao làm sao mà biết được việc này chứ?”
“Ý mày là…”
“Thẩm Mộ đã biết từ lâu rồi, nhưng không làm gì cả. Nó bỏ rơi mày rồi!”
Anh thấy tay mình nhói lên một cái, hóa ra là điếu thuốc trên tay đã cháy hết: “Tao…”
“Chẳng lẽ mày không tin tao?”
Đường Kiều im lặng lắc đầu. Không, anh tin y chứ.
Người anh yêu nhất là Thẩm Mộ, nhưng anh lại chưa bao giờ tin tưởng hắn – trái lại, người anh tin nhất là Triệu Cẩm Chi. Thực ra thì chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả, đối với quân cờ đã mất đi giá trị, thái độ của Thẩm Mộ xưa nay vẫn thế. Chỉ là anh không ngờ mình cũng có một ngày này, không ngờ rằng trong mắt hắn, anh cũng chỉ là một quân cờ thôi…
“Đường Kiều? Này? Mày có nghe tao nói gì không đấy?”
Đợi cơn đau nhức nơi ngực trái tạm lắng xuống, anh mới mở miệng: “Ừ, tao biết rồi. Tao đi ngay đây.”
Triệu Cẩm Chi thở phào nhẹ nhõm: “Mày không cần phải thu dọn gì cả, cứ đi trước đi, có gì tính sau. Khi nào ổn định rồi thì liên lạc với tao, tao sẽ sắp xếp tiếp cho.”
“Cảm ơn mày, Cẩm Chi.”
“Mày yên tâm, Đường Kiều.” Giọng y hơi nghẹn lại: “Thẩm Mộ bỏ mày, nhưng tao thì không.”
“… Ừ.” Đường Kiều không nói gì nữa, cúp máy rồi cầm ví và chìa khóa lao vội ra cửa.
Đứng trong thang máy, anh nhớ lại sự nhiệt tình bất thường hôm nay, và cả câu nói khó hiểu của Thẩm Mộ trước khi rời đi.
Phải rồi, đó là lời vĩnh biệt của hắn.
Ngoài trời mưa to, khi anh vào được xe thì quần áo đã ướt sũng. Đường Kiều cởi áo vứt ra ghế sau rồi khởi động máy. Người anh cực kỳ khó chịu, toàn thân dinh dính ươn ướt, nơi nào đó ở thân dưới thì khỏi phải nói – chỉ cần động đậy một chút là đau đớn không chịu nổi.
Ngã tư lúc rạng sáng rất vắng người, cực kỳ yên tĩnh. Trong xe chỉ có tiếng thở hổn hển của Đường Kiều và tiếng cần gạt nước chạy. Anh không biết mình nên đi đâu, chỉ mơ mơ màng màng xông về phía trước. Không gian chật chội làm ngực anh đau nhói không ngừng, anh kéo cửa xe xuống, mùi ẩm ướt của mưa lẫn nước mưa lập tức táp vào gò má anh, làm anh dần dần bình tĩnh lại.
Anh đột nhiên nhớ đến giấc mơ kia – trong mơ, khuôn mặt méo mó của người phụ nữ ấy quện cùng mái tóc đen nhánh rũ rượi, đáng sợ đến nỗi làm ngón tay anh run lên.
Anh vẫn nhớ kỹ tên của cô ấy, đã mười năm trôi qua, nhưng chưa một ngày nào anh quên được cô. Nhưng trong tâm trí của Thẩm Mộ, có lẽ cô đã tan biến từ lâu lắm rồi…
Đèn đỏ đột ngột làm Đường Kiều đạp mạnh xuống chân phanh. Xuyên qua màn mưa nhìn thấy con đường quen thuộc trước mắt, anh không nhịn được bật cười, ghé vào tay lái mà cười đến ứa nước mắt – chuyện đã đến nước này rồi, chẳng lẽ mày vẫn còn muốn tìm anh ta sao? Tiện nhân, quả đúng là tiện nhân!
Đèn chuyển sang xanh, nhưng Đường Kiều không đi thẳng về phía trước nữa mà quặt mạnh tay lái.
Hai giây sau, ở ngã tư vang lên một tiếng va chạm thật lớn. Anh thấy cổ họng mình nồng nặc mùi máu tươi, rồi dần dần mất đi ý thức, rơi thẳng vào bóng tối vô cùng.