CHƯƠNG 59
Nơi Thẩm Mộ chọn là một nhà hàng Trung Quốc nổi tiếng ở NY, trang trí theo phong cách cổ xưa, nhân viên phục vụ mặc sườn xám tinh xảo, đồ ăn cũng rất tinh tế. Trước đó, Đường Kiều cũng đến đây vài lần – nói thật, anh chẳng thấy đồ ăn ở đây ngon lắm, nhưng ở nước ngoài mà thấy được một nơi đậm chất phương Đông thế này thì cũng là một cảm giác khá mới mẻ. Bước vào nhà hàng là tiếng Trung quen thuộc tràn vào tai, nhìn đồng bào tóc đen da vàng tụ họp làm người ta cảm thấy như được về nhà… Lý do Elvis chọn chỗ này để giới thiệu Đường Kiều với bạn bè cũng là vì người mẫu thân thiết với cậu đều là người Trung Quốc.
Người phục vụ dẫn hai người vào phòng riêng. Thẩm Mộ cầm menu, hỏi Đường Kiều: “Em muốn ăn gì?”
Anh như đang đứng đống lửa ngồi đống than, đáp qua loa cho có lệ: “Gì cũng được.”
Hắn chọn vài món rồi nhìn anh: “Sao thế? Em đang có việc à?”
Khóe môi anh giật giật: “Tôi đã bảo là tôi không tiện đi ăn với anh, là anh ép tôi đến đây còn gì?”
Hình như hắn thấy anh nói rất có lý, thậm chí còn gật gù: “Nói cũng phải. Em không có lý do gì để từ chối anh hết.”
Anh hít sâu một hơi, hai tay đặt trên đầu gối run lên nhè nhẹ.
Hắn phất tay ý bảo nhân viên ra ngoài, rồi rót một ly rượu đế, đặt trước mặt anh: “À, bây giờ trong nước đang là tết Nguyên Đán đấy.”
Anh mặt không biểu cảm ừ một tiếng.
Hắn nhấp một ngụm rượu, vuốt nhẹ cái ly trong tay: “Đêm giao thừa của em thế nào?”
Trong đầu anh chợt nảy lên hình ảnh về buổi tối hôm ấy – về bờ vai và cánh tay mạnh mẽ của Elvis, dáng vẻ cậu ôm anh vào lòng, hơi thở của cậu bên tai anh, chuyển động lên xuống của cậu, thậm chí là mồ hôi cậu từng giọt rơi trên người mình… Dù đang ở trước mặt Thẩm Mộ, anh cũng không nhịn được mà khẽ mỉm cười.
Hắn nheo mắt lại: “Hình như là rất vui vẻ nhỉ. Em ở cùng ai?”
Anh cười lạnh một tiếng: “Tốt nhất là đừng bàn về chuyện này nữa.”
Hắn nhướn mày: “Vì sao?”
“Anh đã nói, tôi thích ở với ai thì ở, chỉ cần đừng để anh thấy là được.”
Hắn nhìn anh chằm chằm, ánh mắt vừa thâm trầm vừa lạnh lẽo, như thể một giây sau sẽ nhào lên vậy. Nhưng cuối cùng thì hắn vẫn không làm gì cả, thậm chí còn mỉm cười: “Em nói rất phải, nói cho cùng thì anh vẫn nhắm mắt làm ngơ thôi.”
Vẻ tươi cười của hắn trong mắt anh thật ngứa mắt không chịu được: “Còn anh? Năm mới anh ở cùng ai thế?” Không đợi hắn lên tiếng, anh đã trả lời luôn: “À, hẳn là ngài Dư và phu nhân đúng không? Dù sao thì họ cũng là cha mẹ vợ của anh, hàng năm dù có bận thế nào thì anh cũng phải về ăn Tết với họ, có thế mới là hiếu thảo chứ.”
Hắn đặt mạnh ly rượu xuống bàn: “Em nói hơi nhiều rồi đấy.”
Anh hoàn toàn mặc kệ lời hắn cảnh cáo: “Cô Dư, không, phải là cô Thẩm mới phải, dạo này anh vẫn làm cô ấy hài lòng chứ? Anh đã hơn bốn mươi rồi, không chừng không thỏa mãn được cô ấy đâu. Nói đi nói lại, lần trước tôi còn thấy cô ta đi cùng một người mẫu đẹp trai đấy…”
“Đường Kiều!” Thẩm Mộ tức đến bật cười: “Rốt cục là em muốn nói gì?”
“Không có gì cả.” Anh thản nhiên đáp: “Tôi chỉ kể lại những gì tôi thấy thôi. Cô Thẩm chơi bời thế nào là chuyện của cô ấy, tôi không quan tâm, nhưng mà, tôi mong cô ta sẽ không đụng vào người của tôi.”
“Người của em…” Thẩm Mộ lẩm bẩm, vẻ mặt trở nên dữ tợn: “Xem ra em có niềm vui mới rồi, hửm?”
“Tôi nhớ trong hợp đồng của chúng ta không bao gồm chuyện tình cảm cá nhân của tôi.”
“Phải.” Hắn bật cười: “Lũ đồng tính… ghê tởm các em, gặp ai thì yêu người đó, bây giờ còn luôn miệng người của em đấy, chia tay rồi lại trở thành người xa lạ thôi.”
Bị nói là ghê tởm nhưng anh chỉ bình tĩnh nhìn hắn: “Đừng lừa mình dối người thế. Người bán mình cho ngài Dư để đổi lấy sự ủng hộ của ngài ấy thì lấy gì mà lên mặt với chúng tôi? Không, thậm chí anh còn không bằng chúng tôi nữa, vì anh thậm chí còn không có dũng khí thừa nhận sự thật rằng mình thích đàn ông!”
Thẩm Mộ cắn răng, đứng bật dậy, đôi mắt đen tuyền bừng bừng lửa giận: “Anh thích đàn ông?! Ha, sao em không nói nữa đi, anh thích ai? Thích em chắc?”
Đường Kiều im lặng không đáp.
“Ảo tưởng vừa thôi.” Giọng nói của hắn tràn ngập sự khinh thường: “Anh không có hứng thú với đàn ông, chưa từng có!”
“À.” Anh gật đầu: “Tôi hiểu lầm rồi, xin lỗi nhé.”
Giọng anh chẳng có vẻ gì là áy náy – hắn biết, anh đã cảm nhận được điều gì rồi. Anh thông minh như thế, lại ở bên hắn lâu như vậy, nhất định là… Chết tiệt! Rõ ràng là hắn đã cố gắng kìm nén hết sức!
Nhưng mà, dù anh biết thật thì có sao? Hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận cái gọi là sự thật đó! Dù chính hắn đã hơn một lần tự hỏi, nếu bây giờ hắn không phải là người phải dựa vào nhà vợ để đòi lại gia sản của cha, thì hắn sẽ thế nào…
Hắn sẽ đẩy người đàn ông trước mặt mình xuống, dùng xích sắt khóa lấy tay chân anh, hung hăng xỏ xuyên qua cơ thể anh, làm anh phải khóc lóc dưới thân mình, cầu xin sự tha thứ…
Mỗi lần nhìn thấy Đường Kiều, hắn đều muốn làm vậy. Nhưng hắn hiểu mình không thể làm gì hết – hắn biết cha vợ của hắn rất có thế lực, nhất cử nhất động của hắn đều bị ông giám sát rồi, chỉ cần ông muốn biết thì hắn không thể che giấu được gì cả. Một khi tin đồn đồng tính bị loan ra thì tất cả nỗ lực bao năm qua của hắn – chịu đựng kết hôn với một con đàn bà điên, nhẫn nhục cúi đầu trước kẻ khác… đều tan biến thành hư vô.
Hắn cứ nghĩ rằng chỉ cần giam Đường Kiều lại bên mình, quan sát anh, chèn ép anh là được rồi nhưng càng ngày hắn lại càng không thấy đủ. Mỗi lần đối diện với khuôn mặt vô cảm của anh là hắn như phát rồ, nhưng vẫn ra sức kìm nén lại, không ngừng nhắc nhở mình – quan trọng nhất là bản thân, quý giá nhất là tài phú, khát vọng nhất là quyền lực – không có gì đáng giá hơn ba thứ đó cả, tuyệt đối không có!
Nhưng mà, Đường Kiều! Giờ đây anh đang đứng trước mặt hắn, cao cao tại thượng, dáng vẻ thanh cao như hoa sen không nhiễm mùi bùn, còn luôn mồm gọi một thằng đàn ông xa lạ là người của tôi… Hắn cảm thấy, mình sắp không chịu đựng được nữa rồi.
Nhất thời, cả hai đều im lặng. Bầu không khí giữa hai người như một tầng băng mỏng, chỉ khẽ động một chút là vỡ nát.
Người phá vỡ sự im lặng là nhân viên bưng đồ ăn lên.
Trước mặt là đầy bàn thức ăn đủ cả hương lẫn vị, nhưng Đường Kiều chẳng có chút hứng thú nào. Anh đứng lên, nói: “Tôi đi toilet.”
—
Hắt nước lạnh lên mặt, anh cảm thấy đầu óc mình tỉnh táo lên được một chút. Màn đối chất với Thẩm Mộ vừa rồi thực sự quá ngu xuẩn – hắn nắm trong tay nhiều nhược điểm của ba như thế, đối đầu với hắn tuyệt đối không phải là chuyện tốt lành gì. Anh cũng không hiểu sao tự dưng mình lại mất khống chế như thế nữa…
Nhìn người trong gương sắc mặt tái nhợt, anh chỉ cảm thấy uể oải. Rõ ràng là đã quyết định cam chịu từ lâu, rõ ràng đã quen với cuộc sống nhẫn nhịn như thế, nhưng Elvis xuất hiện lại làm anh sinh ra một hy vọng hão huyền — đúng là nực cười mà.
Tiếng bước chân bỗng vang lên từ đằng sau. Đường Kiều đang định quay lại thì cổ tay anh thốt nhiên bị nắm lấy — Thẩm Mộ nắm mạnh đến nỗi anh còn nghe được tiếng xương mình kêu răng rắc.
Hắn dí sát mặt lại gần anh, ánh mắt hung ác nhìn anh chằm chằm: “Em thực sự nghĩ là anh không dám làm gì sao?”
Anh cố tỏ ra bình tĩnh: “Bỏ tay ra.”
Như bị mất khống chế, hắn bóp mạnh cần cổ trắng nõn của anh, khàn giọng nói: “Làm em thất vọng rồi. Là em bức anh làm vậy.”
Anh vội bám lấy tay hắn. Hắn híp mắt, bóp cổ anh càng chặt, đến nỗi anh không thở nổi. Vụt bẻ ngoặt tay anh ra đằng sau, hắn đè anh xuống bồn rửa mặt, ép bụng anh lên mặt đá cẩm thạch lạnh lẽo.
Đến lúc này thì thánh nhân cũng không giữ nổi bình tĩnh nữa! Đường Kiều giận dữ kêu: “Thẩm Mộ! Anh muốn làm gì!”
Hắn cúi người xuống, dán vào lỗ tai anh thầm thì: “Nghe nói bọn gay chỉ cần nhìn nhau vừa mắt lần đầu tiên là có thể làm ngay trong WC, có thật không?”
Mắt anh lóe lên sự sợ hãi: “Anh sẽ không làm thế!”
“Em cứ xem xem?”
Đường Kiều hối hận vô cùng – con thỏ bị bức đến đường cùng còn biết cắn người, huống gì đây là một con sói? Anh thực sự đánh giá thấp Thẩm Mộ rồi – hắn mà điên lên thì cái gì cũng làm được!
Mắt thấy hắn lột quần áo mình xuống, anh thực sự hãi đến phát cuồng rồi: “Thẩm Mộ! Cái đt mẹ anh buông ra!”
“Rầm!”
Cửa phòng WC bị đạp bung ra, một thanh niên trẻ tuổi xông đến, vẻ mặt hung ác đến dọa người, trong mắt là sự lạnh lùng đến ngoan độc.
Không đợi Đường Kiều kịp phản ứng, sức nặng trên người anh đã vụt biến mất. Thẩm Mộ ngã bộp xuống đất, khóe miệng bị đấm rách loang lổ máu.
Thanh niên gầm nhẹ một tiếng, xông lên đạp cho hắn mấy phát vào người. Hắn ôm đầu, lăn lộn trên đất rên rỉ.
“Elvis? Elvis!”
Elvis như đã phát điên lên rồi, không ngừng đấm đá lên người Thẩm Mộ, miệng vẫn cắn chặt không hé nửa chữ.
Anh sợ đánh tiếp sẽ đánh thành án mạng mất, vội hô lên: “Dừng lại!”
Nhưng cậu vẫn bỏ lời anh ngoài tai, xách cổ áo Thẩm Mộ lên, nắm đấm giương cao chuẩn bị táng thẳng vào mặt hắn. Vào đúng khoảnh khắc ấy, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt cậu.
Tay cậu chợt khựng lại.
Lăng lăng nhìn khuôn mặt hắn, cậu dường như không thể tin nổi vào mắt mình.
Thừa dịp cậu mất tập trung, Thẩm Mộ bắt đầu thẳng tay phản kích, một đạp đạp thẳng vào bụng cậu!
“Thôi đi!” Đường Kiều vội chắn giữa hai người, đẩy Elvis ra sau lưng mình: “Thẩm Mộ, nếu anh không muốn người ngoài biết chuyện thì mau dừng tay lại!”
Cậu giãy dụa đứng thẳng lên, ánh mắt vẫn dán trên mặt Thẩm Mộ: “Hắn ta… là ai thế?”
“Em có sao không?”
Cậu lắc đầu.
Anh quay lại với Thẩm Mộ: “Anh…”
Chuông điện thoại bỗng vang lên. Thẩm Mộ rút máy ra, thấy cái tên hiện trên màn hình thì lập tức nhấc máy: “Ba ạ.” Vừa nói, hắn vừa bước ra ngoài, trước khi ra đến cửa còn không quên ngoái lại nhìn anh và Elvis.
Thấy hắn đi rồi, trong lòng anh thở phào một hơi, quay lại hỏi cậu: “Sao rồi? Có đau lắm không?”
Cậu lắc đầu, nhìn ra cửa: “Đường Kiều, người đó là ai thế?”
Anh do dự một chốc rồi đáp: “… Là cấp trên của tôi.”