CHƯƠNG 62
Elvis đi rồi, nhưng cuộc sống của Đường Kiều vẫn phải tiếp tục. Không có cậu làm bạn, thời gian của anh bỗng trở nên thật dài. Một ngày của anh chỉ quanh quẩn giữa nhà và công ty, thỉnh thoảng thì ra ngoài xã giao với Thẩm Mộ.
Mỗi lần trở về đối diện với căn nhà trống rỗng, anh lại bất giác có ảo tưởng rằng – dường như chỉ một giây sau thôi, sẽ có một thanh niên cao lớn tuấn tú xuất hiện rồi ôm anh vào lòng, tủm tỉm cười nói hôm nay có đồ ăn ngon.
Vì chênh lệch múi giờ và sợ làm ảnh hưởng đến giờ nghỉ ngơi của đối phương nên hai người rất ít khi gọi cho nhau – bù lại, ngày nào cậu cũng gửi mail cho anh. Cậu gửi rất nhiều ảnh chụp, trừ ảnh chụp chính bản thân cậu thì còn chụp vài thứ lặt vặt khác, ví dụ như khung cảnh ở quảng trường thành phố S vào chiều, mặt sau ghi Trời hôm nay rất đẹp chẳng hạn.
Hay cảnh cậu ôm chú chó cảnh ở ven đường – Đường Kiều, anh có thích chó không?
Hay chụp bộ đồ được cắt may khéo léo trưng ngoài mặt tiền cửa hàng – Anh thấy đẹp không? Em vào mua nhé?
…
Chuyện này dẫn đến một hệ quả – tập thể nhân viên trong công ty dần nhận ra tần suất Đường Kiều cầm điện thoại càng lúc càng nhiều, không những thế còn nhìn màn hình rồi mỉm cười, quả thực chẳng khác gì đám nhóc con vừa mới sa vào tình yêu.
Đến trưa, anh đang ở cửa hàng thức ăn nhanh gần công ty thì mail của cậu đến. Hôm nay là ảnh của một thiếu niên đang trùm chăn, chỉ lộ ra đôi mắt mơ màng như vừa tỉnh ngủ, caption là – Em vừa mơ thấy anh. Thử đoán xem, em đã mơ thấy anh làm gì?
Lời tán tỉnh này sến đến mức phát ngấy, nhưng Đường Kiều vẫn rất là hưởng thụ. Anh bỏ dao nĩa trên tay xuống, rep lại: “Trong máy tôi đã có nhiều ảnh em lắm rồi, hình ở trần cũng có. Lại còn thêm mấy lời mờ ám này nữa… Nhỡ mà tôi có mất điện thoại thì em xong đời rồi!”
Elvis rep lại rất nhanh: “Thế thì em không đi làm nữa, ở nhà chờ anh nuôi là được.”
Nghĩ đến khung cảnh hai người ở với nhau, anh không nhịn được hỏi: “Bao giờ em về?”
“Trước mắt thì không được rồi. Em mới nhận một bộ phim, phải ở lại quay hai tháng nữa.”
“Hử? Em muốn tiến vào showbiz à?”
“Thì sao, kiếm được nhiều tiền là được.”
Đường Kiều dở khóc dở cười – cả anh và Elvis đều có chung một mục tiêu lớn, đấy là làm sao kiếm thật nhiều tiền để đối phương chỉ cần ngồi im cho mình nuôi là được. Nhưng anh không có quyền can thiệp đến sự nghiệp của cậu, cũng như anh đã không vì cậu yêu cầu mà từ chức – dù anh vẫn cho rằng, thân phận người của công chúng của cậu chỉ có tác động xấu lên mối quan hệ của hai người.
Không đợi anh rep, mess của cậu đã liên tiếp bay tới: “Anh đang làm gì thế?”
“Ăn.”
“Với ai?”
“Một mình.”
“Ăn nhiều một chút, đừng ăn thức ăn nhanh mãi nữa. Lần trước em ôm anh đã thấy anh gầy lắm rồi.”
Giọng điệu như người lớn của cậu làm anh chẳng biết nên khóc hay cười: “Biết rồi biết rồi, thưa cậu chủ ”
Đúng là từ khi cậu đi thì chất lượng bữa ăn của anh giảm sút cực nhanh thật. Có mình mình thì anh lại lười xuống bếp, lần nào cũng ra hàng ăn quấy quá cho xong, thỉnh thoảng mải làm quên ăn thì còn bỏ bữa nữa… Anh chưa bao giờ nói mấy chuyện này với Elvis, mà nếu cậu có hỏi thì anh cũng nói dối cho qua – nếu cậu biết anh đối xử với cái dạ dày của mình như vậy, thế nào cũng sẽ bùng nổ cho mà xem.
Bên cạnh đó, công việc của anh cũng ngày càng nhiều. Tuy Thẩm Mộ không nhắc gì đến chuyện xảy ra trong WC hôm đó, nhưng anh vẫn không dám thả lỏng cảnh giác. Không khí quanh hắn càng lúc càng lạnh, mà ánh mắt khi nhìn anh cũng càng thêm cay nghiệt. Dường như hắn đã hoàn toàn lấy chuyện hành hạ anh ra làm vui, ngày nào cũng bắt anh ở lại tăng ca với mình đến khuya, kể cả khi anh chẳng còn việc gì để làm.
“Rốt cục là anh muốn gì? Muốn tôi mệt chết chắc?” Đường Kiều không thể chịu nổi nữa.
Thẩm Mộ bình tĩnh đáp: “Ở cùng anh làm em tức giận đến thế à?”
Anh hít sâu một hơi: “Giữa hai ta chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới – nghĩa là trong thời gian làm việc anh muốn tôi làm gì cũng được, nhưng anh không có quyền xâm phạm vào thời gian riêng tư của tôi.”
Hắn cười cười: “Phải, vì chỉ có công việc mới giữ được em ở lại bên anh.”
Anh ngẩn người: “Ý anh là gì?”
Hắn khép tập tài liệu đang xem lại: “Nhưng em đừng có quên – vị trí anh cho em là trợ lý đặc biệt, có thể nói là trợ lý tư nhân – còn tư nhân đến mức độ nào thì phải xem đã.”
Anh cười lạnh một tiếng “Thế nghĩa là tôi phải cùng anh ăn, cùng anh uống, cùng anh ngủ?”
Hắn gật đầu: “Về nguyên tắc thì đúng thế.”
“Quá vô lý!”
“Em giận thật à.” Hắn cười mà như không cười: “Làm ảnh hưởng đến thời gian bên nhau của em và bạn trai hả? Nhưng theo anh biết thì người yêu nhỏ của em đã rời khỏi NY rồi.”
Anh mỉa mai: “Anh biết rõ thật đấy.”
Hắn đáp, đầy thâm ý: “Anh biết rất nhiều.”
—
Có lẽ sự phản đối của Đường Kiều cũng có tác dụng một chút – Thẩm Mộ cho anh hai ngày nghỉ ngơi. Nhưng hai ngày vẫn là quá ngắn – chẳng đủ để anh chạy về Trung Quốc thăm Elvis gì cả. Anh quyết định ngủ trọn một ngày một đêm, lúc tỉnh lại thì dạ dày đã rỗng tuếch, mở tủ lạnh ra thì chỉ thấy toàn bia là bia. Ngoài trời đang mưa, anh vốn đang định gọi đồ ăn nhanh về nhà, nhưng lại nhớ đến lời dặn của cậu, nghĩ một lúc rồi mặc áo, cầm ô đi ra ngoài.
Anh chọn một nhà hàng cách đó không xa. Vì trời mưa nên trong nhà hàng có rất ít người, làm anh càng thêm hưởng thụ không gian yên tĩnh này.
Ăn xong, vừa bước chân ra khỏi nhà hàng thì một bóng người quen thuộc đập vào mắt anh. Ngực anh trầm xuống, đang định quay đi thì người đó đã gọi anh lại.
Anh đành phải dừng bước, mặt không biểu cảm nói: “Chào.”
Thẩm Mộ nhướn mày lên: “Trùng hợp nhỉ. Em đến đây làm gì?”
“Ăn.”
“Ăn rồi thì sao?”
Anh bắt đầu cảnh giác: “Về nhà.”
“Hình như em rất không thích gặp anh?”
“Tôi chỉ không muốn bị tăng ca bất ngờ thôi.”
Hắn chớp chớp mắt: “Không đến nỗi đấy. Nhưng giờ anh không mang ô, xe lại đỗ ở bãi gần đây, hay em tiễn anh một đoạn nhé?”
Anh lập tức trả lời: “Tôi không lái xe.”
Hắn cười: “Chẳng liên quan. Đi cùng anh đi, có mười phút thôi mà.”
“…”
Khi hai người đàn ông trưởng thành cùng chen vào một cái ô bé tí thì thế nào cũng có người ướt – dù đứng gần nhau thế nào – chứ đừng nói gì đến Đường Kiều vẫn luôn ý thức được là phải giữ một khoảng cách an toàn với Thẩm Mộ.
Mưa lộp độp rơi trên tán ô. Quá nửa người anh đã ở ngoài mưa, bị ướt một mảng lớn, bọt nước bám vào những lọn tóc nhỏ trên trán anh. Vẻ mặt anh vẫn lạnh nhạt như cũ, nhìn không ra một sợi cảm xúc nào – nhưng cứ thế lại làm ngọn lửa trong lòng hắn vô thức bùng cháy.
Đã bao lâu rồi hai người mới yên bình ở bên nhau như thế này? Chính hắn cũng không nhớ nữa.
Thẩm Mộ đột nhiên đứng lại.
—Hắn vươn tay ôm anh vào lòng, cúi đầu như sắp hôn xuống, cán ô trong tay thoáng nghiêng, ngăn cản tầm mắt của người qua đường.
Đường Kiều trợn tròn mắt, vụt đẩy mạnh hắn ra. Cả người anh đã lọt thỏm vào màn mưa – trời mưa to như thế, rõ ràng là anh đang đứng ngay trước mặt hắn, nhưng hắn lại không thể nhìn rõ mặt anh được.
“Sao thế? Cậu cả nhà họ Thẩm cuối cùng cũng thừa nhận mình thích đàn ông à?”
Thẩm Mộ đứng im lặng giữa trời mưa, lặng thinh không nói. Thực ra thì cũng chẳng còn gì để nói – hắn không biết vì sao tự dưng mình lại làm thế nữa, dường như hắn đã bị khống chế mất rồi, khi hắn phản ứng lại, thì anh đã nằm gọn trong ngực hắn…
Đường Kiều lạnh lùng nở nụ cười, rồi xoay người, biến mất trong màn mưa.
Hành động đó quả thực rất dứt khoát rất cun ngầu rất đậm chất soái ca, nhưng hậu quả lại là – anh ngã bệnh.
Mấy năm nay tinh thần anh vốn đã không tốt, ăn uống vô kỷ luật, nghỉ ít làm nhiều, lại thêm cơn mưa này vào nữa, dẫn đến việc lần này anh bệnh rất nặng. Cơn sốt kéo đến vào ban đêm, mức cao nhất lên đến bốn mươi độ. Trong cơn mơ màng, anh đã muốn gọi cho Elvis lắm, nhưng nghĩ đến việc cậu ở nửa bán cầu kia lại phải lo lắng cho mình, thì lại thôi.
Anh không muốn làm phiền người khác, chỉ uống thuốc hạ sốt, uống ít nước rồi trèo lên giường, ngủ.
Cơn bệnh làm anh ngủ cũng không xong. Anh chỉ thấy người mình lâng lâng cả đêm, mọi vật trong mơ không ngừng thay đổi, chỉ có duy nhất một gương mặt anh tuấn trẻ trung là bất biến.
Khi anh tỉnh lại thì trời vẫn khuya, và mưa vẫn rơi ngoài cửa sổ. Anh không nhịn nổi nữa, vơ lấy máy gọi cho Elvis, nhưng cậu lại không nghe.
Anh ngẩn người nhìn lên trần, đột nhiên thấy nhớ cậu không chịu nổi – nhớ giọng nói dịu dàng, nhớ thân thể ấm áp… Thực sự là nhớ quá…
Mơ thấy người, thì tỉnh rồi phải đi tìm người chứ.
Đường Kiều chưa từng có cảm xúc mãnh liệt đến vậy.
Hai rưỡi sáng, anh gọi cho Thẩm Mộ. Hình như hắn cũng chưa ngủ nên bắt máy rất nhanh.
“Tôi muốn xin nghỉ.” Anh thông báo dứt khoát.
“…Hả?”
“Tôi ốm, muốn xin nghỉ.”
Nghe giọng anh khàn đặc, hắn nhớ đến sắc mặt tái nhợt của anh lúc tối, xác định anh không nói dối rồi mới đáp: “Được. Giờ em sao rồi? Để anh sang—” Chưa dứt câu thì anh đã cúp máy.
Thẩm Mộ hơi lo lắng, liền nhấn nút gọi lại, nhưng anh đã tắt máy rồi. Hắn thoáng do dự rồi bật dậy mặc quần áo, mặc kệ người phụ nữ đang nằm bên cạnh, cầm chìa khóa xe rồi lao thẳng vào màn mưa.
—
Ba giờ sáng, Đường Kiều thuê taxi đến một phòng khám tư nhân, nhanh chóng tiêm một mũi hạ sốt rồi lại chạy đi, tiện thể đặt vé máy bay trong lúc di chuyển.
Năm giờ sáng, anh lên máy bay – bay về nước.
Seven: Ngàn dặm tìm chồng…