CHƯƠNG 83
Một ngày trước khi rời khỏi thành phố S, Đường Kiều nhận được một món đồ chuyển phát nhanh.
Lúc đồ được gửi tới thì Thẩm Duy Thần đang tắm. Lúc đầu anh khá bối rối – anh chẳng nghĩ ra ai có thể gửi đồ cho mình cả.
Mở bao bì ra, bên trong là một chiếc hộp nhỏ được gói rất khéo léo, đúng là kiểu vừa nhìn đã biết nó dùng để làm gì.
Cuối cùng, Đường Kiều cũng nhớ ra một chuyện nào đó.
Khi Thẩm Duy Thần vẫn còn là Elvis, có lần anh đi dạo trung tâm thương mại với cậu, khi đi ngang qua một tiệm trang sức, không hiểu sao tự dưng lại có hứng… đặt một đôi nhẫn nam…
Ngay khi anh nhìn đôi nhẫn đến thất thần, một giọng nói bất ngờ vang lên: “Anh đang làm gì thế?”
Anh bị giật mình, vô thức giấu hộp nhẫn vào túi áo: “Không có gì!”
Động tác lau tóc của Thẩm Duy Thần khựng lại, nghi ngờ nhìn anh: “…Em vừa nghe có người gõ cửa mà?”
Đường Kiều tỏ ra vô cùng bình tĩnh: “Em nghe nhầm đấy.”
“…Hử?” Cậu hoang mang hết sức: “Chẳng lẽ em nghe nhầm thật?”
Anh nghiêm túc gật đầu: “Chính thế đấy.”
“…”
“Sấy tóc mau đi, kẻo lại cảm lạnh bây giờ.”
Cậu nhìn anh, chớp chớp mắt: “Anh giúp em nhé?”
“Em lớn rồi còn gì.”
“Thì có sao, hồi em bé anh vẫn làm thế mà ”
Đường Kiều hoàn toàn không có sức chống cự trước mỹ nam làm nũng – cứ mỗi lần cậu tỏ ra ngây thơ vô tội, là anh lại bị mê hoặc đến ngã trái ngã phải.
“Nào thì lau, sướng nhất em đấy ╭(╯ε╰)╮”
Cậu đến ngồi trước mặt anh, đầu ngả lên đùi anh, đôi mắt đen nhánh xinh đẹp nhìn anh chằm chằm.
Anh cầm máy sấy lùa vào mái tóc ươn ướt của cậu, làn gió ấm ấy như thổi vào cả lòng anh nữa, làm trái tim anh ấm áp như có dòng nước ấm chảy qua.
“Xong rồi.” Anh gõ lên trán cậu: “Đứng lên đi.”
Cậu xoay người ôm lấy eo anh: “Để em ôm chút nào ”
Nhìn mái tóc rối tung của cậu, Đường Kiều đột nghiên nghĩ — anh không chỉ có một người bạn trai, mà còn có cả một đứa con trai nữa 囧
“Chuẩn bị mọi thứ xong chưa?”
Cậu lười biếng đáp: “Đương nhiên. Em làm việc mà anh còn phải lo nữa à?”
“Vậy đi nhé?”
“Cũng được, nhưng phải hôn em một cái đã ”
“… Đừng nghịch!”
“Trong nhà có ai đâu”
Anh hết cách, đành phải cúi đầu, mổ nhẹ lên môi cậu: “Được chưa?”
“Chưa!” Cậu níu cổ anh xuống, ngấu nghiến lên môi anh.
Kỹ thuật hôn của cậu rất ổn, hôn đến nỗi làm kẻ sống lâu hơn cậu mấy chục năm như anh cũng phải mơ mơ màng màng, suýt nữa thì ngất đi.
Nhận ra cả hai sắp cọ sát ra lửa, Đường Kiều vội vàng đẩy thiếu niên đang dán vào mình ra: “Giờ mà không đi thì sẽ muộn đấy!”
Cậu đành phải nhả anh ra, luyến tiếc nói: “Đi nào.”
—
Trước khi xuất ngoại, Đường Kiều định mang Thẩm Duy Thần đến gặp Đường Hoài Chương. Cậu ngay lập tức đồng ý, nhưng từ đó đến giờ cứ nôn nóng suốt, cả đêm lăn qua lộn lại, mãi mà chưa ngủ. May là tuổi trẻ sức khỏe tốt, dù đêm qua không được ngủ ngon thì sáng hôm sau tắm rửa tút tát, lại biến về hình ảnh hoàn mỹ như thường.
Lo cậu chưa ngủ đủ nên anh giành vị trí lái xe. Ngồi ở ghế phụ, nhìn khung cảnh đồng ruộng bên ngoài khác hẳn ở thành phố, cậu không nhịn được than thở: “Bố anh đúng là biết nhìn xa trông rộng thật đấy. Chỗ này có khác gì thế ngoại đào nguyên đâu.”
“Đây là quê của mẹ tôi.”
Cậu quay lại nhìn anh, nhẹ giọng hỏi: “Không mấy khi thấy anh nói về mẹ nhỉ.”
“Có gì để nói đâu.” Anh bình tĩnh đáp: “Mẹ tôi đã mất trước khi tôi hiểu chuyện rồi.”
Cậu ngẫm nghĩ một lúc, đoạn gật đầu: “Ba anh si tình thật đấy, bao nhiêu năm rồi mà vẫn không tái hôn.”
Anh trêu ghẹo: “Thế nếu tôi chết thì em có tái hôn không?”
Cậu lập tức biến sắc, khẽ gầm lên: “Đừng có nói mấy lời như thế!”
Anh chỉ thuận miệng đùa một câu, không ngờ bạn trai nhỏ nhà mình lại phản ứng dữ dội như vậy, vội vàng đáp: “Tôi chỉ đùa thôi mà, em đừng để ý!”
Cậu nhăn mày lại: “Kể cả đùa… sau này cũng đừng đùa thế nữa.”
“Ừ, ừ.”
Cậu im lặng một chốc, lại bảo: “Nếu anh mà chết thật… thì em chẳng sống nổi nữa đâu.”
Anh định nói là thế nào thì mình cũng chết trước cậu thôi, nhưng nhìn vẻ mặt cậu khi nói ra lời ấy, thì lại thông minh không nói gì nữa.
—
Vì Đường Kiều đã đánh tiếng từ trước nên Đường Hoài Chương không ngạc nhiên gì khi thấy Thẩm Duy Thần đến, chỉ tiếp đón cậu như khách từ phương xa.
Miệng cậu rất ngọt, khen ông đến độ ông cười híp cả mắt lại, còn mang không ít đồ quý giá đến tặng ông.
Cậu tự mình nấu bữa trưa, với nguyên liệu liệu do đích thân ông chuẩn bị. Nhân lúc ông không có ở bếp, cậu liền gọi anh vào, thì thầm bất an: “Này, em thấy… có gì đó không ổn.”
“Hử? Cái gì không ổn cơ?”
“Thì, là thái độ của ba anh ấy. Anh nói cho ông ấy biết quan hệ giữa hai chúng ta rồi à?”
“Chưa?”
…Cậu không biết là nên vui hay buồn đây.
Anh liếc mắt một cái là đoán ra được cậu đang nghĩ gì: “Vì anh không nói thì ba cũng biết.”
“???”
“Thật mà.”
“Thế thì lại càng kỳ lạ.” Cậu do dự nói: “Nếu ông ấy biết rồi… thì phải khẩu cung em chứ nhỉ? Mà ông ấy lại chưa hỏi gì…”
Anh không nhịn được cười rộ lên: “Em cứ làm như con dâu xấu đến gặp cha mẹ chồng ấy! Hai thằng đàn ông ở với nhau làm gì có nhiều luật lệ thế, có tình cảm là được rồi mà.”
Lời anh nói làm cậu hơi khó chịu, nhưng lại không biết phản bác thế nào.
Nói cũng phải, nam nam ở với nhau đâu được pháp luật công nhận, yêu thì ở hết yêu thì tan, thậm chí còn chẳng có giấy tờ nào chứng nhận cho khoảng thời gian bên nhau đó.
—
Phòng khám của Đường Hoài Chương làm ăn rất tốt, trong giờ ăn trưa còn có rất nhiều người đến chờ khám bệnh, làm ông đành phải bỏ hai người ở đó mà ra làm việc.
Đường Kiều rảnh đến phát phiền, liền rủ Thẩm Duy Thần đến con sông gần đó câu cá.
Hai người ngồi cạnh nhau trên thuyền, mồi câu thả nổi trên mặt nước, vừa nói chuyện phiếm vừa chờ cá mắc câu.
Tuy anh đã bước vào tuổi trung niên, nhưng vẫn không kiên trì nổi với loại hình vận động không – chuyển – động này, ngồi một lúc đã gà gật ngủ – điểm này thì anh còn thua cả cậu nữa.
Cậu đặt đầu anh ngả lên vai, để hơi thở ấm áp của anh nhè nhẹ thổi vào xương quai xanh mình.
Năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình yên.
—
Ăn cơm xong, hai người liền sửa soạn quay về – dù sao thì sáng hôm sau họ còn phải bay nữa.
Đường Hoài Chương không nói gì cả – ông vốn không phải kiểu người nói nhiều, đến lúc tiễn họ lên xe thì mới mở miệng: “Nhớ chăm sóc bản thân cho tốt nhé.”
Ngực Đường Kiều nhói lên: “Ba, bọn con sẽ về thường xuyên mà.”
Trên đường về, cậu hỏi anh: “Anh định bao lâu thì về một lần?”
“Rảnh lúc nào thì về lúc ấy thôi.”
Cậu gật gật: “Em cũng định thế.”
“Nào, muốn đến thăm mẹ em không?”
“Không cần.” Cậu nắm lấy tay anh: “Lần trước em đã nhắn mẹ rồi, nói là… em muốn cả đời này được ở với anh.”
—
Hôm sau, hai người đi rất im lặng, người biết họ đi chỉ có Triệu Lan Chi và Thẩm Ngôn.
Y lại hận nhất là mấy kiểu tạm biệt thế này, có thể trốn thì nhất định sẽ trốn, nhưng hôm trước thì có gọi cho anh: “Thôi nào, có phải là cả đời không gặp nhau nữa đâu, anh không tiễn đâu nhé! Khi nào rảnh rỗi, anh nhất định sẽ đến đó thăm em!”
Gã thì càng không phải nói – có khi cả đời gã cũng chẳng biết đến sân bay tiễn người là thế nào cũng nên.
“Còn năm phút nữa là lên máy bay.” Cậu vừa xách hành lý vừa nói: “Anh đã chuẩn bị xong chưa?”
“Hả?”
“Chuẩn bị… bắt đầu cuộc sống mới của hai ta ấy.”
Anh lơ đãng cười cười. Tay phải anh đang nhét trong túi, vân vê hộp nhẫn nhỏ, lòng bàn tay đã đẫm mồ hôi.
Thấy anh hơi kỳ lạ, cậu lo lắng hỏi: “Anh sao thế? Trong người khó chịu à?”
Đường Kiều hít sâu một hơi, mỉm cười nói: “Thẩm Duy Thần, tôi có thứ này muốn tặng em…”
Seven: tung bông tung hoa
Từ từ đã, câu chuyện về Thẩm Duy Thần x Đường Kiều đã tạm khép lại, giờ thì còn Thẩm Ngôn x Triệu Lan Chi nữa!! Còn phiên ngoại phiên ngoại, xin chớ đi!!
@ToNhynhy: Sướng cô nhất nhé, giờ đến Lan Chi của cô lên sàn rồi =)))