“Sau khi từ chỗ bác sĩ trở về, anh vẫn luôn không đúng lắm, không chạm vào em, mỗi ngày đều tâm sự nặng nề...”
Tay của Bạc Khâm rũ ở hai sườn siết chặt lại, dùng sức tới nỗi gân xanh như muốn trồi ra, hắn hơi há miệng, muốn tiến lên một bước, lại bị Tạ Mộc giống như tránh rắn rết mà lùi một bước, né tránh hắn.
Thanh niên mặt tái nhợt, nhẹ giọng nói, “Anh nói với em là công ty đang bận, nói với em là không rảnh ở cạnh em, nhưng anh có phải đã quên rồi hay không...”
“Em đã từng, là trợ lý của anh.”
Bước chân của người đàn ông chợt dừng lại.
Hắn là đã quên mất.
Đã quên người thanh niên trước mặt này, cái người như thể chỉ cần một câu của hắn là có thể rơi nước mắt, cái người nhìn như gầy yếu, coi hắn nói cái gì chính là cái đó này, là do một tay ai dạy dỗ ra tới.
Bạc Khâm đã từng thưởng thức tư chất của Tạ Mộc, tư chất thông minh như vậy, dạy một biết mười, lại một lòng vui vẻ đi theo hắn, nói cái gì tin cái nấy, mãn tâm mãn nhãn chỉ có hắn, nếu nói trong lòng không có tự đắc là giả.
Có lẽ là vì Tạ Mộc ở trước mặt hắn biểu hiện quá thuận theo, làm hắn đã quên, cậu ấy là một con người như thế nào.
“Em xem tin tức về Bạc thị mấy ngày nay, thị trường chứng khoán, mỗi lần đến thư phòng, anh đang xử lý chẳng qua đều là một ít văn kiện thực bình thường, công ty căn bản là không có vấn đề gì.”
“Tiểu Mộc...” Nhìn hốc mắt hồng hồng, thanh niên nói ra từng câu từng chữ đầy suy đoán khẳng định, trong lòng người đàn ông đột nhiên có một loại cảm giác sắp mất đi trái tim của người trước mặt, hắn theo bản năng muốn biện giải, lại lần nữa bị đánh gãy.
“Anh nói, em là do tai nạn xe mà hôn mê, nhưng tại sao lại tai nạn xe, tai nạn ở đâu, những thứ này em đều không có nửa phần ấn tượng. Đến khi em tỉnh lại, lại lần nữa có ký ức, nhưng vì sao lại ở chỗ bác sĩ tâm lý kia?”
“Anh một mặt thì nói với em rằng anh yêu em, nhưng một mặt khác lại không chịu chạm vào em, có lẽ chính anh cũng không biết, mỗi lần chạm vào em, ánh mắt của anh có bao nhiêu kháng cự.”
Ánh mắt thanh niên bi thương, nhìn người yêu, lộ ra một nụ cười thảm đạm, “Bạc Khâm, em yêu anh, cho nên em cũng hiểu anh.”
“Anh rốt cuộc... đang giấu em cái gì.”
Bạc Khâm tính sai.
Là hắn quyết định xóa bỏ cái nhân cách ngây thơ kia, cũng chính hắn bị cái nhân cách đó làm cho mờ mắt.
Hắn đã quên, Tiểu Mộc của hắn cũng không nhu nhược dễ lừa như cái nhân cách thứ hai kia, thanh niên trước mắt, là do hắn một tay dạy ra, là Tạ Mộc có thể một mình chống đỡ một phương.
Một đêm kia, hình ảnh thanh niên đứng ở ngoài cửa, trong mắt tràn đầy tro tàn lại xuất hiện ở trước mắt.
Bạc Khâm chưa bao giờ căm ghét trí nhớ của mình lại tốt đến như thế.
Tốt đến mức nhớ rõ, người yêu của hắn là như thế nào xoay người, như thế nào nhìn hắn một lần cuối cùng.
Khi đó thì không sao cả, nhưng giờ phút này, lại biến thành kim châm cắm nơi trái tim.
Một cái, hai cái, ba cái...
Nhưng, cho dù đau đến trái tim đều co chặt lại, hắn cũng quyết không thể để Tạ Mộc biết chân tướng.
Ở trong mắt Tiểu Mộc, hắn vĩnh viễn sẽ là người yêu hoàn mỹ nhất, chứ không phải là kẻ trong lúc Tiểu Mộc tuyệt vọng nhất, lại tự tay đem người vứt bỏ.
Vậy chỉ có thể, tiếp tục lừa dối --
Ánh mắt người đàn ông tối lại, con ngươi dường như không có bất kỳ dao động nào, thanh âm xót xa, nhẹ giọng nói: “Ngày đó, em bị Đàm Đào chạm vào.”
Biểu tình của thanh niên bỗng chốc cứng đờ.
Tuy rằng đoán được một ít, nhưng khi thật sự biết được đáp án, biểu tình vẫn là vô thố lại luống cuống.
Hốc mắt cậu còn đỏ, vẻ kiên cường trước đó, trong nháy mắt sụp đổ.
Cậu nhỏ giọng hỏi, “Anh vì sao... không cứu em...”
“Vì cái gì, nhìn em bị Đàm Đào...”
Thanh âm Tạ Mộc đang phát run, bộ dáng hoảng sợ lại không biết nên làm cái gì bây giờ, ngón tay trắng nõn vịn vào ven tường, dùng sức tới nỗi trắng bệch.
Thanh niên sợ hãi, sợ hãi sẽ nghe thấy chuyện làm cậu hỏng mất.
Cậu gắt gao nhìn chằm chằm người mình yêu, muốn có được một đáp án.
Mu bàn tay Bạc Khâm đặt sau người, dùng sức mà nắm thành quyền, hắn đáp, “Anh bị Đàm Đào hạ thuốc, không thể cử động.”
“Nếu anh có thể, nhất định sẽ cứu em.”
“Sau đó em liều mạng chạy đi, lúc tỉnh lại, không đối mặt được với chuyện này, đã muốn anh mang em đi thôi miên, xóa đi những ký ức đó.”
“Chuyện sau đó, em cũng biết...”
【 Vô sỉ!! 】
Hệ thống bị chọc tức đến âm thanh máy móc đều phát run, 【 Sự thật lươn lẹo như vậy, lương tâm hắn sẽ không đau sao! 】
【 Anh thay hắn trả lời: Sẽ không. 】
【 Thống nhi, dạy em miễn phí một chiêu, muốn làm cho một người đau lòng, nhất định phải làm hắn mềm lòng trước. 】
Tạ Mộc nhìn người đàn ông trước mặt, lông mi run run, như đang bất an, đôi mắt hồng hồng, tràn đầy thê lương.
“Hóa ra... là như thế này...”
“Hóa ra, là cái dạng này...”
Cậu lẩm bẩm lặp lại những lời này, hốc mắt rốt cuộc không kìm được, theo gương mặt trắng nõn chảy xuống từng dòng lệ, rơi trên đất, một chút thanh âm cũng không có.
“Tiểu Mộc, đừng khóc...”
Người đàn ông tiến đến, đem cậu ghì chặt trong lòng, cảm nhận được người ấy đang run rẩy, thanh âm hắn từ tính trầm thấp, trấn an người yêu nhỏ của hắn, “Là anh không bảo vệ tốt cho em, đều là anh sai, nếu không phải anh bảo em tới đón anh, thì sẽ không thay đổi thành như thế này.”
“Bạc Khâm...”
Thanh âm mềm mại, tràn đầy sợ hãi của thanh niên run run vang lên, “Anh, anh đã nói với em, anh thích sạch sẽ, em bây giờ, em bây giờ không còn sạch sẽ...”
“Cho nên anh mới không muốn chạm vào em, cho nên anh mới làm bộ phải bận việc, bởi vì em không sạch sẽ, bởi vì Đàm Đào...”
Cậu như là lâm vào khốn khó thật lớn, vô thố nói ra những lời mà mấy ngày nay vẫn nghẹn ở trong lòng. Cuối cùng, thanh niên nâng mắt lên, như là tuyệt vọng, lại như là đau thương, nhìn về phía người mình yêu.
“Anh không cần em sao?”
“Em, em có thể tắm sạch sẽ, em sẽ không bao giờ để cho người khác chạm vào em, chỉ có anh thôi, chỉ có anh mới có thể sờ em, ôm em...”
Thanh niên khóc đến thở hổn hển, nhưng vẫn nỗ lực, nỗ lực, muốn giữ lại người mình yêu.
“Tiểu Mộc, Tiểu Mộc em bình tĩnh một chút.”
Bạc Khâm đem người vây ở trong lồng ngực, nghe những lời nói đầy hỗn loạn của cậu, trong lòng đau xót như bị ngâm mình trong nước muối, vừa đau, vừa xót.
Thanh niên chậm rãi ngẩng đầu lên, mắt cậu còn hồng, đôi mắt tròn tròn xinh đẹp tràn đầy nhút nhát cùng sợ hãi.
Ngay ở thời điểm người đàn ông còn muốn nói thêm chút lời trấn an, tay Tạ Mộc nhẹ nhàng động, thật cẩn thận, bắt được tay anh.
Bất đồng với ngón tay xinh đẹp tinh tế giống như tác phẩm nghệ thuật của Tạ Mộc, bàn tay của người đàn ông to rộng thon dài, lòng bàn tay có vết chai mỏng. Trước kia, Bạc Khâm thích nhất chính là ở trên giường dùng một bàn tay nắm chặt cổ tay của thanh niên, nhìn bộ dáng cậu ngượng ngùng lại tránh không thoát.
Mà hiện tại, thanh niên chủ động đem cổ tay của mình nhét vào trong tay người đàn ông, như một con chim non tự động chui vào trong lồng.
Lông mi cậu đã sớm bị nước mắt làm cho ướt nhẹp, trong mắt đầy nỗi sợ bị vứt bỏ.
“Em rốt cuộc, không bao giờ gặp lại người khác, em sẽ rửa sạch sẽ... Anh biết em thực ngoan, em nghe lời anh nói, anh bảo em làm cái gì em sẽ làm cái đó.”
Tạ Mộc đang khóc, thanh âm khàn khàn cầu xin:
“Bạc Khâm, anh đừng bỏ em...”
“Được không.....!?”
Người đàn ông gắt gao nhìn người yêu nhỏ đang vùi vào lòng mình, tim lại mềm xuống một chút.
Trong lòng mang một tia thẹn ý, hắn cúi người hôn xuống.
“Tiểu Mộc, anh yêu em, vĩnh viễn đều sẽ không bỏ em.”
“Vĩnh viễn sao?”
Bạc Khâm khẳng định nói, “Vĩnh viễn.”
【 Đinh! Bạc Khâm độ hảo cảm: 96】
Tác giả có lời muốn nói:
Chương trước bị khóa đột nhiên không kịp phòng ngừa, ta liền cái xe nôi cũng chưa khai liền trực tiếp bị khóa, đáng sợ đáng sợ
Tự dưng lại não bổ:
Hệ thống có một ngày đột nhiên hỏi: 【 Ký chủ, nếu bây giờ để anh chọn một trong hai tên tra công kia, anh sẽ chọn ai? 】
Tạ Mộc khói bụi mù mịt: 【 Chỉ có trẻ con mới lựa chọn, người lớn đương nhiên đều lấy tất. 】
Phía sau, trên Tấn Giang đáng yêu của chúng ta, là không thể nói được, bởi vậy chỉ có thể não bổ, mọi người vui vẻ là được ha.
***
Xin lỗi các tình yêu của tui, hôm qua nhà mất mạng, bây giờ mới up chương được, tình hình là cuối tháng này tui thi cuối kỳ, sẽ cố gắng hoàn thế giới này trước khi tui lặn đi ôn thi.
Tui không drop đâu nên đừng bỏ tui nhé, hiuhiu.....