Biểu cảm trên khuôn mặt Bạc Khâm trong nháy mắt trở nên phức tạp không thể hình dung.
Hắn nhìn xuống chén canh bề ngoài vô cùng bình thường trước mặt, như thế nào cũng uống không nổi nữa.
“Tiểu Mộc......”
Người đàn ông bất động thanh sắc buông thìa trong tay, “Thân thể của anh không có việc gì, không cần những thứ này.”
“Vậy anh vì sao không chạm vào em......” Thanh niên phải rất nỗ lực mới không để giọng của mình mang theo tủi thân mà nói.
“Trước đó, anh không phải rất sốt ruột sao?”
“Mấy hôm trước còn có thể nói là anh quá mệt mỏi, nhưng là mấy hôm nay anh cũng không có bận như vậy, chúng ta không phải người yêu sao? Vì sao đến bây giờ còn phải chia phòng ngủ......”
Tạ Mộc nhìn qua giống như đã nghẹn rất nhiều ngày, từ trước đến nay cậu đều không dám làm trái ý Bạc Khâm, gắt gao cúi đầu, đem những lời này nói ra khỏi miệng.
Người đàn ông không biết phải trả lời như thế nào.
Hắn thừa nhận, mấy ngày nay, Bạc Khâm theo bản năng không muốn cùng người yêu nhỏ của hắn tiếp xúc thân thể.
Chỉ cần vừa chạm vào, liền sẽ giống như trong ác mộng, bên tai vang lên âm thanh của người yêu vào một đêm kia, như thế nào gào khóc, như thế nào cầu hắn cứu cậu ấy.
Nhưng hắn không cứu.
Hắn trơ mắt nhìn Tiểu Mộc rơi vào địa ngục.
Đôi tay của người đàn ông đặt dưới bàn dùng sức nắm chặt lại, đối diện với người yêu cái gì cũng không biết, lộ ra một nụ cười ôn nhu.
“Bác sĩ nói em cần phải tĩnh dưỡng thật tốt anh mới không chạm vào em, Tiểu Mộc, em cũng không thể quá coi thường người đàn ông của em.”
Tạ Mộc có chút ngập ngừng ngẩng đầu lên, hốc mắt cậu còn có chút đỏ, đáy mắt chứa đầy bất an, cậu nhút nhát sợ sệt nói, “Thân thể em đã khôi phục tốt rồi......”
Bạc Khâm vẫn luôn biết trong lòng Tạ Mộc bất an.
Hơn phân nửa là bởi vì thái độ trước kia của hắn.
Mặt ngoài ôn nhu, nội tâm thanh lãnh, Tiểu Mộc là một người thông minh như vậy, sao có thể không phát hiện được.
Cậu ấy chỉ là, không dám nói mà thôi.
Bạc Khâm đứng dậy, tiến đến trước mặt thanh niên đang bất an đến mức lông mi run run nhìn về phía hắn, hơi cúi người, ở trên môi cậu đặt xuống một cái hôn.
Nụ hôn này vì Tạ Mộc đáp lại mà càng sâu, tới cuối cùng, thanh niên bị hôn đến cả người vô lực xụi lơ ở trong lòng ngực người yêu, gương mặt trắng nõn ửng đỏ, đôi môi nguyên bản được dưỡng hồng nhuận lại càng là đỏ thêm ba phần.
Tay người đàn ông không nhanh không chậm từ vạt áo tiến vào, bàn tay thon dài có chứa vết chai mỏng vuốt ve da thịt trắng nõn được giấu dưới lớp áo của thanh niên.
Thủ đoạn của hắn luôn rất thuần thục, không đến vài phút, cả người Tạ Mộc đều đã bị trêu chọc như biến thành nước, mềm mại ngã vào trong lòng ngực hắn mà dựa vào.
“Bạc Khâm......”
Tạ Mộc khẽ gọi, ngón tay tinh tế ỷ lại nắm chặt lấy góc áo người yêu, trong mắt chứa đầy tình yêu.
Bạc Khâm cong môi cười khẽ, thanh âm từ tính hơi hơi trầm thấp, hắn cũng có phản ứng.
“Tiểu Mộc, em tự mình tới thử xem, anh có cần canh bổ thận hay không, hửm?”
Trong mắt thanh niên sóng nước lay động, tuy rằng trên mặt còn chút biểu cảm ngượng ngùng, nhưng vẫn là ngoan ngoãn gật đầu, ngay cả thanh âm đều bởi vì động tình mà mềm xuống.
“Được......”
Người yêu đều đã như vậy, Bạc Khâm còn có thể không thượng* được sao?
(*) từ này có nghĩa là gì chắc mọi người cũng đã biết, còn nếu chưa biết thì nó đại khái nghĩa là đè con người ta ra đấy, tui để vậy cho tinh tế hơn xíu nha, chứ ghi toẹt nghĩa ra thì nó thô lắm =))
Hắn thật sự đã lâu không chạm vào Tạ Mộc, tuy rằng là hắn cố tình làm vậy, nhưng đợi đến lúc lại lần nữa chạm đến khối thân thể hoàn toàn vì hắn mà rộng mở này, trong lòng người đàn ông vẫn rất kích động.
Đem người ném lên trên giường lớn.
Bạc Khâm cởi bỏ cổ áo, cúi người đè lên.
“Ưm...... Bạc Khâm......”
Tạ Mộc nhỏ giọng kêu, đôi tay ôm lấy cổ hắn.
- - cứu em, Bạc Khâm, cứu em!!
Hình ảnh thanh niên bị áp chế dưới thân người đàn ông khác, thanh âm nghẹn ngào, tiếng cầu cứu kia phảng phất giống như là si ngốc, lại lần nữa truyền vào trong đầu hắn.
Một đêm kia, mưa to đổ xuống, cậu ở bên ngoài điên cuồng mà gõ cửa.
- - Bạc Khâm, anh để em vào, để em đi vào......
Cuối cùng, sau khi nghe hắn nói, gương mặt vốn dĩ đã trắng bệch, lại càng thêm giống tro tàn.
“Em, không sạch sẽ......?”
- - không sạch sẽ......
Bạc Khâm đột nhiên đứng dậy, bực bội gãi tóc, bỏ lại thanh niên trên giường, bước chân dồn dập mở cửa bước ra ngoài.
Hắn yêu tiểu Mộc.
Nhưng hắn lại không thể đụng vào cậu ấy.
Một đêm kia, Tiểu Mộc kêu thảm thiết, cầu xin, cứ như là nguyền rủa, không ngừng tái hiện.
Bạc Khâm không ý thức được vì sao.
Hắn chỉ là cảm thấy, bởi vì người hắn yêu bị người khác chạm qua.
Người yêu toàn tâm toàn ý yêu hắn, chỉ để cho mình hắn chạm vào, bị người đàn ông khác động đến.
Cho dù biết thanh niên không phải cố ý, Bạc Khâm vẫn là không cưỡng chế được đáy lòng bài xích......
Hắn thích sạch sẽ.
Nhưng Tiểu Mộc, đã không sạch sẽ.
【 phi! Tra nam! 】
Tạ Mộc ngồi ở trên giường, thong thả mặc quần áo.
Hệ thống tỏ vẻ tán đồng, 【 thật sự tra, trách không được hắn lại bị xếp vào danh sách hệ thống phái ký chủ tới. ಠoಠ】
【 đúng không, trên thế giới này như thế nào sẽ có người tệ như vậy, đem người khác làm cho dục hỏa đốt người, chính mình nhưng lại tự đi hạ nhiệt, cái tiên canh kia nên để hắn ta uống hết mới đúng! 】
【...... Ngài là bởi vì cái này mới nói hắn ta là tra nam sao? ●﹏● 】
【 Không thì cái gì? Cho dù là người mình yêu cũng không chạm vào, không phải tra nam thì là cái gì? 】
Hệ thống tạm dừng thật lâu, mới khô cằn lên tiếng: 【 có đạo lý. ๏_๏ 】
【 Tinh! Bạc Khâm độ hảo cảm: 92】
Tạ Mộc chuyện vừa chuyển, 【 nhưng anh chính là thích như vậy, cấm dục, trêu chọc rất vui nha. 】
***
Bạc Khâm đang hút thuốc.
Tạ Mộc đẩy cửa ban công ra, tái mặt nhìn vào người yêu vì nghe được động tĩnh mà xoay người lại.
“Rất xin lỗi......”
Trong mắt người đàn ông có kinh ngạc, “Tiểu Mộc, vì sao phải xin lỗi.”
“Em hôn mê lâu như vậy, thân thể đã không còn tốt như trước kia.”
Thanh niên nỗ lực kiềm chế nước mắt, thanh âm nhẹ nhàng nói, “Chúng ta chia tay đi.”
Sắc mặt Bạc Khâm nguyên bản đã không dễ nhìn, tức khắc đen xuống.
Hắn tiến lên một bước, đột nhiên bắt được cổ tay Tạ Mộc, rất tinh tế, cứ như chỉ nhẹ nhàng gập lại thôi là gãy ngay, “Em muốn rời khỏi anh?”
Giọng nói của người đàn ông rất âm u, phảng phất giống như là quái vật nơi sâu nhất địa ngục, tràn ngập khói mù.
“Rời khỏi anh, sau đó thì sao? Em muốn đi tìm ai? Tìm cái kia......”
Nước mắt nóng bỏng rơi trên tay hắn, ánh mắt tràn đầy tức giận của Bạc Khâm lập tức ngẩn ra, nhìn vào đôi mắt đỏ hồng của thanh niên.
Hắn lúc này mới tỉnh táo lại.
Tạ Mộc trước mắt, vẫn là Tạ Mộc yêu hắn sâu đậm, chỉ yêu một mình hắn.
“Thật xin lỗi Tiểu Mộc, anh gần đây...... Công ty có một số việc, áp lực quá lớn, anh không phải cố tình không để ý em......”
Người đàn ông nhanh chóng bỏ xuống biểu cảm hung ác nham hiểm trên mặt, dịu dàng đem thanh niên ôm ở trong lòng an ủi.
“Cho anh một chút thời gian, anh sắp làm xong rồi, sau đó sẽ luôn ở bên cạnh em, được không?”
Thanh niên nhìn hắn, tuy rằng trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn thuận theo gật đầu.
Giống như trước kia vậy.
Bạc Khâm lộ ra nụ cười yêu thương, hắn ôm lấy thanh niên, từng chút từng chút hôn lấy môi cậu.
“Tiểu Mộc, anh yêu em, cực kỳ yêu em......”
“Ngàn vạn đừng nghĩ đến rời bỏ anh, anh sẽ rất khó chịu......”
Ở một góc mà thanh niên nhìn không thấy, mắt hắn trầm xuống.
Những ký ức đó, không nên tồn tại.
Vậy, mạt sát người tạo ra ký ức, kẻ dám can đảm chạm vào người hắn yêu.
- - Đàm Đào.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tạ Mộc như cũ đi dạo quanh.
Bạc Khâm mở nhật ký của cậu ra xem.
Trang mới nhất, còn mang theo nước mắt.
【 Tối hôm qua, tôi nằm mơ. Tôi mơ thấy Bạc Khâm không chạm vào tôi, là bởi vì tôi bẩn, anh ấy thích sạch sẽ, không muốn cùng người khác chia sẻ. Từ khi cùng anh ấy ở bên nhau, tôi đã rất nỗ lực không chạm vào người khác, cũng không cho người khác chạm vào mình, tôi biết anh ấy thích tôi như vậy, tôi muốn làm anh ấy vui vẻ. Giấc mộng kia thật sự rất đáng sợ, nếu là sự thật......Tôi nghĩ, tôi sẽ chết mất. 】
Tay người đàn ông cầm nhật ký, bỗng nhiên siết chặt.