Vọng Hương Lâu
Chương 6: Mất trí nhớ sau khi bị đối xử tệ (6)
“Tạ Mộc.”
Thời điểm thanh âm nam tính trầm thấp, phảng phất còn ẩn hàm một tia không vui vang lên, thanh niên lúc này mới như là phát hiện hắn tồn tại.
Hắn vội vã từ trong lòng Đàm Đào tránh ra, một mực cung kính đối Bạc Khâm chào hỏi, “Bạc tổng, chào ngài.”
Thanh niên môi hơi khẩn trương nhếch lên, bởi vì vừa nãy cùng người yêu ở cạnh nhau mà không để mắt đến người trước mặt, dù sao, đây cũng là ân nhân của cậu.
Bạc Khâm cùng Tạ Mộc sống chung một quãng thời gian không ngắn, coi như là hắn không có để tâm ghi nhớ, Tạ Mộc làm ra thần sắc có ý nghĩa gì, vẫn là bị anh nhớ kỹ.
Mà hiện tại, trong mắt của cậu tràn đầy lễ phép xa lạ, đáy mắt vẫn còn thân cận cùng ỷ lại thời điểm ở bệnh viện, cũng không nhìn thấy một chút đầu mối.
“Bạc Khâm?” Đàm Đào liếc nhìn, chú ý tới tầm mắt người đàn ông nhìn về phía thanh niên, trong mắt bỗng nhiên tối lại, tâm y trầm xuống, liền vội vàng đem Tạ Mộc một lần nữa kéo trở lại.
“Đừng, có người ở...”
Người yêu của y vừa thẹn vừa giận lại muốn lần nữa tránh ra.
“Sợ cái gì, Bạc Khâm là anh em tốt của anh, sớm muộn gì cũng sẽ giới thiệu.”
Đàm Đào môi vừa lộ ý cười, sủng nịch nói, trên mặt cũng tràn đầy ôn nhu, tay lại tràn ngập dục vọng chiếm hữu, ôm đồm ở giữa cổ thanh niên, khóe môi câu lên, nhìn về phía bạn thân đang dùng ánh mắt ác liệt nhìn sang.
“Bạc Khâm, giới thiệu cho cậu một chút, bạn trai tôi, Tạ Mộc.”
Nghe thấy tiếng cười nhỏ phát ra, người đàn ông lông mày bỗng nhiên nhăn lại, tầm mắt anh ta rơi vào trên người thanh niên sau khi nghe đến lời nói của bạn trai thì không giãy dụa nữa, trên gương mặt trắng nõn đã từng nỗ lực duy trì bình tĩnh giờ khắc này có ngượng ngùng, cũng có ngọt ngào, chỉ có là không có, yêu thương đối Bạc Khâm.
“Bạc tổng, cái kia, cám ơn anh ở bệnh viện giúp tôi trả tiền thuốc, Đàm Đào đều nói cho tôi biết, cám ơn anh trong lúc tôi hôn mê đã giúp đỡ.”
Như là lời cảm ơn bình thường đối bạn tốt của người yêu, liền ngay cả thời điểm nói câu nói này, cậu đều dịu ngoan dựa sát tại trong lòng Đàm Đào, có lẽ là có chút khẩn trương, tay còn lặng lẽ bắt được góc áo người sau lưng, như là muốn lấy dũng khí.
Bạc Khâm nhìn về phía tay Tạ Mộc ỷ lại cầm lấy góc áo, nhớ lại Tạ Mộc trước đây.
Hắn biết Tạ Mộc rất chán ghét người ngoài đụng vào, trừ hắn ra, cậu thậm chí ngay cả một đứa trẻ sơ sinh cũng sẽ không chạm thử.
Anh lần đầu tiên mang theo thanh niên đi gặp Đàm Đào, lúc đó Đàm Đào muốn đưa tay khoát lên trên bả vai cậu, đều bị cậu tràn ngập chán ghét bỏ qua, cũng là lần đầu tiên, Tạ Mộc làm trái ý hắn, ném tay rời đi.
Sau đó, Bạc Khâm bị Đàm Đào hung hăng cười nhạo không đè ép được tình nhân, trong lòng tràn đầy tức giận, lại luyến tiếc khối thân thể khiến người không nhịn được sa vào này, đem Tạ Mộc đè trên giường cả một đêm, mãi đến khi trời đã sáng, mới từ lời cầu xin nghẹn ngào của cậu mà bỏ qua cho cậu.
Nói là tức giận, kỳ thực hắn ta rất hài lòng Tạ Mộc làm như vậy.
Rốt cuộc, một người tình nhân chỉ nguyện ý cho hắn đụng vào, mãi mãi cũng sẽ không phản bội hắn.
Nhưng bây giờ, cậu lại không kiêng dè chút nào như vậy núp ở trong lòng Đàm Đào, mà Đàm Đào, lại nói cái gì mà người yêu.
Nếu như là trước đây, Bạc Khâm thậm chí không cần nghĩ thì đã biết Tạ Mộc sẽ làm thế nào.
Cậu sẽ đẩy Đàm Đào ra, rồi cùng mình xin lỗi.
Cậu sẽ ngoan ngoãn đi đến phòng làm việc của hắn, cởi quần áo, đỏ mặt ngồi ở trên người hắn.
Mà hiện tại, Tạ Mộc cười ngọt ngào dựa vào trong lòng người đàn ông khác, thỉnh thoảng còn muốn giương mắt cùng Đàm Đào nhìn nhau.
Trong lòng Bạc Khâm một trận không thoải mái.
Hắn ta đè xuống loại cảm giác không khỏe này, quy tất cả việc này là vì Tạ Mộc phản bội mình.
Người đàn ông lạnh lùng dời tầm mắt, âm thanh băng lãnh cực kỳ, “Đàm Đào, cậu cũng không chê cậu ta bẩn.”
Tạ Mộc tái mặt, câu nói này rõ ràng là nói với mình.
Cậu không biết tại sao sếp cũ của mình sẽ lại nói ra những lời này, chỉ là theo bản năng hướng trong lòng bạn trai hơi co lại.
Bạc Khâm nổi giận, từ việc hắn ta gọi đại danh của Đàm Đào là có thể nhìn ra được.
Mà rõ ràng, khi nhìn đến thái độ của Tạ Mộc lại cọ đầu vào người sau lưng càng làm cho hắn ta tức giận thêm mấy phần.
Lúc trước luôn miệng nói muốn cả đời ở bên hắn, cả thân thể này chỉ thuộc về một mình hắn, kết quả bây giờ còn không phải thấp hèn hạ tiện*.
(*) cái này tui không chắc lắm (ಥ_ಥ)_ vonghuonglau
Bạc Khâm theo bản năng quên đi sự thật Tạ Mộc mất trí nhớ, hắn ta bị Tạ Mộc chiều hư, người thanh niên này chỉ có thể vĩnh viễn bao dung hắn, dùng đôi mắt tràn đầy yêu thương kia nhìn hắn, coi như là hắn muốn chia tay, người này, liền tại sao có thể như không có chuyện gì xảy ra mà sa vào trong lòng người khác như vậy.
“Bạc Khâm, cậu nói cái gì đó!”
Đàm Đào cũng bị câu nói này của bạn tốt chọc giận, đương nhiên, phần tức giận này có phải là cố ý làm cho người trong lòng xem hay không, thì cũng không biết được.
“Bảo bối, đi thôi, anh mang em về.”
Tạ Mộc ngoan ngoãn đi theo Đàm Đào lên xe của y, ngồi trên xe, cậu xuyên thấu qua cửa sổ xe nhìn về phía người đàn ông vẫn như trước duy trì nguyên lai tư thế đứng ở ngoài cửa kia, chớp mắt nhìn.
【 kí chủ, chiêu châm ngòi ly gián này của ngài thật cao minh, bốp bốp bốp! ‹•.•›】【Phản ứng của Bạc Khâm được đó a, xem ra, so với tưởng tượng của anh, hắn ta càng dễ đối phó một chút. 】
Tạ Mộc quay đầu, đôi môi vừa nãy hơi nhếch lên nhanh chóng hạ xuống bất an, rụt rè nhìn về phía Đàm Đào đang giúp cậu gắn đai an toàn, “Bạc tổng tại sao lại nói em bẩn?”
Đàm Đào hơi ngừng động tác, ý thức được đây là một cơ hội tốt để bôi đen Bạc Khâm, y ngẩng đầu, trong mắt nhiều hơn mấy phần thương tiếc, đưa tay ra nhẹ nhàng sờ sờ đầu thanh niên, “Cậu ta chán ghét đồng tính luyến ái, lần sau em nhìn thấy cậu ta, trốn xa một chút.”
Tạ Mộc trong mắt mang theo bất an ngoan ngoãn gật đầu.
【 đểu, thật sự đểu, cái tên này cũng là cái bánh trôi nhân độc. (`Д')ノ】
Đương nhiên, có đểu cũng không đểu bằng Tạ Mộc.
Thanh niên hơi cúi đầu, như là thập phần tự trách.
“Đàm Đào, xin lỗi, em vốn là muốn đưa cơm cho anh, thế nhưng không biết tại sao liền đi tới nơi này.”
“Anh và Bạc Khâm không phải anh em tốt sao? Nếu không phải em, các anh cũng sẽ không trở nên như vậy.”
Nghe thấy người bên cạnh lo lắng lại áy náy mà nói, không có ai biết trong lòng Đàm Đào vui vẻ cỡ nào, nói đúng ra thì từ khi lừa gạt Tạ Mộc đến tay mình, y không có lúc nào là không chìm đắm trong sự hưng phấn.
“Không có chuyện gì bảo bối, Bạc Khâm mặc dù là bạn thân của anh, nhưng ở trong lòng anh, em là quan trọng nhất.”
Thanh niên quả nhiên cảm động lộ ra tươi cười, Đàm Đào không nhịn được đến gần, hôn nhẹ vào bên má của cậu, ánh mắt rơi vào đôi môi hồng hào của Tạ Mộc, càng thêm trầm xuống, “Bảo bối, đêm nay chúng ta có thể hay không...”
Y nói, tay nhẹ nhàng, mò về giữa hai chân Tạ Mộc.
- bốp! *( dừa lắm) (°∀°) vonghuonglau
Âm thanh vung tay vang dội phát ra, tay Đàm Đào bị Tạ Mộc gạt mạnh, y nắm thành quyền, nhìn về phía thanh niên thần sắc hoảng loạn, trong mắt tràn đầy mê man bất an.
“Xin, xin lỗi, em cũng không biết tại sao... Em... Ọe...”
Cậu nói mãi, đột nhiên nôn khan một trận, kèm theo một trận ho khan, mặt trắng bệch, cực kỳ khó chịu.
Điều này làm cho Đàm Đào nhớ lại đêm đó.
Bạc Khâm cho là bọn họ đã ngủ, kỳ thực không có.
Tạ Mộc bị hắn áp chế ở dưới thân, y muốn chạm vào cậu, nhưng thanh niên xem hắn như là hồng thủy mãnh thú, liều mạng giãy dụa, hai tay bị ghìm ra máu, vẫn còn gào lên gọi tên của Bạc Khâm.
Hắn nghĩ muốn mạnh hơn, thì người dưới thân lại nôn mửa liên tục.
Rõ ràng Bạc Khâm có thể tùy tiện chạm vào cậu, mà y, dù cho chạm một ngón cũng không được.
Đàm Đào giống như nổi điên, ở trên người thanh niên tạo ra dấu hôn, nhìn cậu một bên khóc, một bên gọi tên Bạc Khâm.
Y đánh cậu ngất xỉu, nhìn như hai người làm cả một đêm.
Bạn thân nhiều năm như vậy, Bạc Khâm người này y hiểu rất rõ.
Tạ Mộc bị y chạm qua, cậu ta liền cũng sẽ không bao giờ muốn.
Đến lúc đó, người này, chính là của y.
Nhưng sau đó, y nhận được tin tức chạy tới nơi.
Nhìn thấy nhưng là thanh niên sắc mặt trắng bệch nằm ở trên giường, hô hấp đều không thể tự chủ, hai tay rơi trên giường trắng, vẫn còn có vết trói đỏ tươi đêm đó hắn tạo ra.
Một giây kia, Đàm Đào hận không thể giết chết chính mình, giết chết Bạc Khâm.
“Đàm Đào... Xin lỗi... Em, khụ khụ... Em không phải cố ý...”
Thanh niên trong âm thanh như chứa tiếng khóc nghẹn ngào xin lỗi, một đôi tay mềm mại cẩn thận từng li từng tí một xoa nơi mới vừa rồi bị chính mình đánh qua, “Anh đừng tức giận...”
Đàm Đào chậm rãi tỉnh táo lại, y nhìn Tạ Mộc phía trước gương mặt mang theo bất an.
Cậu đem y xem như người yêu.
Cậu nỗ lực muốn đối xử tốt với y.
Ký ức có thể đánh lừa Tạ Mộc, nhưng thân thể sẽ không.
Người này vẫn là giống như trước đây, không chịu đem chính mình giao cho y, thà rằng đi chết, cũng không chịu.
Đàm Đào cũng không thể chịu nổi đau khổ lại mất đi Tạ Mộc một lần nữa, y đột nhiên ôm lấy người bên cạnh, cảm thụ được cậu ngoan ngoãn để y ôm.
Không sao.
Chỉ cần Tạ Mộc còn sống.
Chỉ muốn người này thuộc về y.
“Ngoan, anh không giận, anh dẫn em đi chơi đi, lần trước em không phải nói với anh muốn được ra ngoài đi dạo sao?”
Đàm Đào như một người bạn trai lý tưởng, dịu dàng vỗ nhẹ phía sau lưng người yêu xin lỗi.
“Nhưng mà, còn paparazi...”
“Không sao, chúng ta quang minh chính đại, sợ cái gì.”
Y hiện tại gấp không thể chờ được nữa muốn đem quan hệ của mình cùng Tạ Mộc công khai, nói cho tất cả mọi người, người này là của y, đặc biệt là Bạc Khâm.
Ánh mắt tên kia nhìn về phía Tạ Mộc, làm trong lòng y luôn cảm thấy có chút bất an.
Lái xe đi, Tạ Mộc mắt đỏ quay đầu liếc nhìn, ở ngoài cửa công ty, đã không còn thân ảnh của người đàn ông cao lớn kia.
【 Tinh! Bạc Khâm độ hảo cảm: 51 (*^ -^*) 】
【 Ha. 】 anh xoa xoa con mắt, che lại giương lên khóe môi, 【 có trò hay để xem. 】
Tác giả có lời muốn nói: tra công thức tỉnh, chính thức mở ra tràng Tu La*
Xem tên truyện mới của tui có hay hay không ( tra công đến chết đều cho ta là Bạch Liên hoa [ nhanh xuyên ])!!
Vậy mà lại đánh sai tên... A...
(*)tràng Tu La: phó bản địa ngục ( theo tui là vậy, đúng thì đúng không đúng cũng phải đúng) (◡‿◡✿)
Tu La hay còn gọi là Asura (ác thần), tui nhớ có bộ phim hoạt hình tên là “ chiến thần Asura” của Nhật hay lắm á, mọi người có thể xem thử nha (●*∩_∩*●)
Dạo này tui bận lắm, bận học lý (ಸ_ಸ), nên tùy lúc rảnh sẽ đăng chương nha, mọi người hãy thông cảm cho tui. À, con nhỏ vừa cận vừa loạn nhưng không thích đeo kính như tui lúc edit sẽ có sai sót, mọi người thấy thì nhắc tui sửa lại nha.
Tui mới đầu tư cả đống icon cho bé hệ thống ấy, cho nó cute và sinh động hơn ấy mà, nếu mọi người không thích thì tui sẽ bỏ nha, chớ đừng có la tui, tác giả là để tôn sùng còn editor là để iu thương, moah moah! (●'ω`●)
Vọng Hương Lâu