Tra Công Ham Muốn Ti

Chương 6: Chương 6




Sự tình có lẽ chuyển biến tốt vào một buổi tối chẳng có gì khác thường, chỗ này phải miêu tả bối cảnh sự kiện một chút.

Học kỳ này không biết tra công nghĩ gì mà lại ở trọ trong trường, tự mình hại mình, điều kiện sống khổ cực không nói, bạn học nằm giường phía trên hắn tối ngủ còn ngáy.

Tra công không ngủ được, tức đến mức đạp thẳng vào ván giường, bạn học giường trên yên lặng được một lát, chưa được mấy phút đã ngáy tiếp.

Kỳ lạ nhất là, cả ký túc xá bốn người, hình như chỉ có mình tra công là không ngủ được vì có người ngáy!

Toàn là heo! Thấy thằng hôi hám này toàn là heo!

Ngủ không được thật sự rất khổ, người mất ngủ quanh năm đều hiểu.

Tra công trằn trọc trở mình, nảy ra ý hay, vươn mình dậy, như một con ma vào thôn lặng lẽ lẻn vào phòng ngủ của Lâm Giang Tuyết, chuẩn xác tìm tới giường của cậu, đẩy vai cậu một phát.

Lâm Giang Tuyết ngủ không được sâu, đẩy một cái là tỉnh, mở mắt ra chỉ thấy cái bản mặt rưng rưng tối om của tra công.

Lâm Giang Tuyết, “…”

Đôi mắt tra công rưng rưng sáng lấp lánh, méo miệng, “Ngủ không được. Con lợn chết giường trên của tôi ngáy.”

Lâm Giang Tuyết dụi dụi con mắt, nhẹ giọng nói, “… Tôi đổi giường với anh?”

Tra công chui vào chăn của Lâm Giang Tuyết, “Tuỳ em. Dù sao tôi cũng không muốn ngủ ở chỗ rách nát đó.”

Tra công mới chui vào liền cảm thấy không ổn, “Sao em lại lạnh như người chết vậy?”

Lâm Giang Tuyết đứng dậy định chạy, bị tra công lôi ngược về.

Tra công, “Tôi muốn ti.”

Đây đúng là cơ hội tốt để mút ti, Lâm Giang Tuyết nằm trên giường, chỉ mặc đồ ngủ, rốt cuộc hắn cũng không cần chui đầu vào áo nữa!

Lâm Giang Tuyết không dám giãy dụa thậm chí còn không dám nói lời nào, bọn họ đang ở trong ký túc xá, nếu đánh thức bạn cùng phòng dậy, mọi chuyện sẽ trở nên cực kỳ tồi tệ.

Lâm Giang Tuyết nhỏ giọng nói, “Anh… đừng làm thành tiếng.”

Tra công rên một tiếng.

Mấy lần trước tra công toàn cắn ti cậu, lần này vì để không phát ra tiếng mà tinh tế đổi sang liếm.

Hành động tinh tế này với Lâm Giang Tuyết mà nói chẳng khác gì dằn vặt, đau còn dễ chịu đựng, sướng thì khó nói lắm.

Lâm Giang Tuyết đột nhiên đẩy đầu tra công ra, khép áo lại thều thào nói, “… Đủ rồi.”

Tra công đang cao hứng, đẩy tay Lâm Giang Tuyết ra nghiêng người vùi vào lồng ngực cậu, “Chuyện này không phải do em nói.”

Tra công mút ti thăng hoa tới lúc ngủ mất, Lâm Giang Tuyết run run tay cài nút áo đầy đủ, quay lưng về phía tra công nhắm mắt lại.

Sáng sớm hôm sau, trong phòng ngủ ầm ĩ tiếng dậy rửa mặt, Lâm Giang Tuyết không biết đi lúc nào, tra công kéo chăn trùm kín đầu, co lại thành một cụm.

Một người bạn hay ngủ nướng rửa mặt xong, phát hiện trên giường Lâm Giang Tuyết có người, cho là cậu còn chưa dậy liền kêu, “Học bá, chạy bộ buổi sáng sắp bắt đầu rồi!”

Tra công bị kêu đạp đạp duỗi thẳng chân.

Bạn cùng phòng trêu chọc, “Học bá, tối qua tôi nghe thấy cậu chép miệng, mơ thấy cái gì? Ha ha ha lần đầu tiên tôi nghe cậu chép miệng đó!”

Tra công, “…”

Bạn cùng phòng lải nhải, “Cậu không sao chứ? Trước đây cậu luôn là người dậy sớm nhất phòng, thân thể không thoải mái hả? Có cần tôi xin nghỉ giúp cậu không?”

Bạn cùng phòng vén chăn lên.

Hiện ra gương mặt tra công nửa tỉnh nửa mê cố nén giận.

“A a a a!” Bạn cùng phòng la làng một trận, dường như nghĩ tới cái gì, đột nhiên che miệng, trùm lại chăn kín đầu cho tra công, chẳng khác nào chơi game được quay ngược, vờ như cái gì cũng chưa xảy ra, nín thở lui ba nước, hồn phi phách tán chạy ra khỏi phòng ngủ.

Tra công, “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.