Thi đại học xong, tra công được toại nguyện tận hưởng Lâm Giang Tuyết.
Hai thằng con trai, một hòn đảo.
Lần đầu tiên là bên bờ biển, Lâm Giang Tuyết mặc một cái áo choàng tơ lụa đỏ dài, bên trong không hề mặc gì.
Ánh nắng chiều tím nhẹ, sóng biển vỗ rì rào, cát vàng mịn màng dính vào da Lâm Giang Tuyết, loé lên chút ánh sáng.
Bàn tay dính cát thô ráp hơn bình thường, đầu ti mềm mại hồng hơn mọi khi.
Hắn buộc Lâm Giang Tuyết gọi hắn là ông xã.
Từ bờ biển đến phòng ngủ lại tới buồng tắm, Lâm Giang Tuyết bị chịch sắp hỏng mất, trong bồn tắm hoa mắt ù tai gọi hắn ông xã, mềm mại như tuyết tan thành nước.
Hai người ở trên đảo một tháng, lúc rời khỏi đó đầu ti Lâm Giang Tuyết đều lớn hơn một vòng.
Lâm Giang Tuyết thi đại học rất tốt, ở lại Thượng Hải học đại học, tra công về Mỹ.
Năm đầu tiên, mỗi ngày tra công đều videocall với Lâm Giang Tuyết, bắt Lâm Giang Tuyết nghịch ti cho hắn xem.
Năm thứ hai, tra công từ từ tiếp nhận sản nghiệp của gia tộc, vì lệch múi giờ nên tra công rất ít khi videocall với Lâm Giang Tuyết, mà là dành thời gian bay tới Thượng Hải, sảng khoái tràn trề chịch Lâm Giang Tuyết một đêm, hôm sau lại bay trở về.
Năm thứ ba, cha của tra công đổ bệnh về hưu, tra công một tiểu cặn bã cà lơ phất phơ bị ép chống đỡ mọi thứ, cuộc sống của hắn chậm rãi bị những chuyện khác chiếm hết, bận đến mức mất cả tính dục. Một đêm nào đó mất ngủ, lần đầu tiên tra công mở vòng bạn bè của Lâm Giang Tuyết ra xem, nhìn thấy tấm ảnh chung của cậu chụp với một cô gái xinh đẹp nào đó.
Hoa hoè loè loẹt, ngón út hai người ngoắc vào nhau, lại còn đề chữ: Quãng đời còn lại, em ở cạnh anh.
Kỳ lạ là nội tâm tra công không hề gợn sóng, có thể là vì tình cảm của hắn đối với Lâm Giang Tuyết cũng chỉ vậy mà thôi.
Giống như hồi còn bé hắn rất thích ăn khoai tây chiên, một ngày không ăn là khó chịu, bây giờ lớn rồi, cảm thấy sự tồn tại của khoai tây chiên trở nên có cũng được mà không có cũng được, có ăn hay không cũng chẳng sao.
Năm thứ tư, lần đầu tiên Lâm Giang Tuyết chủ động liên lạc với tra công, nói muốn trả hết nợ.
Mấy phút sau, tài khoản của tra công nhận được 131 vạn, lần này rốt cuộc tia liên hệ cuối cùng giữa hắn và Lâm Giang Tuyết cũng đứt mất.
Tra công suy tư mười phút, nói: Chia tay đi. Tôi không thích em.
Rất lâu sau Lâm Giang Tuyết mới trả lời hắn: Được. Cảm ơn.
Sau đó năm năm, hai người không hề liên lạc.
Tra công không nghĩ ra tại sao hắn phải đi đón Lâm Giang Tuyết, lẽ nào Lâm Giang Tuyết không có bạn gái hả? Cho dù cái người “Quãng đời còn lại, em ở cạnh anh” không thể đi tiếp tới cùng, dù thế nào Lâm Giang Tuyết đâu thể tới mức một mình uống say khướt ở quán bar cũng không có bạn bè nào chịu đến đón cậu?
Tra công cúi đầu, bóp bóp bụng mỡ mềm nhũn của mình.
Năm nay Lâm Giang Tuyết sắp ba mươi tuổi rồi, có khi nào cũng phát tướng như hắn không?
Rất có thể là vừa nghèo vừa mập vừa hói.
Sợ thật sự.
——————
Nửa đêm hơn hai giờ, trong quán rượu bật nhạc nhẹ nhàng chậm rãi, Lâm Giang Tuyết nằm trên sopha, say tới bất tỉnh nhân sự.
Nếu như trong quán bar đông người hơn một chút, nhìn thấy Lâm Giang Tuyết sợ là sẽ hét lên.
Hoàn toàn khác với vừa nghèo vừa mập vừa hói trong tưởng tượng của tra công, Lâm Giang Tuyết bây giờ là nam diễn viên nổi tiếng, chụp đại một tấm selfie cũng có thể nhận được vô số cầu vồng của fan bà xã.
Ngồi cạnh cậu là một tiểu thịt tươi hèn mọn, tên là Cẩu Huy Nhiễm.
Cẩu Huy Nhiễm ngoài mặt gọi Lâm Giang Tuyết là thầy, trên thực tế lại muốn gọi Lâm Giang Tuyết là vợ. Khổ sở yêu thầm đã lâu, hôm nay tâm trạng Lâm Giang Tuyết không tốt uống say như chết, rốt cuộc cậu ta cũng có cơ hội.
Cẩu Huy Nhiễm ôm Lâm Giang Tuyết, mờ ám luồn tay vào áo cậu, Lâm Giang Tuyết lại tưởng lầm cậu ta thành người khác.
Cậu đỏ mặt bắt lấy cổ tay cậu ta, nhỏ giọng rầm rì, “Bên phải… ông xã… nghịch bên phải.”
Cẩu Huy Nhiễm cả kinh, sau khi hết khiếp sợ mới hưng phấn hẳn lên, thấp giọng dỗ dành, “Được được, ông xã làm bên phải.”
Ai ngờ Lâm Giang Tuyết bỗng nhiên tỉnh táo lại trong tích tắc, đẩy cậu ta ra như điện giật, nắm lấy di động muốn gọi điện thoại, “Cậu không phải anh ấy… không phải anh ấy… Anh ấy chưa bao giờ làm bên phải… Cút ngay… Tôi báo cảnh sát…”
Lâm Giang Tuyết híp mắt móc di động ra, 110 còn chưa kịp gọi thì người đã say ngất đi.
Cẩu Huy Nhiễm nhìn danh bạ của cậu, đứng đầu rõ ràng là: A ông xã.
Mặc dù Lâm Giang Tuyết xử sự lễ độ nhưng lại xa cách cực kỳ, sau khi hết việc chỉ ở trong nhà một mình, xưa nay chưa từng nghe cậu có ông xã gì đó.
Không phải cậu có kim chủ nâng sau lưng nên mới hot nhanh vậy chứ?
Cẩu Huy Nhiễm tò mò không chịu nổi, giả mạo thành chủ quán bar gọi điện thoại cho “ông xã” này.
Giày vò đợi hơn một tiếng, rốt cuộc điện thoại của Lâm Giang Tuyết cũng vang lên.
Cẩu Huy Nhiễm, “Alo?”
Vừa dứt lời, một người đàn ông cầm di động bước vào.
Áo thun polo vàng nhạt, tóc xoã tung, bụng mỡ tròn tròn — tra công.
Cẩu Huy Nhiễm khiếp sợ lần hai, nghĩ thầm có thể bao dưỡng được đẳng cấp đại mỹ nhân như Lâm Giang Tuyết đây nhất định hắn phải rất giàu có rồi.
Tra công đi tới cạnh Cẩu Huy Nhiễm, quan sát cậu ta từ trên cao xuống.
Tài xế của tra công bước tới trước, đưa một phong bì cho Cẩu Huy Nhiễm, cười nói, “Cảm ơn cậu, tám ngàn đồng đã giao hẹn.”
Cẩu Huy Nhiễm chỉ lo tra công muốn bao dưỡng mình, vội bảo, “Tôi tẩy trang xong xấu lắm.”
Nói xong cậu ta mới đột nhiên nhớ ra, đây là thù lao tra công hứa trả cho mình trong điện thoại vì chăm sóc giúp Lâm Giang Tuyết, chợt cảm thấy xấu hổ một trận.
Tra công vốn không nghe Cẩu Huy Nhiễm nói gì, hắn nhất thời bị Lâm Giang Tuyết thu hút hoàn toàn.
Đôi chân dài của Lâm Giang Tuyết mở ra, hơi ngoẹo cổ, hàng mi tạo thành một cái bóng trên gương mặt, đường nét gương mặt gọn gàng sạch sẽ, đẹp tới bức người.
“Lâm Giang Tuyết.” Tra công nâng mặt Lâm Giang Tuyết lên, nhìn kỹ càng một lúc, “Sao em lại không phát tướng thế?”
Lâm Giang Tuyết hơi hé mắt, sửng sốt một chút, giơ một tay lên.
Tra công cảnh giác che mặt, “Làm gì? Không được đánh tôi!”
Lời nói ra bàn tay đã đưa tới, Lâm Giang Tuyết dùng sức vươn tay đập vào tay tra công một cái.
Bốp!
High five quen thuộc, giống như trước đây lúc cậu tình cờ gặp tra công trên đường sẽ chào hỏi với hắn.
Tra công, “…”
Cẩu Huy Nhiễm, “…”
Đập tay xong Lâm Giang Tuyết dường như đã hoàn thành được chuyện lớn trong đời, gục đầu ngã lên người tra công, hoàn toàn mất ý thức.