Với nỗ lực không ngừng của mình, tra công một lần nữa làm chủ được cơ bụng.
Như loài chim muốn khoe khoang bộ lông, chặn trước mặt Lâm Giang Tuyết vén áo lên, “Lâm Giang Tuyết, có muốn sờ không?”
Lâm Giang Tuyết sắp ra ngoài đóng phim, nội tâm không hề gợn sóng, “Em cũng có cái này.”
“Hứ, sờ bụng mình với sờ của người khác không giống nhau đâu!” Tra công không phục, nhẹ giọng bảo, “Lâm Giang Tuyết, anh muốn chơi trò đóng vai với em –”
Đối với đam mê này của tra công, Lâm Giang Tuyết đã sớm quen, gật đầu đáp, “Chờ em từ đoàn phim về sẽ chơi với anh.”
Tra công đến gần tai Lâm Giang Tuyết thầm thì mấy câu, Lâm Giang Tuyết nghe xong liền biến sắc, nghiêm túc đáp, “Không được.”
Tra công rưng rưng, “Tại sao?”
Lâm Giang Tuyết, “… Không thích hợp. Không may mắn.”
Tra công, “Thăng quan phát tài, không may mắn chỗ nào? Hơn nữa em đã hứa với anh rồi, anh giảm béo thành công thì có thưởng!”
Lâm Giang Tuyết chạy trối chết đến đoàn phim, trong lúc đó tra công không ngừng gọi điện thoại quấy rầy, trưng cái mặt rưng rưng nhõng nhẽo đòi hỏi, lăn lộn làm nũng, Lâm Giang Tuyết bất đắc dĩ đồng ý.
Biến thái play của tra công mở màn.
Lâm Giang Tuyết về nhà liền thấy ở kệ áo chỗ huyền quan treo một chiếc sườn xám pha ren màu đen xẻ tà cao cùng một bộ tóc giả, bên trên còn dán một tờ A4 trắng tinh, trên đó có vài hàng chữ xấu xí của tra công.
Bây giờ em là tiểu thiếp thứ bảy được Trát lão gia yêu chiều nhất — Khương Tuyết, mấy ngày trước Trát lão gia vừa qua đời, quan tài để dưới tầng ngầm (gara), mặc dù là người câm nhưng em là tiểu thiếp được yêu nhất, em phải làm vật chôn theo người, phụng dưỡng Trát lão gia dưới suối vàng. (PS: Sẽ có thợ trang điểm đội tóc giả cho em.)
Lâm Giang Tuyết, “…”
Tra công đang làm gì? Viết mình thành người chết? Đợi chút nữa muốn xác chết vùng dậy hả?
Lâm Giang Tuyết vừa xấu hổ vừa mong đợi, lúc này nha hoàn với thợ trang điểm mặc kiểu dân quốc đã vào tới nơi, vẻ mặt không còn thiết gì, hiển nhiên đều đã bị tra công tàn phá tinh thần.
Thợ trang điểm đội tóc giả giúp Lâm Giang Tuyết, trang điểm xong đưa một tấm khoác vai bằng nhung trắng như tuyết cho cậu, lắp ba lắp bắp nói, “Phu nhân, tầng hầm lạnh, thiếu gia kêu cô phủ thêm.”
Nói xong, thợ trang điểm đỏ mặt chạy mất.
Ngược lại Lâm Giang Tuyết rất cảm ơn tấm khoác vai này, sau khi mặc sườn xám vào, mỗi một bước đi cậu đều thấy gió luồn lạnh cả trứng.
Gian nan đạp trên giày cao gót đi xuống gara, cửa cuốn tự động kéo lên, đầu tiên đập vào mắt chính là một cái quan tài lớn đen thui.
Phía trước quan tài bày một cái bàn nhỏ, bên trong đặt một chùm nho cùng một quả dưa chuột nhỏ, Lâm Giang Tuyết biết chúng không phải là hoa quả mà chỉ làm theo hình dạng hoa quả thôi, là cái thứ mà sẽ rung ong ong á.
Trên tường treo di ảnh của Trát lão gia. Chính là tra công hồi trước khi yêu nhau, không cạo râu sắc mặt vàng như nghệ hai mắt vô hồn lại còn có cằm nọng.
Lâm Giang Tuyết nghĩ thầm, “Ác độc thiệt mà.”
Như vậy tra công muốn chơi thế nào đây? Hắn trốn ở trong quan tài hả?
Lâm Giang Tuyết hơi sợ đẩy nắp quan tài ra, nắp quan tài rất chặt, lúc Lâm Giang Tuyết xoay người lại, chỉ cần liếc mắt là thấy rõ mồn một đường cong đẹp đẽ.
Tra công núp sau tấm rèm không nhịn được xông ra, lạnh lùng nói, “Xem ra dì Khương không kịp chờ để xuống âm phủ hầu ba tôi, tình nghĩa này thật là cảm động đất trời mà.”
Lâm Giang Tuyết bị dọa sợ hết hồn, đột nhiên xoay người nhìn, suýt chút rơi cả giày cao gót.
Trong ánh sáng âm u, tra công mặc một thân áo gió đen, chậm rãi đi về phía cậu.
Hắn tới, tra công giảm béo thành công, tích cực làm đẹp, giá trị nhan sắc cảm động lòng người.
Lâm Giang Tuyết hiểu rõ rồi, thì ra người chết là tra lão gia phát tướng, người sống là tra thiếu gia đẹp trai.
Tra thiếu gia bắt lấy cằm Lâm Giang Tuyết, cười đểu nói, “Mỹ nhân bực này, nếu chết theo ông già đáng kiếp trong quan tài thì thật quá đáng tiếc, hầu hạ tôi cho tốt thì không cần chết. Em có thể từ mẹ nhỏ biến thành vợ tôi.”
Lâm Giang Tuyết là một diễn viên ưu tú, nhập vai rất nhanh, dựa vào quan tài gạt tay tra công ra, “Tôi là đàn ông. Đương nhiên sẽ không thành vợ cậu.”
Anh mắt tra công sáng lên, “Nam mama không phải càng chơi vui hơn sao?!”
Lâm Giang Tuyết, “…”
(một phen kịch liệt meo meo meo)
Lâm Giang Tuyết núp trong lồng ngực tra công khóc không thành tiếng, khàn giọng nói, “Em… em khó chịu.”
Tra công, “… Em nói muốn đi tiểu, có thật không? Anh sợ đó.”
Lâm Giang Tuyết, “…”
Tra công bế Lâm Giang Tuyết ôm cậu đến phòng vệ sinh, Lâm Giang Tuyết ôm cánh tay tra công không cho hắn đi, nhập vai quá sâu nên nước mắt vẫn còn chảy mãi chưa dừng được, tra công ôm Lâm Giang Tuyết cùng nhau tắm nước nóng xong cậu mới bình tĩnh lại.
Tra công hôn nhẹ ti cậu, “Anh sướng, em thì sao?”
Lâm Giang Tuyết, “… Em có bóng ma.”
Tra công không phục, nhất định bắt Lâm Giang Tuyết phải nói ra cảm nhận, Lâm Giang Tuyết bất đắc dĩ đành phải dùng ti chặn miệng tra công lại.
Tra công sảng khoái mấy lần, từ từ thả lỏng cảnh giác, bụng mỡ càng lúc càng to, chẳng khác gì lão Trát bật quan tài dậy. Mỗi một buổi tối trong quãng đời còn lại, Lâm Giang Tuyết nằm trong lồng ngực mềm mại của tra công, mãi cho đến phần cuối của sinh mệnh.– Toàn Văn Hoàn –