CHƯƠNG 13
Căn hộ Lý Huyền Lương thuê lúc trước đã trả lại cho chủ nhà, cho nên mấy hôm nay y không thể làm gì khác hơn là ở tạm trong tiệm cà phê của Lâm Bằng. Thế nhưng cứ ở đây mãi cũng không phải là biện pháp, đành quyết định đi đến ở tạm nhà Lý Lâm vài ngày. Nhưng gọi điện thoại thì hắn tắt máy, khi tan sở y liền trực tiếp đến nhà hắn.
Cửa đóng, bà cụ chủ nhà nói em trai y mấy hôm rồi buổi tối không có trở về, nghe đâu là đi làm việc ở quán bar nào đó cho người ta.
Lý Huyền Lương bước ra hiên nhà, có chút lo lắng, nếu chỉ đi làm việc thì cần gì phải tắt máy. Cầm di động, y thầm suy nghĩ, lẽ nào Lý Lâm xảy ra chuyện gì? Tuy rằng hợp đồng trước đây của hắn đã thành giấy phế thải, thế nhưng tên Mã Thần Nhất kia từ trước đến giờ rất âm hiểm, không thể suy xét theo lẽ thường được. Càng nghĩ càng thấy không ổn, y vội vàng vẫy tay kêu một chiếc taxi, chạy thẳng đến quán bar Huy Hoàng.
Quán bar Huy Hoàng là một trong những cơ sở kinh doanh giải trí của Mã Quốc Hùng, những tên quan lớn hay quý tộc có tiền bình thường đều đến đây, trong thương trường cũng rất có danh tiếng. Khi đến nơi, Lý Huyền Lương thấy ngoài cửa toàn là xe hơi sang trọng, liền cau mày đẩy cửa đi vào. Bên trong tiếng người lẫn tiếng nhạc rất ồn ào, ngoài sàn nhảy thì càng đặc biệt hơn, xa hoa đến cực hạn. Tất cả các ngọn đèn lẫn đồ trang trí đều sáng bóng, phát ra ánh sáng long lanh đến chói mắt, khiến cho người ta có cảm giác nơi đầy vừa sang trọng vừa cao quý.
Bên ngoài trời đông lạnh lẽo, nhưng bên trong lại ấm áp như mùa xuân. Nam nhân trong tay cầm ly rượu cùng với nữ nhân trưng ra đôi chân dài đầy rẫy khắp nơi.
Lý Huyền Lương phi thường không thích ứng với nơi này, vội đi về phía sau, căng mắt ra xác định phương hướng. Y cứ thuận theo dòng người đi mãi, đột nhiên đến nửa đường thì gặp được một nhân viên phục vụ, liền kéo lại hỏi.
“Lý Lâm? Xin lỗi, ta không nhận ra.” Nhân viên phục vụ nghi hoặc quan sát y, giải thích: “Tiên sinh, ở đây nhân viên rất nhiều, hơn nữa bây giờ là giờ làm việc, rất khó tìm ra một người.”
Liên tiếp kéo hai nhân viên phục vụ lại hỏi đều là nói như vậy, Lý Huyền Lương không thể làm gì khác hơn, đành tự mình đi lung tung mấy vòng, nhưng ngay cả cái bóng của Lý Lâm cũng tìm không thấy.
Trong quán bar nhiệt độ rất cao, Lý Huyền Lương thấy nóng liền cởi bỏ áo khoác ngoài, chỉ còn mặc duy nhất một chiếc áo thun màu trắng. Đi mãi cũng mỏi chân, y ngồi xuống bàn, lấy điện thoại trong túi ra gọi thêm lần nữa. Lúc này, một nhân viên phục vụ đi tới, cầm ly rượu Cherry đặt trước mặt y. Lý Huyền Lương sửng sốt, hỏi: “Ngươi có nhầm người không? Ta không có gọi thứ này.”
Nhân viên phục vụ nói: “Không có nhầm đâu, tiên sinh. Đây là do Trần tiên sinh căn dặn, ngài ấy nói mời ngài nhất định phải nếm thử ly rượu Brandi anh đào này, ngài ấy nghĩ nó rất thích hợp với ngài.”
Lý Huyền Lương nhìn theo hướng nhân viên phục vụ chỉ thì thấy một nam nhân đại khái khoảng hơn bốn mươi tuổi, gương mặt góc cạnh rõ ràng, ánh mắt rất tự phụ. Thấy Lý Huyền Lương nhìn mình, hắn còn làm ra một cử chỉ tựa như quen biết đã lâu, nâng ly rượu lên mời. Một người xa lạ chưa bao giờ gặp mặt mà đã có dáng điệu tươi cười thân thiện như vậy làm Lý Huyền Lương thấy rất phản cảm.
Vì vậy, Lý Huyền Lương không chút khách khí trực tiếp cự tuyệt hắn. Nhân viên phục vụ có chút bất đắc dĩ, đem lời cự tuyệt của y chuyển đến nam nhân kia. Nam nhân sắc mặt có chút lãnh đạm, không nóng không lạnh liếc mắt nhìn Lý Huyền Lương một cái, sau đó xoay người cầm chén rượu bỏ đi.
Lý Huyền Lương cũng không để ý tới hắn, gọi một ly nước trái cây, uống một ngụm xong lại đi xung quanh thêm mấy vòng, thuận tiện hỏi mấy nhân viên phục vụ khác, cũng vẫn không có tin tức của Lý Lâm. Thời gian đã khá khuya, y mặc áo khoác vào, chuẩn bị quay về.
Không may là mới đi đến nửa đường, Lý Huyền Lương lại bị một nữ nhân uống say tạt cả một ly rượu đỏ vào người. Tìm không được Lý Lâm, tâm tình y đã rất xấu, vốn định nén cơn giận không cần tính toán với nàng ta, ai ngờ nữ nhân kia lại nổi cơn động kinh nhào vào người y, nói y là tình nhân bảo bối của nàng, kêu y nhất định phải chịu trách nhiệm và vân vân, quả thật khiến cho Lý Huyền Lương vừa buồn nôn vừa khó xử. Rất vất vả mới trốn tránh được móng vuốt của nàng, y mau chóng chạy vào toilet, dùng nước chà rửa vết bẩn trên áo. Nhưng vết bẩn loang ra càng nhiều, động tác của y lại càng thêm thô bạo.
Đang đứng trước gương nghiến răng nghiến lợi tẩy sạch vết bẩn trên áo, bỗng nhiên có hai người tiến lại gần y, một trái một phải chặn ngay phía sau. Thấy có điểm không ổn, y chậm rãi dừng động tác lại, ngẩng đầu lên nhìn hai người ấy, chỉ thấy bọn chúng mỉm cười nhàn nhạt nhìn y. Lý Huyền Lương nhíu nhíu mày, xoay người muốn bỏ đi, nhưng vừa cử động một cái, một tên trong đó động tác cực nhanh, xông đến bẻ quặp tay y về phía sau, rồi đè y xuống sát chậu rửa mặt.
Lý Huyền Lương kinh hãi, quay đầu lại vừa giãy dụa vừa hét: “Uy, ngươi muốn làm gì… Ngô, ngô…” Một tên khác đem viên thuốc con nhộng gì đó nhét vào miệng y, rồi trực tiếp dùng vòi nước trên chậu rửa mặt đổ vào miệng y, ép y phải nuốt viên thuốc xuống.
Thấy ánh mắt phẫn nộ của Lý Huyền Lương, một tên vỗ vỗ gương mặt y, cất giọng giễu cợt: “Trần ca xem trọng người, là nể mặt ngươi lắm rồi. Ngươi lại rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.” Tên còn lại đang che miệng Lý Huyền Lương, không cho y la hét, cũng lạnh lùng nói thêm: “Đêm nay ngươi định cứ thế này đi thẳng ra ngoài hả? Ta thấy tốt nhất ngươi nên nghe lời một chút đi!” Nói xong, bọn chúng không thèm để ý đến sự phản kháng của Lý Huyền Lương, một trái một phải trực tiếp lôi y đi tắt lên lầu hai của quán bar.
Lầu hai của quán bar Huy Hoàng là những gian phòng dành cho khách quý, không có tiếng động ồn ào như bên dưới. Hai tên đó đem Lý Huyền Lương đẩy mạnh vào trong gian phòng thứ nhất.
Lý Huyền Lương xoa nhẹ lên đầu, y có chút mơ hồ, lại bị người từ phía sau đẩy một cái khiến cả người lảo đảo. Y quay đầu lại muốn cất lời chửi bới, kết quả bị người nọ đè đầu bắt xoay ra nhìn mấy nam nhân đang ngồi trên ghế sô pha. Trong số đó, có gã nam nhân vừa rồi mời rượu y dưới lầu. Lý Huyền Lương trừng to mắt nhìn hắn, có chút tức giận chỉ vào hắn, “Hóa ra là ngươi…”
“Ngươi cái gì? Phải gọi là Trần ca!” Người nọ lấy tay đẩy ngã Lý Huyền Lương vào cạnh bên ghế sô pha, khiến cho y một trận đầu váng mắt hoa. Cố gắng cử động thân mình, nhưng càng ngày càng vô lực, y thở hổn hển, đề phòng hỏi: “Các ngươi… muốn làm gì?”
Có người “Xuy” một tiếng, vừa cười vừa đi ra: “Bọn em ở ngoài giám sát, Trần ca cứ từ từ chơi a.”
Trần Chí Phong nghiêng nghiêng đầu đứng lên, bước lại gần Lý Huyền Lương, nhìn y chăm chú. Lý Huyền Lương bị ánh nhìn soi mói của hắn làm cho phát buồn nôn. Y nắm chặt tay, chán ghét né sang một bên, kết quả cả người đều hư nhuyễn vô lực, chỉ còn biết mặc cho Trần Chí Phong vuốt ve gương mặt mình. Qua một lát, cánh tay Lý Huyền Lương run rẩy đến lợi hại, cuối cùng chống đỡ không nổi ngã vào ghế sô pha, sắc mặt cũng lộ ra chút đỏ ửng khác thường, “Hỗn đản!” Y vừa thở gấp vừa mắng.
Nắm tay tuy rằng đánh tới Trần Chí Phong, nhưng hắn là ai chứ, là nhân vật số một trong giới sòng bạc, đã có bao nhiêu năm lăn lộn trên thương trường, sao lại dễ dàng bị một người như Lý Huyền Lương đánh trúng? Hắn bỡn cợt bắt lấy cằm Lý Huyền Lương, nói: “Trần Chí Phong ta mời rượu, ngươi chính là người đầu tiên có can đảm từ chối đấy, ngươi thật có bản lĩnh a.” Hắn phất tay một cái, lập tức có người cầm ly rượu Brandi mang đến. Hắn cầm ly rượu trong tay có chút lung lay, “Ngươi muốn tự mình uống, đúng không? Lúc này chắc hẳn là nên nể mặt ta một chút?”
Lý Huyền Lương cắn răng gạt tay hắn ra, ly rượu rơi thẳng xuống đất. Y “Xuy” một tiếng, khinh miệt mắng hắn là đồ khốn nạn, rồi giãy dụa cố gắng đứng dậy, nhưng chỉ cảm thấy thân thể nóng đến phát sợ.
Một gã nãy giờ vẫn ngồi trên ghế sô pha đột nhiên bật cười ha hả, nói: “Quả thật rất quật cường, rất thú vị. Không ngờ hôm nay Trần ca lại mang đến đây một bảo bối như thế, ta thích a.” Hai tay hắn ôm hai nam sinh, hai nam sinh đó cũng cười theo hắn, y phục ngắn cũn cỡn khẽ lay động, bộ phận dưới thắt lưng hết thảy đều lộ ra. Lý Huyền Lương thoáng giật mình, nhớ tới các đồng nghiệp của y từng xì xầm rằng quán bar này chút mờ ám. Lẽ nào bọn họ là đồng tính luyến ái? Là GAY? Nhất thời dạ dày bị một phen nhộn nhạo, nhịn không được ghé vào bên cạnh ghế sô pha, nôn mửa liên tục.
“Ai, ngươi đừng làm bẩn thảm trải sàn chứ, nếu không tên tiểu tử Mã gia kia sẽ chê cười chúng ta bẩn thỉu đấy.” Người nọ vô thưởng vô phạt nói.
Ly rượu bị gạt đổ, Trần Chí Phong vốn có tính nhẫn nại cũng phải nổi trận lôi đình, hắn lấy tay túm tóc Lý Huyền Lương, quay đầu lại hỏi người ngồi trên ghế sô pha: “Ngươi nói xem, ta có nên gọi tên tiểu tử Mã gia kia đến đây cùng chúng ta tiêu khiển không? Nói gì đi nữa thì tên nhóc này cũng thuộc địa bàn của hắn.”
Người nọ mỉm cười gật đầu, “Vậy thì gọi hắn đi. Tên này khẳng định là đúng khẩu vị của hắn. Ngươi cũng biết rồi đấy, tên tiểu tử kia rất khó hầu hạ, lại thích sạch sẽ nữa, lần trước bảo hắn đến ngoạn NP, hắn cứ ngại bẩn, thật không nể mặt ta chút nào.”
Trần Chí Phong nhếch miệng cười, buông Lý Huyền Lương ra, xoay người móc điện thoại, bắt đầu gọi cho ai đó.
Lý Huyền Lương sắc mặt càng ngày càng ửng hồng, cả người nóng lên, trong lòng y biết rõ là không ổn, nếu cứ tiếp tục ở lại chỗ này thì sẽ vô cùng nguy hiểm. Đám người này khẳng định là không tốt đẹp gì, kể cả cái viên thuốc y uống lúc nãy cũng không biết là thuốc gì, cứ ngồi đây khác gì chờ chết. Nhưng sức lực còn lại cũng chẳng bao nhiêu, cho nên y đành cắn răng tự cổ vũ tinh thần, gắng gượng tiến về phía cánh cửa. Ngay khi y có chút mừng rỡ vì đã chạm được tay vào cửa thì từ phía sau, một luồng lực cực mạnh kéo y ngã ngược trở lại.
Trần Chí Phong cúp máy, xoay người lại, bảo thuộc hạ giữ chặt Lý Huyền Lương, rồi cầm lấy chai rượu trên bàn tiến lại gần y, biểu tình tựa như mèo vờn chuột: “Rượu phạt còn chưa uống mà đã muốn chạy sao? To gan lắm! Giữ chặt nó lại cho ta!” Nắm lấy cổ Lý Huyền Lương, hắn cười xảo trá: “Còn dám chạy nữa ta sẽ đập gãy chân ngươi, biết không?” Nói rồi, trực tiếp đổ rượu vào miệng y.
Lý Huyền Lương thiếu chút nữa bị rượu làm cho hít thở không thông. Trong một thoáng, y nghĩ mình đã bị nghẹn chết. Hai mắt đỏ ngầu, y kịch liệt ho khan, rượu từ trong phế quản bắt đầu trào ngược trở lên, theo khóe miệng chảy xuống ghế sô pha. Y không ngừng giãy dụa, thầm nghĩ nếu như không phải có người giữ chặt y, y khẳng định sẽ nhào lên đem tên cầm thú trước mặt bóp chết!
Người nọ đột nhiên nói: “Ai da, Trần ca, ngươi thật không biết ôn nhu gì hết. Rượu không phải uy như vậy đâu, phải dùng miệng đối miệng mới có tình thú a.” Nói xong, vài tên trong phòng liền bật cười đầy hạ lưu.
Trần Chí Phong vỗ vỗ đầu mấy cái, vừa cười vừa nói: “Ta đúng là tức giận quá nên hồ đồ mất rồi.” Hắn lầm bầm hai tiếng, rồi cầm lấy chai rượu đã vơi phân nửa, nhéo nhéo vào môi Lý Huyền Lương, đầu lưỡi mờ ám liếm lên khóe miệng y, mê đắm nói: “Nào nào, tiểu quai quai, để Trần ca uy ngươi uống.” Ngửa đầu uống chỗ rượu còn lại, hắn cúi xuống, miệng kề sát bên miệng Lý Huyền Lương.
Lý Huyền Lương chán ghét né sang hướng khác, liền bị Trần Chí Phong lấy tay hung hăng kéo ngược trở về. Y không nhịn được nữa, vừa giãy dụa vừa chửi ầm lên: “Ta phi! Mẹ nó, đem cái mõm heo của ngươi ra chỗ khác, thối muốn chết! Cút ngay!”
Lý Huyền Lương rống xong câu đó, nhất thời những tiếng cười trong phòng đều tắt lịm. Trần Chí Phong tay cầm chai rượu đứng như trời trồng, mặt đen lại, thử nghĩ xem một lão đại đứng đầu trong giới sòng bạc như hắn khi lần đầu tiên bị người ta chửi như thế thì sẽ mất mặt đến đâu? Người nọ rốt cuộc nhịn không nỗi nữa, ghé vào ghế sô pha cười không thành tiếng. Hai nam sinh bên cạnh người nọ không dám cười ra tiếng, chỉ có thể cố kìm nén đến mức cơ mặt vặn vẹo hết cả lên.
Đám thuộc hạ thấy Trần Chí Phong mặt không biểu tình, đoán chừng hắn đã bị nội thương, một tên trong đó liền lấy hết bình tĩnh lên tiếng: “Trần ca, bằng không cứ để ta cùng A Hòa dạy dỗ nó trước một chút?”
Mặt của Trần Chí Phong hết đen lại chuyển thành trắng, hắn cố nhịn xuống hỗn loạn trong lòng, cứng rắn nói: “Không cần, ta thật không tin, ta không trị được nó. Rót rượu!”
Tên thuộc hạ rót cho Trần Chí Phong một ly rượu, hắn cười lạnh: “Chê ta miệng thối phải không? Xin lỗi a, ngày hôm nay ta sẽ dùng cái miệng thối này phục vụ ngươi.”
Nói xong, Trần Chí Phong trong miệng đầy rượu tiến sát lại gần bên miệng Lý Huyền Lương. Lý Huyền Lương mặt đỏ cả lên, không ngừng vừa né tránh vừa chửi bới, khiến cho Trần Chí Phong cơn giận bốc lên càng lúc càng cao. Ngụm rượu trong miệng cũng chảy hết ra ngoài, thật sự làm hắn vô cùng điên tiết, giơ tay lên, hung hăng cho y một cái tát. Lý Huyền Lương gần như ngạt thở, đầu óc toàn bộ đều thấy ong ong, trên mặt cũng hiện rõ năm dấu ngón tay.
Trần Chí Phong lúc này đã triệt để nổi giận, nghiến răng nghiến lợi rống lên với đám thuộc hạ: “Lột quần áo của nó ra, trực tiếp thượng nó, xem nó còn ngang bướng nữa không? Đúng là không biết tốt xấu!” Tức giận đem ly rượu trên tay quăng mạnh xuống đất.
Hai tên thuộc hạ thấy Trần ca phát hỏa, lập tức mỗi người một chỗ ra tay hành động, người giữ đầu, người giữ chân, bắt đầu xé rách quần áo trên người Lý Huyền Lương. Y càng giãy dụa thì động tác xé rách càng nhanh hơn, đã xé tới thắt lưng rồi, thủ pháp vô cùng thành thạo.
Một tên trong đó bị Lý Huyền Lương chửi mắng đến phát cáu, liền trực tiếp lấy tay che miệng y lại. Trong một khắc này, Lý Huyền Lương thật muốn chết cho xong!
Quần áo đã lột được phân nửa, người ngồi trên ghế sô pha liền đứng lên huýt sáo mấy tiếng, hướng Trần Chí Phong giơ lên ngón tay cái, tán thưởng: “Hàng tốt!” Trần Chí Phong nhất thời đắc ý bật cười, đang muốn nói gì đó thì cửa phòng đột nhiên mở ra.
Người vừa đến mặc một chiếc áo sơmi trắng rất thời trang, cà-vạt buông lỏng phân nửa, khóe miệng hiện lên nụ cười cợt nhã: “Trần ca, Tiền ca, hứng thú quá nhỉ? Đang chơi đùa cái gì thế?”