Tra Công Hoàn Lương Kí

Chương 26: Chương 26




CHƯƠNG 26

Người đứng ngoài cửa kia chính xác là Tiền Chính Giai.

 

Ngay tức khắc, phản ứng của Lý Huyền Lương là muốn trực tiếp đóng cửa, kết quả lại bị tên vệ sĩ bên cạnh Tiền Chính Giai ngăn cản. Hắn tùy tiện vào phòng, nhìn chung quanh một chút, sau đó mạnh mẽ khoát tay lên vai y, nói: “Mã Thần Nhất cho ngươi ở gian phòng sang trọng thế này sao? Ân? Xem ra trong mắt của hắn, ngươi cũng khá đáng giá đấy chứ, ha ha.” Nói xong, hắn liền sờ soạng gương mặt y khiến y phát tởm.

 

Lý Huyền Lương nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng gạt tay hắn ra, “Ngươi tìm Mã Thần Nhất? Hắn không có ở đây.”

 

Tiền Chính Giai lắc lắc ngón trỏ: “NO NO, ta không phải tìm hắn, ta là tới tìm ngươi.”

 

Lý Huyền Lương hoàn toàn sửng sốt. Y cùng Tiền Chính Giai căn bản không quen biết, hắn tìm y làm gì?

 

Tiền Chính Giai lấy tay vỗ vỗ xuống giường rồi ngồi xuống, “Ân, rất thoải mái. Ngươi đã ở tại đây chơi đùa với Mã ca mấy lần?”

 

Lý Huyền Lương nghe vậy có chút phẫn nộ, y lãnh đạm nói: “Ta không quen ngươi, mời ngươi đi ra ngoài.”

 

Tiền Chính Giai bật cười đầy hai tiếng bỡn cợt, tấm tắc nói: “Tính cách quả nhiên cay độc a, hóa ra Mã Thần Nhất có khẩu vị tốt thế này, thật khiến ta hứng thú. Thế nào? Theo ta đi, Mã Thần Nhất cho ngươi lợi ích gì, ta cho gấp bội.”

 

Tên cặn bã này quả nhiên không thể dùng lời mà nói. Lý Huyền Lương quyết định không để ý tới hắn nữa, hắn không đi thì y sẽ đi. Cầm lấy y phục, y xoay người tiến đến cửa. Kết quả vừa chạm tay vào nắm đấm cửa đã bị tên vệ sĩ chặn ngang. Y cau mày, quay đầu lại hỏi: “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”

 

Tiền Chính Giai thư thả ngồi xuống giường, một chân bắt chéo nhàn nhã như đang dạo chơi, nói: “Như vậy đi, chỉ cần ngươi bỏ Mã Thần Nhất để theo ta, ta sẽ tặng ngươi một căn biệt thự có giá khoảng sáu nghìn vạn

tại thành phố A. Thế nào?”

 

Ngữ khí của Lý Huyền Lương đầy chán ghét: “Có tiền thì giỏi lắm sao? Chẳng lẽ có tiền thì muốn gì cũng được? Quá ngây thơ rồi!”

 

Tiền Chính Giai sửng sốt, sau đó “Cáp” một tiếng, vừa cười vừa nói: “Ngươi đừng từ chối vội. Đến bây giờ, ta cũng chưa từng gặp qua thứ gì ta không thể dùng tiền để mua. Được rồi, nể tình ngươi thú vị như thế, ta cho ngươi thêm một tấm chi phiếu sáu nghìn vạn, sao hả? So với Mã Thần Nhất, Tiền Chính Giai ta chưa bao giờ chơi trò keo kiệt với kẻ khác. Ngươi là bảo bối đáng yêu của hắn, ta đoán chừng hắn cho ngươi được mấy nghìn vạn thôi. Bây giờ ta cho ngươi hẳn mười hai nghìn vạn, như vậy chắc có thể thỏa mãn ngươi rồi chứ?”

 

Lý Huyền Lương vô cùng phẫn nộ, mấy lời tên cặn bã này nói quả thật là vũ nhục y mà. Tuy rằng y không có tiền, nhưng cũng chưa thấp hèn đến mức phải bán thân. Cực kỳ lạnh lẽo, y nói với hắn: “Xin lỗi, mời ngươi đi ra ngoài.”

 

Vốn dĩ Tiền Chính Giai trong lòng vô cùng tự tin rằng y sẽ đáp ứng. Thử hỏi, có người bình thường nào khi đối diện với mười hai nghìn vạn mà không động tâm? Không ngờ, hắn lại bị cự tuyệt. Cười lạnh một tiếng, hắn nghiêng nghiêng đầu nhìn Lý Huyền Lương: “Làm người không nên tham lam quá, kẻo nuốt không kịp sẽ mắc nghẹn đấy. Lòng tham của ngươi quả nhiên không đáy nha?”

 

 

Lý Huyền Lương ném y phục trong tay xuống, tâm tình đã buồn nôn tới cực điểm rồi. Y trừng mắt nhìn hắn, mở lời châm chọc: “Đám người đại thiếu gia các ngươi có đúng hay không tứ chi quá phát triển, dẫn đến lỗ tai không còn nghe hiểu được tiếng người? Ta đây lặp lại lần nữa, có tiền thì cũng chẳng có gì hay ho hết. Dù ngươi có cho ta một trăm nghìn vạn ta cũng không thèm, không có khả năng, nằm mơ đi! Ngươi nghe hiểu hay không? Nếu hiểu rồi thì xin mời đi ra ngoài.”

 

Tiền Chính Giai nghe xong, gương mặt méo mó đến khó coi. Một lúc sau, sự méo mó kia như chạm đến một

sợi dây thần kinh nào đó, chuyển thành nụ cười. Hắn cười ha hả, cười đến mức gập cả người về trước, “Hảo hảo hảo, nói chuyện với người thông minh như ngươi rất thú vị. Ngươi đúng là không đơn giản a, cư nhiên lại hết sức thâm sâu khó lường, làm ta phải bội phục, thật sự bội phục cực kỳ.”

 

Hắn vỗ vỗ chân, phảng phất như mới nghĩ thông suốt ra điều gì, “Cho ta một trăm nghìn vạn ta cũng không thèm? Kinh điển! Những lời này thật sự rất kinh điển a! Cái cớ này có thể hiên ngang lẫm liệt đến mức nào chứ? Hay ngươi còn định nói, ngươi với Mã Thần Nhất là tình yêu chân thành? Ha ha, không sai phải không? Bất quá, cái tình yêu chân thành đó nói chơi cũng không ai tin. Ngươi là vì tiền, bởi vì ngươi vốn đã biết đến ‘chuyện đó’ rồi.” Nói xong, hắn nhìn Lý Huyền Lương với ánh mắt đầy quỷ dị.

 

Lý Huyền Lương nhíu mày, nghi hoặc nhìn Tiền Chính Giai, thầm tự hỏi cái tên cặn bã này thần kinh có bình thường hay không? Y hoàn toàn không biết hắn đang nói hay cười về cái gì.

 

“Đừng nghĩ rằng ngươi giả đò thì ta sẽ không nhìn ra. Một người không quyền không thế như ngươi, cho hơn mười nghìn vạn thì ngươi chê ít, cho hơn một trăm nghìn vạn ngươi cũng nhất quyết không chịu bỏ hắn. Bộ ngươi nghĩ ta là tên đần ư? Ta chỉ liếc mắt một cái là hiểu ngay! Ngươi không cần làm bộ với ta nữa đâu.”

 

Lý Huyền Lương cau mày, “Ngươi nói bậy bạ gì đó, ta không muốn nói chuyện với ngươi nữa. Ngươi đi ra ngoài.” Nói xong, Lý Huyền Lương xoay người muốn mở cửa, nhưng tên vệ sĩ kia vẫn kiên quyết chắn ngang, nhìn trừng trừng y đầy hung bạo. Hắn thân cao đến 1m9, vai rộng lưng thô như ngọn núi, Lý Huyền Lương chỉ có 1m75 đứng trước mặt giống y như tiểu hài tử.

 

Lý Huyền Lương không tự chủ được, lui về sau mấy bước, cố gắng bình tĩnh nhìn thẳng vào Tiền Chính Giai đang ngồi trên giường, “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ngươi nói những lời này với ta có ý nghĩa gì chứ? Nếu ngươi với Mã Thần Nhất có thâm thù đại hận, ngươi cứ việc tìm hắn trả thù, không liên quan đến ta.”

 

Tiền Chính Giai nghe vậy, mỉm cười đứng lên, nhẹ nhàng tiêu sái đi đến trước mặt Lý Huyền Lương, tùy tiện cúi xuống nói nhỏ bên tai y: “Nghe theo ngữ khí của ngươi thì, ngươi kỳ thực cũng rất khinh thường hắn phải không?” Hắn cười quỷ dị, “Mã Thần Nhất là tên tạp chủng do Mã Quốc Hùng cùng mẹ hắn tư thông sinh ra, chuyện này từ sớm đã không còn là bí mật rồi. Tuy rằng chuyện xấu trong Mã gia không truyền ra ngoài, thế nhưng tiếng xấu đồn xa, làm sao mà cấm cản được miệng lưỡi thế gian. Chuyện này chắc hẳn không thể chỉ có một mình ngươi biết.”

 

Lý Huyền Lương nghe xong thì sửng sốt cả người. Tuy rằng không đến mức khiếp sợ, nhưng xác thực là có điểm không dám tin. Tiền Chính Giai ở bên cạnh thấy phản ứng trên gương mặt y, liền cười nhạt châm chọc: “Đừng có làm bộ như là không biết. Ngươi đi theo Mã Thần Nhất, chỉ bởi vì hắn là con hoang của Mã Quốc Hùng thôi. Nếu trong tương lai, sản nghiệp được giao cho hắn thì quá tuyệt vời rồi. Thảo nào ngươi lại chê tiền của ta. Cũng đúng thôi, một trăm nghìn vạn so với mấy trăm triệu vạn thì khác gì hạt cát trong sa mạc, ta nói có đúng không nào?”

 

Lúc này, Lý Huyền Lương rốt cuộc đã hoàn hồn. Y hừ lạnh một tiếng với Tiền Chính Giai, “Kỳ thực, ta cũng rất khinh thường ngươi. Ngươi so với Mã Thần Nhất lại càng đê tiện vô sỉ hơn, đúng là tên cặn bã, là sâu mọt của xã hội.” Y trực tiếp cầm lấy điện thoại cầm tay trên bàn, “Nếu ngươi không đi, ta sẽ gọi 110.”

 

 

Nghe Lý Huyền Lương nói vậy, tia tiếu ý trên mặt Tiền Chính Giai cũng biến mất. Hắn lạnh lùng nhìn y, nói: “Đừng làm cái vẻ mặt không biết xấu hổ đó. Chẳng được mấy người có can đảm nói thế với ta đâu.” Hắn ngẩng đầu lên, trừng mắt với tên vệ sĩ một cái. Tên vệ sĩ hiểu ý gật đầu, từ phía sau xông tới tóm chặt lấy cổ Lý Huyền Lương rồi thừa cơ đoạt lấy điện thoại, ném ra ngoài.

 

Lý Huyền Lương bị tên vệ sĩ đè chặt khiến cho đầu váng mắt hoa, thân thể đổ đầy mồ hôi. Tiền Chính Giai đi xung quanh nhìn ngắm y, thấy áo của y đã dính sát vào người liền vô cùng đắc ý, vừa cười vừa nói: “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Không bằng chúng ta làm một cuộc giao dịch đi, ngươi theo ta ngoạn vài lần, ta sẽ thay ngươi giữ bí mật, hơn nữa còn tặng cho ngươi một căn biệt thự hạng nhất, thế nào?”

 

Lý Huyền Lương ghê tởm “Phi!” một tiếng, trừng mắt nhìn hắn, mắng: “Người như ngươi sao không đi chết đi? Sống trên đời thực sự là làm lãng phí lương thực mà!”

 

Dám trù hắn chết? Khóe miệng Tiền Chính Giai giật giật mấy cái, bộ dáng tươi cười đã không còn nữa. Hắn hung hăng tát mạnh Lý Huyền Lương một cái, khiến cho y suýt nữa thì phun máu ra khỏi miệng. Máu nghẹn lại trong cổ họng, khiến y ho khan hết cả nửa ngày.

 

Cổ tay Tiền Chính Giai run lên, nói: “Tính tình rất cương ngạnh, nhưng ta mặc kệ ngươi có nguyện ý hay là không, ngày hôm nay lão tử nhất định sẽ ngoạn với ngươi. Có muốn trách thì trách ngươi tại sao lại đi theo tên Mã Thần Nhất ấy.” Nói xong, hắn khoát khoát tay với tên vệ sĩ. Tên vệ sĩ gật đầu, bẻ ngược hai tay của Lý Huyền Lương về phía sau, kế tiếp lại dùng chân đá mạnh vào chân y, ép buộc y phải quỳ gối trên giường. Hai cánh tay bị lực đạo mạnh mẽ bóp chặt làm y đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, gần như phải kêu lên thành tiếng.

 

Tiền Chính Giai vỗ vỗ đùi, phi thường hưng phấn. Mỗi lần nhìn người khác thống khổ thế này, tính dục của hắn lại tăng lên gấp bội, tựa như nghiện thuốc phiện vậy. Hắn xoay xoay hai bên vai, tinh thần phấn chấn, rất nhanh chóng tự cởi bỏ thắt lưng của mình, vừa làm vừa nói: “Trước tiên phải ngoạn thế nào đây nhỉ? Ân, cứ dùng miệng của ngươi thổi kèn cho lão tử trước đi, xem như thư giãn gân cốt.”

 

Lý Huyền Lương toàn thân run rẩy, mắng: “Khốn nạn, biến thái, ngươi buông ra!” Sau đó, y liều mạng giãy dụa. Tên vệ sĩ không chút chần chừ, giơ chân đạp y một cước. Cơn đau nhức trên lưng khiến cho y nhất thời nằm rạp xuống đất, không cách nào kiềm chế được cơn run rẩy liên hồi.

 

Tiền Chính Giai ngồi đối diện với Lý Huyền Lương, lấy tay kéo y dậy. Nhìn gương mặt thống khổ của y, hắn cười đến thật hài lòng, “Tiểu tử, chỉ cần ngươi có thể làm cho lão tử sảng khoái, ta bảo đảm một chữ cũng không nói với Mã Thần Nhất, sau này ngươi muốn đeo bám hắn thế nào thì cứ việc. Nào nào, mau dùng kỹ thuật ngươi vẫn sử dụng để hầu hạ Mã Thần Nhất làm lão tử thống khoái đi, để lão tử cũng được nếm thử xem tư vị trong miệng ngươi như thế nào.”

 

Lý Huyền Lương đau đến nỗi hít thở không thông, đôi mắt mơ hồ, trong miệng còn đọng lại mùi máu tươi, lại nghe những lời Tiền Chính Giai nói bên tai, rốt cuộc nhịn không được bắt đầu nôn mửa. Nhưng hôm nay đến cơm y cũng chưa ăn, cho nên không nôn ra được chút gì.

 

Sắc mặt Tiền Chính Giai hết đen rồi trắng, vặn vẹo méo mó cả nửa ngày, đột nhiên bừng phát lên, tặng cho Lý Huyền Lương một lúc hai cái tát, lớn tiếng mắng: “Cho ngươi nôn, cho ngươi nôn. Mẹ nó, dám chê lão tử bẩn à? Lão tử đây còn chưa chê cái mồm bẩn thỉu của ngươi! Đều bị người ta chơi đùa qua rồi còn dám làm ra bộ dáng thanh cao, cho ngươi làm bộ, cho ngươi làm bộ này!” Nói xong, cố sức nắm tóc Lý Huyền Lương kéo vào giữa hai chân hắn.

 

Lý Huyền Lương bị Tiền Chính Giai đánh đến hoa cả mắt, tức giận nhổ một ngụm nước bọt vào người hắn. Hắn không tránh kịp nên hứng trọn. “Ngao” một tiếng, hắn đứng dậy kéo quần lên, sau đó xoay người đá Lý Huyền Lương một cước, cuồng nộ hét: “A Quyền, đánh, đánh chết nó. Dám nhổ vào ta, mẹ nó chứ, đánh chết đi, ta chịu trách nhiệm hết.” Hắn gần như điên cuồng, vừa mắng vừa đấm đá Lý Huyền Lương.

 

Tên vệ sĩ được gọi là A Quyền kia gật đầu, giơ nắm tay lên chuẩn bị giáng xuống, đột nhiên cánh cửa “Rầm” một tiếng bị người ta đá văng. Mã Thần Nhất xông vào, liếc mắt nhìn liền thấy Lý Huyền Lương đang từ từ nhắm hai mắt lại, toàn thân run rẩy cuộn mình trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng còn đọng lại vết máu. Ngẩng lên, thấy tên vệ sĩ kia nắm tay còn đang giơ ra, sắc mặt hắn thoáng chốc trầm xuống, cơn tức giận từ trái tim truyền thẳng lên não, gần như không cách nào khống chế.

 

Mã Thần Nhất tiến về trước mấy bước, không nói câu nào trực tiếp đấm xuống một quyền, rồi lại hung hăng đá thêm một cước. Tên vệ sĩ kia không có can đảm đánh trả, chỉ đành ôm lấy con mắt cùng khố hạ ngồi xổm xuống, không ngớt kêu rên. Hắn không phải kẻ ngu, hắn biết rõ Mã Thần Nhất không phải là người hắn có thể đắc tội được, chỉ biết cố gắng nhẫn nhịn, ít ra còn có hi vọng giữ được tính mạng.

 

Tiền Chính Giai đứng bên cạnh, có chút xấu hổ chỉnh trang lại y phục, nói: “Mã ca, ta vốn tưởng sẽ đi đến nhà hàng với ngươi, ai ngờ kết quả ngươi lại không đi. Có muốn trách thì cứ trách vệ sĩ của ta, thật không ngờ tính tình của hắn lại hung bạo như thế, một điểm cũng không hiểu phép tắc. Kỳ thực, tất cả chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi. Mã ca, thực sự chỉ là hiểu lầm thôi mà.”

 

Mã Thần Nhất sắc mặt u ám, không nói tiếng nào ôm lấy Lý Huyền Lương đặt lên giường. Không ngờ, tay vừa chạm tới chỗ thắt lưng, Lý Huyền Lương đã kêu lên một tiếng đau đớn. Hắn âm trầm kéo áo y lên nhìn thử, trên lưng tím bầm một mảng, trên mặt cũng có vết tích bị đánh. Khóe miệng hắn không khỏi co giật liên hồi, chết tiệt! Cánh tay đang nắm lấy y phục của y bất giác nổi đầy gân xanh.

 

Mã Thần Nhất vẫn duy trì tư thế đó, hít sâu một hơi, miễn cưỡng đè nén lại cơn giận như cuồng phong bão táp trong lòng. Hắn thuận thế ngồi xuống giường, sắc mặt khôi phục lại vẻ bình tĩnh, gật đầu nói: “Ân, ta tự nhiên rất tin tưởng Tiền thiếu gia sẽ không dẫn theo con chó ấy đến gây sự với Mã Thần Nhất ta. Dù sao đại gia đây cũng cần gương mặt này kiếm ăn, nếu lớp da bị xé rách thì khẳng định rất khó coi a!”

 

Mã Thần Nhất ngẩng đầu nhìn về phía tên vệ sĩ, nhãn thần lạnh lẽo khiến hắn phải rùng mình, cánh tay đang bưng lấy con mắt cũng nhất thời run rẩy. Mã Thần Nhất nheo mắt nhìn hắn, chậm rãi mở miệng: “Không nên cưỡi trên đầu ngươi khác mà thải ra phân như thế, khi sự nhẫn nại đến giới hạn thì ngươi không kịp chuẩn bị hậu sự đâu. Ta rất hi vọng, na căn của ngươi không gặp phải sự không may gì.”

 

na căn: cái “ấy ấy” của đàn ông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.