CHƯƠNG 39
Ngày trôi qua rất nhanh, chớp mắt mà đã đi hết một nửa mùa đông, gần tới tết âm lịch.
Gần đây, công việc ở công ty của Lý Huyền Lương rất nhiều, y cũng thường xuyên phải tăng ca thêm giờ, có nhiều khi trở về nhà thì trời đã khuya. Thế nhưng, nếu so với y thì Mã Thần Nhất dường như lại càng bận rộn hơn gấp bội, cứ vài ngày lại đi công tác một lần.
Có nhiều hôm, Mã Thần Nhất về nhà lúc nửa điểm, Lý Huyền Lương đã sớm ngủ say. Đến sáng sớm khi Lý Huyền Lương thức dậy, Mã Thần Nhất ngược lại còn đang yên giấc. Vì thế, hai người đã có một khoảng thời gian dài sống bên cạnh nhau mà cứ nửa gần nửa xa.
Như thường lệ, công việc của những ngày cuối năm chính là kiểm tra lại toàn bộ hồ sơ sổ sách. Trước tết âm lịch hai ngày công ty mới ngừng làm việc, chỉnh đốn mọi việc thỏa đáng, sau đó thưởng một khoảng tiền lớn cho công nhân rồi bắt đầu nghỉ đông. Vừa về đến nhà, việc đầu tiên Lý Huyền Lương làm chính là ngã xuống giường, ngủ một giấc thật ngon. Cho tới khi trên đường lớn không ngừng truyền đến tiếng các dây pháo nhỏ nổ vang, y mới giật mình tỉnh giấc.
Lý Huyền Lương nằm trên giường, nghe loa phóng thanh bên ngoài đang phát bài hát ‘Cung hỷ phát tài’ thật lớn của Lưu Đức Hoa*, thầm nghĩ không biết đã bao lâu rồi y không cùng Lý Lâm ăn tết âm lịch cùng nhau. Nhớ lại khi Lý Lâm còn bé, thích nhất là dịp tết này, cứ luôn luôn nắm lấy tay y bảo y phải mua pháo. Nghĩ đến đây, y đột nhiên rất muốn gặp Lý Lâm, hình như đã hơn nửa tháng y chưa gọi điện thoại cho hắn rồi. Vì vậy, y vội vàng xoay người xuống giường, lấy điện thoại di động gọi cho hắn.
* Bài ‘Cung hỷ phát tài’ của Lưu Đức Hoa đây: http://mp3.zing.vn/bai-hat/Cung-Hy-Phat-Tai-Luu-Duc-Hoa/ZWZ9FOWZ.html ^^
Lý Lâm bắt máy, nghe Lý Huyền Lương nói rõ ý định của mình xong thì trầm mặc một lúc rồi nói: “Ca, thật xin lỗi, ta còn có việc. Ta không thể ăn tết chung với ngươi được.”
Sắc mặt Lý Huyền Lương thoáng chốc trầm xuống: “Ngươi có phải hay không lại tiếp tục lui tới với đám bạn không ra gì đó? Lâm Lâm, ngoan ngoãn học hành đi, đừng giao du với bọn chúng nữa.” Từ đầu, y đã không đồng ý cho Lý Lâm dính líu tới chúng.
Giọng Lý Lâm có chút không kiên nhẫn: “Được rồi được rồi, ngươi đừng quan tâm nhiều như thế. Sắp tết rồi, ta không muốn gây chuyện với ngươi. Hơn nữa, ta còn đang làm việc. A, có người gọi ta, ta cúp máy đây.”
< Tít —— >
Lý Huyền Lương thả điện thoại xuống, ngồi ngây ngốc trên giường gần nửa ngày. Y rất hoài nghi, nếu như y không chủ động gọi điện cho Lý Lâm, có khả năng hắn căn bản sẽ không nhớ ra rằng hắn còn có một người anh trai.
Từ trên giường, Lý Huyền Lương sắc mặt rất kém cỏi cầm lấy điện thoại đứng dậy, đi lại gần cửa sổ giật rèm cửa ra. Nhìn xuống dưới lầu, trên đường là một cảnh tượng hết sức náo nhiệt, khắp đầu đường cuối phố đều dán những câu đối chúc mừng, đỏ đỏ hồng hồng đến gai mắt.
Rất nhiều người đi công tác xa, đến dịp tết đều cố gắng trở về đoàn tụ với người thân, mang theo thật nhiều phong bao lì xì lớn nhỏ cho con cháu mình, vẻ mặt tươi cười hớn hở. Lý Huyền Lương nhìn đến xuất thần, có lúc y cảm thấy mình chỉ có thể đứng từ xa mà mình, không cách nào hòa nhập được với bọn họ, tựa như y và họ là người của hai thế giới.
Y không có nhà để quay về, cũng không có người thân nào mong nhớ y. Đối với y mà nói, cái tết âm lịch này căn bản không có ý nghĩa, từ dưới đáy lòng rất muốn trốn tránh kỳ thị hai chữ ‘đoàn viên’.
Đang nghĩ đến xuất thần, đột nhiên chuông điện thoại di động vang lên. Lý Huyền Lương thoáng sửng sốt, cầm điện thoại lên nhìn. Là Mã Thần Nhất, y chậm rãi nghe máy.
Ở đầu dây bên kia, Mã Thần Nhất nói: “Tiểu Lương, hôm nay ta bận nhiều việc quá, buổi tối không về được.
Sáng mai ta sẽ cố gắng về thật sớm để đón tết âm lịch với ngươi, ngươi nhớ chờ ta a.” Thanh âm của hắn có chút khàn khàn, giống như đã nhiều ngày không được ngủ ngon giấc, khẩu khí hơi uể oải, thế nhưng từ trong giọng nói vẫn lộ ra vẻ kiên định cùng vui vẻ.
Lý Huyền Lương cúi đầu, nửa ngày sau mới “Ân” một tiếng rồi cúp máy. Y ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy nơi nào đó sâu dưới đáy lòng nhẹ nhàng rung động, tựa như một chiếc lá khô rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, tạo thành từng vòng tròn lan rộng ra, mãi mãi không biến mất.
Nhắm mắt lại, thở mạnh một hơi, Lý Huyền Lương buông rèm cửa sổ xuống, lui về sau hai bước. Sau đó, y nhanh chóng mặc chiếc áo khoác lông vào, động tác vừa nôn nóng lại vừa hấp tấp đẩy cửa rời khỏi phòng. Bước xuống lầu, y ghé quầy hàng của cụ ông ngay đầu phố để mua vài câu đối. Trở về nhà, y dán hai câu đối chúc xuân lên cửa, còn lại những câu đối khác, y cũng tìm đủ mọi nơi trong nhà để dán lên. Hơn một giờ mọi việc mới tạm ổn, về phần y thì cả người đầy mồ hôi.
Đóng cửa sau, Lý Huyền Lương chạy ra cửa trước, vừa xoa xoa hai bàn tay đông lạnh đến đỏ bừng vừa tỉ mỉ quan sát thêm vài lần. Có một câu đối dán hơi lệch, nhưng điều trước tiên đập vào mắt chính là hai câu đối chúc phúc màu vàng rực rỡ viền đỏ ở hai bên cửa nhà. Càng nhìn, Lý Huyền Lương đột nhiên càng cảm thấy hết sức thỏa mãn, giống như lần đầu tiên y nhận ra y thuộc về ngôi nhà này.
Tự cười giễu bản thân vài tiếng, y lấy tay vỗ vỗ cái đầu không thực tế của mình. Quay người lại, y hít thở thật sâu rồi nhìn ra đường lớn, bước chân bất giác cứ đi về bên phải, cho đến khi nhìn thấy khu chợ bán thức ăn ở đối diện còn đang hoạt động thì y mới dừng bước. Sờ sờ túi, y chạy về nhà lấy tiền.
Ở chợ, Lý Huyền Lương mua khá nhiều thịt và rau. Y không chắc ngày mai Mã Thần Nhất có thật sẽ về nhà ăn hay không, nhưng nói chung cứ chuẩn bị trước, cùng lắm thì cất vào tủ lạnh để từ từ ăn cũng được.
Trên đường mang thịt và rau về nhà, Lý Huyền Lương còn tiện thể ghé vào siêu thị bên cạnh mua một thùng bia. Sau đó, y bắt đầu bận rộn trong nhà bếp. Đầu tiên là rửa sạch móng giò heo, bỏ vào nồi, dùng lửa nhỏ từ từ hầm nhừ. Kế tiếp, mang rau và cá ra rửa sạch, bọc lại thật kỹ rồi cất vào ngăn đông lạnh. Cùng lúc này, nồi hầm đã sôi dữ dội. Y giở nắp nồi để nêm gia vị vào, suy nghĩ một chút, bỏ thêm cả táo đỏ. Cuối cùng, đóng nắp nồi lại, dùng lửa nhỏ chưng cách thủy.
Vào ngày thứ hai của dịp nghỉ lễ tết âm lịch, khi Mã Thần Nhất về nhà thì đã là ba giờ sáng. Tuy nhiên, lúc đó Lý Huyền Lương cũng ngủ không được ngon, bởi vì bên ngoài pháo cứ nổ suốt không ngừng. Do đó, khi hắn mới bước vào nhà thì y đã nghe được tiếng bước chân.
Mã Thần Nhất đi vào phòng ngủ, cởi áo ra, rồi ngay cả tắm cũng không thèm tắm, trực tiếp chui vào trong chăn, từ phía sau ôm cứng Lý Huyền Lương, hôn nhẹ y một cái, sau đó gối đầu lên gối mà ngủ.
Thân thể Mã Thần Nhất vẫn còn mang theo buốt giá bên ngoài, khi hắn dựa vào phía sau Lý Huyền Lương, y vì lạnh mà toàn thân run lên. Nắm lấy cánh tay hắn đang choàng ngang hông mình, y quay đầu ra phía sau, bắt gặp gương mặt ngủ say của hắn. Thoáng chần chừ, y rốt cuộc cũng không nhúc nhích.
Trong phòng, máy điều hòa nhiệt độ tỏa ra luồng khí ấm áp như mùa xuân. Lý Huyền Lương không suy nghĩ gì nhiều, mau chóng chìm vào giấc ngủ. Khi y tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, không cách nào ngủ thêm nữa.
Lý Huyền Lương ngồi dậy, mặc quần áo vào rồi ra ngoài đi dạo vài vòng. Lúc về, y mua một dây pháo treo ngoài cửa lớn. Y đốt pháo lên, sau đó chạy vào phòng ngủ, thấy Mã Thần Nhất vẫn đang ngủ, hơn nữa còn ngủ rất say, dường như không bị ảnh hưởng chút nào bởi tiếng pháo. Kế tiếp, y vào nhà bếp bận rộn nấu ăn.
Mã Thần Nhất ngủ thẳng một giấc thật ngon, đến khi ngoài trời đã tối đen như mực hắn mới vô cùng thoải mái mà thức giấc. Đi về phía nhà bếp, hắn thấy Lý Huyền Lương đang làm sủi cảo, bên cạnh đã gói xong rất nhiều cái. Có loại là nhân thịt tôm, thịt cá cùng rau hẹ. Ngoài ra, còn có loại nhân cải trắng, thịt heo cùng cà tím. Bên cạnh có hai nồi nước đang sôi, y lần lượt bỏ từng loại sủi cảo riêng biệt vào nồi.
Mã Thần Nhất đứng phía sau Lý Huyền Lương, đưa tay bốc lấy một cái sủi cảo mà nhìn ngắm một chút, cảm thấy hình dáng dường như không được đẹp. Bất quá, một đại nam nhân mà gói được thế này là tốt lắm rồi. Có lẽ, cả đời Lý Huyền Lương cũng chẳng gói được bao nhiêu cái sủi cảo, nói không chừng đây chính là lần đầu tiên y gói. Nghĩ vậy, nhất thời trong lòng hắn tràn ngập vui vẻ, vội ghé vào mặt y cắn một ngụm.
Lý Huyền Lương đang gói sủi cảo, bất giác gương mặt mặt nổi đầy hắc tuyến. Y quay đầu lại, trực tiếp đạp cho Mã Thần Nhất một cước. Hắn giương lên một nụ cười xấu xa, sau đó nửa ép buộc nửa hung hăng, đặt lên môi y nụ hôn dài.
Lý Huyền Lương bị hắn áp chèn ép, bước chân cũng loạn cả lên, vội vã lui về sau. Nhưng phía sau lại chính là bếp lò, khiến y không cách nào di chuyển thêm nữa. Mã Thần Nhất thuận tiện chống hai tay lên bếp, đem y nhét vào trong ngực, vừa tiếp tục nụ hôn bừa bãi vừa nghĩ thầm cũng đã nhiều ngày rồi hắn chưa được thân cận với y. Lúc này, những ý niệm xấu chợt nảy ra trong đầu như ánh chớp giữa màn đen, khiến hắn chút nữa thì phát rồ.
Tên hỗn đản này không thấy y đang rất bận rộn hay sao? Nếu không phải vì trong tay còn đang cầm bột mì, y thật muốn điên cuồng nhéo hắn mấy cái cho hết giận. Còn Mã Thần Nhất, hắn cứ tiếp tục giày vò cắn xé đôi môi y cho đã đời rồi mới buông ra, nói: “Ta có nhìn thấy câu đối chúc tết ngoài cửa, thật là đẹp mắt.”
Lý Huyền Lương nghiêm mặt lại, vừa dùng cánh tay áo ra sức chùi miệng vừa cố gắng đẩy Mã Thần Nhất ra: “Khỏi nói nhiều lời! Ta mua hết một trăm đồng, ngươi phải trả tiền lại cho ta.”
Mã Thần Nhất mỉm cười: “Ân, tiền thì ta không thiếu.”
Lý Huyền Lương thấp giọng “Hanh” một tiếng, sau đó xoay người lại để tiếp tục làm sủi cảo. Mã Thần Nhất một tay chống bếp, một tay vòng ngang qua hông Lý Huyền Lương. Hắn cứ chậm rãi tựa sát vào người y như keo dán sắt, ngực dán vào lưng, chân dán vào chân, còn cằm thì liên tục cọ cọ vào cổ y.
Lý Huyền Lương cắn răng gói sủi cảo gói sủi cảo, rốt cuộc không thể nhịn được nữa. Vốn nghĩ đây là dịp lễ tết, y tận lực muốn ôn hòa nhã nhặn, thế nhưng Mã Thần Nhất lại nhất quyết không chịu cho y cơ hội này. Vì vậy, y cười lạnh một tiếng rồi trực tiếp cầm một nắm bột mì chà lên mặt hắn, sau đó nhấc chân đá hắn ra khỏi nhà bếp, vẻ mặt giận dữ hung hăng đóng cửa.
Mã Thần Nhất đứng ngoài cửa lau bột mì trên mặt, cười khổ một tiếng. Thế nhưng, so với vẻ lạnh lùng trước đây y dành cho hắn thì bây giờ đã tốt hơn nhiều lắm rồi. Hắn lơ đểnh cười nhẹ, huýt sáo vài câu hát rồi cởi áo xoay người đi về nhà tắm, dự định tắm rửa xong thì có thể ăn sủi cảo Tiểu Lương làm.
Trong lúc chờ sủi cảo nấu chín, Lý Huyền Lương còn nấu thêm nồi canh cá trích. Kế đó, đem nồi móng giò heo hầm táo đỏ từ trong tủ lạnh ra hâm nóng lại rồi xào thêm vài món ăn. Cuối cùng, một bữa cơm tương đối thịnh soạn cũng được dọn lên.
Thật sự thì Lý Huyền Lương vốn rất sợ tết âm lịch, bởi vì trong quá khứ y luôn luôn phải đón tết một mình ở trong căn phòng trọ, chuẩn bị bữa cơm tất nhiên như năm nay chính là lần đầu tiên. Nhìn mâm cơm trên bàn, y đột nhiên nghĩ rằng có người cùng đón tết với mình thật tốt quá, cho dù người đó có là một tên hỗn đản…
Tuy Lý Huyền Lương ngoài miệng không nói ra, thế nhưng sâu dưới đáy lòng, từ khi nhận được điện thoại của Mã Thần Nhất ngày hôm qua, y đã rất vui vẻ.
Còn Mã Thần Nhất, đối với mấy dịp lễ tết thế này hắn lại không có cảm giác gì đặc biệt, chỉ xem như những ngày bình thường khác. Mọi năm, vào thời điểm này công ty có rất nhiều việc, hắn cũng làm việc điên cuồng như bao người khác. Bất quá năm nay đã khác, bởi vì có Lý Huyền Lương ở cạnh. Cho nên, hắn đã thức đêm thức hôm cố gắng thu xếp công việc thỏa đáng rồi giao lại cho Hứa Dương. Cuối cùng thì trước tết hai ngày, hắn đã có thời gian trống dành để bồi Lý Huyền Lương.
Mã Thần Nhất tắm rửa xong, ra ngoài lau khô tóc. Hắn đi vào nhà bếp nhìn một chút, thấy Lý Huyền Lương đang dọn thức ăn cùng mấy chai bia ra ngoài. Hai người tùy tiện ngồi xuống, Mã Thần Nhất khui hai chai bia ra, tuy hơi khó uống một chút, thế nhưng đây là do y mua, hắn không muốn làm y mất hứng. Với lại, hắn đã một ngày một đêm không ăn gì rồi, lúc này không chút nào khách sáo, trực tiếp cầm đũa ăn như hổ đói.
Thật ra, những món Lý Huyền Lương nấu căn bản không thể gọi là ngon, đừng nói là so sánh với đầu bếp nổi tiếng ở những nhà hàng lớn, dù so với người bình thường nấu cũng không hơn là bao. Thế nhưng, không biết vì sao Mã Thần Nhất lại cảm thấy vô cùng hợp khẩu vị. Hai dĩa sủi cảo bị hắn tiêu diệt gần như sạch sẽ, nhất là sủi cảo nhân thịt heo cùng cải trắng, hắn càng ăn càng thấy đặc biệt ngon, mùi vị tuyệt vời vô cùng.
Lý Huyền Lương ngược lại không đói lắm, chỉ ăn vài miếng đã buông đũa xuống, bắt đầu uống bia. Mã Thần Nhất ở bên ngoài xã giao uống rất nhiều, thế nhưng ở bên cạnh Lý Huyền Lương hắn chỉ uống vài ly rồi lắc đầu từ chối, cắm đầu ăn tiếp. Toàn bộ thức ăn trên bàn tựa như bị một đàn châu chấu quét qua, rất mau chóng mà sạch sẽ. Đợi khi ăn xong rồi, hắn lại uống canh do y nấu, còn khen canh rất ngon. Lý Huyền Lương cúi đầu, uống thêm vài ngụm bia. Hai người cạn ly, rồi chụm đầu tiêu diệt sạch sẽ mấy chai bia trên bàn.
Thu dọn xong bàn ăn, Mã Thần Nhất lấy một bộ quần áo từ trong tủ ra, bảo Lý Huyền Lương nhìn thử. Lý Huyền Lương dụi dụi mắt để nhìn cho kỹ. Nhất thời, y liền bị cổ tay áo màu cam nổi bật đính lông mao hấp dẫn. Từng sợi lông màu trắng bay nhẹ trong gió, lộng lẫy tươi sáng, sờ vào thực mềm mại. Bên trong cũng có lót thêm loại lông mao này. Phía bên ngoài là hoa văn nhỏ như hạt gạo màu vàng mỡ gà, cổ áo đính nút bằng kim loại có khắc hoa văn tinh tế, vừa cổ điển lại rất hợp thời trang.
Mã Thần Nhất để Lý Huyền Lương mặc thử, quả nhiên phi thường vừa vặn với dáng người của y. Từng sợi lông mao mềm mại ôm sát cổ áo càng tôn thêm nước da trắng như ngọc, nhìn thuận mắt vô cùng. Hắn vuốt vuốt cằm đánh giá y, nhịn không được mờ ám nuốt một ngụm nước bọt.
“Ngươi mua lúc nào?” Lý Huyền Lương vừa cởi áo ra vừa hỏi.
Mã Thần Nhất vội vã bước đến giúp Lý Huyền Lương cài nút áo lại, không cho y cởi ra: “Buổi tối một tháng trước, khi ngươi đang ngủ say ta đã trực tiếp đặt vào tủ. Ngươi đừng cởi ra, cứ mặc như vậy đi, lát nữa ta dẫn ngươi ra ngoài đi dạo.” Nói xong, lại đưa cho y thêm chiếc quần jean màu đen để hợp thành một bộ.
Dạo gần đây, Lý Huyền Lương đã quen với việc Mã Thần Nhất mua quần áo cho y. Nguyên nhân là vài ngày trước, Mã Thần Nhất nói với y rằng vali đựng y phục của y đã bị người giúp việc trong lúc dọn vệ sinh phòng ngủ vứt đi mất…
Thấy Lý Huyền Lương vô cùng tức giận, Mã Thần Nhất lập tức không ngừng mua nhiều quần áo mới cho y, nói là để bồi thường. Tuy nhiên, dù y phục mặc rất đẹp nhưng Lý Huyền Lương cũng biết rõ giá cả những bộ y phục này chỉ sợ đã vượt quá phạm vi tưởng tượng của y. Mã Thần Nhất chỉ nói đây là y phục được sản xuất hạn chế, y có hỏi thêm cũng bằng thừa. Nhưng dựa theo những gì đồng nghiệp trong công ty nói, đại khái cả tháng tiền lương của y cũng chỉ có thể mua một cái nút áo mà thôi…
Lúc này, Lý Huyền Lương đã mang giày xong, đứng ở đằng kia. Mã Thần Nhất có chút nhịn không được, điên cuồng nhào tới ôm cứng lấy y, hôn không ngừng cho đến khi miệng y tê rần. Y hung hăng nắm tóc hắn giật mạnh một cái mới có thể khiến tên hỗn đản ấy chịu buông tha cho y.
“Mã Thần Nhất, ngươi cái tên này có thể đừng làm mấy chuyện mắc ói như vậy được hay không?” Lý Huyền Lương vừa chùi miệng vừa dữ tợn mắng.
Mã Thần Nhất trịnh trọng gật đầu đầu đáp ứng, tiện tay mặc áo khoác vào, đẩy Lý Huyền Lương ra khỏi cửa. Lúc này, ngoài đường lớn cũng có không ít người ra ngoài đón giao thừa. Hai người chọn một con hẻm nhỏ để đi. Ở cuối hẻm, có một cửa hàng băng đĩa, đã sắp giao thừa mà vẫn không ngừng kinh doanh.
Hai người đẩy cửa bước vào, thấy chủ tiệm quả nhiên sống ngay trong tiệm, cho nên lúc này mới còn tiếp tục kinh doanh. Lý Huyền Lương nhìn nhìn mấy tấm poster phim hài có vẻ rất hấp dẫn, nghĩ thầm nếu mua về để xem cùng Mã Thần Nhất chắc hẳn sẽ thú vị lắm, vì vậy quyết định mua luôn hai đĩa. Khi trả tiền, y còn thuận miệng nói với chủ tiệm một câu: “Ông chủ, chúc ông buôn may bán đắt, tiền vô như nước.” khiến chủ tiệm vui vẻ ra mặt, lấy từ trong ngăn kéo ra một cái đĩa gì đó không rõ, tặng thêm cho y.
Rời khỏi tiệm, Lý Huyền Lương rùng mình một cái, nói không muốn ở ngoài nữa, về nhà thôi. Mã Thần Nhất cũng không có ý kiến, cứ thế hai người dọc theo con hẻm quay trở về.
Lý Huyền Lương vừa gác đôi chân trần lên ghế sô-pha vừa xem đĩa phim hài cùng Mã Thần Nhất, tuy nhiên, nó quả thật rất nhàm chán. Xem xong một đĩa, nhìn đĩa còn lại y tự dưng thấy hơi chướng mắt. Lúc này cũng đã gần đến nửa đêm rồi, y lấy cái đĩa chủ tiệm tặng thêm cho y ra, nói: “Nếu cái đĩa này không khá hơn thì đi ngủ cho rồi, sớm biết không thèm mua, chỉ lãng phí thời gian. Không bằng xem mấy chương trình liên hoan văn nghệ đón tết còn hay hơn.”
Mã Thần Nhất ở bên cạnh đang tiếp chuyện điện thoại với Hứa Dương. Khoát tay lên vai Lý Huyền Lương, hắn quay đầu lại “Ân” một tiếng, sau đó nhịn không được kêu Hứa Dương mau cúp máy. Xử lý xong, hắn tắt điện thoại, rồi ngẩng đầu lên, yên lặng cùng Lý Huyền Lương xem phim.
Mở đầu phim không tệ lắm khiến cả hai người cứ chăm chú mà xem, không nói chuyện. Sau đó, nội dung bộ phim bắt đầu có điểm không thích hợp. Diễn viên chính gồm hai người, một người là cảnh sát, một người là tội phạm đang đào tẩu. Tên tội phạm rất gian xảo, người cảnh sát kia cứ hết lần này đến lần khác bị hắn lừa. Cuối cùng, ngay trong thời điểm người cảnh sát chuẩn bị bắt được tên tội phạm thì câu chuyện đột nhiên biến chuyển hoàn toàn, làm cho Lý Huyền Lương mở to mắt mà chết lặng.
Trong một căn phòng, tên tội phạm đã sắp xếp cạm bẫy để bắt giữ người cảnh sát. Sau đó là một hồi tự bạch tâm sự của tên tội phạm. Hóa ra tên tội phạm với người cảnh sát là bạn học thời tiểu học, hắn vẫn luôn luôn yêu thầm người cảnh sát, yêu đến nỗi tâm lý dần trở nên biến thái, cuối cùng còn sa ngã đến mức dùng những việc phạm pháp để thu hút sự chú ý của người cảnh sát, để hưởng thụ ánh mắt cứ mãi theo dõi hắn và cả quá trình người cảnh sát truy đuổi hắn.
Xem cả nửa ngày trời, thì ra đây lại là bộ phim về đề tài đồng tính luyến ái. Lý Huyền Lương thấy có chút buồn nôn, dự định tắt đi, thế nhưng Mã Thần Nhất lại ngăn cản y: “Cứ xem cho hết đã, sắp xong rồi mà. Làm chuyện gì cũng không nên bỏ dỡ nữa chừng.”
Lý Huyền Lương liếc Mã Thần Nhất một cái, thấy hắn ta quả nhiên xem rất chăm chú, đành nhẫn nại tiếp tục ngồi xem với hắn.
Bộ phim này càng lúc càng quá đáng. Từ khi người cảnh sát nhận ra tên tội phạm chính là bạn học thời tiểu học thì cư nhiên lại phát sinh tình cảm. Kế đó là một màn mây mưa trăng gió triền miên bất tận. Cả hai diễn viên hoàn toàn xích lõa, ôm nhau lăn qua lăn lại trên giường.
Không thể không nói, bộ phim này xác thực rất lừa tình. Đầu tiên là nguỵ trang bằng đề tài phá án, nhưng nội dung thực tế lại chính là đồng tính luyến ái. Tình cảm giữa hai người bạn học cũng chỉ là mượn cớ, ẩn giấu ở sâu bên trong cư nhiên chính là AV.
Hai diễn viên chính điên cuồng hoan ái, thân thể vặn vẹo uốn éo, sử dụng đủ hết mọi tư thế. Khi tên tội phạm phóng thích, người cảnh sát ngẩng cao đầu hét một tiếng chói tai, hai thân ảnh hòa vào nhau làm một.
Lý Huyền Lương xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, thực sự không cách nào chịu được nữa, tắt TV đi. Lần này, Mã Thần Nhất không ngăn cản, chỉ quay lại cười cười với y, nhẹ giọng nói: “Ân, cũng nên nghỉ ngơi rồi.”
Đêm 30, giao thừa qua đã lâu mà tiếng pháo vẫn không ngừng vang vọng bên tai.
Rèm cửa sổ thật dày trong phòng ngủ buông xuống, sưởi ấm cả căn phòng, từng tia sáng nhàn nhạt bên ngoài phản chiếu hình ảnh Lý Huyền Lương đang nằm trên giường, phát ra từng âm thanh rên rỉ nhỏ xíu.
Động tác của Mã Thần Nhất vô cùng cuồng dã, khiến cho Lý Huyền Lương có mấy lần hầu như chịu không nổi phải kêu lên thành tiếng. Hắn nằm phía trên, ôm trọn lấy từng tấc da thịt trên người y, chậm rãi ma sát ra vào nhịp nhàng. Nhìn người nam nhân trong ngực run rẩy, hắn dịu dàng hôn lên vành tai đỏ ửng, sau đó nâng hai chân y lên cao, ngón tay tinh tế vuốt ve nơi trắng ngần đáng yêu giữa hai chân y. Lẳng lặng lắng nghe Lý Huyền Lương không kiềm lòng được mà thở dốc, trong ngực Mã Thần Nhất tràn đầy hạnh phúc.
Mã Thần Nhất cúi xuống, kề sát vào tai Lý Huyền Lương, nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu Lương, ngươi có nhận ra hai diễn viên trong bộ phim khi nãy rất giống chúng ta không?”
Lý Huyền Lương nhắm mắt lại, thanh âm có chút run run. Y nghiêng mặt qua, nói: “Ngươi nói ngu ngốc cái gì thế? Chẳng lẽ ngươi là tên tội phạm sao?”
Trong bóng tối, Mã Thần Nhất mỉm cười. Hắn nâng đầu Lý Huyền Lương lên một chút, sau đó không hề báo trước, đặt một nụ hôn nồng nhiệt lên đôi môi còn đang hé mở của y.
Sắc trời dần dần sáng lên, Mã Thần Nhất từ phía sau ôm trọn lấy Lý Huyền Lương đang cuộn mình ngủ, kéo chăn qua tỉ mỉ đắp lên người y.
Đột nhiên, hắn mở miệng trả lời câu hỏi của Lý Huyền Lương: “Tiểu Lương, ta đúng là tên tội phạm.”
Lý Huyền Lương đã quá mệt mỏi, lúc này chỉ muốn ngủ. Nghe hắn trả lời, y cũng lười biếng mở mắt ra, hơn nữa cũng không còn nhớ rõ trước đó y hỏi cái gì, chỉ mơ hồ hỏi lại một câu không rõ.
Mã Thần Nhất ngắm nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Lý Huyền Lương, ghé xuống cắn một ngụm vào bờ vai xích lõa, nói: “Bởi vì, ta đã cướp được ngươi.” Nói xong, thấy y cả nửa ngày sau cũng không hồi đáp, hắn cúi đầu nhìn một chút rồi bật cười khẽ. Hóa ra, y đã sớm chìm vào mộng đẹp.
Chậm rãi nâng bàn tay để lộ ra bên ngoài tấm chăn của Lý Huyền Lương lên, để cho từng ngón tay đan của y đan chặt vào từng ngón tay của mình, Mã Thần Nhất cúi đầu xuống, có chút động tình cắn cắn vào bờ môi mềm mại, rồi lại có chút thương yêu hôn lên vầng trán cao cao.
Ngắm nhìn Lý Huyền Lương, thần tình Mã Thần Nhất đột nhiên lộ ra vẻ khát khao mãnh liệt. Hắn thầm nghĩ, nếu mai sau được mãi mãi ở cạnh người nam nhân cứng đầu này, thật là tốt đẹp biết bao…