CHƯƠNG 3
Ở đối diện công ty của Lý Huyền Lương, Lâm Bằng mở một tiệm cà phê gia đình. Mặt tiền cửa tiệm không lớn lắm, nhưng bày trí bên trong rất lịch sự tao nhã. Bình thường khi Lý Huyền Lương không có việc gì sẽ đến đây ngồi tán gẫu.
Lâm Bằng là một người không bao giờ chịu ngồi yên, bình thường hắn cũng ăn mặc như nhân viên trong tiệm, khi hứng chí lên thì đi pha cà phê, rồi mang điểm tâm cho khách. Hôm nay, thấy Lý Huyền Lương cứ ngồi thẫn thờ bên cửa sổ, hắn liền bước đến rót cho y thêm một ly cà phê.
“Cái tên Mã đồng học kia quả là thú vị nha.”
Lý Huyền Lương dùng nhãn thần khinh bỉ đáp trả: “Miễn bàn đến cái tên hỗn đản đó đi.”
Lâm Bằng cười cười, ngồi xuống đối diện với Lý Huyền Lương, nói: “Ta quả thật không đoán ra hắn là muốn cái gì, hắn chắc hẳn phải biết các ngươi không cách nào kiếm ra nhiều tiền như thế, hắn làm vậy có ý nghĩa gì đây?”
Lý Huyền Lương “hanh” một tiếng: “Đại khái là để trả thù a, trước đây ta có đánh nhau với hắn mấy lần, hắn chính là loại người mà ‘ngươi cho hắn một chưởng, hắn trả lại ngươi ba đao’, và cũng chẳng ngần ngại gì dùng thủ đoạn đen tối.”
“Thế nhưng, với chút ân oán nhỏ nhặt này, sao hắn phải chờ đến tận bây giờ mới nghĩ đến chuyện trả thù chứ? Có lẽ hắn có mục đích khác.” Lâm Bằng chống cằm, nói.
Lý Huyền Lương nghe Lâm Bằng nói xong, đột nhiên thay đổi tư thế ngồi, cau mày hỏi lại: “Lâm Bằng, ngươi vẫn… cùng một chỗ với nam nhân sao?”
Khi Lý Huyền Lương mới quen biết Lâm Bằng, y cũng không biết hắn là song tính luyến, bởi vì lúc đó hắn có quen bạn gái, sau này khi biết được tính hướng thật sự của hắn, y cũng không thấy kinh ngạc lắm. Đã là bằng hữu với hắn, y cũng đành coi như điều đó lạ lùng nhưng không quái dị.
Song tính luyến: nam hay nữ gì cũng chơi tất ^^
Lâm Bằng phất phất tay: “Đã sớm phân chia rõ ràng rồi, ta cũng không phải không có nam nhân thì không được, nữ nhân cũng OK thôi. Thế nào, muốn giới thiệu người trong công ty của ngươi cho ta hả?”
“Không không, ta muốn hỏi ngươi chuyện này, nếu như có nam nhân dùng tiền để yêu cầu ngươi hoan ái với hắn một lần…” Lý Huyền Lương ấp úng, “Ngươi sẽ làm thế nào?”
“A? Vậy thì có lẽ không được a.” Lâm Bằng ra vẻ suy tư, “Thật ra, ta vẫn thích là 1 hơn, nhưng là 0 thì cũng không thành vấn đề, nói chung phải xem xem hắn cho ta bao nhiêu tiền.” Lâm Bằng cười cười nhìn Lý Huyền Lương: “Sao ngươi lại quan tâm đến chuyện này? Trước nay không phải ngươi vẫn luôn chán ghét đề tài này ư?”
1: công; 0: thụ => làm công hay thụ cũng được
Lý Huyền Lương buồn bực vùi đầu vào cánh tay, đúng là đáng hận mà. Sau đó, y đem chuyện Mã Thần Nhất dùng chiếc đĩa ghi hình làm điều kiện trao đổi thứ ba nói cho Lâm Bằng nghe.
Lâm Bằng nghe xong, thiếu chút nữa phun hết cà phê trong miệng ra. “Hèn chi…” Hắn buông ly cà phê trong tay xuống, nói: “Ta rốt cuộc hiểu được ý đồ của tên Mã Thần Nhất kia rồi, hắn biết rõ hai người các ngươi căn bản không kiếm ra được nhiều tiền như thế, cho nên những gì hắn nói với ngươi chỉ nhằm mục đích muốn ngươi đáp ứng điều kiện thứ ba của hắn. Mà ngươi đáp ứng rồi à?”
“Làm sao ta lại đáp ứng được chứ?” Lý Huyền Lương từ trong cánh tay ngẩng đầu lên, “Ta cũng đâu có bị điên.”
Lâm Bằng chuyển ánh mắt sang nơi khác: “Kỳ thật, làm một lần cũng đâu có gì nghiêm trọng lắm đâu. Cứ cố nhẫn nhịn một chút là được, ngươi nên suy nghĩ cho tương lai em trai của ngươi chứ.”
Lý Huyền Lương cau mày nhìn Lâm Bằng: “Đây không phải chỉ là vấn đề nhẫn nhịn.” Y buồn bực nói: “Ngươi không hiểu rõ tình trạng giữa ta và Mã Thần Nhất, nếu như lần này ta thỏa hiệp, ở trước mặt hắn ta sẽ không ngóc đầu lên nổi, ta sẽ thua, mà một khi đã thua rồi thì sau này ta sẽ phải hoàn toàn nghe lời hắn.”
Thấy biểu tình khó hiểu của Lâm Bằng, Lý Huyền Lương nhìn về hướng khác, nói: “Hồi còn học cao trung, hắn cứ sai người làm khó Lý Lâm, cho nên ta mới đi tìm hắn, hỏi hắn rốt cuộc muốn gì. Hắn nói, muốn hắn không làm khó Lý Lâm cũng được, nhưng phải có điều kiện. Không, cũng không hẳn là điều kiện, chính xác hơn thì ta với hắn đã lập một hiệp nghị. Lúc đánh nhau hay gì gì đó, nếu bên nào chịu thua trước sẽ phải hoàn toàn nghe lời bên thắng. Vì thế, khi đó vô luận bị đánh thê thảm thế nào, ta cũng dứt khoát không chịu thua. Lần này cũng vậy thôi.”
Lâm Bằng nghe xong, nói: “Hiệp nghị này rất thú vị, bất quá đã qua lâu như vậy rồi, không chừng Mã Thần Nhất cũng đã quên mất, ngươi cần gì phải tuân thủ?”
Lý Huyền Lương oán hận nói: “Quy tắc trò chơi là do hắn đặt ra, sao hắn có thể quên được. Khi ngươi nghĩ hắn đã quên, lại chính là lúc hắn nhớ kỹ hơn ai hết.”
Lâm Bằng phân tích: “Khi ngươi lập ra hiệp nghị với hắn, chủ yếu là vì muốn em trai ngươi không bị hắn làm khó nữa. Nếu lần này người không thỏa hiệp, vậy không phải sẽ đi ngược lại với mong ước lúc đầu của ngươi sao?”
Lý Huyền Lương vò vò đầu, vẻ bất đắc dĩ: “Bởi vậy cho nên ta mới thấy phiền a.”
Lâm Bằng cười cười, cố tình làm ra vẻ thần bí: “Nếu hắn thích ngoạn như thế, ngươi cứ đồng ý đi, cũng không hẳn là sẽ thất bại đâu.”
Lý Huyền Lương nghi hoặc nhìn hắn.
Lâm Bằng nghiêng người về trước, nhìn thẳng vào Lý Huyền Lương, nói: “Hắn thượng ngươi một lần, ngươi phản công lại một lần, như vậy là các người huề nhau rồi.”
“Cái này…” Lý Huyền Lương nghe xong, nhất thời sửng sốt cả người. Điều Lâm Bằng nói ra cũng xem như không phải là biện pháp quá tệ, nhưng nghĩ sao cũng thấy có điểm không ổn a.
Lâm Bằng nói tiếp: “Ngươi cứ suy nghĩ cho kỹ đi, nhưng ta thấy chuyện em trai ngươi tốt nhất là nên nhanh chóng giải quyết, để lâu không tốt.” Lâm Bằng vỗ vỗ vai Lý Huyền Lương rồi bỏ đi.
Lý Huyền Lương tựa người vào chiếc ghế phía sau, đầu óc loạn hết cả lên. Y buồn bực đứng dậy tính tiền, quyết định cứ về nhà ngủ một giấc đã.
********************
Để thuận tiện cho việc đi làm hàng ngày, Lý Huyền Lương thuê một căn phòng ở gần công ty. Tuy giá cả có hơi cao một chút, nhưng vẫn nằm trong khả năng chi trả của y.
Sau khi trở về từ tiệm cà phê của Lâm Bằng, Lý Huyền Lương tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ, lúc thức dậy thì trời đã khuya. Đang muốn đi ra ngoài ăn, bỗng thấy Lý Lâm cả người đầy máu đứng ngoài cửa, bộ dạng thê thảm đến dọa người, quần áo trên người cũng rách tươm.
“Ngươi… ngươi đánh nhau với ai mà ra nông nỗi này?” Lý Huyền Lương trong lòng hốt hoảng, tuy tác phong sinh hoạt của Lý Lâm rất tùy tiện, nhưng ít khi nào hắn lại động thủ đánh nhau với người khác.
Lý Lâm liếc mắt nhìn Lý Huyền Lương rồi lướt ngang qua y bước vào phòng, ngồi xuống sô pha trầm mặc không nói.
Lý Huyền Lương chợt nghĩ đến một người liền bừng bừng nổi giận: “Là do tên Mã Thần Nhất làm đúng không?” Cái tên hỗn đản đó, không giao cái đĩa ghi hình ra thì thôi đi, sao lại động thủ đánh người chứ.
“Không phải.” Lý Lâm cúi đầu phủ nhận.
Đang nói chuyện, đột nhiên máu trên đầu Lý Lâm chảy tràn xuống mắt. Lý Huyền Lương vội vã đi tìm khăn mặt đưa tới cho hắn lau đi vết máu, vừa lau vừa nói: “Bị thương có nặng lắm không, hay là cứ vào bệnh viện trước đi.”
“Không cần, không chết được đâu.” Lý Lâm gạt ngang, “Ta không tìm được Mã Thần Nhất, vì vậy ta đành đi tìm mấy tên đã cho ta dùng thuốc hôm trước, không nghĩ tới lại bị bọn chúng đánh. Hóa ra bọn chúng với những tên quay phim đều là đồng bọn.” Lý Lâm ngừng lại, thanh âm mang theo chút hổ thẹn: “Ca, ta hối hận lắm rồi, nếu từ đầu ta nghe lời ngươi không giao du với bọn chúng thì đã không xảy ra chuyện này.”
Lý Huyền Lương đang cầm hòm thuốc, nghe Lý Lâm nói thế thì ngây ngẩn cả người. Xưa nay, Lý Lâm chưa bao giờ nói hai chữ ‘hối hận’ với y. Những lần trước, dù y giúp hắn hay mắng hắn, Lý Lâm nếu không nói gì thì cũng chỉ bảo y phiền phức mà thôi. Bây giờ hắn lại nói thế làm cho y muốn ngây dại ra, trong đầu có chút vui nhưng miệng lại không thốt nên lời, bầu không khí giữa hai em bỗng chốc có điểm ngượng ngùng.
Máu trên mặt Lý Lâm dường như càng lúc càng chảy nhiều hơn, mới nhìn thật dọa người, Lý Huyền Lương hỏi thử: “Ngươi biết hết những tên đó chứ? Có cần ta tìm vài người trả đũa bọn chúng không?”
Lý Lâm nói: “Đừng, bọn chúng người đông thế mạnh, nếu ngươi đi thì chẳng khác gì đi nạp mạng.”
Lý Huyền Lương buông hòm thuốc xuống: “Vậy ngươi nói rõ cho ta nghe xem, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Sao bọn chúng lại động thủ đánh ngươi?”
Lý Lâm lấy tay lau đi vết máu dính trên mi mắt, buồn bực nói: “Bọn chúng muốn ta vận chuyển ma tuý, ta không đáp ứng, chúng không nói gì liền động thủ.”
Lý Huyền Lương vừa nghe đến đó thì “Hô” một tiếng, đứng lên. Tuy đệ đệ cũng y bình thường rất hỗn đản lại không ra gì, nhưng y không thể mặc cho hắn bị người ta muốn đánh thì đánh. Khẩu khí của y như đông lại: “Ai đánh ngươi, cứ nói cho ta biết, ta sẽ tìm người dạy dỗ bọn chúng, để bọn chúng biết không chỉ có bọn chúng mới có thể tùy tiện đánh người.”
Lý Lâm lắc đầu: “Quên đi, chúng ta không thể đụng đến bọn chúng đâu.” Hắn đứng lên, tay đút vào túi quần, vừa đi vừa nói, “Nếu như ngay cả ngươi cũng xảy ra chuyện, vậy hậu sự của ta phải làm sao bây giờ?”
Nghe được câu nói bất bình thường đó, Lý Huyền Lương vội vàng kéo tay Lý Lâm lại: “Cái gì mà hậu sự? Chuyện gì đã xảy ra?”
Lý Lâm kéo tay Lý Huyền Lương ra, ngữ khí phi thường bình tĩnh: “Bọn chúng đã hăm dọa sẽ giết ta, những tên đó thủ đoạn rất độc ác, nói được là làm được. Nếu như có một ngày nào đó ta thật sự xảy ra chuyện, ca, ngươi hãy tìm một nơi thật tốt để đặt mộ phần của ta. Tốt nhất là chôn ta bên cạnh cha, ông mất sớm như vậy, sau khi chết ta chỉ hy vọng được đoàn tụ với ông.”
Lý Huyền Lương nổi nóng: “Ngươi đang nói cái gì vậy? Ngươi muốn chọc ta nổi điên đúng không? Dù bọn chúng có là hắc đạo đi nữa thì cũng không thể vô duyên vô cớ giết người. Tại sao bọn chúng lại bắt ngươi vận chuyển ma túy? Ngươi vẫn còn chuyện gì gạt ta à?”
Lý Lâm trầm mặc một lát mới lên tiếng: “Theo như những gì bọn chúng nói, hình như là Mã Thần Nhất muốn mang chiếc đĩa ghi hình trả lại cho bọn chúng. Bọn chúng không đắc tội nổi với thúc thúc của Mã Thần Nhất, nghĩ đến tiền đã nằm trong tay còn phải trả lại, tức giận quá liền trút giận lên trên người ta.”
Lý Huyền Lương nghe thấy lại có liên quan đến Mã Thần Nhất, giận đến mức ném luôn cái điện thoại di động đang cầm trong tay. Kháo, từ khi gặp tên hỗn đản đó thì toàn đụng phải chuyện xui xẻo.
“Ca, ta đi đây.” Lý Lâm xoay người bước đi, mới được hai bước thì đột nhiên xoay người lại, ôm chồm lấy Lý Huyền Lương, khóc nức nở.
Lý Huyền Lương ngây ngẩn cả nửa ngày mới bất giác đưa tay ra sau lưng Lý Lâm vỗ nhẹ vài cái, trong lòng y rối như tơ vò. Từ khi Lý Lâm được mười lăm tuổi, hai anh em ngày càng xa lạ, hành động thân thiết như thế này đã lâu lắm rồi chưa từng có. Nhớ lại khi còn bé, bộ dạng Lý Lâm ôm cổ y khóc thật đáng thương cảm, sống mũi Lý Huyền Lương có chút cay cay, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào: “Đầu ngươi bị thương thế này mà ra ngoài chạy loạn cái gì chứ, coi chừng hù chết người đi đường đó. Đợi lát nữa ta sẽ băng bó cho ngươi. Mấy ngày sắp tới cũng đừng quay về cái ổ chó của ngươi, cứ trốn tạm ở chỗ của ta là được rồi.”
Lý Lâm đẩy Lý Huyền Lương ra, nói với y bằng giọng mũi: “Ca, việc này ngươi đừng dính vào, cũng không cần phải lo lắng cho vết thương của ta, ta sẽ đến bệnh viện băng bó mà. Nhớ, tạm thời ngươi đừng tới tìm ta.”
Nói xong, Lý Lâm cũng không quay đầu lại, mở cửa chạy vội ra ngoài. Lý Huyền Lương đuổi theo thì thấy hắn đang đón taxi. Nhìn bóng lưng gầy gầy của hắn rời đi có chút thê lương, khiến cho y thật không đành lòng.
Lý Huyền Lương sắc mặt không tốt trở vào phòng, ngồi buồn bực trên sô pha không nói tiếng nào. Một hồi lâu sau, y mới đứng dậy nhặt chiếc điện thoại bị y ném đi khi nãy. Cũng may là ném xuống tấm thảm dày nên không bị hỏng. Bấm bấm vài cái trên chiếc điện thoại màu bạc, từng dãy số hiện ra, cho đến khi gặp được cái tên mà y đang tìm kiếm thì dừng lại. Ngón tay cứ đặt trên nút ‘Gọi’ rồi lại bỏ ra, lập đi lập lại nhiều lần như thế, trên mặt y tràn đầy do dự.
……
Lý Lâm mở cửa xe, bước vào trong taxi. Tài xế vừa nhìn thấy hắn thì kinh hãi vô cùng. Hắn liền nửa đùa nửa thật nói: “Anh bạn, chỉ là diễn cảnh bị cướp thôi mà. Ngươi cho đây là cái gì?”
Lý Lâm thấy tài xế chỉ liếc mắt nhìn hắn mà không nói chuyện liền trừng anh ta một cái. Hắn bắt đầu cởi bỏ quần áo ngoài ra, sau đó cuộn lại một đống rồi dùng sức lau lau vết máu trên đầu. Lau một hồi, hắn đột nhiên mở miệng mắng to một tiếng: “Kháo, cái thứ máu lợn chết này, thối chết đi được.” Mở cửa sổ, ném thẳng quần áo ra ngoài.
Tài xế sợ đến mức toàn thân phát run, thầm nghĩ không biết mắt mũi anh ta để đâu mà lại đi rước một vị khách thế này. Đầu của hắn ta đầy máu, không biết là máu gì nữa, nếu là máu do giết lợn thì chẳng phải hắn ta có bệnh sao? Mà chẳng thà là hắn giết lợn, chứ nhỡ đâu hắn phát điên nên mới cầm dao giết người thì thảm rồi, là phạm pháp đó.
Nghĩ đến đây, trán của người tài xế đổ đầy mồ hôi, bất giác nhấn mạnh ga xuống, điên cuồng tăng tốc.