CHƯƠNG 5
Xe chạy đến khu dân cư xa hoa gần đó thì dừng lại.
Mã Thần Nhất giới thiệu với Lý Huyền Lương đây là nơi hắn đang ở hiện giờ.
Vừa bước vào, ngẩng đầu nhìn, Lý Huyền Lương thoáng chốc kinh ngạc đến mức trừng to hai mắt.
Căn nhà… Rất lớn.
… Rất xa hoa.
… Rất xa xỉ.
Xem ra đối với Mã Thần Nhất, mấy trăm vạn chẳng là gì hết.
Mã Thần Nhất vừa vào nhà liền thuận tay cởi áo khoác ném lên sô pha, quay đầu lại nói với Lý Huyền Lương đang đứng ở cửa: “Làm cơm đi, ta còn chưa ăn tối.”
Lý Huyền Lương nhất thời mặt đầy hắc tuyến, không chút do dự lắc đầu cự tuyệt: “Không.”
Mã Thần Nhất ngồi trên ghế sô pha, hai tay khoanh trước ngực, bình tĩnh nói: “Nga, vậy à.” Hắn làm ra vẻ như không thành vấn đề, cầm lấy áo khoác, “Thế thì quên đi, đúng lúc có mấy hảo bằng hữu mời ta đi ngoạn NP kìa, cùng đi thôi.” Dứt lời, làm bộ như muốn đứng lên.
Lý Huyền Lương thầm mắng hắn “Vô sỉ!”, sau đó phi thường không tình nguyện hỏi: “Nhà bếp ở đâu?”
Mã Thần Nhất vừa nghe thế liền quay lại sô pha, vẻ mặt tươi cười chỉ chỉ bên phải. Lý Huyền Lương mặt mày hầm hầm bước tới đó.
Nhà bếp có diện tích rất lớn. Lý Huyền Lương do dự đi lại chỗ tủ lạnh, mở cánh cửa phía trên, bên trong trống huơ trống hoắc, cái gì cũng không có. Đóng cửa. Mở tiếp cánh cửa phía dưới, có mấy quả trứng gà, mấy trái cà chua và một vài thứ hỗn tạp khác. Y khẽ nhíu mày, ít vậy sao?
Dạo một vòng khắp nhà bếp, y tìm được một cái tạp dề còn nguyên trong bọc. Mở ra, nhìn thấy nó là được làm bằng lụa tơ tằm, còn viền hoa hòe hoa sói, siêu buồn nôn… Ném sang một bên.
Trước tiên, đem cà chua rửa sạch, rồi thuận tay lấy một cái chảo gần đó. Ách, sáng bóng đến mức soi rõ mặt người luôn. Lại mở tủ bếp ra, tất cả dụng cụ làm bếp bên trong đều mới cáu cạnh, cả nhãn cũng chưa bóc ra.
Lý Huyền Lương lại nhìn đông ngó tây mấy món đồ chất thành đống một chút, tình cờ tìm được một cái hóa đơn ở siêu thị, gần như mọi thứ có trong nhà bếp đều có trong hóa đơn, nhìn nửa ngày… là hóa đơn của ngày hôm nay. Y nghiến răng nghiến lợi vò nát mảnh giấy, khinh bỉ liếc nhìn mọi thứ, đáy lòng bừng lên lửa giận. Tên hỗn đản kia, lại có thể dùng cách này đem người ta ra đùa cợt sao? Hắn khi dễ y là cái gì? Bảo mẫu chắc? Ném mảnh giấy trong tay vào sọt rác, y cầm cái chảo quăng mạnh xuống bếp, quên đi, bây giờ không phải lúc trở mặt với hắn.
Vì vậy, y cố giữ bình tĩnh, lấy cái nồi đi nấu cơm, sau đó bắt tay vào xào cà chua với trứng gà.
Khoảng chừng một tiếng sau, Lý Huyền Lương đem cơm nước bày biện đàng hoàng trên bàn ăn. Mã Thần Nhất nhìn nhìn mấy món ăn, tựa hồ rất thỏa mãn, cầm lấy chén cơm bắt chuyện: “Lại đây, chúng ta cùng nhau ăn đi.”
Lý Huyền Lương nghiêm mặt ngồi xuống ghế sô pha, “Không cần.”
Mã Thần Nhất cũng không miễn cưỡng y, gắp một miếng rau bỏ vào miệng, nói: “Mùi vị của món này rất giống trước đây, không khác biệt gì hết.”
Lý Huyền Lương “Xuy” một tiếng: “Nói cứ như ngươi từng ăn rồi ấy.”
Mã Thần Nhất vừa ăn vừa hỏi lại: “Thế nào, ngươi không tin?”
Lý Huyền Lương ngẩng đầu “Thiết” một tiếng, làm sao có khả năng, xưa nay chỉ có Lý Lâm ăn xong rồi khen ngon thôi.
Mã Thần Nhất nhìn Lý Huyền Lương, nở nụ cười quỷ dị: “Trong ba năm học cao trung, có thứ gì mà Mã Thần Nhất ta không lấy được, huống chi chỉ là một hộp cơm.”
Lý Huyền Lương nghe xong, vô cùng sửng sốt, thì thào hỏi: “Ngươi cướp bữa trưa của Lý Lâm?”
Mã Thần Nhất húp một muỗng canh, hừ nhẹ: “Đừng nói khó nghe như vậy, ai, canh này hơi mặn.”
“Xoạt” một cái, Lý Huyền Lương đứng lên, chỉ vào Mã Thần Nhất mà mắng: “Ngươi là tên hỗn đản.”
Mã Thần Nhất ngẩng đầu nhìn y, mỉm cười: “A… Giờ ngươi mới biết sao?”
Lý Huyền Lương nổi giận, đứng dậy bỏ ra phòng ngoài. Vừa đi vừa suy nghĩ, hắn nói lúc học cao trung, như vậy… khi đó Lý Lâm mấy tuổi? A, là mười hai tuổi? Từ khi còn nhỏ như vậy Lý Lâm đã bị hắn khó dễ rồi sao? Nghĩ đến đây, y lại muốn điên lên, y toàn tâm toàn ý làm cơm hộp để cho tên hỗn đản kia ăn sao? Đúng là đê tiện!
Mã Thần Nhất ăn xong, cứ để nguyên chén dĩa trên bàn, “Ta đi tắm trước, ngươi cứ tự nhiên.” Thấy vẻ tức giận trên mặt Lý Huyền Lương, hắn trái lại chỉ cười: “Ta nói tự nhiên không có nghĩa là ngươi có thể tự nhiên rời đi, bằng không… ngươi tự hiểu lấy.” Nói xong liền đứng dậy bước về phía phòng tắm.
Lý Huyền Lương chỉ có thể ẫn nhẫn ngồi chờ ở sô pha.
Nghe tiếng nước ào ào truyền ra từ trong phòng tắm, Lý Huyền Lương có chút đứng ngồi không yên. Nếu như không có câu nói cuối cùng kia của Mã Thần Nhất, có lẽ y thật sự đã rời đi rồi…
Vì vậy, y gần như là mang ý nghĩ bỏ trốn, chạy vào nhà bếp.
Mã Thần Nhất bước ra khỏi phòng tắm, lau lau mái tóc đen ẩm ướt. Không thấy Lý Huyền Lương đâu, hắn có chút sửng sốt, ngay khi cho rằng y đã đi mất thì lại nghe tiếng động từ trong nhà bếp. Hắn bước đến gần, tựa nửa người vào bên cánh cửa, nở nụ cười nhàn nhạt nhìn chăm chăm Lý Huyền Lương.
“Ngươi không tắm sao?”
Mã Thần Nhất đột nhiên xuất hiện làm bàn tay đang rửa chén của Lý Huyền Lương thoáng run lên, y quay đầu lại, liếc nhanh Mã Thần Nhất một cái, nói: “Ta đã tắm rồi.”
Mã Thần Nhất khẽ “Nga” một tiếng, chậm rãi đi tới phía sau Lý Huyền Lương, ngữ khí bỡn cợt: “Vậy, Tiểu Lương, chúng ta khi nào thì bắt đầu?”
Luồng nhiệt khí ấm áp như vờn bên tai Lý Huyền Lương, còn có cả tư thế ám muội khi hai người dựa sát vào nhau nữa… Lý Huyền Lương vội lấy khủy tay đẩy nhẹ vào ***g ngực đang càng lúc càng gần của Mã Thần Nhất, nhíu mày: “Uy, ta còn chưa rửa chén xong.”
Mã Thần Nhất nghe thế, tiện tay lấy cái chảo đang làm Lý Huyền Lương vướng bận ném sang một bên, “Vậy đừng rửa nữa.” Hắn nâng cằm y lên, khẽ cười: “Cho ngươi hai lựa chọn, tại đây làm hoặc là lên giường làm.”
Lý Huyền Lương đẩy tay hắn ra, giọng nói có điểm chán ghét: “Đừng có đưa ra lựa chọn, ta ghét nhất là bị ép phải chọn như thế.”
Khóe miệng Mã Thần Nhất bất chợt hiện lên một tia cười xấu xa: “Hảo, vậy thì không cần chọn…” Nói xong, nắm lấy cánh tay đang run rẩy kia, khiến cho Lý Huyền Lương càng thêm hốt hoảng, cúi đầu nhìn Mã Thần Nhất, không nghĩ tới sức lực của người này lại lớn như vậy. Còn y, dù thân thể gầy yếu nhưng tốt xấu gì cũng là một nam nhân…
Mới vài năm trước, thân hình hai người còn tương đương nhau. Thế mà hôm nay, vô luận là thân hình hay sức lực, y cũng phải thừa nhận y kém Mã Thần Nhất rất nhiều. Nếu hiện tại bảo y dễ dàng ôm chặt Mã Thần Nhất, y chắc chắn làm không được.
Mã Thần Nhất cũng không chú ý đến thần sắc của Lý Huyền Lương, chỉ trực tiếp kéo áo y lên một chút, để phần eo lộ ra ngoài. Nhìn mỹ thực trước mắt, hai mắt hắn sáng ngời lên, phần eo kia không béo không gầy, tinh tế hữu lực, màu da oánh nhuận trắng hồng chứ không trắng nhợt, có thể nói là xếp hạng thượng đẳng trong những nam nhân. Nhìn y, hắn phi thường nổi lên dục tính.
Lý Huyền Lương thấy bên hông đột nhiên mát lạnh thì cúi đầu xuống nhìn, khẽ nhíu mày lại, vô cùng bất mãn đẩy Mã Thần Nhất một cái: “Ngươi cái tên này, không phải muốn làm ngay đây chứ?”
Bàn tay Mã Thần Nhất vẫn không biết điều, cứ tham lam xoa nắn nơi thắt lưng Lý Huyền Lương. Cảm nhận được làn da ấm áp, căng mịn mà hữu lực, hắn không khỏi thấy hưng phấn. Từ xưa đến giờ, theo đánh giá của mình, hắn cứ tưởng rằng Lý Huyền Lương chỉ là xinh đẹp mà thôi, thật không nghĩ tới y cư nhiên lại là một cực phẩm.
“Uy ~” Lý Huyền Lương nhịn không được run lên một trận. Nhẫn nhịn một lúc, rốt cuộc y đành gạt tay Mã Thần Nhất ra, đình chỉ mọi động tác của hắn, lớn tiếng nói: “Ngươi chờ một chút.”
Lý Huyền Lương cắn răng, trừng mắt nhìn Mã Thần Nhất: “Cái sự tình này, ta thật sự là không cách nào tiếp thu được. Nếu như chỉ muốn ta đưa tiền cho ngươi thì còn rất nhiều biện pháp khác mà, không có lý do gì ta và ngươi cứ nhất thiết phải làm chuyện đó. Huống hồ, ta và ngươi trước đây còn là bạn học, bộ ngươi không cảm thấy làm vậy là rất khó xử sao?”
Nghe thấy mấy lời này của Lý Huyền Lương, biểu tình hứng thú của Mã Thần Nhất đột nhiên trở nên cứng ngắc khó coi, hắn buông y ra, nhìn y chằm chằm, khẩu khí u ám: “Ta còn cho rằng ta đã nói rõ ràng với ngươi rồi, ngươi hiện tại như vậy là có ý gì? Thấy không thích thì phản kháng sao? Muốn đổi ý?”
Lý Huyền Lương tâm tình có chút không khống chế được, hung hăng nói: “Mã Thần Nhất, hai chúng ta đều là nam nhân, hơn nữa ta từng nói với ngươi ta không phải đồng tính luyến ái, thật sự ta không thể làm chuyện này được. Ngươi lấy đĩa ghi hình Lý Lâm uy hiếp ta, nếu như chỉ vì muốn đòi tiền thì ta còn có thể hiểu được. Nhưng ngươi làm như vậy, ta nghĩ thế nào cũng nghĩ không thông, ngươi là muốn dùng phương thức này sỉ nhục ta sao? Nếu như ngươi vẫn còn để bụng chuyện lúc trước ngươi khó dễ Lý Lâm, sau đó ta tìm ngươi đánh nhau, ngươi cứ đơn giản tìm người thanh toán ta là được rồi, hà tất gì phải dùng loại phương pháp hạ lưu…”
Mã Thần Nhất cắt ngang lời y: “Ta hiểu rồi, ngươi chính là muốn có một lý do thích đáng cho việc này. Được, vậy ta nói cho ngươi biết.”
Lý Huyền Lương nghe vậy liền sửng sốt, y cũng không phải thật sự muốn nghe Mã Thần Nhất giải thích lý do. Bị nam nhân đụng chạm y đã quá khó tiếp thu rồi, huống chi là làm chuyện kia… Cho nên, y chỉ muốn thử xem có thể hay không đả động Mã Thần Nhất, cho dù cơ hội thành công rất nhỏ nhoi thì y vẫn muốn thử, nhưng lúc này sắc mặt hắn lại âm trầm đến đáng sợ, có điểm không ổn rồi.
Mã Thần Nhất nói tiếp: “Còn nhớ vào năm nhất, có một học sinh chuyển trường không? Khiếu Cao Lộ.”
Lý Huyền Lương mơ hồ nhớ lại, quả là có một người như thế. Cha mẹ cậu ta là Hoa kiều, sau khi học xong học kỳ một năm nhất thì cậu ta liền xuất ngoại. Lúc đó chuyện này cũng khá ồn ào trong trường.
“Ta rất thích Cao Lộ. Khi ta xuất ngoại, một nửa nguyên nhân cũng là vì cậu ấy. Bất quá, sau này chúng ta phải chia tay, lý do thì ta không tiện nói, nhưng đến giờ ta vẫn còn rất thích cậu ấy.”
Lý Huyền Lương buồn bực nghĩ, trách không được khi Mã Thần Nhất vừa tốt nghiệp cao trung liền xuất ngoại đi du học.
“Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến ta?”
Mã Thần Nhất mỉm cười lạnh lẽo: “Trước đây, có nhiều người từng nói ngươi lớn lên rất giống cậu ấy, ta cũng nghĩ như thế.”
Lý Huyền Lương sắc mặt trắng nhợt, mơ hồ đoán ra được Mã Thần Nhất vừa mới nói lý do cho y nghe.
Mã Thần Nhất liếc nhìn y một cái, nhàn nhạt nói: “Muốn tìm người làm thế thân cho Cao Lộ không khó, ta cũng không phải không có ngươi thì không được, nếu ngươi muốn ly khai thì bất cứ lúc nào cũng có thể đi. Nhưng mà, nên nhớ ngươi chỉ có một đứa em trai thôi đấy. Nếu nó xảy ra chuyện gì, ngươi đừng trách ta độc ác.” Hừ nhẹ một tiếng, “Chính ngươi tự mình quyết định đi.” Nói xong, phất tay áo bỏ đi.
Đầu óc Lý Huyền Lương rối loạn cả lên. Y thật không nghĩ tới chuyện này cư nhiên lại có dính líu đến Cao Lộ. Y thậm chí không nhớ rõ hình dáng cậu ta ra sao, chỉ nhớ là có cái tên này thôi. Y và cậu ta thật sự giống nhau ư? Y nhắm mắt lại, cắn răng kéo áo Mã Thần Nhất một cái, khó khăn nói: “Nếu như chỉ là thế thân, ta nghĩ… ta còn có thể chịu được.
Lúc này, Mã Thần Nhất đang xoay lưng về phía Lý Huyền Lương, khóe môi hắn khẽ nhếch.
Hắn chậm rãi xoay người lại, ôm Lý Huyền Lương vào trong ngực, cánh tay vòng ra sau, vuốt ve tấm lưng của y, thỏa mãn nói: “Ân, vậy chúng ta bắt đầu được chưa?”
Lý Huyền Lương nặng nề thở ra một hơi, nhìn gian nhà bếp chắc chắn không thể cách âm này, hỏi: “Ở đây sao?”
Mã Thần Nhất ôm lấy thân thể cứng ngắc kia, nở nụ cười như có như không, “Tùy ngươi chọn, muốn ở đâu cũng được.”
********************
Ở trên giường, trong phòng ngủ…
Lý Huyền Lương đặt tay phải trên trán, đầu nghiêng sang một bên.
Mã Thần Nhất vừa hôn lên tai Lý Huyền Lương, vừa nhẹ giọng nói: “Na, ngươi trước tiên cứ thả lỏng cơ thể đã.”
Sau đó, hắn cởi áo Lý Huyền Lương ra, cánh tay thon dài không ngừng mày mò khám phá khối thân thể xinh đẹp kia, từ cổ cho đến ngực. Còn Lý Huyền Lương, y vẫn tiếp tục nghiêng đầu, cố nén lại cảm giác buồn nôn.
Xoa xoa vài cái ở nơi thắt lưng, tay phải của hắn trực tiếp luồn vào trong quần lót của Lý Huyền Lương.
“Uy.” Lý Huyền Lương mặt đỏ hết cả lên, ngăn bàn tay tự tiện của Mã Thần Nhất lại, vừa xấu hổ vừa giận dữ nói: “Ngươi lộng nơi nào đó hả?”
Mã Thần Nhất liền phản công, nắm ngược lại bàn tay của Lý Huyền Lương, tà ác nói: “Vậy ngươi bảo ta lộng ở đâu? Thế nào? Không thích à? Vậy ngươi lộng ta đi!” Nói xong, kiên quyết kéo tay Lý Huyền Lương, đặt vào trong áo ngủ của mình.
Lý Huyền Lương còn chưa kịp phản ứng thì đã phải tiếp xúc với một thứ nóng như lửa, toàn thân liền run lên, tựa như gặp quỷ vội vã rút tay về, nửa ngày mới thốt ra được một câu: “Ngươi đúng là biến thái mà.”
Bộ muốn gạt người a? Nam nhân với nam nhân làm sao có khả năng nảy sinh ra dục vọng?
Mã Thần Nhất buông tay Lý Huyền Lương ra, cúi xuống gần sát bên môi y, cười tà.
Hắn dùng ngón tay cái đảo qua gương mặt tuấn tú ửng đỏ của Lý Huyền Lương rồi nâng cằm y lên, nói: “Không sai, ta đúng là một kẻ biến thái.” Nói xong, vẫn mang theo nụ cười, đặt một nụ hôn thật sâu xuống đôi môi kia.