CHƯƠNG 7
Lý Huyền Lương tắm rửa xong thì bước ra ngoài, mặc lại bộ y phục ngày hôm qua, tình cờ phát hiện trên đầu tủ có một mảnh giấy nhắn, bên cạnh còn có một chiếc chìa khóa.
Mảnh giấy viết: Ta có việc phải xử lý, ta đi trước. Cái đĩa ta để trong ngăn kéo, còn trên tủ là chìa khóa dự phòng của căn nhà này. Sau khi ngươi khóa cửa xong thì cứ giữ lấy chìa khóa. Còn nữa, ta đối với biểu hiện của ngươi tối qua rất thỏa mãn.
Nhìn thấy câu cuối cùng, Lý Huyền Lương hận đến muốn giết người.
Vội vàng ngồi xổm xuống mở ngăn kéo ra, quả nhiên là tìm được cái đĩa. Lý Huyền Lương hừ lạnh một tiếng, rồi suy nghĩ một chút, quyết định lật tờ giấy nhắn lại, viết thêm mấy chữ vào mặt sau.
Hỗn đản, chìa khóa nhà ngươi ta sẽ đặt trong hòm thư. Sau này đừng để ta thấy mặt ngươi nữa. Còn có một chuyện, cảm phiền ngươi tránh xa em trai của ta ra một chút. Bất kiến.
Bất kiến: không hẹn ngày gặp lại ^^
Sau đó, y cầm lấy điện thoại di động cùng chìa khóa, cắn răng tập tễnh rời khỏi đây.
Khi về đến nhà thì đã gần trưa, Lý Huyền Lương lập tức gọi đến công ty xin nghỉ bệnh một ngày. Trong điện thoại, ngữ khí của quản lý rõ ràng có chút bất mãn chuyện y tiền trảm hậu tấu. Cúp máy, y nằm úp sấp xuống giường, quyết định ngủ một giấc. Nhưng chưa ngủ được bao lâu, cảm giác đau nhức cùng với nóng sốt toàn thân đã khiến y thanh tỉnh. Nặng nhọc hít thở, lau đi mồ hôi ướt đẫm trên trán, y quả thật là khó chịu muốn chết. Nhưng dù sao cũng đã tỉnh rồi, y đành đứng dậy đi kiếm thuốc hạ sốt, uống xong lại tiếp tục ngủ.
Nửa tỉnh nửa mơ, Lý Huyền Lương nghe được có người gõ cửa. Y buồn bực lấy chăn che kín đầu, giả bộ như không hề nghe thấy. Kết quả, tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn, đến cuối cùng thì nghe y như là dùng búa mà gõ.
Muốn chết sao? Tên hỗn đản nào vậy chứ? Lý Huyền Lương hầm hầm xốc chăn qua một bên, bước ra ngoài mở cửa. Nhìn thấy người đứng trước cửa, y hơi thoáng sửng sốt. Là đồng nghiệp trong công ty của y, Trương Hoằng Văn?
“Sao ngươi lại tới đây?”
Trương Hoằng Văn vốn đang rất khẩn trương, khi nghe được khẩu khí của Lý Huyền Lương liền chuyển sang đùa giỡn, “Ta đang chuẩn bị báo cảnh sát đây này. Chủ nhà nói đã thấy ngươi trở về, thế nhưng ta gõ cửa cả nửa ngày cũng không thấy ai bước ra, còn tưởng rằng ngươi thấy quẩn bách quá nên đi tự sát.”
Nghe Trương Hoằng Văn nói xong, mặt Lý Huyền Lương trắng đến không còn giọt máu, “Đi chết đi.” Đưa tay lên, chuẩn bị đóng cửa.
“Đợi đã.” Trương Hoằng Văn lấy tay chặn cửa, “Ta nghe nói ngươi bị bệnh nên có lòng tốt đến thăm ngươi, thứ đông tây gì cũng đều mua hết rồi, ngươi nỡ lòng nào chưa nói gì đã đuổi ta đi?”
Lý Huyền Lương cũng chỉ là làm bộ muốn đuổi Trương Hoằng Văn mà thôi. Y buông tay ra khỏi cánh cửa, xoay người bước vào nhà, kết quả vừa đi được mấy bước liền lảo đảo muốn té. Trương Hoằng Văn ở phía sau liền xông lên đỡ lấy y.
“Cẩn thận cẩn thận. Ta nói A Lương này, ngươi thế nào lại gầy như vậy? Ta có thể dễ dàng nhấc cả hai người như ngươi lên cùng một lúc đấy, tin không? Nào nào, tới sô pha ngồi xuống trước đi.”
Lý Huyền Lương sắc mặt rất khó nhìn, lắc đầu: “Không cần, ta lên giường ngủ là được rồi.”
Trương Hoằng Văn vừa đỡ y vừa nói: “Ngày hôm qua vẫn còn rất khỏe mạnh mà, sao đột nhiên lại bị bệnh? Bệnh gì a?”
Lý Huyền Lương nói qua loa: “Cũng không phải bệnh nặng gì, chỉ bị sốt một chút thôi.”
“A? Thế ngươi uống thuốc chưa?”
Lý Huyền Lương gật đầu.
Trương Hoằng Văn hết sức cẩn thận tỉ mỉ giúp Lý Huyền Lương đắp chăn, rồi hỏi y đã ăn gì hay chưa và vân vân, vừa nghe Lý Huyền Lương nói chưa ăn, hắn lập tức cởi áo khoác, xăn tay áo sơmi lên, nói: “Được rồi, cơm tối cứ để ta nấu cho ngươi. Vừa đúng lúc ta cũng không có việc gì làm.”
Lý Huyền Lương trở mình một cái, dựa sát vào thành giường, từ từ nhắm mắt lại, khoát khoát tay nói: “Ân, tùy ngươi.”
Trương Hoằng Văn cúi đầu nhìn Lý Huyền Lương một hồi mới dời ánh mắt đi, bước vào nhà bếp, vừa đi vừa nói: “Ngươi bị sốt thì chỉ nên ăn mấy món nhẹ nhẹ thôi. Chờ đó, một lát là xong ngay, ta bảo đảm ngươi ăn xong sẽ khen không ngớt lời luôn.” Nói xong, hắn bắt đầu bận rộn nấu ăn trong nhà bếp.
Nhắm mắt ngủ được một chút, Lý Huyền Lương nghe thấy một bản nhạc quen thuộc, hình như là tiếng chuông điện thoại di động y bỏ ngoài sô pha. Sau đó, lại nghe có tiếng người đang nói chuyện, đại khái chắc là Trương Hoằng Văn nghe giùm y, liền trùm chăn ngủ tiếp.
Đợi đến khi Trương Hoằng Văn dùng sức lay lay Lý Huyền Lương dậy, y mới hoàn toàn thanh tỉnh. Hắn nhìn y một chút, rồi thuận tiện giúp y đo nhiệt độ cơ thể. Ân, đã hạ sốt rồi.
“Nào, ăn thôi.” Trương Hoằng Văn hảo hảo bới cơm giúp Lý Huyền Lương.
Lý Huyền Lương bị Mã Thần Nhất lăn qua lăn lại cả đêm, cả cơm cũng chưa ăn, hiện tại bụng y đang đánh trống từng hồi rộn rả. Vừa nhận được chén cơm thì y bắt đầu dùng tốc độ của tên lửa mà ăn sạch tất cả thức ăn trên bàn, từ rau xanh xào đậu hũ, gà hầm thuốc bắc cho đến cá hấp tương, canh vi cá*. Ngậm một họng đầy thức ăn, y khen một tiếng: “Ngon, ngon lắm.” rồi lại tiếp tục ăn điên cuồng.
*mấy món ăn này ta chém gió khá nhiều, bởi vì ta không rành đồ ăn Trung Quốc a >.<
Trương Hoằng Văn tay cầm chén cơm, trợn mắt há mồm nhìn chăm chú Lý Huyền Lương, thầm nghĩ: y xem ra thật sự là đói bụng dữ lắm rồi, ngay cả xương cá cũng không thèm nhả, cứ thế nuốt xuống luôn, đáng sợ quá a ~
Trương Hoằng Văn vội lên tiếng nhắc nhở: “Ôi chao, A Lương A Lương, ngươi trong một lúc đừng ăn nhiều như thế, phải biết quý trọng sinh mệnh. Với lại, ăn cá thì phải nhả xương chứ.”
Lý Huyền Lương vẫn không hề để ý đến hắn, tiếp tục tàn phá mấy món ăn trên bàn. Ăn xong, vỗ vỗ bụng mấy cái, thầm nghĩ chắc là ổn rồi đây. Liền đứng dậy bước vào WC, khi đi ra thì một tay đỡ lấy thắt lưng, sắc mặt phi thường khó coi, không rên được một tiếng đã quay về giường nằm đắp chăn.
Trương Hoằng Văn giúp y thu dọn bàn ăn, vừa dọn vừa nói: “Khi nãy ngươi có điện thoại, ta thấy ngươi đang ngủ nên nghe giùm ngươi.”
“Ai gọi thế?”
Vẻ mặt Trương Hoằng Văn đầy quái dị, “Trên điện thoại hiện lên cái tên là ‘Hỗn đản’ a.”
Nghe xong, sắc mặt Lý Huyền Lương càng thêm khó coi hơn mấy phần, “Hắn ta gọi làm gì?”
“Hắn hỏi ta là ai, ta nói ta là đồng nghiệp của ngươi. Hắn lại hỏi ngươi ở đâu, ta nói ngươi ở nhà, đang ngủ. Cuối cùng, hắn bảo khi nào ngươi tỉnh thì gọi lại cho hắn.”
Lý Huyền Lương hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ: Cứ chờ đó, một lát nữa ta sẽ cho tên ngươi vào sổ đen, ai thèm để ý đến ngươi chứ.
Trương Hoằng Văn nhìn ra bên ngoài một chút, “Cũng không còn sớm nữa, ta về đây.”
“Ta tiễn ngươi về, ngày mai nhất định ta sẽ mời ngươi ăn một bữa.” Nói rồi, dự định đứng lên.
Trương Hoằng Văn vội ngăn lại: “Được rồi, hai món nợ ngươi thiếu ta, ta sẽ nhớ kỹ mà. Còn bây giờ, ngươi cứ nằm xuống, không cần tiễn ta đâu, ta ra ngoài rồi sẽ giúp ngươi khóa cửa. A, có cái gì…” Hắn đột nhiên cúi đầu xuống, nhãn thần cũng trở nên hết sức ôn nhu, nhìn chăm chú Lý Huyền Lương, nói: “Đừng nhúc nhích, trên mặt ngươi dính cái gì kìa.” Sau đó, dùng ngón tay lau lau nơi khoé miệng của y.
“Là gì vậy?” Lý Huyền Lương cũng sửng sốt, tự lấy tay lau lau thêm vài cái nữa.
“Lau sạch rồi.” Hắn đứng dậy, “Ta đi đây, ngày mai ngươi phải nhớ đi làm đó, bye bye.” Trương Hoằng Văn mặc âu phục vào, phất phất tay bỏ đi.
Lý Huyền Lương nằm úp sấp trên giường, nghe được tiếng cửa khóa trái “Cạch” một cái, cảm thấy hơi khó hiểu, sao lại có cảm giác là lạ thế này? Đang hoang mang, đột nhiên chuông điện thoại vang lên, nhìn qua, là tên chết tiệt Mã Thần Nhất. Không chút suy nghĩ, y trực tiếp bấm nút từ chối. Mấy giây sau, hắn lại gọi tiếp, lại tắt. Lại gọi, lại tắt…
Cho đến lần thứ N, Lý Huyền Lương hoài nghi Mã Thần Nhất phải chăng đang dùng chế độ gọi tự động? Do đó, y nộ khí xung thiên, khẩu khí phi thường khó nghe “Uy” một tiếng.
Thấy Mã Thần Nhất bên kia trầm mặc không nói, Lý Huyền Lương như bị châm thêm dầu vào lửa, cả giận nói: “Có chuyện gì nói nhanh lên, không có thì ta cúp máy. Với lại, ta sắp đổi số điện thoại khác rồi, sau này ngươi làm ơn đừng liên hệ với ta nữa.”
Lúc này, Mã Thần Nhất mới khàn khàn mở miệng: “Thân thể của ngươi vẫn ổn chứ?”
Lý Huyền Lương nghẹn cả họng, buồn bực nói: “Ổn hay không liên quan gì tới ngươi.”
Mã Thần Nhất “Ân” một tiếng, nói tiếp: “Đồng nghiệp của ngươi còn ở đó với ngươi không? Hắn với ngươi có quan hệ gì?”
Lý Huyền Lương giọng đầy cáu gắt: “Ai mượn ngươi quan tâm nhiều như vậy hả? Chuyện này không có mắc mớ gì tới ngươi hết.”
Mã Thần Nhất nghe thế, hừ lạnh một tiếng, thanh âm có điểm âm hàn, “Không ngờ ngộ tính của ngươi lại cao như vậy, mới tối hôm qua ta khai bao cho ngươi, hôm nay ngươi đã vội đi quyến rũ nam nhân rồi. Thế nào, ngươi đã làm với hắn? Làm mấy lần?”
Lý Huyền Lương thực sự phát điên lên, trừng mắt đấm mạnh xuống giường: “Mã Thần Nhất, ngươi cho là ai cũng mắc ói như ngươi sao? Ngươi đúng là vô liêm sỉ, mặt người dạ thú! Còn nữa, ngươi đánh giá Lý Huyền Lương ta quá thấp rồi. Ta nói cho ngươi biết, ngoại trừ tên hỗn đản hạ lưu đê tiện ngươi dùng thủ đoạn ép buộc ta, loại chuyện ghê tởm ấy ta tuyệt đối không bao giờ làm với người thứ hai. Nhân cách của ta không có thấp kém như ngươi đâu.”
Mã Thần Nhất nghe xong thì hơi thoáng sửng sốt, sau đó khóe miệng hắn lại chậm rãi nhếch lên, nở ra nụ cười thỏa mãn, “Ân, ngươi nói như vậy thì ta an tâm rồi.”
Lý Huyền Lương nhíu mày, không suy nghĩ gì, tiếp tục nói: “Phiền ngươi sau này đừng gọi cho ta nữa, chúng ta hình như không có quan hệ gì với nhau hết, làm bằng hữu của ngươi thì xin lỗi ta không dám trèo cao. Từ nay, chúng ta đường ai nấy đi, không cần…”
Mã Thần Nhất đột nhiên cắt ngang lời Lý Huyền Lương: “Còn nhớ hiệp nghị khi xưa không?”
Lý Huyền Lương ngừng lại một chút, thanh âm như lầm bầm trong miệng: “Hiệp nghị gì? Ai mà nhớ…”
“Ta vẫn một mực tuân thủ hiệp nghị, lẽ nào ngươi muốn thất hứa?”
Lý Huyền Lương “Ầm” một tiếng từ trên giường ngồi bật dậy. Động tác kịch liệt quá mức này khiến y đau đến nghẹt thở, nhưng y vẫn mặc kệ, lớn tiếng hét vào điện thoại: “Ngươi ít giả bộ cho ta, chuyện cái đĩa ghi hình Lý Lâm ngươi dám khẳng định ngươi không có nhúng tay vào không, hay chính ngươi là kẻ đã quay đoạn phim đó? Cái này mà ngươi gọi là tuân thủ hả? Khi chúng ta lập hiệp nghị, điều kiện tiên quyết là ngươi không được động đến Lý Lâm, nhưng bây giờ ngươi đối với em trai ta như thế, lại còn muốn ta tuân thủ? Ngươi nằm mơ đi!”
Mã Thần Nhất cười khẽ, “Hóa ra ngươi vẫn nhớ rất kỹ a?”
Lý Huyền Lương nhất thời nghẹn giọng.
“Ta xin thề, chuyện cái đĩa của em trai ngươi ta tuyệt đối không liên quan, nó đích thực là chỉ ngẫu nhiên rơi vào tay ta thôi. Ta nói vậy, ngươi có thể tin được chưa?”
Lý Huyền Lương nghe xong, mạnh miệng nói: “Ai tin được người như ngươi…”
Mã Thần Nhất quyết định lờ đi câu nói kia, tiếp tục: “Dựa theo ước định là ngươi đã thua. Nếu ngươi muốn nuốt lời thì cũng được thôi. Bất quá, ngươi đã không tuân thủ thì ta đây cũng không cần tuân thủ. Ngươi nên biết, ta luôn xem em trai ngươi không vừa mắt.”
Lý Huyền Lương thoáng chốc trở nên khẩn trương: “Ngươi muốn thế nào? Ngươi rốt cuộc là muốn như thế nào hả?”
“Rất đơn giản, chỉ cần ngươi thực hiện ước định.”
Lý Huyền Lương buồn bực vò đầu, bất đắc dĩ nói: “Mã Thần Nhất, ngươi có thể làm ơn đừng chấp nhất chuyện trước đây được không? Những suy nghĩ ngây thơ khi đó đã không còn phù hợp với thân phận hiện tại của ngươi nữa. Mấy câu nói lúc vui miệng ở trường, hiện tại sao có thể mang ra quyết định giá trị sinh tồn của một người chứ? Chúng ta đã không còn trẻ tuổi háo thắng, xin ngươi hãy buông tha cho hai anh em chúng ta đi! Ta với ngươi cũng không phải có thâm cừu đại hận gì, có đáng giá đến mức khiến cho ngươi phải đuổi cùng giết tận không?”
Mã Thần Nhất rõ ràng là không chấp nhận. Hắn nhướng cao mày, trực tiếp hỏi thẳng: “Ngươi muốn suy nghĩ bao lâu đây? Ta không có dư thời gian để lãng phí cho ngươi.”
Khẩu khí cường ngạnh của Mã Thần Nhất khiến Lý Huyền Lương thật muốn đập cho hắn một trận: “Vậy ngươi nói xem, ngươi muốn thế nào? Ngươi muốn ta làm cái gì hả?”
“Làm thế thân cho Cao Lộ đến khi ta thấy chán mới thôi. Nếu như ngươi có thể làm xong việc này, từ nay về sau chúng ta đường ai nấy đi, tùy ý ngươi muốn làm hai kẻ xa lạ hay gì gì đó cũng đều có thể.”
Kêu y làm thế thân cho Cao Lộ, vậy chẳng phải là kêu y tiếp tục để hắn thượng như hôm qua sao? Kháo, Lý Huyền Lương lửa giận ngút trời, rít gào trong điện thoại: “Mã Thần Nhất, ngươi mơ cũng đừng mơ, không bao giờ có khả năng này đâu. Ngươi là đồ biến thái, có giỏi thì cứ đi tìm Cao Lộ đi, đừng có nói cái gì thế thân với ta, mắc ói muốn chết. Ta không nợ nần gì ngươi hết, ngươi cái tên hỗn đản này, đi chết đi!” Nói xong, quăng mạnh điện thoại xuống đất. Lần này, điện thoại thật sự là tan nát, từng mảnh vỡ văng tứ tung trong phòng.
Lý Huyền Lương ngã xuống giường, miệng vẫn không ngừng mắng chửi: hỗn đản, dám yêu cầu lão tử làm thế thân của kẻ khác để hầu hạ ngươi. Ngươi dựa vào cái gì? Hả? Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?
Mã Thần Nhất tắt điện thoại, nghiêm mặt ngồi yên một chỗ không nhúc nhích. Trợ lý Phùng mang ly cà phê đến, thấy cảnh đó liền lên tiếng trước: “Quản lý Mã, tổng tài mới gọi đến, nói là muốn tìm ngài có việc.” Thấy Mã Thần Nhất vẫn không trả lời, trợ lý Phùng e dè hỏi: “Quản lý, nhìn sắc mặt ngài kém như vậy, có phải thân thể có chỗ nào khó chịu không?”
Mã Thần Nhất hơi cau mày, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên, nói: “Trợ lý Phùng, ngươi lập tức tìm người soạn ra hai tờ hợp đồng, nội dung là… Khi nào hoàn thành lập tức giao cho ta.” Nói xong, hắn đứng dậy chỉnh lại tây trang một chút rồi đi đến phòng tổng tài.
Trợ lý Phùng nghe xong nội dung hợp đồng lại càng hoảng sợ hơn, quản lý Mã muốn một người ký hợp đồng làm nhân viên quán bar trong 20 năm, hơn nữa còn không có bất cứ một đồng tiền công nào…
Tên Lý Lâm kia thật ra là ai a? Lại khiến cho quản lí Mã phải dùng đến loại thủ đoạn này để chỉnh hắn?