Tra Công Hoàn Lương Kí

Chương 9: Chương 9




CHƯƠNG 9

Cơn mưa thu qua đi, khí trời đột nhiên chuyển lạnh. Sáng sớm, Lý Huyền Lương mặc đến mấy lớp quần áo rời khỏi nhà. Trước khi đi làm, y muốn ghé ngang qua nơi ở của Mã Thần Nhất một chút. Tuy rằng trong lòng vô cùng không muốn, nhưng tên hỗn đản kia từ tối hôm qua cư nhiên lại tắt điện thoại, không biết hắn đang muốn làm cái gì đây nữa.

 

Lý Huyền Lương đứng trước cửa nhấn chuông cả nửa ngày trời cũng không thấy ai ra. Hắn không có ở nhà sao? Hay là cố ý tránh mặt? Thật sự là càng nghĩ càng giận, y quyết định không thèm nhấn chuông nữa, trực tiếp dùng tay đập cửa.

 

Kết quả, ông bác bảo vệ khu chung cư đúng lúc đi ngang qua, vừa vặn trông thấy Lý Huyền Lương đang sử dụng bạo lực để phá cửa. Hơn nữa, y lại mặt mày hầm hầm, nghiến răng nghiến lợi như thế, vừa nhìn đã biết không phải bằng hữu thân thiết gì với chủ nhà rồi. Do đó, ông bác liền kéo tên tiểu tử Lý Huyền Lương lại, hảo hảo răn dạy rằng tuổi còn trẻ sao không đi làm chuyện gì tốt, lại đi làm kẻ trộm chứ? Đúng là ấu trĩ buồn cười, tác phong bại hoại mà.

 

Lý Huyền Lương -_-|||

 

Đại thúc, ta đi được chưa vậy? Hơn nữa, bộ ta trông hèn mọn giống như ông nói lắm sao?

 

……

 

Mang theo nỗi bất mãn đùng đùng đến công ty, Lý Huyền Lương trong lòng bồn chồn không yên, bản vẽ thiết kế cũng không cách nào hoàn thành được. Đến giờ nghỉ trưa, y không ăn trưa, lại đi thêm một chuyến đến nhà Mã Thần Nhất. Người như cũ vẫn không thấy đâu. Lý Huyền Lương suy nghĩ một chút, sau đó cắn răng chạy đến tổng công ty của hắn.

 

Nghe nói, thúc thúc Mã Quốc Hùng của Mã Thần Nhất là một nhân vật rất có tiếng tăm trong giới hắc bạch lưỡng đạo, công ty của ông ta chiếm lĩnh đến hơn 80% trong thị trường giải trí, đồng thời ông ta cũng vô cùng coi trọng Mã Thần Nhất.

 

Đối với Lý Huyền Lương, ấn tượng chỉ có bao nhiêu đó thôi. Nếu không phải lúc cao trung Mã Thần Nhất cứ hay khó dễ Lý Lâm, đại khái cả đời này y cũng không có khả năng dính líu gì tới loại người như hắn.

 

Đứng trước một tòa kiến trúc to lớn, Lý Huyền Lương có điểm chột dạ. Y thừa nhận, lúc đầu y chỉ cho rằng công ty giải trí thì cùng lắm chỉ là công ty hạng 3, thật không nghĩ tới, cái công ty này lại ở ngay mặt tiền đường lớn, hơn nữa còn… vô cùng hoành tráng.

 

Cố gắng trấn tĩnh lại, Lý Huyền Lương bước thẳng vào đại sảnh, sau đó đi đến trước mặt nữ tiếp tân.

 

“Ngài tìm quản lí Mã ư? Xin hỏi ngài có hẹn trước không?” Nữ tiếp tân chuyên nghiệp hỏi.

 

Lý Huyền Lương hơi nhíu mày, “Ta không có hẹn trước… Nhưng ta có việc rất gấp cần gặp hắn, cô có thể giúp ta liên lạc với hắn không?”

 

Nữ tiếp tân nhìn Lý Huyền Lương vài lần, đại khái là đối với y có điểm hảo cảm, không nỡ lòng từ chối, “Vậy xin ngài chờ một chút, để tôi liên hệ với trợ lý Phùng thử xem.”

 

“Cám ơn cô.” Lý Huyền Lương nhẹ nhàng nói.

 

Trong khi chờ vị tiểu thư kia gọi điện thoại, y liền quan sát bốn phía xung quanh. Nơi này đúng là to khủng khiếp. Thang máy bên tay phải “Đinh” một tiếng thì mở ra, một người mặt tây trang màu bạc rời khỏi thang máy, phía sau lại có mấy người đeo kính, tay cầm văn kiện. Lý Huyền Lương nhìn hết một lượt những người ra vào thang máy nhưng không tìm được Mã Thần Nhất, đành dời ánh mắt đi nơi khác. Đại khái thì quần áo tùy tiện của y trông thật lạc lõng trong cái công ty này. Đột nhiên, nam nhân mặc tây trang màu bạc quay đầu lại nhìn Lý Huyền Lương, khiến y cũng bất giác liếc mắt nhìn hắn, thầm cảm thấy nam nhân này không biết đã gặp ở đâu mà có điểm hơi quen mặt.

 

“Xin lỗi tiên sinh, trợ lý Phùng nói rằng hiện nay quản lý Mã không có ở trong nước. Nếu như ngài có chuyện gì quan trọng, xin ngài cứ lưu lại cách liên lạc, khi nào quản lý Mã trở về chúng tôi sẽ thông báo cho ngài ấy.”

 

Không có ở trong nước sao? “Vậy khi nào hắn trở về?”

 

“Cái này tôi cũng không rõ lắm, trợ lý Phùng chỉ nói quản lý Mã ra nước ngoài để ký hợp đồng làm ăn, còn thời gian cụ thể thì phải tùy theo tiến độ thương thảo.” Nữ tiếp tân đưa một cây viết ra trước mặt Lý Huyền Lương, nói: “Xin ngài để lại tên cùng số điện thoại liên lạc, khi nào quản lý Mã trở về tôi sẽ chuyển cho ngài ấy ngay.”

 

“A… Thôi không cần đâu, cám ơn cô.” Lý Huyền Lương gật đầu với nữ tiếp tân một cái, “Ta sẽ liên lạc với hắn sau.”

 

Khi Lý Huyền Lương định quay đầu bỏ đi, nam nhân mặc tây trang màu bạc cũng đúng lúc rời khỏi đại sảnh. Vì vậy, y liền hiếu kỳ hỏi nữ tiếp tân: “Người vừa rời đi kia cũng là người trong công ty này à?”

 

Nữ tiếp tân không thấy câu hỏi của Lý Huyền Lương có điểm nào khiếm nhã, cho nên rất thoải mái trả lời: “Ngài ấy là đứa cháu bên ngoại của Mã đổng, quản lý Hứa, Hứa Dương.”

 

Lý Huyền Lương ngạc nhiên “A” một tiếng. Mã Thần Nhất là cháu bên nội của Mã Quốc Hùng, còn Hứa Dương là cháu bên ngoại, kháo, cái công ty này hay nhỉ, những nhân vật cấp cao toàn là thân thích.

 

*anh Nhất kêu ông Hùng bằng chú, còn anh Dương kêu ông Hùng bằng cậu.

 

Y nói lời từ biệt với nữ tiếp tân, rồi xoay người bước ra ngoài. Khi ra đến cửa lớn, y thấy Hứa Dương đang ngồi trên xe một chiếc xe thể thao màu xanh lướt ngang qua y. Đột nhiên, y nhớ tới chiếc xe thể thao màu đỏ của Mã Thần Nhất. Trách không được y thấy Hứa Dương có điểm quen mặt, chính là vì hắn với Mã Thần Nhất tuy bề ngoài không giống nhau lắm, nhưng cả hai người đều tạo cho y cùng một cảm giác rất khó nói, giống như cả hai đều là những tên vương bát đản ăn chơi trác táng a? Ân, đúng là đáng khinh bỉ mà!

 

……

 

Khi Lý Huyền Lương trở lại công ty thì đã là giữa trưa. Buổi trưa không ăn gì đúng là đói muốn chết, cũng may Trương Hoằng Văn ra ngoài làm việc, lúc về có mua cho y một hộp cơm. Nhân lúc còn chưa đến giờ làm việc, y liền ngấu nghiến ăn như hổ đói. Công ty nhỏ cũng có ưu điểm của công ty nhỏ, giống như các qui định không quá nghiêm ngặt, cách thức quản lý cũng không quá gắt gao như công ty lớn, so ra thì ở đây có tự do hơn nhiều. Nghĩ thế, lại tiếp tục vội vã ăn cho xong hộp cơm.

 

Sau đó, mỗi ngày Lý Huyền Lương đều ghé qua căn hộ của Mã Thần Nhất một lần. Kết quả là một tuần trôi qua, vẫn không thấy tên hỗn đản ấy đâu, tiền xe lượt đi lượt về không hề ít a.

 

Vào ngày thứ tám, thời tiết đột nhiên trở lạnh đến lợi hại. Ai cũng nói mùa đông năm nay tới sớm. Bình thường ở trong phòng thì không sao, nhưng vừa ra khỏi cửa thì lạnh đến cắt da cắt thịt, nhiệt độ chắc phải dưới 0 độ rồi, đúng là lạnh đến muốn giết người mà.

 

Tan sở, Lý Huyền Lương không muốn bị đóng băng, trước tiên về nhà mặc thêm mấy lớp trang phục, nào áo khoác, nào áo bông, nào mũ giữ ấm,… sau đó mới đón xe đến nhà Mã Thần Nhất. Cánh cửa vẫn đóng chặt lạnh lùng như trước, cho thấy chủ nhân của nó đại khái chưa trở về.

 

Buổi tối, gió thổi mạnh điên cuồng. Lý Huyền Lương một bên hai hàm răng đập vào nhau run cầm cập, một bên xoa xoa hai bàn tay buốt giá, ngực vừa lạnh vừa tức, không kiềm lòng được, lấy chân đá mạnh cánh cửa liên tục, tạo ra âm thanh “Rầm Rầm” khó nghe, trong miệng cũng mắng chửi không ngớt tên Mã Thần Nhất hỗn đản, đê tiện, đi chết đi… đủ kiểu.

 

Đang mắng đến sướng miệng, một thanh âm lạnh lùng từ phía sau đột nhiên truyền đến.

 

“Ngươi làm gì ở đây?”

 

Lý Huyền Lương sửng sốt quay đầu lại, chỉ thấy Mã Thần Nhất đang nghiêm nghị đứng phía sau, hơi nhíu mày nhìn y chăm chú. Hắn mang bao tay bằng da, trên tay có một chiếc laptop, cổ áo khoác kéo cao lên đầy sang trọng, cổ tay áo lại đính thêm những chiếc cúc khắc hoa văn, quả thật là một bộ phục sức đầy tao nhã.

 

Phản ứng đầu tiên của Lý Huyền Lương chính là xông lên, nghiến răng nghiến lợi nắm lấy cổ áo của Mã Thần Nhất, quát: “Ngươi cái tên hỗn đản này, điện thoại di động vì sao lại tắt máy? Ngươi là cố ý làm vậy đúng không? Hả?”

 

Mã Thần Nhất gạt cánh tay Lý Huyền Lương ra, hỏi: “Thế nào? Mới không gặp mặt một tuần, nhớ ta rồi à?” Hắn móc trong túi ra một xâu chìa khóa, đưa cho Lý Huyền Lương, “Mở cửa đi, vào trong rồi hẵng nói.”

 

Lý Huyền Lương trừng hắn một cái, “Nằm mơ! Có điên mới nhớ ngươi!” Nói xong, hận cũng đã giải, liền bước đến mở cửa.

 

Trong nhà thật ấm áp. Mã Thần Nhất mở điều hòa lên, cởi áo khoác, rồi vừa cởi cà-vạt vừa nói với Lý Huyền Lương: “Ngươi giúp ta gọi người mang cơm đến đi, mấy hôm nay ra ngoài làm việc, ta không có được một bữa cơm nào đàng hoàng hết. Giờ ta đi tắm rửa trước đã.” Nói xong, bước thẳng vào phòng tắm.

 

“Ta %$&^%#…”

 

Gì chứ? Ta tới tìm ngươi không phải là để làm bảo mẫu cho ngươi a?

 

……

 

Chửi cả nửa ngày, Lý Huyền Lương rốt cuộc cũng phải gọi điện thoại kêu cơm giùm Mã Thần Nhất, sau đó cố gắng lấy lại bình tĩnh, ngồi xuống ghế sô pha. Tên chết tiệt Mã Thần Nhất, hôm nay nhất định phải nói cho rõ ràng chuyện của Lý Lâm, nếu không tiền điện thoại gọi cơm không phải mất trắng sao.

 

Mã Thần Nhất tắm rất nhanh, khi đi ra thì vừa lau lau mái tóc ướt sũng vừa nói: “Ta không phải cố ý tránh ngươi, chẳng qua mấy hôm trước ta ra nước ngoài, vô ý làm làm mất điện thoại di động, hôm nay trở về mới mua cái khác được.”

 

 

Lý Huyền Lương không muốn nói nhiều lời vô ích với hắn, liền trực tiếp hỏi chuyện hợp đồng của Lý Lâm.

 

Mã Thần Nhất ngồi xuống ghế sô pha, tay cầm điếu thuốc, “Lúc đầu là chính ta đã giúp Lý Lâm lấy lại đoạn phim AV từ bọn người kia với giá một trăm năm mươi vạn, thiếu nợ trả tiền không phải chuyện đương nhiên sao?”

 

AV: adult video.

 

Lý Huyền Lương nghe thế liền đứng bật dậy, giọng nói đầy căm tức: “Đương nhiên cái đầu ngươi! Ngươi lừa gạt một sinh viên đi ký hợp đồng mà xem là chuyện đương nhiên? Hơn nữa, chuyện Lý Lâm thiếu nợ ngươi một trăm năm mươi vạn, sao ngươi không nói với ta? Ta mới chính là người giám hộ của hắn. Ngươi nói đi, ngươi rõ ràng là cố ý đúng không? Đừng có nói với ta là ngươi quên nha, chỉ là mượn cớ thôi. Hỗn đản, ngươi nói người ta nợ bao nhiêu thì người ta phải nợ bấy nhiêu sao? Ngươi là xã hội đen hả? Hôm nay có việc, ngươi nói hắn thiếu ngươi một trăm năm mươi vạn, ngày mai lại có việc nữa, có đúng hay không ngươi sẽ nói hắn thiếu ngươi một nghìn năm trăm vạn? Để cho hắn không còn một con đường sống?”

 

Mã Thần Nhất yên lặng nghe xong hết những gì Lý Huyền Lương nói, lấy tay gạt đi tàn thuốc, nửa ngày sau mới thở dài, lên tiếng: “Phải, những gì ngươi nói đều không sai, ta chính là cố ý không nói cho ngươi biết đấy. Nhưng nguyên nhân vì sao thì ngươi phải rõ hơn ai hết chứ.” Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lý Huyền Lương, “Chuyện em trai ngươi chọc giận bọn xã hội đen là có thật, ít nhất thì về điểm này ta không có gạt ngươi. Tiền, đối với ta thực sự chẳng là gì hết.” Hắn đứng dậy, đi đến trước mặt Lý Huyền Lương, cau mày nói: “Nói thật, ta không hề có ý định bắt ngươi trả cho ta một trăm năm mươi bạn, cũng không hề muốn bắt em trai ngươi bán sức lao động không công. Cái ta muốn, ngươi biết là gì mà, đúng không? Lần trước ta đã nói qua rồi, hay ngươi muốn ta nhắc lại?” Ánh mắt quái dị của hắn nhìn chằm chằm Lý Huyền Lương.

 

Lý Huyền Lương trừng mắt nhìn Mã Thần Nhất, nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu: “Kháo, ngươi đúng là đồ đê tiện…”

 

Mã Thần Nhất “Hanh” một tiếng, nhả ra làn khói thuốc, “Không sai, ta đúng là rất đê tiện, vậy ngươi rốt cuộc có đồng ý không? Chỉ cần đợi đến khi ta thấy chán, hợp đồng bán mình hai mươi năm của Lý Lâm lập tức hủy bỏ. Ngươi yên tâm, ta đối với sự mới mẻ thường rất nhanh chán, thường chỉ khoảng mấy tháng, hoặc là mấy tuần, có khi chỉ mấy ngày…”

 

Lý Huyền Lương nghe xong, thật muốn cho hắn một đấm. Y thở sâu, cố nhẫn nại nói: “Mã Thần Nhất, ngươi có ý gì đây chứ? Muốn ta làm thế thân và vân vân? Ngươi trực tiếp đi tìm Cao Lộ không phải tốt hơn sao? Hắn so với thế thân chắc hẳn phải tốt hơn rất nhiều. Tiền Lý Lâm thiếu, ta nhất định sẽ tìm ra biện pháp trả lại cho ngươi. Ta cầu xin ngươi, tha cho Lý Lâm đi, được không?”

 

Mã Thần Nhất rít một hơi thuốc, khóe miệng hơi nhếch lên, từ trên cao nhìn liếc qua Lý Huyền Lương, nói: “Ngươi không phải là ta, làm sao ngươi biết chuyện này không có ý nghĩa? Ta nói rồi, ta không cần tiền. Nếu ngươi muốn hủy hợp đồng của Lý Lâm, được thôi, nhưng chỉ có một phương pháp duy nhất, đó là ngươi phải dùng thân thể của ngươi thay thế.”

 

Lý Huyền Lương không thể nhịn được nữa, hai tròng mắt bốc hỏa, phẫn hận mắng: “Mẹ nó, Mã Thần Nhất, ta dù sao cũng là một nam nhân, sao có thể bán mình được chứ? Ngươi cái tên hỗn đản này rốt cuộc hiểu hay không hả?” Nói xong, hung hăng tống vào mặt Mã Thần Nhất một đấm.

 

Mã Thần Nhất không né tránh, trực tiếp hứng một đấm của Lý Huyền Lương. Lý Huyền Lương ra tay thành công, lại muốn xông lên đấm thêm một đấm nữa cho hả giận. Mã Thần Nhất cau mày, hơi xoay người đẩy Lý Huyền Lương ngã xuống tấm thảm, sắc mặt cũng trầm lại: “Đừng náo loạn nữa.”

 

Lý Huyền Lương hai mắt đều đỏ ngầu cả lên. Sức lực cả hai chênh lệch quá xa khiến cho y có một cảm giác khuất nhục, liền cắn răng cố sức đẩy ngã Mã Thần Nhất. Kết quả, y không cách nào làm hắn suy suyển được một chút. Vì vậy, y đành nắm lấy thắt lưng của hắn, dự đính trở mình đè hắn xuống.

 

Mã Thần Nhất khó chịu hừ một tiếng, dùng sức nắm chặt cổ tay Lý Huyền Lương, đôi mắt hung ác đến dọa người, cắn răng nhìn chằm chằm Lý Huyền Lương, gằn từng chữ một:

 

“Ngươi còn dám động đậy nữa, ta sẽ tìm người luân phiên thượng Lý Lâm, ta nói được làm được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.