Tra Công Hoàn Lương Ký

Chương 50: Chương 50




Cuối tuần, Lý Huyền Lương thu thập mấy bộ quần áo ném vào máy giặt, bên trong có cả chiếc áo khoác Mã Thần Nhất đã mặc tối hôm qua. Tiện tay xem thử trong túi, y thật sự không nghĩ tới sẽ moi ra được thứ này… một tấm thiệp cưới mạ vàng. Nhìn ngó một chút, y nghi hoặc mở ra xem thử, phía dưới dấu ấn đại hôn là hai cái tên đỏ rực của chú rể cùng cô dâu. Chú rể thì y không biết, nhưng cô dâu lại là… Phùng Tiểu Củng?

Lý Huyền Lương cứ cho rằng y đã nhìn lầm rồi, nhưng sau khi nhìn tới nhìn lui xác nhận kỹ lưỡng, đây đích thực là thiệp cưới của Phùng Tiểu Củng, hơn nữa còn ghi rõ ràng là gởi cho Mã Thần Nhất tiên sinh. Y nhất thời đông cứng gương mặt, Phùng Tiểu Củng kết hôn y không kinh ngạc lắm, nhưng thiệp cưới lại gởi cho Mã Thần Nhất, cái này y không cách nào hiểu nổi.

Lẽ nào Mã Thần Nhất quen biết Phùng Tiểu Củng? Bọn họ là có quan hệ gì với nhau? Lý Huyền Lương nhíu mày đứng như trời trồng cả buổi.

Buổi tối khi Mã Thần Nhất quay về, Lý Huyền Lương trực tiếp lấy thiệp cưới ra, hỏi hắn đây là có chuyện gì. Hắn nhìn tấm thiệp một chút rồi bình tĩnh trả lời: “Ta quen biết với chú rể, thiệp cưới là do hắn gởi.”

Bất giác, Lý Huyền Lương nghẹn cả họng, cảm thấy chính mình thật sự ngu ngốc vô cùng. Khi ấy, sao y lại không nghĩ ra, ngoại trừ cô dâu còn có chú rể mà. Y ngẩng đầu lên nhìn Mã Thần Nhất, thấy hắn đang cười cười với mình, đột nhiên gương mặt cũng đỏ ửng. Y tìm đại một cái cớ rồi gác câu chuyện này sang một bên.

Không lâu sau đó, khi Lý Huyền Lương vào nhà bếp nấu cơm, không hề hay biết rằng Mã Thần Nhất đang ở sau lưng y lấy tay lau mồ hôi. Thiệp cưới này không sớm quăng đi, suýt nữa đã làm mọi chuyện bại lộ. Thực ra, hắn đã sớm biết chuyện Lý Huyền Lương và Phùng Tiểu Củng chia tay, thế nhưng vẫn cảm thấy chưa yên tâm cho lắm, liền gián tiếp mai mối cho Phùng Tiểu Củng với một nhân viên cấp dưới của hắn, sau đó lại còn thúc đẩy họ mau tiến đến hôn nhân. Không tự giác sờ sờ cằm, hắn thầm nghĩ chuyện này chỉ có thể để riêng trong lòng, sao có thể để cho Lý Huyền Lương biết được.

Đương nhiên, đây chỉ là chuyện nhỏ. Còn có một chuyện hệ trọng khiến hắn phiền não hơn nhiều mà đến nay vẫn chưa được giải quyết, làm cho cuộc sống gần đây của hắn trở nên khổ sở bất an.

Tuy rằng việc kết hôn giữa những người đồng tính luyến ái đã được hợp pháp hóa, không bị người đời kỳ thị, thế nhưng Lý Huyền Lương vẫn không chịu đáp ứng hắn.

Lần cầu hôn đầu tiên của Mã Thần Nhất xem như cũng có bước đột phá, tuy rằng không thành công nhưng ít ra nhẫn đã được đeo vào ngón tay Lý Huyền Lương.

Lần cầu hôn thứ hai là ở trên giường, sau khi hoan ái xong, hắn thừa dịp đêm khuya tình nồng, thiên thời địa lợi có đủ mà nói: “Tiểu Lương, kết hôn với ta đi.”

Không ngờ, Lý Huyền Lương lại đẩy hắn ra, xoay người nằm đưa lưng về phía hắn. Nửa ngày sau, y mới bĩu môi lẩm bẩm: “Bệnh thần kinh!”

Mã Thần Nhất lập tức trưng ra vẻ mặt thương cảm tội nghiệp: “Nhẫn cũng đã đeo hơn một tháng rồi, dù sao ngươi cũng nên cho ta với chiếc nhẫn một danh phận chứ, đúng không?”

Lý Huyền Lương cư nhiên lại giơ tay ra, chuẩn bị tháo chiếc nhẫn xuống, vô cùng dứt khoát mà nói: “Mẹ nó, trả lại cho ngươi. Làm như ta tự nguyện đeo vậy đó? Cũng không xem lại là do ai ép buộc ta.”

Mã Thần Nhất thấy tình hình có vẻ không ổn thì vội vã ôm lấy Lý Huyền Lương, trấn an cả nửa ngày y mới nguôi ngoai.

Đến lần cầu hôn thứ ba, Lý Huyền Lương trực tiếp không thèm đếm xỉa, xem như không có nghe thấy gì hết, tựa như hắn là không khí. Điều này khiến cho tâm tình của hắn rất phiền muộn, rốt cuộc hắn phải làm thế nào mới có thể khiến y đồng ý? Nếu cứ tiếp tục chờ đợi như vậy, chỉ sợ rằng có thể hắn vĩnh viễn cũng không đợi được đến ngày đó. Hơn nữa, hắn cũng không phải là người kiên nhẫn. Hắn thực sự nghĩ không ra biện pháp nào tốt đẹp ổn thỏa. Nếu có thể khiến Lý Huyền Lương đồng ý kết hôn, biện pháp nào hắn cũng dám làm ra, thậm chí là bất chấp thủ đoạn.

Lý Huyền Lương tuy rằng trong tiềm thức đã mơ hồ tiếp nhận chuyện đồng tính luyến ái này, thế nhưng bảo y phải kết hôn cùng một nam nhân, hơn nữa sau đó còn phải ở cùng nhau với thân phận vợ chồng, đây thật sự khiến y không thừa nhận được. Rõ ràng bây giờ đã là rất tốt rồi, vì sao còn phải chạy ra nước ngoài ký vào tờ giấy kết hôn buồn cười ấy? Cái thứ đó chẳng lẽ có thể đem ra cho người khác xem? Không sợ mất mặt chắc?

Ngày hôm sau đi làm, công ty không có việc gì nên Lý Huyền Lương dành ra chút thời gian rảnh đọc báo. Ở công ty vẫn thường đặt mua mấy tờ báo pháp luật để nhân viên khi rảnh thì lấy ra đọc, xem như tăng thêm ý thức về luật pháp. Lý Huyền Lương dựa lưng vào ghế, sau khi xem xong trang bìa thì lật sang trang tiếp theo. Đột nhiên, ánh mắt y chuyển đến tấm hình đen trắng bên dưới. Đó là tấm hình chụp hai phạm nhân bị bắt, tuy rằng đã có một đường viền đen che ngang mắt, thế nhưng nhìn tổng quan gương mặt thì y vẫn nhận ra, người đang cúi đầu đi phía sau chính là em trai của y… Lý Lâm.

Lý Huyền Lương có chút khiếp sợ, tuy rằng trong ba năm y dọn đến đây ở chưa từng liên lạc với Lý Lâm, thế nhưng từ dưới đáy lòng y đã sớm tha thứ cho hắn. Anh em thì có thể thù hận nhau bao nhiêu chứ? Nói sao đi nữa, hắn cũng là đứa em trai ruột thịt duy nhất của y. Dù thật sự hận hắn thế nào, y đã yêu thương hắn nhiều năm như vậy, làm sao có khả năng chỉ trong một phút mà phủ sạch mọi thứ.

Lý Huyền Lương vội vàng ngồi thẳng dậy, ba lần bảy lượt đọc thật kỹ tờ báo để xác nhận, quả nhiên đúng là Lý Lâm, cái tên bên dưới cũng là của hắn với tội danh bị tình nghi buôn lậu ma túy. Nhất thời, tờ báo trong tay y rơi xuống. Buôn… buôn lậu ma túy? Lý Lâm? Có khả năng này sao? Tuy rằng hắn thích ngoạn, thích náo nhiệt, lại là một người đồng tính luyến ái, thế nhưng… hắn chưa bao giờ làm hại bất cứ ai. Kỳ thực, hắn là một người rất lương thiện, làm sao lại đi buôn lậu ma túy chứ?

Y càng nghĩ càng thấy không có khả năng, liền vội vã đứng dậy xin quản lý công ty cho nghỉ phép. Nhưng ở trại tạm giam lại không cho y vào thăm, khiến y gấp đến nổi đầu óc rối bời, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là tìm Mã Thần Nhất. Tối đó, khi hắn vừa về tới thì y lập tức mang tờ báo ra cho hắn xem.

Mã Thần Nhất trầm mặc ngồi xuống, xem xong mới liếc mắt nhìn Lý Huyền Lương, nói: “Em trai của ngươi rất có bản lĩnh a, dám đùa dại với lửa.”

Lý Huyền Lương nghe vậy, nhất thời bất an đứng lên, hỏi: “Ngươi có cách nào giúp ta gặp được hắn không? Từ nhỏ, tính cách của Lý Lâm đã không phù hợp, điều này ta thừa nhận. Thế nhưng hắn tuyệt đối không bao giờ đi buôn lậu ma túy. Chút khôn vặt thì hắn có, nhưng hắn không phải kẻ xấu xa. Nếu chuyện này là thật, ta khẳng định có người muốn hãm hại hắn.”

Mã Thần Nhất liếc nhìn Lý Huyền Lương tâm tình có chút kích động thì thả lỏng giọng điệu, nói: “Tiểu Lương, ngươi trước tiên đừng nôn nóng. Kỳ thực chuyện em trai ngươi, ta cũng biết đôi chút nội tình.”

Lý Huyền Lương nhíu mày: “Ngươi biết?”

Mã Thần Nhất gật đầu: “Em trai ngươi gặp chuyện không may, ta biết ngươi nhất định rất sốt ruột. Cho nên, vừa đọc báo xong thì ta đã tìm người quen để hỏi thăm tình hình bên trong.”

Lý Huyền Lương vội vã ngồi xuống, hỏi: “Vậy mọi chuyện sao rồi? Lý Lâm có thể bị gì không?”

Mã Thần Nhất mỉm cười: “Ngươi nói thật không sai. Tên tiểu tử Lý Lâm ấy, bình thường thấy hắn mồm năm miệng mười, thế nhưng muốn hắn thực sự đi làm chuyện lớn, hắn không có đủ đầu óc để làm đâu.”

Thoáng nhìn biểu hiện lo lắng của Lý Huyền Lương, Mã Thần Nhất nói tiếp: “Việc này quả là không có liên quan gì đến Lý Lâm, hắn chỉ bị liên lụy thôi. Hắn đi theo một nam nhân nửa năm, vẫn không biết nam nhân ấy làm gì. Kết quả sự tình phát sinh, thì ra nam nhân ấy buôn lậu ma túy, cho nên hắn cũng bị dính theo.”

Lý Huyền Lương nghe xong thì tâm trạng cũng thả lỏng, phần nào vơi đi căng thẳng, “Ý ngươi là, Lý Lâm sẽ không có việc gì? Sau khi cấp trên điều tra xong thì có thể thả hắn?”

Mã Thần Nhất không đáp, chỉ vuốt cằm suy nghĩ, một lúc sau mới mở miệng: “Ai biết được? Có thể là không đơn giản như vậy đâu. Nếu như ta đoán không sai, em trai ngươi chắc hẳn là bị người ta vu oan giá họa, đẩy ra làm kẻ chịu tội thay.”

Lý Huyền Lương nghe vậy, nôn nóng hỏi tiếp: “Ý ngươi là hắn không còn đường cứu? Phải ngồi tù thay cho kẻ khác? Nhưng hắn chỉ là vô tình bị dính líu, khẳng định không phải thủ phạm chính, cấp trên không thể nào không điều tra rõ đã kết tội cho hắn.”

Mã Thần Nhất cười khẩy một tiếng: “Vậy mà sự thực là rất có thể đấy. Vốn dĩ em trai thân ái của ngươi là kẻ không tiền không thế, hơn nữa còn vô cùng thân thiết với tên buôn lậu ma túy. Muốn tìm người chịu tội thay cho thủ lĩnh xã hội đen, em trai ngươi là lựa chọn tốt nhất.”

Lý Huyền Lương cảm thấy ngực mình lạnh buốt. Y suy nghĩ một chút, quả thật không nghĩ ra biện pháp nào. Do đó, y ngẩng đầu lên nhìn Mã Thần Nhất đang chăm chú xem tài liệu trên tay, giọng điệu mang theo thương lượng: “Cái kia, Mã Thần Nhất, dù sao ngươi cũng quen biết với những nhân vật quyền thế. Hơn nữa, ngươi xem như đã nhìn Lý Lâm trưởng thành, ngươi có thể tìm người giúp hắn hay không? Nếu như hắn thật sự có tội thì ta đây không thể nói gì hơn, nhưng mà hiện tại ta đã biết hắn vô tội, ta thực sự không nhẫn tâm mở to hai mắt nhìn hắn ngồi tù oan ức.”

Mã Thần Nhất đóng tài liệu trong tay lại, “Nói thật lòng, ta vô cùng không muốn nhìn đến em trai ngươi. Nếu như không phải vì ngươi, chỉ sợ là ngay cả chuyện hỏi thăm này ta cũng không làm. Hơn nữa, em trai ngươi đoán chừng rất căm hận ta.”

Lý Huyền Lương nhếch môi lên, tức giận nói: “Ngươi bây giờ còn dám nói với ta mấy chuyện này? Lúc đầu ngươi cấu kết với hắn làm ra chuyện dơ bẩn, sao ngươi không nói nhìn hắn không vừa mắt mà giải tán hả?”

Mã Thần Nhất cười cười, thư thả đáp: “Lúc đầu là vì có ảnh chụp của ngươi, bằng không ta để ý cũng không để ý tới tên tiểu tử ấy.”

Lý Huyền Lương tức giận vô cùng. Mấy lời hắn nói quả thực cứ như chuyện hiển nhiên, hết sức vô tình. Thế nhưng, y chỉ có thể cắn răng chịu đựng, bởi vì hiện tại người có khả năng giúp Lý Lâm chỉ có duy nhất một mình hắn. Trừ hắn ra, y căn bản không tìm được người khác.

Lý Huyền Lương nhẫn nhịn nói: “Vậy ngươi xem như nể mặt ta, tìm người giúp hắn được không? Dù sao thì hắn cũng là em trai ruột của ta, đồng thời cũng là học đệ của ngươi.”

Mã Thần Nhất dường như đang chờ y nói ra những lời này. Hắn vuốt vuốt cằm, “Kỳ thực chuyện này nói khó không khó, nói dễ không dễ. Ta gần đây có quen một người bạn, hắn xác thực có khả năng giúp Lý Lâm. Tuy nhiên, hắn không thể giúp ta không công, ta phải cho hắn chút ít lợi lộc. Tương tự, ta không thể giúp Lý Lâm không công. Cho nên, ta có một điều kiện.”

Lý Huyền Lương nhíu mày. Mã Thần Nhất nói cả nửa ngày, không nghĩ tới là muốn ra điều kiện với y. Tuy thấy có chút không thích hợp, nhưng y đành phải tiếp thu.

“Đừng nói quanh co lòng vòng nữa, rốt cuộc là có điều kiện gì?”

Mã Thần Nhất nhìn y chăm chú, đột nhiên nghiêng người về phía trước, chậm rãi tiến đến gần sát bên cạnh lỗ tai duyên dáng của y, hưởng thụ gương mặt y càng lúc càng ửng hồng, từ từ nói ra từng chữ: “Rất đơn giản, ngươi kết hôn với ta, thế nào?”

Lỗ tai Lý Huyền Lương nhất thời đỏ bừng lên. Y một phát đẩy mạnh Mã Thần Nhất ra, quát: “Ngươi muốn kết hôn muốn đến điên rồi sao? Cư nhiên đem loại chuyện này ra trao đổi, thực sự là biến thái mà.”

Mã Thần Nhất ngồi xuống ghế trở lại, cười khẽ: “Ngươi đừng kích động, đừng kích động a. Còn hơn mười ngày nữa mới xét xử, ngươi cứ chậm rãi mà suy nghĩ.” Nói xong, hắn ngước nhìn Lý Huyền Lương một chút, chỉ thấy gương mặt y vì phẫn nộ mà đỏ ửng, đôi mắt tỏa ra lửa giận như muốn thiêu chết hắn. Hắn lập tức dời ánh mắt sang hướng khác, vuốt cằm nghĩ thầm trong lòng: vì sao biểu tình thẹn quá hóa giận của Tiểu Lương đối với hắn lại có sức mê hoặc thế này? Cũng khó trách, những gì hắn yêu thích luôn luôn cổ quái.

Tuy rằng Mã Thần Nhất vẫn cúi đầu không nhìn Lý Huyền Lương, thế nhưng kỳ thực nội tâm của hắn đã rục rịch nãy giờ. Lúc này, hắn phi thường dã man muốn đem y quăng lên giường, sau đó điên cuồng lột sạch hết quần áo của y, để thân thể y không có bất cứ một thứ quần áo nào vướng víu. Kế tiếp, dùng tay xoa nắn khắp thân thể y, rồi dùng môi hôn thêm một lượt nữa. Tiếp theo, xoay y một vòng mà “ấy ấy”, rồi lật y lại “ấy ấy”, ngồi trên giường ôm y “ấy ấy”, cuối cùng thì để y nằm xuống, gác một chân thon dài của y lên vai hắn, tiếp tục “ấy ấy”…

Hiện tại, Lý Huyền Lương căn bản không biết trong óc Mã Thần Nhất đang suy nghĩ cái gì. Nhưng nếu như y biết hắn có những ý tưởng dâm loạn đến thế, có lẽ y sẽ tức giận mà trực tiếp tống hắn lên tàu vũ trụ bay tới Sao Hỏa luôn.

Y chỉ thấy vẻ mặt Mã Thần Nhất lạnh lùng nghiêm túc, tựa hồ như ý đã quyết rồi, trừ khi y đồng ý điều kiện của hắn, bằng không hắn sẽ không tìm người giúp Lý Lâm. Thậm chí, hắn còn không thèm nhìn y cái nào, là biểu hiện không thể thỏa hiệp thêm ư? Hay là hắn thật sự giận y, bởi vì ba lần trước y đã cự tuyệt hắn?

Nội tâm Lý Huyền Lương phi thường rối loạn cùng buồn bực. Y vò vò đầu, tận lực khắc chế bản thân, thầm nghĩ bây giờ y với Mã Thần Nhất đã như vậy rồi, cũng không khác kết hôn là bao. Tuy rằng y rất bài xích cái loại kết hôn đồng tính, sau đó còn dùng giấy kết hôn thật mắc ói để hợp pháp hóa, khiến hai nam nhân cả đời buột chặt với nhau một chỗ. Thế nhưng, để cứu Lý Lâm thì y cũng có thể chịu đựng được. Cùng lắm thì đem mọi thứ phủ sạch, xem như cái gì cũng chưa từng xảy ra. Do đó, y đi qua đi lại mấy vòng trong phòng, cuối cùng mới nghiến răng nghiến lợi đứng lại, lớn tiếng nói: “Điều kiện ngươi nói khi nãy… ta đồng ý.”

Mã Thần Nhất nghe được câu đó, trong nháy mắt cứ tưởng đâu hắn đang nằm mơ. Ba chữ “Ta đồng ý.” dường như mang theo hồi chuông boong boong, kích động màng nhĩ của hắn. Hắn lập tức đứng dậy ôm lấy Lý Huyền Lương, cố sức xoay mấy vòng, cho đến khi Lý Huyền Lương thiếu chút nữa đấm một đấm thẳng vào mặt hắn thì hắn mới buông tay.

Mã Thần Nhất nhẫn nại nhịn xuống tâm tình chuẩn bị bạo phát của hắn, nhìn chăm chú Lý Huyền Lương, ôn nhu xác nhận: “Tiểu Lương, nam nhân nói lời thì phải giữ lời. Ngươi đã đồng ý rồi, tất nhiên không thể đổi ý, biết không?”

Kỳ thực nhìn thấy Mã Thần Nhất như vậy, Lý Huyền Lương quả là có điểm hối hận. Thế nhưng nghe hắn nói xong, y nhất thời khinh bỉ đáp: “Ngươi yên tâm, ta còn không biến thái đến mức nói lời không biết giữ lời. Uy, ta đã đồng ý với ngươi rồi, vậy em trai ta chừng nào được thả?”

Mã Thần Nhất hôn Lý Huyền Lương một cái, đáp: “Chậm nhất là tối ngày mai, ta bảo đảm hắn sẽ được thả. Vì vậy, ngươi chuẩn bị một chút đi, ngày mai chúng ta đáp máy bay đến Pháp đăng ký kết hôn.”

Lý Huyền Lương cả kinh, trừng to mắt nhìn Mã Thần Nhất: “Ngươi điên rồi sao? Làm gì nhanh như vậy?”

Mã Thần Nhất mỉm cười, hắn nhìn Lý Huyền Lương thật chăm chú, sau đó vươn tay ra ôm y vào ngực, chậm rãi vỗ về mái tóc mềm mại của y, thở dài nói: “Ngươi thấy nhanh sao? Có lẽ là hơi nhanh thật, thế nhưng đối với ta mà nói, ta đã chờ đợi rất lâu rồi, không cách nào đợi thêm được nữa. Bao nhiêu năm nay đã tốn hết tất cả kiên nhẫn cùng tinh lực của ta, rốt cuộc ta có thể đợi đến giây phút này…”

Tiếp đó, hắn cúi đầu xuống, nhẹ giọng nỉ non: “Tiểu Lương…”

Giơ cằm Lý Huyền Lương lên, trước ánh mắt bất mãn cùng nghi hoặc của y, hắn đặt xuống môi y một nụ hôn dịu dàng, tựa như lời hẹn thề sinh tử trong một nghi lễ thần thánh.

Hắn nói: “Đừng sợ, ta yêu ngươi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.