Vào ngày bộ phim quay xong, tôi gửi nặc danh ảnh quay lén bằng camera cùng ảnh chụp chung của Ảnh đế và Trúc mã, kèm theo các đoạn ghi âm tới cho Chồng. Tôi còn học những tên tội phạm giết người kinh khủng kia, cắt chữ trên báo chí xuống ghép thành một câu trên ảnh.
—— Tao vẫn luôn nhìn mày.
Tôi nghĩ lúc ấy gã nhất định vô cùng hoảng sợ, vì tôi bật TV trong phòng khách mà cũng có thể nghe thấy thanh âm cuồng loạn.
Dường như gã đang lục đồ tìm kiếm thứ gì đó, tôi đoán có lẽ là camera, nhưng đã chậm mất rồi. Khi gửi đồ đi, tôi đã nghĩ đến phải ứng đầu tiên của gã, nên sao tôi có thể ngu ngốc giữ camera lại trong phòng chứ, đương nhiên là đã sớm thu dọn xong xuôi.
Lúc tôi mở một bịch khoai tây chiên và uống Sprite thì Chồng bước ra ngoài. Gã hỏi tôi: “Có phải là em làm không?”
Tôi trông thấy mái tóc gã rối bù, ánh mắt đỏ như chảy máu, hình như là do tối hôm qua ngủ không ngon giấc lắm. Tôi nhìn gã, hỏi với vẻ vô tội: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Sau đó tôi đứng dậy khỏi ghế sofa, tỏ ý quan tâm mà rót một cốc nước đưa cho gã rồi hỏi: “Là công ty xảy ra chuyện gì à? Sắc mặt anh kém như vậy, có muốn đi ngủ nữa không?”
Gã kinh ngạc nhìn tôi chằm chằm chốc lát. Tôi biết mình sẽ không lộ sơ hở, tôi vẫn hỏi han lo lắng xem có phải gã chịu áp lực quá lớn không.
Chồng lắc đầu rồi thở hắt một hơi, đáp: “Không phải.” Gã hỏi tôi, “Em thấy Trúc mã là người thế nào?”
Gã đang thử thăm dò tôi.
Thăm dò một cách rất rõ ràng.
“Không phải cậu ấy là bạn thân anh à? Vậy nhất định cậu ấy là một người vô cùng hiền lành.” Tôi vừa cười vừa nói, “Em cũng muốn có một người bạn thân chơi cùng từ nhỏ đến lớn. Là cậu ấy xảy ra chuyện à?”
“Không phải.” Chồng tôi ngây người rồi lắc đầu nói.
Dường như gã muốn xác thực là tôi không thể làm chuyện này, trong mắt gã, tôi hoàn toàn không biết việc gã ngoại tình.
Không biết là vì che giấu sự thất thố của mình, hoặc là quá áy náy trong lòng, Chồng bảo tôi: “Hôm nay anh sẽ hoãn việc ở công ty, hình như…đã lâu rồi anh chưa về ăn cơm…”
Tôi biết mình đã lừa được gã.
“Vậy để tối nay em nấu món anh thích.” Tôi cười nói, đương nhiên tôi cũng sẽ không quên bỏ thêm thuốc vào trong.
Tôi đi về phía cửa và khẽ gật gật với Chồng, gã ngoái đầu “ừ” một tiếng, nở một nụ cười với tôi.
Cửa đóng lại. Tôi cầm lấy lon Sprite, sau đó lôi bảng hành trình của Trúc mã lúc trước chụp lại ra.
Lần này có thể nắm chắc nhất cử nhất động của Trúc mã, tôi nghĩ.