“…” Tôi im lặng chốc lát mới hỏi, “Là Trúc mã khóa à? Cậu ta đánh chìa khóa biệt thự… Không, không thể nào!”
Tôi nhìn về phía Trúc mã, lau chùi đôi mắt vốn chẳng hề chứa giọt nước nào, thút thít nói: “Tôi biết… Biết Chồng và cậu có… Quan hệ bất chính, nhưng… Nhưng hẳn không đến mức…”
D thở dài và nói: “Cảnh sát phòng hình sự không tra ra được việc cậu ta từng đi đánh chìa khóa. Huống hồ…” Ánh mắt lấp lánh của hắn nhìn tôi chằm chằm, nói như chất vấn, “Chồng của anh cũng không có chìa khóa, như vậy là ai khóa cửa phòng?”
“…” Tôi không trả lời hắn, chỉ thấp giọng nức nở.
“Thứ cho tôi nói thẳng, tôi biết bây giờ trong lòng anh rất đau buồn. Nhưng… Anh vẫn nên mau chóng đến cục cảnh sát một chuyến, khai báo rõ hành tung của mấy ngày nay chồng mình và của anh sau khi chồng mất tích. Càng nhiều tin tức thì càng có lợi cho việc phá án, cũng có lợi cho việc tìm ra hung thủ thực sự sát hại chồng anh.”
“Hung thủ?” Tôi nghe tiếng biên tập B đầy xa xôi truyền đến từ đằng sau. Cậu đi từng bước một ra khỏi bóng tối, bước chân rất nhẹ, rơi trên mặt đất tựa lông vũ.
Tuy nhiên, người đột ngột xuất hiện này lại làm cảnh sát D khiếp sợ. Hắn lập tức cảnh giác, nhíu mày chất vấn: “Anh có việc gì không?”
Biên tập B cười cười, cậu gọi tên tôi một tiếng rồi trả lời: “Không phải hung thủ là Trúc mã đang ở cạnh anh ư? Hiện trường chỉ phát hiện được hai người, trong tay Trúc mã cầm dao, nguyên nhân của việc chồng cậu ấy chết là mất máu quá nhiều. Hung thủ là ai, không phải liếc qua là thấy ngay à?”
“Nhưng vụ án này còn rất nhiều điểm đáng ngờ.” Cảnh sát D nói.
“Trong túi anh còn một bộ còng tay nữa nhỉ.” B đi đến bên cạnh tôi, cậu kéo tôi ra sau lưng ý muốn bảo vệ, nói, “Vậy thì xin hỏi anh cảnh sát, lần này anh tới là để bắt ai?”