Tôi tốn chút thời gian tìm đến tài khoản liên lạc Chồng thường dùng. Nói thật, dù gã đã đổi mật mã nhưng vẫn dễ đoán như trước. Tôi thử ba lần đã ra, là sinh nhật và chữ cái đầu trong tên của Trúc mã.
Tôi thấy gã và Trúc mã tán gẫu với nhau.
Tôi thấy hầu hết bạn bè gã đã biết, phần lớn là chúc phúc, chỉ có vài người nhắc nhở Chồng chú ý một chút vì gã đã kết hôn rồi.
Những kẻ này đều thật ghê tởm, tôi nghĩ. Tôi hít sâu một hơi rồi ghi lại tên mấy người khuyên ngăn. Tôi gọi cho một kẻ trong số đó, hắn cũng quen tôi, cứ gọi hắn là Kẻ phản bội đi.
Phía bên Kẻ phản bội vô cùng ồn ào, nhạc mở ầm ĩ. Tôi hỏi hắn có thể gọi được cho chồng mình không, Kẻ phản bội trả lời rất kích động, bảo tôi là hắn sẽ cố thử, nếu gọi thông sẽ nói cho tôi biết.
Tiếp đó tôi gọi cho anh trai Chồng là A, tôi nhớ mấy hôm trước tới nhà y làm khách, y nhìn tôi với vẻ muốn nói lại thôi. Giọng y trong điện thoại rất ôn hòa, hỏi tôi có chuyện gì vậy.
Tôi nói cho y bây giờ mình đang ở nơi khác, quên ít đồ, nhưng không gọi được cho Chồng. Dạo này Chồng hơi cảm, tôi rất bất an. Tôi nghi ngờ đã xảy ra chuyện gì đó, có thể nhờ y về xem không, tôi nói mình thật sự rất lo lắng.
A an ủi tôi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, y nói bây giờ mình sẽ qua đó.
Tôi biết y đến là sẽ phát hiện ra cái gì.
Y sẽ phát hiện Chồng và Trúc mã lăn lộn trên giường.
Có điều, tôi nhớ rõ lúc ra khỏi cửa mình có đặt một hộp thuốc cảm trên bàn, không biết y trông thấy không. Tôi thì rất hy vọng là có, tôi vô cùng mong y tin rằng tôi là một đối tượng kết hôn vô tri thiện lương.